[nơi xanh xao hoang dại.] Phần ba, "Ngậm ngọc", V.
- Tân Thời

- 3 thg 5
- 15 phút đọc
V.
Rạng sáng, tôi nghe tiếng động cơ khởi động dưới nhà. Vén rèm châu, tôi thờ ơ nhìn ô tô của cha rời đi trên con đường cạnh thủy đình. Tôi đoán cha không ngủ cả đêm. Tôi cũng vậy. Nhưng tôi đồ rằng lý do không ngủ của cha con tôi ngược hẳn nhau. Ắt hẳn cha đang rất âu sầu khi phát hiện đứa con gái cha gà trống nuôi con suốt hơn mười tám năm lại có ý đồ bất chính với cha ruột mình. Hoặc chăng, cha khổ sở vì đứa con trai cha hết lòng thương yêu lại không ở lại bên cha cả đêm mà đi qua an ủi cô em gái anh còn chẳng chung dòng máu. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cha hút thuốc bên giường, phẩy tàn thuốc rồi đứng lên, rời khỏi tòa gác oái oăm này.
Tôi không u uất như cha. Đêm của tôi không dành để nghĩ suy về bức tranh gia đình chính tay tôi rạch nát. Đêm của tôi dành để chuẩn bị khởi xướng bữa tiệc của bình minh. Ánh nắng vén tấm rèm lên cũng là lúc màn đêm sầu khổ kia tàn lụi. Ngày mới, ta phải đón những điều mới mẻ hơn, đón sắc xanh của tán cây sân vườn vươn mình trong nắng, đón lấy tia sáng chiếu vào đôi mắt Cảnh Hằng.
Anh nheo mắt, đôi mày hơi giãn ra. Tỉnh khỏi giấc mê, anh hẵng còn choáng váng. Có lẽ anh muốn đưa tay xoa mặt, song lại ngỡ ngàng nhận ra cổ tay mình bị xích vào góc giường. Và rồi đôi mắt sắc bén kia lướt qua căn phòng, cuối cùng dừng lại ở vị trí ngay cạnh rèm châu, nơi ánh sáng chẳng thể chiếu vào. Tôi nghiêng đầu quan sát người con trai được ban mai ưu ái ấy, nhoẻn cười với anh.
"Chào buổi sáng, Cảnh Hằng. Anh ngủ ngon chứ?"
Đến lúc này Cảnh Hằng đã nhận ra thân thể anh lõa lồ. Anh muốn chồm dậy, song lại vỡ lẽ rằng hai chân anh đều bị buộc thứ xích cầu đặc nặng nề như tử tù. Đám xích ấy quý giá lắm, tôi phải liên lạc qua tận hai bên trung gian mới mua được, bảo đảm anh có vẫy vùng đến chết cũng chẳng thoát nổi.
Chắc đã biết mình quẫy đạp cũng vô ích, anh ngừng giãy giụa, thỏa hiệp nhìn tôi.
"Tố Trân, em không thể như thế này được em hiểu không?"
Xem ra anh không thực sự muốn thỏa hiệp. Nào, chúng ta quay lại câu chuyện. Vấn đề 'Làm sao để tôi có thể phá nát anh mà không cần phải giết anh?', thực ra tôi đã nghĩ đến, cũng chuẩn bị từ lâu. Để phá nát một con người không nhất thiết phải dày vò thân thể, ta hoàn toàn có thể xâu xé tâm trí của họ cho đến khi nhân sinh quan, giá trị quan, đạo đức quan của họ lần lượt rạn vỡ. Dằn vặt tinh thần là trò tra tấn ngấm ngầm và khó thấy hơn tổn thương thể xác. Cơ mà bản chất tôi vốn tham lam, nên thay vì phải đắn đo bên A bên B, tôi chọn hết.
Buông rèm, tôi bước ra khỏi bóng tối, chầm chậm tiến về phía người đang bị xích trên chiếc giường treo rèm lụa mỏng chung quanh. Cảnh Hằng kinh ngạc nhìn tôi đúng nửa giây rồi lập tức quay mặt sang bên. Thái độ trốn tránh của anh khiến tôi phải bật cười. Tôi bò lên giường, luồn chân qua khe giữa đôi chân săn chắc của anh, áp bụng mình lên vị trí căng tràn sinh lực buổi sáng của anh. Nghiêng người nằm trên người anh, tôi mỉm cười.
"Sao thế?" Tôi miết ngón tay lên cằm anh, trêu chọc, "Trông em xấu xí đến vậy kia à? Sao anh lại không dám nhìn em?"
"Trước tiên thả anh ra đã."
"Lạc đề rồi."
"Em..." Anh nói một cách khó khăn, "Mặc quần áo vào đã."
Chống tay lên ngực anh, tôi vờ ngẫm nghĩ vài giây rồi lắc đầu, thậm chí còn cố ý cọ chân vào chỗ đó của anh. Cảnh Hằng sa sầm mím môi.
"Tố Trân, rốt cuộc em định làm gì?"
"Em định làm gì anh còn không rõ à?" Tôi cười ngây ngất, "Em, muốn, anh, đó!"
Thoáng ấy, đôi mắt đen láy của Cảnh Hằng hình như ảm đạm hơn.
"Em không muốn anh." Anh thẳng thừng vạch trần tôi. Tôi bĩu môi, thấy anh thật nhàm chán.
"Em thực sự muốn anh mà." Tôi nhổm dậy, nhìn thẳng xuống anh từ trên cao.
Những lọn tóc trắng ngà trượt khỏi vai tôi, rủ xuống gương mặt anh. Anh quay đi, đanh thép lặp lại.
"Em không muốn anh, Tố Trân. Em chỉ muốn ba phát điên giống em thôi."
Tôi nghe ra chút hậm hực trong giọng anh, càng cười tươi rói.
"Anh hiểu em quá đi, nhưng mà nhé..." Tôi ghé xuống sát môi anh, "Ba vốn đã điên từ trước rồi mà nhỉ? Bằng không sao ba nỡ lôi con trai yêu dấu của ba lên giường?"
Thấy anh không đáp, tôi cũng mặc kệ trong đầu anh chứa đựng những ý nghĩ vớ vẩn gì, vào công chuyện chính. Miết môi vào môi anh, tôi tưởng tượng giống như mình đang hôn lên bờ môi ấm áp của cha. Hình ảnh cha chồng lấp lên anh, dù trên thực tế, cả ngoại hình lẫn cảm giác họ đem lại đều chẳng hề giống nhau. Đối với tôi, cha giống như mặt trời, như nắng ban trưa, như thứ ánh sáng mà tôi chỉ cần chạm vào là đã phát ban, nổi mẩn. Tôi vĩnh viễn chẳng thể dung hòa với cha, nhưng Cảnh Hằng thì khác. Anh trầm lắng hơn, lạnh lùng hơn và cũng ôn nhã hơn. Anh là màn đêm mà ánh trăng thỏa thuê ngự trị, là chốn mịt mùng, tối tăm mà tôi tùy ý sa vào, mơn trớn.
Tôi vuốt ve làn da được ban mai ban phát hơi ấm của anh, dọc xuống dưới trong khi hôn anh. Cảnh Hằng liên tục trốn tránh cái hôn của tôi. Tôi bèn dùng cả hai tay giữ yên gương mặt anh, cạy mở hàm anh và đẩy hẳn lưỡi vào.
"Tố Trân, không... ưm..."
Anh giãy giụa khỏi nụ hôn của tôi nhưng chẳng thể quyết liệt phản kháng. Chẳng đời nào anh cắn tôi, tôi biết. Anh không nỡ cắn rách lưỡi em gái anh hệt như cách anh không thể đẩy cha ra. Phản ứng nửa vời của anh chỉ càng thổi bùng cái khát khao chiếm đoạt anh của những kẻ săn mồi - ở đây bao gồm cha con tôi. Nếu cha tôi là sư tử - biểu tượng của mặt trời thì chắc chắn tôi là loài linh cẩu luôn rình rập cướp lấy con mồi của cha. Nhìn anh, tôi bỗng hiểu tại sao cha tôi si mê anh đến thế. Phía dưới vẻ ngoài tầm thường của anh là một vẻ đẹp rất đỗi hoang sơ mà tôi từng không thể trông thấy bằng thị lực yếu ớt của mình. Cha tinh nhạy hơn tôi. Ông khai phá được quặng đá dưới tầng sâu địa chất và quyết định đào xới nó, đánh bóng nó thành viên kim cương mỹ lệ tột cùng. Đáng tiếc thay, ông có thể đánh bóng anh nhưng bất lực trong việc bảo vệ anh khỏi tôi. Tôi trộm đi viên đá quý của cha và sẽ đập nát nó trước khi vứt nó qua xó nhà.
Tôi lật lưỡi anh lên, ép anh phải khẩu giao với tôi. Dịch nước bọt chúng tôi lẫn lộn vào nhau và chảy khỏi môi anh, trượt xuống phía dưới. Có lẽ Cảnh Hằng đang dần tự hỏi tại sao anh lại yếu ớt như vậy, sao anh không thể vùng thoát khỏi thứ xiềng xích dưới hình hài dải lụa trên người anh.
"Đừng lo..." Khi rời môi anh, tôi thì thào, "Em sẽ nhẹ nhàng thôi."
Hiển nhiên, tôi đang dối trá. Làm sao tôi có thể không làm anh đau? Ngược lại, tôi muốn anh đau đến chết, để cơn đau đó ngấm vào cốt lõi xương tủy anh, để anh không còn nuôi ý định bò lên người cha thêm bất cứ lần nào nữa. Tôi muốn anh ghim sâu nỗi đau đớn vào để sau này, mỗi lần hôn tôi, anh sẽ luôn chìm trong khổ sở và thứ lương tâm nửa vời của anh sẽ hoàn toàn vụn vỡ.
"Này, Cảnh Hằng," Ngón tay tôi nhảy nhót từ bụng anh xuống nơi căng trướng của anh, thậm chí còn xuống nữa, tận đến nơi đêm qua tôi đã làm sạch cho anh. "Ba đã làm anh chưa? Hay chỉ có anh làm ba thôi?"
Cảnh Hằng hằm hằm nhìn tôi, chẳng nói một lời. Tôi tiếp tục tự biên tự diễn, nói khéo với anh, "Anh quý giá với ba như thế, chắc chắn ba sẽ không nỡ để anh đau đâu. Thế nên nơi này của anh mới khít chặt đến vậy."
"Tố Trân," Cảnh Hằng nghiến răng, "Câm mồm."
Phản ứng phẫn uất của anh đủ để tôi hả hê. Tôi nhoài người ra mép giường, với tay sang những ngăn tủ phía dưới bàn trang điểm, lấy đủ loại dụng cụ mà tôi đã chuẩn bị trước ra. Mặc dù đã rửa sạch chỗ kia cho anh, song tôi vẫn chán ghét phải nhét tay vào đó, bèn lấy một chiếc máy rung thay thế, nới rộng chỗ đó cho anh.
Bắp đùi Cảnh Hằng run lên khi tôi đút thứ đó vào, rõ ràng anh đang kháng cự. Tội nghiệp, anh càng chống cự thì càng đau thôi, chi bằng cứ thả lỏng, dù tâm lý tức tưởi đến chết thì ít nhất thể xác cũng được khoan khoái đôi phần. Cơ mà, nghĩ được vậy thì trên đời đã chẳng có cái gọi là hiếp dâm, cưỡng bức. Đồng thuận trong tình dục là thứ mập mờ đến nỗi so với việc nam hiếp nữ, nữ hiếp nam thậm chí còn hung hiểm hơn. Cảnh Hằng lưu tâm nhất đến hòa thuận gia đình. Anh sẽ không để cha biết chuyện này, cũng sẽ chẳng tố giác tôi, và thế là hung thủ tôi đây nghiễm nhiên được thoát tội. Có lẽ mọi kẻ hiếp dâm tồn tại với ý nghĩ ấy, rằng nạn nhân sẽ không thể bứt ra khỏi vòng xoáy của tủi nhục và tội lỗi để tố cáo họ. Thậm chí nếu họ dũng cảm đứng lên tố giác, có khi họ còn bị thói đời phỉ nhổ ngược lại. Mặc dù tôi chưa từng trải đời, song thực ra người ta chẳng cần 'trải' mới hiểu đời, người ta 'trải' để thẩm thấu nỗi đau ở đời. Suy ra, trải đời là một loại hình hành xác. Người bình thường đều bị đời ép trải. Chỉ những kẻ bần mạt và lũ điên mới thích trải-đời.
Nhét xong thứ kia vào anh, tôi thỏa mãn nhìn đôi mày anh chau lại vì đau. Nếu chỗ đó của tôi bị ép phải giãn nở chắc sẽ nhức nhối y hệt. Nghĩ vậy, tôi lại nổi lên chút tình thương, mò tay lên bụng anh, vuốt ve.
"Anh thả lỏng đi, em không muốn làm anh đau đâu, thật đấy."
Cảnh Hằng từ chối nói chuyện với tôi. Tôi đoán đó là sự chống cự cuối cùng của anh. Cũng chẳng sao, tôi vốn đã quen độc thoại, anh có đáp hay không thì vẫn vậy thôi.
Vắt chân qua bụng anh, tôi dí sát chỗ trần trụi của mình lên đó, tự thân di chuyển. Chỗ kia của tôi ma sát với bụng anh, dịch nhầy chầm chậm tiết ra. Cảnh Hằng dứt khoát quay mặt đi, nhưng tôi lần nữa bóp lấy hàm dưới của anh, ép buộc anh nhìn tôi. Nếu bầu vú tôi có sữa, chắc chắn tôi sẽ nhét nó vào miệng anh, bắt anh bú nó như khi anh bú của quý của cha, rồi phun thứ chất lỏng ấy như phun tinh dịch lên anh. Tất nhiên, sữa của tôi sẽ thơm hơn tinh dịch ngàn lần.
Hình như đã bị máy rung kích thích, hơi thở của Cảnh Hằng nặng nề dần. Tôi phát hiện hai bên tai anh đỏ lựng lên. Thì ra, chỉ cần tâm trạng căng thẳng tai anh đều ửng đỏ. Tôi lấy làm thích thú khi biết thêm một điều khác ở anh, cố ý sờ tay lên ngực anh, nắn bóp hai bên ngực. Lồng ngực anh phập phồng và rõ ràng, dù tâm trí kháng cự nhường nào thì cơ thể anh vẫn chẳng thể chống đối nổi bản năng sinh lý. Ngoài mặt tôi thương hại anh, song tay lại lấy kẹp núm vú kẹp lên hai bên ngực anh. Cảnh Hằng cau chặt mày, trừng mắt với tôi.
"Khốn nạn." Anh rít qua kẽ răng, "Cút xuống."
Tôi đã nói rằng lúc tức giận trông anh rất giống cha chưa nhỉ? Cái cảm giác điên cuồng ẩn dật bên dưới lớp vỏ đạo mạo, ôn tồn ấy thực sự kích thích chỗ khoái cảm nào đó của tôi. Tôi cưỡi trên người anh gấp gáp hơn, bờ mông thi thoảng lại cố ý va vào dương vật anh. Trông gương mặt đỏ bừng vì phẫn uất của Cảnh Hằng, tôi đột nhiên nảy ra cái ý nghĩ muốn đút thứ cương cứng của anh vào sâu trong âm đạo mình. Nếu bị kích thích cả hai nơi, ắt hẳn biểu cảm của anh sẽ còn thú vị hơn nữa.
Nhưng ý nghĩ cũng chỉ là ý nghĩ. Tôi muốn làm anh đau chứ không phải làm tôi đau. Thế là tôi để mặc thứ cương cứng của anh và bò xuống. Trong đám đồ tôi mua tất nhiên không thể thiếu dương vật giả. Nó được bao quanh bởi một sợi dây đai chắc chắn và khi đeo lên có cơ chế kích thích âm đạo mỗi khi 'nhấp' (tôi nghe người ta tư vấn thế) nên sẽ còn sung sướng hơn việc dương vật xâm nhập. Tôi có sung sướng không thì không biết, nhưng chắc chắn với thứ này, tôi có thể tự mình làm anh đau.
Chân anh bị còng xích nặng, dù khó chịu đến mấy cũng không thể khép lại. Dịch nhờn tiết ra từ máy rung thấm ướt một phần ga giường, cộng thêm tinh dịch rỉ ra từ đầu khấc của anh, cửa mình anh còn ướt át hơn hồ nước ngoài kia. Đeo dụng cụ xong, tôi rút máy rung ra, đâm thẳng vào huyệt đạo còn đang run rẩy. Cảnh Hằng đau đớn kêu lên một tiếng, lần nữa giật mạnh dây xích, cố gắng giằng ra. Vai và ngực anh gồng lên, càng lộ ra cơ thể đẹp đẽ trong cái nắng nhòa len qua rèm lụa. Tôi ghì tay lên đùi anh, đẩy vào sâu hơn. Quá trình tương đối khó khăn, thứ kia quá thô to so với chiếc lỗ khít chặt của anh, tôi lại chẳng phải kẻ dịu dàng, trực tiếp ép anh phải hứng chịu toàn bộ cơn giận dữ lở loét của mình. Cảnh Hằng không chịu được nữa, bắt đầu chửi mắng tôi.
"Mẹ mày... con điên... A!" Anh chỉ thốt ra được vài từ rời rạc hòa cùng tiếng rên đau đớn. Tôi đoán loại con ngoan trò giỏi như anh không giỏi chửi bậy, bởi sao mà nghe tiếng anh chửi, tôi lại càng hưng phấn. Tôi cố tình đâm sâu nữa, sâu hơn nữa, liên tục kiếm tìm điểm nhạy cảm kích thích anh nhất.
"Tố Trân... dừng lại!" Anh gào lên, ra lệnh cho tôi, "Con khốn mày đừng lại ngay...!"
"Anh à," Tôi cười với anh, "càng nói nhiều càng dễ mất sức đó. Em không muốn anh ngất đi giữa chừng đâu."
"Tố Trân, hôm nay tao thoát được khỏi đống xích này, nhất định tao sẽ xé xác mày!"
Tôi coi lời đe dọa của anh như gió thoảng bên tai, tiếp tục rút ra rồi lại đâm vào. Dường như tôi đã quen với nhịp điệu này rồi, mỗi lần nhấp càng dễ dàng hơn. Đúng như lời tư vấn, âm đạo tôi cũng đồng thời được kích thích mỗi khi tôi đẩy vào trong anh, cảm giác chẳng khác nào trên người tôi thực sự mọc ra dương vật và đút vào trong anh vậy. Song tôi nghĩ, nếu thực sự có dương vật thì tôi lại chẳng muốn đút vào trong anh. Cảnh Hằng đã bò lên người cha rồi thì trong mắt tôi, anh chỉ còn là một thứ đồ rẻ mạt.
"Anh bẩn tưởi quá." Tôi chán ghét nói, "Nếu cha biết anh bị em làm rồi, cha còn giữ gìn anh như báu vật nữa không?"
"Con điên thần kinh này..." Cảnh Hằng nguyền rủa tôi, "Đi chết đi!"
"Anh thật là..." Tôi thở dài, không chấp nhặt nỗi uất ức bé nhỏ của anh, thậm chí còn vui lòng chỉnh sửa lời anh, "Anh nói vậy chẳng có chút sát thương nào. Anh phải nói thế này này..."
Ngừng một chút, tôi hắng giọng, đoạn gào lên với anh, "Con điên đốn mạt mất dạy đáng tởm như mày chắc chắn sẽ chết đéo có đất chôn! Tao sẽ tự tay móc mắt cắt lưỡi rút móng tra tấn mày, sẽ hiếp mày đến khi bụng mày đầy tinh dịch của tao, biến mày thành cái bồn chứa tinh rồi lần lượt chặt đi tứ chi của mày, vứt chúng mỗi thứ một nơi cho chuột bọ gặm nhấm, ném chúng xuống hồ cho bọn cá đớp ăn, quẳng chân tay mày vào máy xay sinh tố, ném sọ mày vào lò hỏa thiêu, để có chết rồi mày cũng không được đầu thai làm người!"
Dường như quá hãi hùng với những gì tôi nói, Cảnh Hằng quên cả việc chửi mắng, quên cả cơn đau khi bị tôi dày vò, ngẩn ngơ nhìn tôi. Tôi di chuyển chậm lại, đưa tay ra sau búi tạm lại mái tóc dài rồi mỉm cười với anh.
"Đó, anh phải nói như vậy chứ, ít nhất nghe còn tạm được."
Cảnh Hằng nhìn tôi chằm chằm. Chốc sau, giống như đã buông bỏ, anh mím môi, bất lực khẩn cầu tôi.
"Tha cho anh đi..." Giọng anh khản đặc, mệt nhoài, "xin em đấy Tố Trân, tha cho anh."
Tôi không tha cho anh. Chút thương cảm vụn vặt của tôi chẳng đủ để lấp đầy đám mốc xanh trong lòng tôi. Nó cứ ngày càng đầy thêm, nhiều thêm, trào ra cùng mồ hôi trên cơ thể. Khắp da dẻ tôi dính đầy thứ màu bẩn tưởi ấy, đến mức dù có hành hạ anh thế nào, tôi vẫn không trút hết được đám màu kia lên anh. Tôi căm thù anh, căm thù cha, thậm chí còn căm thù cả người mẹ đã chết vì sinh tôi. Tại sao bà lại sinh ra một đứa quái thai như tôi? Tại sao không ai bóp chết tôi từ trong trứng nước? Tội lỗi của các người là đã để tôi chào đời, để tôi lớn lên và để tôi tiếp tục sống. Chỉ cần tôi tiếp tục sống, tất cả các người sẽ chẳng có ngày nào được yên thân!
'Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy, Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu, Ngàn dâu xanh ngắt một màu...'¹
¹ Trích trong phần “Xuất chinh” thuộc tác phẩm “Chinh phụ ngâm khúc”, nguyên tác Đặng Trần Côn, bản dịch của Đoàn Thị Điểm.
"Cảnh Hằng... Cảnh Hằng, Cảnh." Tôi bật cười trong cơn thổn thức, "Đến cả tên của ba... cũng thuộc về anh. Em ghen tỵ quá... ghen tỵ chết mất thôi!"
... Còn nếu tôi chết, tôi sẽ kéo anh - kẻ sở hữu cái tên trường tồn sắc xanh kia - cùng chôn với mình!
Cảnh Hằng không nhìn tôi nữa. Một giọt nước chảy ra từ khóe mắt anh, trượt dài trên gương mặt khốn khổ của anh. Vẻ khốn khổ ấy lây lan sang cả tôi. Tôi nhìn máu đỏ nhỏ xuống ga giường trắng muốt, ngây dại phát hiện, dù có cướp đi được người cha yêu thương nhất, tôi cũng chẳng thể có lại tình yêu tinh túy của cha.
Tôi vĩnh viễn không lấy về được sắc xanh ngày ấy.
Tinh dịch rơi rớt khắp nơi, lẫn cùng ga giường trắng xóa. Nắng lòa qua tấm rèm lụa, phủ một lớp mỏng manh lên cả tôi và anh. Cảnh Hằng nằm thảm hại trên giường, phía dưới nhuộm đỏ một mảng. Nước mắt chảy nhòe gò má anh. Anh chẳng buồn lên tiếng, như thể đã chết lặng. Sự im lặng chết chóc ấy lây lan sang tôi. Tôi cởi thứ đồ dính đầy máu của anh ra, bò lên giường. Vuốt ve gương mặt anh, tôi cúi xuống, liếm vệt nước đã khô cạnh đôi mắt đỏ đọc của anh.
"Cảnh Hằng." Tôi gọi khẽ.
Anh vẫn chẳng buồn nhìn tôi. Tôi luống cuống hôn lên môi anh, giật nảy khi thấy nó còn lạnh hơn cả môi mình. Giây phút ấy, trong lòng tôi bất giác dâng lên một cảm giác sợ hãi khó hiểu. Tôi đã giết anh trăm ngàn lần trong đầu rồi, lại sợ anh sẽ chết trong tay tôi ư? Nhưng dù có tự nhủ anh chết đi cũng chẳng sao, tôi vẫn cuống cuồng muốn gọi về chút sinh khí từ anh.
Anh vẫn chẳng nhúc nhích. Khi đôi mắt kia từ từ khép lại, cơn ớn lạnh trong lòng dọa tôi khiếp vía. Tôi hãi hùng trong cảm giác sẽ mất đi anh, vội cúi tìm chìa khóa vứt dưới gầm giường, mở xích tay cho anh.
Khoảnh khắc ấy, Cảnh Hằng như được hồi sinh, lập tức vung tay tóm cổ tôi. Xích chân vẫn còn, anh chưa thể tự do ngay được, song anh chỉ cần một cánh tay cũng có thể ghìm tôi xuống. Tóc tôi xõa ra, vài sợi chắn trước tầm nhìn làm tôi không thể thấy rõ đôi mắt đen thẳm bén nhọn của anh. Cảnh Hằng siết chặt cổ tôi như muốn bẻ nó gãy vụn.
"Thứ chó đẻ..." Anh nghiến răng, "Tao nên giết mày sớm hơn mới phải... giống như..."
Tôi chẳng còn nghe rõ anh lẩm bẩm điều gì qua kẽ răng. Tầm mắt tôi lòa đi trong sương mờ. Giương mắt nhìn không trung vô định, tôi thất thần lẩm bẩm, "Đừng... giết con."
Bàn tay đang siết chặt tôi thoáng buông lỏng, song tôi chẳng còn quan tâm anh làm gì tôi nữa. Tôi lạc lối trong sắc xanh của đời mình.
"Ba ơi... ba Cảnh, con yêu ba lắm... con sẽ còn yêu ba hơn mẹ nữa, nên ba đừng như thế..." Tôi nghẹn ngào, "Đừng giết con, đừng... chối bỏ con như thế."
Chẳng biết đã qua bao lâu, tầm mắt tôi dần trở lại bình thường. Cổ tôi chẳng còn bị siết lấy, tôi nhổm dậy, thấy anh đã lấy chìa cởi hết được đám xích kia ra khỏi tay chân mình. Tôi hoang mang nhìn anh, lại nghe anh quát lên.
"Nhìn đéo gì?"
Tôi giật thót, song vẫn tiếp tục nhìn. Cảnh Hằng tiến về phía tôi, tôi nghĩ anh muốn móc mắt tôi. Nhưng rồi, thay vì móc mắt, anh lại tức giận cắn lên môi tôi. Tôi kêu lên một tiếng, lại thấy anh liếm qua chỗ vừa cắn.
"Khốn kiếp!" Tôi nghe anh rền rĩ bên tai, "Anh đến muộn rồi... Khốn thật...! Quá muộn rồi."
Khi đôi mắt ấy lần nữa đối diện tôi, tôi trông thấy trong đó cả một thiên hà vụn vỡ.

![[nơi xanh xao hoang dại.] Phần ba, "Ngậm ngọc", VI.](https://static.wixstatic.com/media/eb28e6_154dd1d729004ee9bd9ec8d7d81219f4~mv2.png/v1/fill/w_980,h_980,al_c,q_90,usm_0.66_1.00_0.01,enc_avif,quality_auto/eb28e6_154dd1d729004ee9bd9ec8d7d81219f4~mv2.png)
Bình luận