top of page

[nơi xanh xao hoang dại.] Phần ba, "Ngậm ngọc", VII.

VII.


Giai nhân thuở xưa khi son sẻ sẽ ngồi đàn hát, ngâm thơ. Trong tứ nghệ, tôi giỏi nhất 'họa', song thực ra ba ngón nghề còn lại tôi cũng biết. Dạo gần đây, tôi luôn cảm thấy trong nhà thiếu nhạc ca, bèn lấy cây đàn nguyệt cũ của mẹ ra gảy. Hồi nhỏ tôi thạo gảy đàn. Lớn lên, cha mắc bệnh đau đầu vặt nên không thích âm thanh, thế là tôi ngừng chơi hẳn. Giờ ngẫm lại, vì cha mà bỏ qua cây đàn của mẹ thật là đáng tiếc. Tôi bèn tìm một chỗ bên song cửa, ngồi gảy khúc 'Gặp người cũ'. 'Ngọc địch nhất thanh tam ngũ dạ, Tỳ bà sổ khúc tích kim duyên. Gặp nhau đây hỏi khách thuyền quyên, Mối tình cũ đã quên hay vẫn nhớ... í ả à a...'²

² Trích trong bài ca trù “Gặp người cũ”, tác giả khuyết danh, nguồn dịch Thi Viện.

Ánh nắng chiếu lên dây đàn bóng loáng. Tiếng đàn lảnh lót quẩn quanh căn gác, neo bước chân người bên thềm. Ngước lên, đón lấy ánh mắt thâm trầm của cha, tôi ngừng đàn, mỉm cười đứng dậy.


"Cha đã về ạ." Nhác thấy Cảnh Hằng phía sau cha, nét cười tôi tươi tắn hẳn, "Anh cũng thế ạ?"


"Sao lại chơi đàn?" Cha vừa lên tiếng liền bị anh cắt ngang.


"Sao lại ngồi nắng?" Cảnh Hằng lướt qua cha, tiến về phía tôi. Tôi thấy rõ gương mặt cha sa sầm trong khoảnh khắc ấy, cảm giác như mình vừa giành được thắng lợi trong cuộc cò cưa nho nhỏ.


Đặt cây đàn sang bên, tôi ái ngại nói, "Em không nhận ra nắng đã lên rồi."


Cảnh Hằng nâng cánh tay bị nắng hun đỏ kia, hơi nhíu mày. Tôi bèn thuận thế kéo tay anh, đề nghị, "Hay là anh giúp em bôi thuốc nhé?"


"Tố Trân." Cha cảnh cáo tôi, "Con gái lớn rồi, đừng làm phiền anh."


"Không sao đâu ba." Cảnh Hằng cởi áo anh, choàng qua vai tôi rồi kéo tôi lên nhà. "Tổn thương da nguy hiểm lắm, con xem qua em một chút."


Anh dìu tôi đi dưới ánh nhìn chằm chằm của cha. Bước lên cầu thang, tôi thậm chí còn cố tình lấy lý do ngồi lâu mỏi chân, tiện đà ngả vào lòng anh, như vậy sẽ tạo cảm giác Cảnh Hằng đang ôm trọn tôi. Trước khi khuất bóng, tôi ngoảnh nhìn qua khóe mắt, chỉ thấy cha bước về phía cây đàn nguyệt kia, tay hơi siết lại.


Vào phòng, Cảnh Hằng lập tức buông tôi ra, song lại bị tôi níu giữ. Áo khoác của anh rơi xuống sàn, tôi quàng tay qua cổ, kéo anh xuống hôn. Cảnh Hằng đặt hờ tay lên eo tôi, giống như không dám siết nó quá chặt. Tôi bèn được đà đẩy anh vào tường, lợi dụng thể trạng yếu ớt của mình mà vùi sâu nụ hôn kia.


"Đừng..." Cảnh Hằng nói qua khe hở của răng môi, "Tay em..."


"Ừm, khó chịu lắm." Tôi thì thầm, "Anh cử động mạnh một chút là em đau đấy."


Cảnh Hằng thở dài, "Em cứ luôn như thế."


Tôi sờ tai anh, trêu chọc, "Thế nào cơ?"


"Đừng lấy anh ra làm ba tức giận."


"Chính anh tự mình khiến ba tức giận." Tôi kéo anh lại bên giường, hoàn toàn biết rõ mình đang vụng trộm với báu vật của cha trong căn nhà cha đang ở. Thậm chí tôi còn muốn cha tự dưng mở cửa căn phòng này, tận mắt chứng kiến tôi đẩy Cảnh Hằng xuống đệm, hôn đến khi tai anh đỏ lựng.


"Anh đúng là con hồ ly tinh." Tôi kéo cà vạt anh, vứt sang bên, cúi xuống dùng răng cởi cúc áo anh, "Trên người anh vẫn còn mùi của ba, bẩn quá."


"Không có." Cảnh Hằng nghiêm túc nói, nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi biết hết anh và ba đã làm những gì thông qua thám tử, lúc này tôi chỉ nói cho đã miệng vậy thôi.


Dù sao Cảnh Hằng cũng chẳng đánh tôi được. Anh mạnh tay một chút là tôi sẽ rơi một giọt nước mắt, để xem tay anh hay nước mắt tôi mạnh hơn.


Tiếc là Cảnh Hằng chẳng để tôi có dịp rơi nước mắt cá sấu cho anh xem. Anh kéo tôi dậy, giữ gáy tôi, để tôi ngả vào lòng anh.


"Anh bôi thuốc cho em đã."


Nói đoạn, anh với lấy lọ kem thuốc trên bàn trang điểm của tôi. Vén tóc tôi sang bên, anh kéo khóa váy phía sau, tuột nửa phần váy trên xuống tận bụng tôi. Đổ ít kem ra tay, anh thoa lên chỗ da thịt mẩn đỏ, nghiêm cẩn dặn dò.


"Lần sau đừng làm mấy chuyện tự gây tổn thương đến bản thân em thế nữa."


Có đôi lúc, tôi nghĩ Cảnh Hằng cũng hóa điên luôn rồi. Đứng giữa cha con tôi, hứng chịu mọi trò đồi bại trong gia đình này, thế mà anh vẫn có thể thản nhiên sắm vai người con, người anh mẫu mực. Sẽ chẳng đứa con mẫu mực nào để cha mình hôn và cũng chẳng có người anh trai mẫu mực nào cởi váy em gái mình xuống tận bụng để bôi thuốc. Anh độ lượng đến mức mà dù tôi có làm gì, anh vẫn đều chìa tay về phía tôi. Sự khoan thứ là tội lỗi lớn nhất của anh.


Tôi lại muốn giết anh rồi. Tôi muốn lấy con dao gọt chì sắc bén nhất của mình cứa rách áo anh, dùng mũi dao nhọn hoắt vẽ lên ngàn vạn bông hoa rớm máu lên lưng anh rồi cúi xuống liếm nó trong lúc làm anh từ phía sau. Anh sẽ đau đến chết và không thể cởi áo trước mặt cha được nữa. Cởi áo rồi, cha sẽ dễ dàng trông thấy những vết tích tôi để lại trên kiệt tác của ông. Mỗi khi nghĩ đến viễn cảnh cha phát điên lên tôi đều hưng phấn đến mức có thể giết anh thêm mấy lần. Nên khi anh còn chưa bôi thuốc xong, tôi đã đẩy anh lên vách tường, vừa cưỡng bức anh vừa bắt anh tiếp tục bôi thuốc cho tôi. Gương mặt Cảnh Hằng mỗi khi bị tôi làm đều sống động tới mức tôi muốn lột ngay da mặt anh tại chỗ rồi khoe chiến lợi phẩm của mình cho cha. Tôi sẽ vẽ cả một đồng cỏ xanh ngát lên người anh, phủ kín những bông hoa đỏ và ngâm nga anh nghe bài thơ của Sergei.


'Ngươi đi qua đồng cỏ như vườn hoa

Trong vườn hoa nở đầy bông hoa dại

Ngươi không giữ nổi ánh mắt tò mò

Để không áp vào bông hoa đỏ chói

Ngươi đi qua đồng cỏ như vườn hoa.'³

³ Trích trong “Màu thanh thiên đã mất” của Sergei Yesenin, bản dịch của Nguyễn Văn Thiết.

"Tố Trân." Nghe tiếng cha gọi, tôi ngoảnh lại.


"Vâng ba?"


"Con vẽ hoa lên người anh con à?"


Đối diện ánh mắt tra hỏi của ông, tôi thẳng thắn thừa nhận, "Vâng, trên mạng có trend xăm hoa nên con xăm một bông lên xương quai xanh của anh."


Cha nghiêm nghị nhìn tôi, "Con trai không nên xăm hoa lên người."


"Cha không nên định kiến thế, hình xăm trên người anh rất đẹp." Tôi híp mắt nhìn cha, nhấn mạnh, "Cảnh Hằng rất đẹp."


Cha con tôi đối mắt với nhau. Vẻ điềm tĩnh mạ vàng mạ bạc trên gương mặt ông dần xám lại. Cha bước tới gần tôi, dáng người cao lớn như tượng đá đủ để tôi phải ngước lên.


"Con không thể động đến Cảnh Hằng." Cha túm mái tóc dài của tôi, phẫn nộ nhìn tôi, "Con không thể động vào anh con!"


Tôi cố ý la toáng lên, tiếng hét chói tai vang dội khắp căn nhà. Lát sau, tôi thấy Cảnh Hằng hoảng hốt lao đến, vội vàng ngăn cha tôi lại trước khi ông kịp tiến thêm một bước. Nhân cơ hội ấy, tôi nhào vào lòng anh, vùi mặt mình vào vòm ngực ấm áp, để cánh tay anh dịu dàng ôm lấy thân hình đang run rẩy của tôi. Gương mặt cha méo mó khi thấy Cảnh Hằng ôm và vỗ về tôi, tôi run lên trong sung sướng mỗi khi làm cha phẫn nộ. Chỉ tay về phía tôi, cha quát.


"Con đừng động vào nó!"


"Ba." Cảnh Hằng dịu giọng khuyên giải ông, "Ba không thể đánh em."


"Nó vẽ hoa lên người con!"


"Con để em vẽ, ba à." Cảnh Hằng thở dài, "Chỉ là chút thú vui của em nhỏ thôi. Ba đâu cần tức giận như thế."


"Con không hiểu, Cảnh Hằng." Cha nghiến răng, "Con bé này không bình thường. Nó chảy chung dòng máu với mẹ nó!"


"Trong cái nhà này có ai bình thường đâu ba." Tôi thản nhiên đáp, "Vả lại con là con của ba mẹ, tất nhiên là chảy chung dòng máu với ba mẹ rồi!"


"Mày không phải con tao!" Cha gầm lên, run run đến mức bệnh tiền đình của ông lại tái phát. Cảnh Hằng lập tức buông tôi ra để đỡ lấy ông. Tôi cực kỳ mất hứng nhìn anh ân cần hỏi han cha.


"Ba, được rồi, đừng giận mà ba." Anh ôm bên vai cha, cúi xuống ghé sát tai ông, "Không cần chấp nhặt với em, ba nhé."


Cha ảo não lắc đầu. Cảnh Hằng không nhìn tôi nữa. Anh quay lưng đưa cha xuống tầng. Tôi nhìn tấm lưng thẳng tắp của anh, tự hỏi bờ vai ấy còn chống đỡ thêm được bao lâu nữa trước khi căn nhà này hoàn toàn sập xuống. Rồi bóng đêm sẽ lại buông trên mảnh đất này, rồi mặt trời sẽ bị mặt trăng ăn mất và trở thành cái bóng của mặt trăng. Trong cuộc chiến trường kỳ giữa cha con tôi, nhánh tre già như ông rồi sẽ bị măng non vươn mình trổ thành tre vượt qua. Cảnh Hằng rồi sẽ vượt qua ông, lột xác từ màn đêm lặng lẽ thành hừng đông chói lọi. Anh sẽ trở thành một mặt trời còn ngời sáng và rực rỡ hơn ông, sẽ chiếm trọn hào quang từng thuộc về ông và đẩy ông vào chốn già nua, cằn cỗi.


Sự trưởng thành của anh thực chất chẳng can hệ gì tới tôi. Chỉ là, nếu Cảnh Hằng trở thành mặt trời giống như cha, anh cũng sẽ rời xa tôi mãi mãi.


Tôi quay gót, về phòng, đóng cửa lại, tiếp tục gặm nhấm đêm trường thân quen. Thời gian cứ thế âm thầm trôi qua, tần suất cha tôi về nhà ngày càng thưa thớt. Thám tử tiếp tục báo cáo với tôi như cũ, rằng dạo gần đây, hầu hết thời gian cha ở trong căn nhà trong thành phố, Cảnh Hằng cũng chẳng còn ghé qua mấy dịp. Có lẽ giữa họ đã xuất hiện một vết nứt, hoặc vết nứt ấy thực ra đã tồn tại từ lâu, chỉ là tôi đã khéo léo khoét sâu bằng cách lôi Cảnh Hằng về phía mình. Tôi dần có một linh cảm cuộc chiến gia đình ngấm ngầm giữa ba cha con tôi sắp tới hồi kết thúc, bèn buộc tóc lên, đến phòng vẽ lấy một tấm vải lanh khổ lớn.


Đắn đo một lúc, tôi xách ra mấy thùng sơn dầu, dùng cọ lớn quệt một mảng xanh lam làm trời, xanh lá làm đất. Trên mảnh đất xanh ngát kia lốm đốm những bông cải vàng. Hoa cải vàng rực phủ lên sắc xanh hư hao. Chính giữa cánh đồng hoa cải, Cảnh Hằng năm mười bốn tuổi bình tĩnh nhìn tôi. Ánh nắng chiếu lên gương mặt anh, lên đôi mắt sắc bén như lưỡi gươm đâm xuyên cổ họng tôi. Tôi ghì tay lên cổ, quệt màu xóa đi đôi mắt kia. Gió. Đúng vậy, tôi cần gió. Chỉ cần có gió, đôi mắt xiềng xích của anh sẽ bị che lại. Anh sẽ rũ bỏ lớp tàn tro và trở thành mây gió. Dù là vầng dương hay cung nguyệt đều không thể ràng buộc anh. Tự do là chốn xa xỉ của anh, cũng là điều bất khả với tôi. Đó là cái giá của những viên ngọc quý.


Tiếng cửa kẽo kẹt mở ra, ánh đèn từ hành lang rọi vào căn phòng thoảng mùi dầu sơn. Ban đầu tôi tưởng là Cảnh Hằng tìm mình, thế nhưng ngoảnh lại, trông thấy gương mặt cha ẩn dật trong bóng tối, tôi hơi kinh ngạc. Suốt mười mấy năm cuộc đời cha chưa từng đặt chân vào căn phòng ngập mùi màu vẽ của tôi, chưa từng đặt mắt lên những bức tranh đủ mọi thể loại - gia tài tâm trí của tôi. Tôi từng cho rằng ấy chỉ là một phương thức chối bỏ khác của cha. Giống ban xưa, cha đã nhốt tôi trong căn phòng này chỉ vì tôi đụng vào cây đàn nguyệt của mẹ. Mặc cho tôi van vỉ, lạy lục, dường như cha vĩnh viễn chẳng cần đến sự có mặt của tôi trên đời.


Tôi nhích sang bên, để ánh đèn chiếu lên bức tranh trong bóng tối. Căn phòng này chưa bao giờ có đèn, bởi chỉ trong bóng tối tôi mới vẽ được những gì tươi sáng nhất. Chỉ trong bóng tối, tôi mới vẽ ra được một Cảnh Hằng đẹp đẽ nhất. Một khi đặt bức tranh này dưới ánh sáng thì tất cả, cả Cảnh Hằng lẫn bức tranh này, đều sẽ trở nên xấu xí.


"Ba không bao giờ có thể nhìn Cảnh Hằng như thế." Cha trầm ngâm nói.


Lúc trước tôi đã luôn có cảm giác thời gian đã lấy đi quá nhiều thứ của cha, song bây giờ tôi mới nhận ra, nào phải thời gian, tôi mới là thứ lấy đi của cha tất cả.


"Tố Trân." Cha nhìn tôi, "Trả Cảnh Hằng lại cho ba đi. Cảnh Hằng đã là mọi thứ của ba rồi."


Thoáng ấy tôi đã cho rằng, đó chính là thắng lợi cuối cùng của mình. Người cha uy nghi, bệ vệ tựa vương giả mặt trời rốt cuộc cũng phải hạ mình cầu xin tôi. Cảm giác mĩ mãn giống như thứ màu xanh ngắt lấm lem trên người tôi. Tôi nhìn cha sáng rỡ, cảm thấy cuối cùng thì tôi cũng có thể có lại thứ tình thương suốt ngần ấy năm tôi mong cầu.


Ôm lấy gương mặt tiều tụy của cha, tôi cười ngây ngất.


"Con sẽ trả anh ấy cho ba nếu ba trả ba cho con."


Tôi những tưởng cha sẽ gật đầu ưng thuận, những tưởng cha sẽ thảm bại cúi mình hôn lên chân tôi. Nhưng cha chỉ khắc khoải nhìn tôi và nói.


"Ba không thể."


"Tại sao?" Tôi siết chặt gương mặt ông, gầm lên, "Tại sao! Ba là ba con!"


"Ba không phải ba con."


"... Cái gì?" Tôi phẫn nộ đến bật cười, "Ba điên rồi!"


"Ba chỉ là người chồng trên danh nghĩa của mẹ con." Cha lặp lại, "Không phải người mẹ con yêu, càng không phải ba ruột của con."


Ngón tay tôi cứng đờ trên gương mặt cha. Tôi khiếp đảm nhìn ông, hy vọng trong mắt cha có một phần giả dối. Đáng tiếc thay, nơi ấy chẳng hiện hữu chút điêu trá nào, khác hoàn toàn với cái gia đình cuồng dại này. Màu xanh trên người tôi lả tả rụng rơi như lá cây đến mùa thay lá. Tôi nghe gió đông lùa vào da thịt, gọi tôi về thuở ấu thơ.


Tôi ngồi trên đùi cha, chăm chú lắng nghe ông kể về mẹ, rằng mẹ tôi rất xinh đẹp, đẹp tựa như thỏ ngọc hóa thân nơi cung trăng xa xôi. Mẹ giống hệt những giai nhân yếu ớt trong những thiên truyện cổ xưa, thân thể mỏng manh chẳng thể bước chân ra ngoài nắng, ngày ngày chỉ ngồi lặng lẽ nơi hiên gác, dịu dàng gảy từng khúc nguyệt cầm. 'Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh; Lung linh bóng sáng bỗng rung mình'⁴, cha gặp mẹ vào một đêm trăng và từ đó đem lòng si mê tiếng đàn của mẹ. Tiếng đàn nguyệt nên duyên đôi lứa, tưởng rằng ấy là khúc 'Phượng cầu hoàng' kết nối tài tử giai nhân, hóa ra tất thảy chỉ là một bản đàn dối trá.

⁴ Trích trong “Nguyệt cầm” của Xuân Diệu.

Và tôi - viên ngọc quý của mẹ - rốt cuộc chỉ là kết quả của tội nghiệp cầm ca.


Bình luận

Đã xếp hạng 0/5 sao.
Chưa có xếp hạng

Thêm điểm xếp hạng

Theo dõi bếp trưởng để cập nhật thực đơn mỗi ngày nhé!

 

Hãy hộ bếp trưởng một cốc trà sữa hoặc một lần đặt món để cô ấy có xèng mua nguyên liệu nấu ăn <3

bottom of page