[nơi xanh xao hoang dại.] Phần bốn, "Xanh xao", IX.
- Tân Thời

- 3 thg 5
- 11 phút đọc
IX.
Thi thoảng Cảnh Hằng sẽ chủ động quyến rũ tôi. Sự chủ động của anh luôn mang theo cảm giác phục tùng. Anh sẽ coi người tình trong gấm lụa là thần là thánh mà tôn sùng, mê đắm. Tôi thích dáng vẻ sa vào dục vọng của anh, khi anh cố hớp hồn tôi bằng điệu bộ lẳng lơ hiếm khi thể hiện.
Cái vẻ tương phản giữa trên giường và dưới giường của anh là chất liệu tốt nhất để kích thích chấp niệm chiếm cứ trong lòng một người. Như cha chẳng hạn, dù đã thừa nhận thất bại trước anh, dù đã chẳng còn kiểm soát nổi Cảnh Hằng nữa thì trong một góc lòng, ông hẳn vẫn còn nuôi ảo vọng sẽ có ngày anh tỉnh ngộ, vứt bỏ con em này và trở về bên ông. Há chẳng phải ấy là lý do ông tặng anh cái bình kia vào sinh nhật anh ư? Cha muốn anh nhớ rằng anh vẫn luôn là vật báu ông cất công uốn nặn trưởng thành. Ôi! Nhưng ‘nay đã bình rơi trâm gãy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao, liễu tàn trước gió; khóc tuyết bông hoa rụng cuống, kêu xuân cái én lìa đàn, nước thẳm buồm xa.’² Cảnh Hằng đâu còn là chiếc bình quý giá của cha nữa!
Không chỉ cha, tôi dám chắc ngoài kia còn vô số người khác vẫn luôn âm thầm dõi theo anh. Họ khao khát có được anh, hoặc ít nhất… được cùng anh truy hoan một đêm trên giường như một chiến lợi phẩm đáng mơ ước. Đôi khi, chính tôi tự hành hạ mình bằng những viễn cảnh đó. Viễn cảnh về một người không phải tôi chạm vào anh, giữ lấy anh, khiến anh bật ra những tiếng rên rỉ.
Những ý nghĩ hoang dại ấy, khi lén lút trỗi lên trong đầu, thường kéo theo những suy tưởng điên rồ. Giả như, có lần tôi muốn địt anh như một con chó trước mặt cha tôi và bắt anh vùi đầu giữa hai chân tôi, quỳ liếm dịch dâm của tôi. Tôi muốn địt anh không khép được miệng đến khi anh chỉ có thể gọi tên tôi từng cơn ngắt quãng. Rồi tôi sẽ quay lại cảnh tượng đó, đặt nó trước mặt cha và bảo cha nhìn xem, đứa con trai yêu dấu của cha dâm loạn, lăng loàn thế nào? Tôi cũng muốn địt anh trong thủy đình bên hồ nước kia, dưới ánh nắng và để tất cả thấy được dáng vẻ đàng điếm của người chủ gia đình này. Chỉ nghĩ đến những viễn cảnh đó thôi mà cả người tôi sục sôi lên cái cảm giác muốn giết anh thêm ngàn lần.
"Lại muốn nữa sao?" Cảnh Hằng vuốt eo tôi. Mỗi khi anh đặt tay lên đó tôi đều có cảm giác bàn tay anh ôm trọn nửa phần eo mình.
Ghé miệng tới, tôi cởi nốt mấy cúc áo sơ mi vốn đã bị xô lệch trong đợt làm tình trước, nhẹ nhàng trưng cầu ý anh, "Được không ạ?"
"Con khốn nhà em từ lúc nào biết hỏi trước khi làm?" Cảnh Hằng cười mắng tôi, "Ý kiến của anh quan trọng sao?"
Đúng là không quan trọng. Đối với một kẻ vô phép tắc như tôi thì dù Cảnh Hằng có muốn hay không, tôi vẫn làm. Tôi luôn lấy lý do rằng anh khỏe hơn tôi, mạnh hơn tôi, chỉ cần không muốn thì anh hoàn toàn có thể đẩy tôi đi hoặc chế ngự tôi, song trên thực tế, Cảnh Hằng quá xót thương đứa em bệnh tạng của anh ấy. Thái độ nhường nhịn của anh chính là lý do tôi luôn có thể xâm phạm anh mà không cần biết anh ổn hay anh đau. Sự ích kỷ đốn mạt của tôi đó giờ vẫn nguyên vẹn như thế. Tôi chỉ biết cái lợi cho mình, còn Cảnh Hằng sẽ luôn luôn để tôi hưởng lợi.
Tôi rất thích sự điên cuồng ngấm ngầm ấy của anh. Thích đến mức tôi càng muốn xâm phạm anh nhiều lần và nhiều lần nữa. Có nề hà gì chứ? Dù sao thì đến cuối, ‘ngọc nát ngói lành đều vứt cả’³.
³ Câu này nằm trong bài “Ngũ mỹ ngâm - Lục châu” của Tào Tuyết Cần thời Thanh. Bản dịch lấy từ “Cô thành bế” của Milan Lady, dịch giả Cụt.
"Sao ý kiến của anh lại không quan trọng chứ?" Tôi cởi sơ mi anh, vứt lẫn lộn cùng đám lụa là, "Anh cũng là ngọc quý mà."
Cảnh Hằng luôn bị kích thích mỗi khi tôi chạm vào vết sẹo kéo dài trên phần lưng trần của anh.
Tôi vốn ưa chuộng những thứ hoàn mỹ không tỳ vết, những vẻ đẹp tinh khôi đến mức khiến người ta chỉ dám ngắm nghía từ xa, không nỡ lòng chạm vào. Nhưng cũng chính tôi lại có một khao khát khác: phá hủy. Tôi muốn biến những gì đẹp đẽ nhất thành thứ mang dấu vết của riêng mình, khiến chúng từ vật quý giá trở thành thứ bị sở hữu.
Tôi biến một Cảnh Hằng vô giá trở nên rẻ mạt bằng cách khắc tên tôi lên lưng anh.
Cái ngày trở về từ buổi hẹn và trông thấy anh bán mình cho cha để đổi lấy gia tài này tôi đã nghĩ, nếu mình giết anh ngay lúc đó và biến anh thành tiêu bản thì anh sẽ không còn vươn tay về phía bất kỳ ai khác ngoài tôi nữa. Tôi điên lên trong ý nghĩ sẽ giết anh ngay trên giường anh, ngay lập tức. Trong lúc thô bạo đâm anh, tôi đã lấy dao khắc tên mình lên bờ lưng ấy. Tố Trân. Cảnh Hằng thuộc về Tố Trân, chỉ thuộc về một mình Tố Trân.
Máu tuôn ra từ tấm lưng anh, nhuộm đỏ những đóa bạch trà trắng muốt thành một màu đỏ chói lóa đến nhức mắt.
Cảnh Hằng ngất đi vì mất máu quá nhiều. Ngay cả khi được đưa đến bệnh viện, anh vẫn mê man, sốt li bì suốt đêm. Chỉ đến lúc ấy, tôi mới nhận ra mình đã ngu dại đến nhường nào. Tôi ngồi bên giường anh, khóc nấc. Tôi van anh tỉnh lại, miệng không ngừng lặp đi lặp lại một lời duy nhất: xin lỗi. ‘Xin lỗi, xin lỗi anh…’ Tôi muốn giết anh, nhưng chưa bao giờ muốn anh chết. Không bao giờ tôi muốn anh chết cả, anh chết thì sẽ chẳng còn ai thương tôi như anh thương tôi.
Mấy ngày sau, Cảnh Hằng mới tỉnh. Việc đầu tiên anh làm khi tỉnh lại là tát tôi và bóp cổ tôi, kéo giật tôi về phía anh.
"Địt mẹ mày, Tố Trân!" Anh gầm lên với tôi, "Mày bị ngu à? Não mày trét lên từ đống bùn nhão dưới ao hay gì?"
Tôi đón nhận hết cơn thịnh nộ của anh, chẳng biết làm gì ngoài liên tục van xin anh tha thứ. Cảnh Hằng không chịu nổi bộ dáng khóc lóc thảm thiết của tôi, ném tôi qua bên và mệt mỏi chống tay lên trán.
"Không được giết anh, đây là lần cuối anh cảnh cáo mày." Cảnh Hằng đanh thép ra lệnh cho tôi, "Mày có bao nhiêu ý nghĩ muốn giết anh anh đéo cần biết! Nhưng mày không thể thực sự ra tay với anh con ngu này!"
Anh nhìn tôi như nhìn một đứa trẻ không thể dạy dỗ, không thể trưởng thành. Chốc sau, anh chợt vung tay. Tôi nhắm chặt mắt, nghĩ anh sẽ tát mình cái nữa cho đều thì lần này, anh chỉ lướt ngón tay qua vết tát ửng đỏ trên mặt tôi, lặng thinh.
Mãi sau, anh mới lên tiếng, "Nếu anh mà chết thì em phải sống sao?"
Tôi ngơ ngác nhìn anh. Anh lại thở dài, kéo tôi vào lòng và bắt tôi nhớ kỹ mùi thuốc sát trùng trên người anh.
"Sau này, nhất định anh phải nhìn em qua đời mới có thể yên tâm nhắm mắt.” Anh vùi mặt vào tóc tôi, cằn nhằn, “Nên là con khốn nhà em, em mà thực sự ra tay với anh lần nữa, anh sẽ kéo em chết cùng luôn đấy."
Chỉ đến lúc này, tôi mới thực sự hiểu những lời khi ấy của Cảnh Hằng mang ý nghĩa gì. Tôi cúi xuống, hôn lên vết sẹo nơi lưng anh - chỗ từng khắc tên tôi rồi thì thầm, "Được."
Cảnh Hằng ngẩng lên, ánh mắt có phần ngạc nhiên, không hiểu tôi đang lẩm bẩm điều gì. Nhưng tôi không nói với anh của hiện tại. Tôi đang đáp lời anh trong quá khứ rằng, nếu một ngày nào đó tôi thực sự ra tay giết anh thì tôi cũng sẽ đồng quy vu tận cùng anh.
Lần nữa đâm vào trong anh, tôi kéo bàn tay nắm chặt ga giường của anh đặt lên lưng mình, cười hỏi, "Anh siết nó làm quái gì? Siết em đây này."
"Mày cút."
"Thôi mà, đừng sợ em đau.” Tôi dỗ dành, “Anh cứ nhịn nhục thế thì chính anh sẽ tự làm mình nghẹn chết trước đó."
Được tôi làm công tác tư tưởng, cũng có thể do bị tôi làm quá mạnh nên cuối cùng Cảnh Hằng cũng vứt bỏ thể diện chẳng đáng mấy đồng của anh. Anh kéo tôi vào, để tôi đâm sâu vào anh hơn, cũng để anh thuận tiện lưu lại dấu vết trên lưng tôi. Móng tay luôn được anh cắt tỉa gọn ghì mạnh vào da thịt tôi, hẳn sẽ để lại những vết ửng đỏ trên làn da vốn luôn nhợt nhạt. Nhưng tôi chẳng thấy đau. Thật ra, một phần trong tôi còn muốn anh làm đau tôi như thế. Tôi muốn Cảnh Hằng lưu lại sự thương tổn của anh trên người tôi, muốn dùng những dấu tích ấy để ràng rịt anh, ép anh phải vĩnh viễn ở bên tôi, chịu tội cùng tôi.
"Cảnh Hằng, Cảnh Hằng..." Tôi hôn lên bắp đùi giơ cao của anh, nỉ non, "Nói thương em đi."
Móng tay anh ghì sâu vào lưng tôi hơn, giọng anh lẫn cùng tiếng rên khản đặc, "Chó mới thương mày!"
"Ừm, nên anh mới là chó đó, Cảnh Hằng."
Tôi hưng phấn cào lên đùi anh, thúc mạnh vào anh đến mức anh chẳng tài nào tiếp tục tập trung nhìn tôi. Đôi mắt anh vỡ ra thành những vì sao, từng vì từng vì sa xuống. Anh lộng lẫy nhất là khi anh khóc và gọi 'Tố Trân, Tố Trân...' kèm theo những tiếng mắng chửi cho đến khi giọng anh lạc hẳn đi và chỉ còn biết gọi tên tôi. Nhưng dù có bị tôi địt rã người thì anh vẫn không cầu xin tôi dừng lại, làm tôi đôi lần hoài nghi có khi anh muốn tôi hành chết anh luôn. ‘Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng / Chết rồi làm quỷ vẫn phong lưu’⁴. Chết dưới thân tôi thì anh sẽ hóa thành đóa hồng trà chăng?
⁴ Thành ngữ Trung Quốc: Mẫu đơn hoa hạ tử, Tố quỷ dã phong lưu 牡丹花下死,做鬼也風流
Tôi làm anh lên đỉnh lần nữa. Tinh dịch của anh đã khô cạn và chỉ còn vài giọt trong suốt tuôn ra. Tôi liếm nó trước khi rút ra khỏi anh, tháo bỏ mọi thứ trên người và trần trụi lao vào lòng anh. Lồng ngực anh phập phồng hơi thở gấp gáp. Cảnh Hằng nhắm mắt một lúc rồi mới xoay tôi nằm nghiêng, lưng hướng về phía anh. Anh vắt mái tóc dài của tôi ra phía trước rồi liếm từ gáy xuống dọc lưng tôi, liếm qua những vết móng tay anh để lại trên đó. Tôi khoan khoái rên lên, lại nghe anh đắn đo hỏi.
"Đau không?"
Tôi không thấy đau, nhưng muốn anh xót tôi nên vẫn nói, "Điên mới không thấy đau."
"Em điên mà, con nhỏ này." Cảnh Hằng bực bội ấn mạnh lên vết anh cào tôi.
Tôi làm bộ làm tịch, la lên oai oái.
"A đau, đau đau đau thật mà! Em chịu đau kém lắm!"
Cảnh Hằng lại ôm tôi nằm xuống. Tiếng thở đều đặn của anh văng vẳng bên tai, tôi cứ nghĩ anh đã ngủ rồi.
Chẳng ngờ, tự dưng anh cất tiếng, "Nếu anh yêu em, tức là chúng ta loạn luân."
Mất vài giây để tôi nhận ra anh vừa trả lời câu hỏi xa lắc xa lơ của mình.
"Anh nói gì lạ vậy?" Tôi phì cười, "Đó giờ chúng ta vẫn loạn luân mà."
Vấn đề của loạn luận không hoàn toàn đến từ di truyền sinh học. Nếu chỉ về mặt di truyền thì những người đang loạn luân sẽ nói, ‘Vậy thì chúng tôi không sinh con là được’, thế là cốt lõi vấn đề sẽ được giải quyết ư? Không, vấn đề của loạn luân chưa bao giờ là thuần túy về mặt di truyền, bởi câu hỏi đó giống như ta bàn về những đề tài như, ‘Liệu người nhiễm chất độc màu da cam, người mắc bệnh lý di truyền sẽ gây hại cho đời sau có nên có con không?’ Nếu chỉ về mặt di truyền, vậy thì việc loạn luân có con chẳng khác nào người bạch tạng như tôi đây có con, đều khiến con cái mình mắc những nguy cơ bệnh lý di truyền ẩn. Vấn đề thực sự của loạn luân là sự phá hủy cấu trúc gia đình. Việc tiêu thụ nội bộ giống như trái táo bị sâu mọt ăn sạch từ bên trong. Nó đảo lộn vai vế và làm mục ruỗng mối quan hệ chân chính một gia đình nên có.
Gia đình giống như một nhánh cây, mỗi nhánh có một vai trò nhất định. Nếu chệch ra khỏi vai trò ấy cũng đồng nghĩa với cấu trúc nhánh cây bị phá vỡ. Một khi cấu trúc kia đã tan vỡ cũng đồng nghĩa với gốc rễ bị xâm thực, đào xới, cuối cùng bị nhổ bỏ, tận diệt. Mỗi gia đình là một phân tử của xã hội. Khi cấu trúc gia đình tan vỡ, tức là một phân tử biến mất khỏi xã hội. Nếu nhiều cấu trúc gia đình tan vỡ thì quần thể xã hội ấy cũng tuyệt diệt. Từ cái thời y học còn chưa phát triển đó người xưa đã coi loạn luân là sai trái cốt đến từ sự phá hủy cấu trúc xã hội ấy. Vậy nên trong mắt tôi, dù là anh và cha, tôi và anh hay cha và tôi, dù giữa chúng tôi có ràng buộc máu mủ, huyết thống hay không, thì loạn luân vẫn là loạn luân.
Nhưng cái đáng tởm nhất không phải mình không nhận thức được hệ quả của loạn luân. Cái đáng tởm nhất là khi ta biết mà vẫn làm, là truy hoan trong tỉnh táo.
Cái gia đình này đã ôi thối đến tận rễ, chẳng mấy chốc đều sẽ tuyệt diệt cả thôi.
Nghĩ đến chuyện đó, thi thoảng tôi lại không đành lòng.
"Anh à..." Tôi áp má lên ngực anh, khẽ nói, "Nếu sau này anh lấy vợ hoặc lấy chồng, em cũng không giận anh đâu."
"Lại nghĩ vớ vẩn rồi." Cảnh Hằng làu bàu, "Có lấy thì cũng phải lấy em."
"Hừm, vậy lỡ em đi lấy người khác thì sao?"
"Ai?"
"Em ví dụ thế."
Cảnh Hằng xoay mặt tôi lại, nâng cằm tôi lên, "Nói cụ thể. Ai?"
"Lấy ba." Tôi điếc không sợ súng, "Dù sao ba cũng không phải ba ruột em, lấy được mà nhỉ?"
Tôi đang chờ cơn thịnh nộ của anh, nhưng nó lại chẳng tới như tôi tưởng.
"Em lấy nổi sao?" Anh cười khẽ, "Từ khi ông ấy nói sự thật cho em rằng ông ấy không phải ba ruột em, em còn chẳng buồn gọi tên ông ấy mỗi khi làm tình với anh."
Tôi chớp mắt nhìn anh, tự dưng cảm thấy lời anh nói vô cùng quái gở. Cảnh Hằng với tay lấy chiếc lược ngà trên bàn trang điểm, lười biếng chải tóc cho tôi.
"Tố Trân, chúng ta giống nhau hơn em tưởng đấy."
Anh ngậm cười, "Lần đầu gặp em anh đã nghĩ, chúng ta quả đúng là anh em."
Tôi sững sờ nhìn anh, nhưng anh chỉ ôn tồn xoa đầu tôi. Chốc ấy, tôi bỗng cảm giác từ bàn tay anh, một lớp màu xanh đặc quánh chảy xuống mái tóc tôi, da dẻ tôi, lọt cả vào trong tròng mắt xám xanh. Sắc xanh hoang dại của tôi đã bị anh hút hết. Anh nhuộm lên cơ thể tôi sắc màu của anh. Thế nhưng suốt ngần ấy năm tôi đã chẳng hề nhận ra. Tình yêu của anh chính là thứ màu xanh xao hoang dại. Tình yêu của anh vẫn luôn chỉ dành cho duy nhất một mình tôi. Tôi là...
"Em là..." tôi ngắc ngứ.
... viên ngọc quý anh từng cầm chẳng đặng. Viên ngọc mà anh phải dùng mười năm để giành về từ tay cha.
"Em gái ruột anh?"
Ngón tay anh trườn qua làn da tôi. Anh ghé tới, hôn lên khóe mắt tôi, tựa như đang hôn lên dấu ấn vĩnh hằng.
"Chính xác thì," Anh đính chính với tôi, "Chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ."

![[nơi xanh xao hoang dại.] Phần bốn, "Xanh xao", X.](https://static.wixstatic.com/media/eb28e6_154dd1d729004ee9bd9ec8d7d81219f4~mv2.png/v1/fill/w_980,h_980,al_c,q_90,usm_0.66_1.00_0.01,enc_avif,quality_auto/eb28e6_154dd1d729004ee9bd9ec8d7d81219f4~mv2.png)
Bình luận