[nơi xanh xao hoang dại.] Phần bốn, "Xanh xao", X.
- Tân Thời

- 3 thg 5
- 7 phút đọc
X.
Trước mùa đông anh đặt chân vào tòa gác thâm nghiêm này, Cảnh Hằng đã trải qua mười ba mùa đông trong một gia đình lạnh lẽo. Cha ruột anh, bề ngoài là một người đàn ông thành đạt, nhưng mỗi khi rượu vào lại lôi mẹ con anh ra trút giận. Mẹ anh luôn phải đứng ra chịu đòn để bảo vệ anh, khiến căn nhà chưa bao giờ có nổi một ngày yên ổn. Cảnh Hằng lớn lên giữa bạo lực và sợ hãi, luôn khao khát được trưởng thành thật nhanh để một ngày nào đó có thể đưa mẹ thoát khỏi người cha khốn nạn ấy.
Ở trường, anh nỗ lực học hành thật giỏi, mong ít nhất cha mình sẽ vì thành tích đó mà bớt ra tay với mẹ. Anh nhận ra, mỗi lần có giấy khen hay giải thưởng, ông ta sẽ tạm thời dịu đi đôi chút. Hiểu điều đó, Cảnh Hằng biến thành tích học tập thành vũ khí, ngây thơ tin rằng có thể cứu mẹ khỏi những ràng buộc oan nghiệt với người đàn ông mà bà đã lỡ trao cuộc đời. Nhưng khi ấy, anh còn quá nhỏ để nhận ra bi kịch thật sự của gia đình mình.
Năm anh mười hai tuổi, mẹ anh qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Khi tay tài xế say rượu bị đưa ra trước tòa, lão một mực khăng khăng rằng mình không cố ý, rằng chính mẹ anh đã lao ra chắn đầu xe. Tuy nhiên, cha anh thuê luật sư biện hộ và cuối cùng khiến tòa kết án giết người, qua đó nhận thêm một khoản tiền bảo hiểm lớn từ cái chết của mẹ. Cảnh Hằng khi ấy lại hoài nghi lời lão tài xế. Nếu đó không phải một vụ tai nạn mà là do mẹ anh muốn tự vẫn, vậy thì nguyên cớ là do đâu? Do bà không chịu nổi thằng chồng khốn nạn của mình ư? Nhưng nếu không chịu nổi, bà có thể bỏ lại anh và tự mình rời đi, sống một cuộc sống khác kia mà.
Anh không hiểu nổi lý do khiến mẹ tìm đến cái chết, cho đến một ngày, khi anh dọn lại tủ quần áo của mẹ, anh tìm thấy một tấm ảnh cũ. Đó là ảnh chụp một gia đình khá giả, dễ dàng nhận ra qua trang phục và dáng vẻ. Trong ảnh, ngoài một cặp vợ chồng trung niên và cha anh hồi còn trẻ, còn có một cô gái xinh đẹp với mái tóc trắng nổi bật, hoàn toàn khác biệt so với những người còn lại. Lật mặt sau bức ảnh, anh đọc được dòng ghi chú xác nhận đây là ảnh gia đình của cha anh. Nhưng trước khi cưới mẹ, ông từng nói rằng đã mất hết người thân, rằng chẳng còn ai trên đời này để mà liên lạc. Ngày cưới, phía đằng nội cũng hoàn toàn vắng mặt. Mọi người đều tin rằng ông là kẻ mồ côi, không gia đình.
Tại sao cha anh phải nói dối? Cảnh Hằng đoán rằng rất có thể nguyên cớ phía sau liên quan đến cái chết của mẹ anh, thế là lén tìm trong đám di vật của mẹ mình chiếc điện thoại của mẹ trước khi chúng được chôn cùng thi hài dưới mấy tấc đất. Anh đem chiếc điện thoại ấy đi phá khóa, chỉ để phát hiện được sự thật cuồng loạn hơn.
"Ông ta không phải không có gia đình mà đã bị cha mẹ từ mặt. Nguyên do là vì..." Cảnh Hằng nhìn tôi, nở nụ cười tự giễu, "Loạn luân."
Tôi kinh hãi nhìn anh vừa dùng lược chải lại mái tóc dài của mình vừa bình thản kể tiếp.
"Ông ta loạn luân với em gái mình và bị phát giác, thế là ông ta bị đánh thừa sống thiếu chết và bị đuổi cổ khỏi căn nhà kia. Cha mẹ ông ta chỉ còn giữ lại đứa con gái, sau đó gả người đó cho một thương nhân buôn vàng, thì cặp vợ chồng đó, chắc em cũng đoán ra rồi, là cha mẹ em. Còn về cha anh, ông ta đi nơi khác làm việc, sau lập nghiệp rồi thì lấy mẹ anh và có anh. Nhưng sau khi có thai mẹ anh phát hiện..."
Cảnh Hằng dừng tay, dường như không muốn nhớ lại những ký ức đó. Tôi cẩn trọng quay lại, chỉ thấy anh lắc đầu, cay đắng mỉm cười.
"Mẹ anh phát hiện ông ta vẫn còn qua lại với em gái mình. Thậm chí bọn họ... Sau đó thì mẹ anh định làm ầm mọi chuyện lên, nhưng vì nghĩ nếu xẻ đàn tan nghé thì khi anh ra đời sẽ mang tiếng là có một thằng cha loạn luân với em gái. Thế là mẹ anh nín nhịn, sau lại nghe tin cô em gái kia qua đời sau khi sinh nên cảm thấy rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ai ngờ cha anh như phát điên sau cái chết của em gái, bắt đầu sa đà vào rượu và trút giận lên mẹ con anh. Mẹ anh tiếp tục nhịn, nhịn đến năm anh mười hai tuổi thì không nhịn nổi nữa, muốn ly hôn với ông ta và đưa anh đi. Thế rồi ông ta dàn xếp mọi thứ để giết mẹ anh."
Đan những ngón tay qua làn tóc tôi, anh ngậm cười, "Đến tận bây giờ anh vẫn không tin một người có thể nhẫn nhịn đến cùng như mẹ anh lại tự đi tìm cái chết. Nhưng năm ấy, dù là lúc đó hay sau này, anh không bao giờ tìm được bằng chứng. Mà cho dù có tìm được… Năm đó anh mới mười ba tuổi. Anh có thể khởi kiện cha mình sao? Ai sẽ giúp một thằng nhóc như anh trả thù cho mẹ? Không ai cả."
Tôi dè dặt hỏi, "Thế rồi cha anh..."
"Chết rồi." Cảnh Hằng đáp gọn, thản nhiên như thể chỉ đang kể một tin thời sự buổi sáng, "Nhân viên nhà máy phát hiện ông ta uống rượu, rồi lạc vào container cấp đông trong xưởng. Say quá, bị kẹt suốt đêm, đến sáng thì chết cóng."
Tôi chau mày, lẩm bẩm, "Say rượu đến mức vào nhầm container thì cũng không đến mức không tự thoát ra được mà chết trong đó…"
Lời chưa dứt, tôi sững lại khi chạm phải ánh mắt anh. Đôi mắt đen thẳm và tĩnh lặng như nước hồ thu rọi sâu vào tâm khảm.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu.
"Anh đã giết cha mình… à không, cha chúng ta mới đúng." Tôi thì thầm, "Và khi bước vào đây, anh cũng muốn giết cả em nữa… đúng không? Vì em là kết tinh từ người đàn ông đó và mẹ em. Vì em là…"
Nguồn gốc của tất cả tội lỗi. Cảnh Hằng chỉ cần giết tôi là có thể tuyệt diệt được dòng giống loạn luân đã gây nên bi kịch cho mẹ con anh. Vì thế, anh không ngại lợi dụng tình thương của cha để chia rẽ cha con tôi, buộc cha tôi nói cho tôi sự thật và sau đó…
Chỉ cần tôi biến mất, Cảnh Hằng sẽ hoàn toàn tự do.
"Nhưng anh..." Tôi lắp bắp, "Anh luôn biết em là em gái ruột anh, nhưng anh... đáng lẽ anh phải căm hận, phải ghê tởm, phải..." băm vằm, xé xác tôi khi tôi chạm vào anh kia chứ? “Tại sao anh…”
Tại sao anh lại ôm lấy tôi, vỗ về tôi, thương xót tôi, khóc vì tôi? Tại sao anh lại thứ tha cho sự tồn tại nghiệp chướng của tôi?
Cảnh Hằng búi lại mái tóc trắng ngần của tôi rồi ôm tôi từ phía sau. Tôi liếc sang, chỉ thấy anh đặt cằm lên vai tôi, học theo nữ thần công lý, nhắm lại đôi mắt mình.
"Chắc vì trong người anh cũng chảy xuôi dòng máu đáng tởm đó đi."
Tôi run lên trong vòng tay anh. Trong khoảnh khắc ấy, mọi điều bỗng tỏ tường. Tôi hiểu vì sao mình luôn muốn giết anh nhưng lại không thể nhìn anh chết. Chúng tôi đều là cùng một loại người - những kẻ mang trong mình thứ tình yêu xanh xao hoang dại - được thứ huyết thống chó má này gắn chặt với nhau đến cuối đời.
Rốt cuộc tôi cũng hiểu lời nguyền rủa của cha khi ấy.
Cảnh Hằng bước vào căn nhà này với ý định hủy diệt nó vĩnh viễn. Nhưng rồi, anh cũng sa vào, như tôi đã sa vào, lặp lại chính cái vòng tuần hoàn ác tính mà anh từng căm hận. Anh vốn đã có rất nhiều cơ hội. Chỉ là, sau cùng, anh vẫn không thể giết tôi - đứa em gái chảy xuôi nửa dòng máu oan nghiệt như anh. Bởi anh đã nhìn thấy anh trong tôi và nhìn thấy cả tôi trong anh.
Nỗi hận của tôi cũng chính là nỗi hận của anh. Cũng như tôi luôn tự hỏi tại sao mình lại được sinh ra, Cảnh Hằng có lẽ luôn nguyền rủa dòng máu đáng tởm trong cơ thể anh, nguyền rủa bản thân anh trong khi vẫn tiếp tục sống với thứ tội nghiệp mà không ai trong chúng tôi gánh vác nổi. Thứ tội nghiệp nặng trĩu ấy chỉ có thể được rũ bỏ với cái chết của chúng tôi, với sự chấm dứt của thứ huyết mạch trái khoáy này.
‘Nền cũ lầu đài bóng tịch dương. Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt,’⁵ Cảnh Hằng là buổi tịch dương giam cầm một tôi hoang dại vào tòa gác thâm nghiêm. Còn tôi, tôi cũng chính là gương đá phản chiếu thứ tình yêu xanh xao của anh.
⁵ Thuộc tác phẩm “Thăng Long hoài cổ” của Bà Huyện Thanh Quan.
Ngoài kia, hừng đông vừa ló rạng, những tia nắng đầu tiên bắt đầu trườn qua song cửa, chiếu mờ lên lớp rèm châu. Cảnh Hằng lặng lẽ đặt tôi trong lòng anh. Tôi cũng vòng tay qua, ôm lấy tuế nguyệt của đời mình.
"Cảnh Hằng,” Tôi gọi anh, “mặc kệ anh nghĩ gì, em vẫn muốn sống cả đời cùng anh…”
Ngừng một chút, tôi mỉm cười, “Nhưng nếu anh muốn chết, cũng được, em sẽ chết cùng anh cả đời.”
Cảnh Hằng thở dài, ôn tồn đáp lại, “Ừ… cả đời.”
Anh nhắm mắt, kéo tôi vào chiêm bao trong ánh ban mai của ngày mới.
“Thôi, cứ để thứ huyết thống oan trái này tuyệt diệt cùng sự tồn tại của chúng ta đi.”
Nơi xanh xao hoang dại,
Hết.
01.05.2025.

![[nơi xanh xao hoang dại.] Phần bốn, "Xanh xao", IX.](https://static.wixstatic.com/media/eb28e6_154dd1d729004ee9bd9ec8d7d81219f4~mv2.png/v1/fill/w_980,h_980,al_c,q_90,usm_0.66_1.00_0.01,enc_avif,quality_auto/eb28e6_154dd1d729004ee9bd9ec8d7d81219f4~mv2.png)
Bình luận