top of page

[nơi xanh xao hoang dại.] Phần ba, "Ngậm ngọc", VI.

VI.


"Sao lại đến muộn?"


"Hửm?" Cảnh Hằng cúi đầu, hôn lên hõm vai tôi, "Muộn gì?"


Vươn tay đóng cửa sổ, tôi phủi chút nước mưa còn đọng trên tay, hơi băn khoăn, "Tự dưng em nhớ..."


Thấy tôi mãi không nói tiếp, anh hỏi lại, "Nhớ chuyện gì? Nhớ ai?"


Tôi lắc đầu, xoay người lại, quàng tay qua cổ anh, "Hay mình về phòng đi."


Cảnh Hằng nhấc bổng tôi lên, "Chính em nói muốn làm anh ở phòng ba trước nhé."


"Vừa nãy em không vui mà." Tôi áp má vào má anh, nũng nịu, "Ai mà biết ba vẫn còn tơ tưởng anh kia chứ."


Cảnh Hằng bế tôi trần truồng khỏi phòng cha, trở lại phòng tôi. Tôi muốn gọi là 'phòng chúng tôi' nhưng Cảnh Hằng từng nói 'thứ gì là của em thì vĩnh viễn thuộc về em', thế là tôi lại tiếp tục gọi đây là phòng mình. Dẫu sao cũng chỉ trên danh nghĩa, về mặt pháp lý, tất cả mọi thứ trong căn nhà này đều thuộc về Cảnh Hằng.


Cha tôi quả thực là kẻ điên, một kiểu điên khác tôi. Mà, đến lúc này rồi, tôi không biết có nên gọi ông là 'ba' không nữa.


"Em thì không còn tơ tưởng ba nữa sao?"


Tôi lườm anh. Cảnh Hằng đúng là ngày càng thích trả treo với tôi. Tôi chọc anh thế nào anh cũng phải chọc lại cho bằng được. Thái độ bất trị của anh khiến tôi không hài lòng chút nào. Anh vừa thả tôi xuống, tôi liền lập tức cắn môi anh. Chúng tôi xoay một vòng ân ái từ cửa đến tận bàn trang điểm. Đẩy anh ngồi lên bàn, tôi ghé lại, đẩy cằm anh về phía gương.


"Anh xem, trông anh phong tình biết bao?"


Cảnh Hằng lười đáp lại lời chòng ghẹo của tôi. Tôi nhảy xuống, bảo anh xoay người lại.


Tôi luôn thích làm anh trên bàn gương trang điểm. Kể cả Cảnh Hằng có quay lưng về phía tôi, tôi vẫn có thể trông thấy tường tận biểu cảm của anh. Phải thế, tôi mới thực sự thấy an toàn.


Những lần đầu tiên, nếu không phải trên giường, làm anh từ đằng sau rất phiền. Cảnh Hằng cao hơn tôi nhiều quá, tìm góc độ kiểu gì cũng khó khăn. Tôi đã suýt từ bỏ ý định đâm anh từ phía sau cho đến khi nhận ra sự tồn tại của thứ gọi là giày cao gót. Trước giờ tôi vẫn luôn đi guốc mộc nên gần như quên bẵng nó. Sau khi đeo cao gót lên, chiều cao của tôi đủ để có thể vừa giữ eo anh vừa đâm cây hàng vào trong anh.


Cảnh Hằng cúi gập người, chống tay trước bàn gương. Cơ vai anh gồ lên dưới lớp sơ mi, nom thích mắt vô cùng. Tôi thích làm anh khi vẫn giữ nguyên lớp áo, như vậy càng có cảm giác vụng trộm. Kéo thắt lưng và quần anh xuống, tôi với lấy bôi trơn và bao cao su ngón tay trong ngăn tủ, vừa đeo vào tay vừa thoa bôi trơn lên.


"Dạo này anh bận quá, lâu rồi mình chưa làm nhỉ?"


Luồn tay vào cửa mình anh, tay còn lại tôi vòng ra trước, vuốt nhẹ dương vật anh.


"Hay để em tuốt cho anh một lần trước nhé?"


"Tùy em."


Cảnh Hằng lại vào trạng thái kiệm lời rồi. Tôi tặc lưỡi, muốn nhanh nhanh chóng chóng làm qua đoạn dạo đầu phiền phức này. Dương vật của anh cứng lên trong tay tôi. Cảnh Hằng cúi thấp đầu, tôi chỉ thấy loáng thoáng bờ môi anh mím lại. Đẩy thêm một ngón tay vào, tôi tăng tốc độ tay phía trước, gọi anh.


"Cảnh Hằng."


"Hửm?"


"Sướng thì rên. Anh câm hả?"


"Em mới là người nên câm mồm lại đấy." Cảnh Hằng vặc lại tôi.


Tôi huých chân anh một cái, tuốt cây gậy của anh nhanh hơn. Nếu mà đã nới rộng xong rồi thì anh đừng mơ tôi để anh khép cả hai cái miệng.


Tôi thực sự không phải một con người kiên nhẫn, nhưng mỗi khi tôi không rửa sạch và nới rộng cho anh thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, thế là tôi đành phải làm theo tuần tự từng bước. Lắm khi, tôi ước trên người anh có cái lồn giả để tôi dễ dàng nhét con cu giả vào. Tôi tự ghê tởm cách nghĩ đó, sau cùng ném chúng sang một bên và học cách trân trọng cái lỗ của anh. Tôi học ngoan thế này, chắc Cảnh Hằng sẽ tự hào về tôi lắm.


Rút tay ra khỏi cửa mình anh, tôi đòi hỏi lời ngợi khen từ anh.


"Hay thử gọi em một tiếng 'mẹ ơi' xem nào?"


"Cút mẹ em đi." Cảnh Hằng bật cười.


Cái con người này... có gọi 'mẹ' thôi cũng xấu hổ, thật chán chết cái vẻ sĩ diện của anh. Tôi vừa đeo đai lưng vừa nghĩ, mình phải trừng phạt anh thôi.


Kéo mông anh, tôi thúc thẳng vào trong anh. Làm anh nhiều lần, tôi biết chính xác phong cách giao hoan anh ưa thích. So với kiểu làm tình thong thả, anh càng để lộ nhiều khía cạnh sống động khi tôi liên tục đâm vào trong anh và khiến anh ra liên tiếp. Nhưng cái lỗ trên mặt anh thì không thành thật được như cái lỗ dưới mông anh. Rõ ràng sướng điên lên rồi, anh vẫn cứ mắng tôi, bảo tôi làm chậm lại.


"Mẹ kiếp, Tố Trân!" Anh thốt lên, "Đừng có làm nhanh quá!"


Phớt lờ lời dối lòng của anh, tôi vỗ mông anh, ra chiều hạch sách, "Em thích thế đấy."


"Đệch! Con chó nhà em!"


"Đúng, anh chính là con chó của em."


"Mẹ." Hai tay Cảnh Hằng ghì chặt hai bên bàn trang điểm. Vai anh bắt đầu run lên, cả môi anh cũng thế, anh mím chặt như thể đau đớn lắm vậy. Thứ giả dối. Tôi thầm nghĩ, quyết định rút ra và đổi một góc độ khác, đâm mạnh vào.


Lần này có vẻ đã chạm thẳng đến chỗ cần chạm, Cảnh Hằng không kìm được tiếng rên thốt ra từ họng anh. Tôi đắc ý nhéo eo anh, lần nữa tăng tốc. Cảnh Hằng 'a' lên một tiếng, ngẩng phắt đầu dậy nạt tôi.


"Con nhỏ khốn nạn kia!"


Tôi ngoan ngoãn đáp, "Dạ."


"Eo em không mỏi hả?"


"Eo con gái dẻo hơn mà." Tôi chớp cặp mắt ngây thơ. Mỗi khi tôi nhìn anh như này, anh đều không thể cưỡng lại.


Quả nhiên, anh không quát tôi nữa, chỉ gằn giọng khi tôi lần nữa khiêu khích điểm nhạy cảm của anh.


"Chết tiệt, Tố Trân. Anh muốn bắn."


"Em mới khởi động thôi mà." Tôi phá đám anh. "Anh bắn rồi em vẫn tiếp tục đấy."


Cảnh Hằng không kìm được nữa, bật ra mấy tiếng rên rỉ và chửi thề lẫn lộn. Ngoài đời, anh đã trở nên khéo léo đến mức có thể đối đáp trôi chảy với cả chủ doanh nghiệp lớn rồi mà cứ lên giường với tôi là anh chỉ còn biết mấy câu chửi thề lặt vặt. Anh không biết rằng cái miệng phía trước của anh càng chửi tôi càng hăng, càng muốn chịch nát cái miệng phía sau của anh.


"Tố Trân, Tố Trân... a! Chết tiệt." Cảnh Hằng nghiến răng, "Địt con mẹ nhà em!"


Sau cùng anh vẫn bắn mà tôi vẫn chưa hoàn toàn lên đỉnh. Chịu thôi, thời gian của anh và tôi khác nhau. Tôi không nỡ để đôi chân anh và tôi chịu đựng thêm nữa, bèn cởi dây đai, tháo cao gót, bảo anh lên giường làm tiếp.


Cảnh Hằng ôm tôi trong vòng tay, cúi đầu liếm đầu vú căng mọng của tôi. Tôi hôn lên vành tai đỏ lựng của anh, rên rỉ tên anh.


"Cảnh Hằng... Cảnh Hằng... ha, tuyệt quá, a đừng chạm vào, em ra mất."


Lần này đến lượt anh phớt lờ lời nói nhảm của tôi. Anh miết lòng bàn tay lên mu tôi, mơn trớn nơi vốn đã ướt nhẹp sau một lần làm anh. Đầu lưỡi anh đảo trên núm vú của tôi, ngón tay miết liên tục lên nơi mềm mại của tôi. Tôi gục đầu xuống, cắn lên gáy anh. Dịch dâm tràn ra tay anh, tôi ưỡn mình, rên to tên anh.


Chờ anh rút tay ra, tôi dịch mông mình lại, áp lên dương vật anh.


"Anh có muốn làm em không?" Tôi ngẩng đầu, hỏi dò.


Cảnh Hằng nhướng mày, "Em có muốn anh làm em không?"


Tôi ngẫm nghĩ một thoáng rồi lắc đầu, "Không muốn."


"Vậy thì không làm."


"Sao anh lại thế nhỉ?" Tôi nở nụ cười. "Sợ em đau à?"


Cảnh Hằng im lặng một thoáng mới đáp, "Ừ, sợ."


Tôi hơi kinh ngạc trước lời thú nhận đột ngột của anh. Cảnh Hằng vén lọn tóc tôi sang bên, thở dài.


"Từ lần đầu tiên suýt giết em, anh đã sợ rồi. Kể cả vào thời điểm căm hận em nhất anh vẫn không thể làm đau em, em nghĩ bây giờ anh chịu đựng nổi sao?"


"Đừng nói vậy, Cảnh Hằng." Tôi cười với anh, "Em sẽ nghĩ anh yêu em đó."


Đáp lại tôi là ánh mắt sâu thẳm của anh.


Anh không thể yêu tôi được, tôi thầm nghĩ. Anh không thể yêu tôi sau khi tôi đã dằn vặt đến anh đến thế. Anh không thể yêu một tôi mục ruỗng đến xương tủy, một tôi không thể yêu anh và cũng không xứng đáng được ai yêu. Kể từ khi tình yêu tôi dành cho cha hoàn toàn tan nát, khi tôi bàng hoàng nhận ra mọi thứ tôi đã làm, mọi điều tôi từng nói đã hóa công dã tràng thì thù hận điên cuồng tôi đặt lên anh và cha cũng thành vô nghĩa.


Chẳng để anh đáp lời, tôi đã lần nữa hôn anh.


"Không cần nói lời thừa thãi." Tôi nhuốm môi anh bằng chất độc xanh nghét của mình.


"Nếu ba đã đưa anh tòa gác này, vậy thì tất cả ngọc ngà châu báu trong đó, bao gồm cả em, đều thuộc về anh."


Cả đời tôi gắn liền với lầu son gác tía. Chân tôi dính chặt trên sàn nhà lim gụ, tay tôi buộc siết trong gấm vóc lụa là, cơ thể tôi là một nhành dâu da ủ dột trong căn nhà yên ắng, chẳng chờ ngày đơm hoa. Cảnh Hằng, anh chính là ánh sáng phóng chiếu tội nghiệp tăm tối của tôi, là thước đo cho sự đốn mạt của tôi, cũng là...


... Cảnh sắc giam tôi vào cõi vĩnh hằng.


Bình luận

Đã xếp hạng 0/5 sao.
Chưa có xếp hạng

Thêm điểm xếp hạng

Theo dõi bếp trưởng để cập nhật thực đơn mỗi ngày nhé!

 

Hãy hộ bếp trưởng một cốc trà sữa hoặc một lần đặt món để cô ấy có xèng mua nguyên liệu nấu ăn <3

bottom of page