[nơi xanh xao hoang dại.] Phần hai, "Xẻ nửa", IV.
- Tân Thời

- 3 thg 5
- 15 phút đọc
IV.
Tôi thuê một người làm dịch vụ điều tra tư nhân. Gọi là ‘thám tử’ cho có vẻ kịch tính, nhưng thực chất họ cũng chỉ là những người chuyên thu thập thông tin theo yêu cầu - một kiểu bám đuôi có ‘mục đích chính đáng’ hơn, vì đổi lại là tiền công.
Nghề thám tử không được công nhận chính thức trong hệ thống pháp luật, thế nên các giao dịch liên quan đến nó đều phải diễn ra âm thầm, kín đáo. Nhờ sự thuận tiện của mạng lưới trực tuyến, tôi liên hệ và thoả thuận với bên dịch vụ hoàn toàn qua nền tảng mã hóa riêng. Số tiền bỏ ra thực ra cũng chẳng đáng kể. Tôi vốn không phải người hay tiêu xài hoang phí. Mấy năm nay, tiền từ các cuộc đấu giá tranh và giải thưởng nghệ thuật cũng đủ để tôi sống dư dả nửa đời.
Thông qua thám tử, tôi biết được thực chất cha tôi có mấy căn nhà bên ngoài, mua được thông qua bên trung gian bất động sản. Trước kia tôi vốn chẳng mấy quan tâm công việc của cha, thế nên những không bao giờ có ý muốn tác động những khía cạnh ngoài gia đình. Song sự tồn tại của Cảnh Hằng đã buộc tôi phải hành động.
Chưa đầy một tháng sau, tôi đã nhận được báo cáo gửi qua thư điện tử.
Từ khi lên đại học, Cảnh Hằng vẫn thuê trọ gần trường và giữ thói quen về nhà mỗi cuối tuần. Nhưng theo những bức ảnh từ thám tử, thực tế, đôi khi Cảnh Hằng còn xuất hiện tại một trong những căn nhà của cha. Chừng đó thông tin cũng đủ để tôi hiểu, mối quan hệ giữa họ không phải mới hình thành trong một sớm một chiều. Chỉ là, họ đã coi thường kẻ phải trốn mình trong bóng tối như tôi, biến tôi thành kẻ thừa trong chính gia đình này.
Quệt màu lên tấm vải, tôi chuyển khoản theo định kỳ cho thám tử rồi cất điện thoại. Đặt di ảnh của mẹ sang bên, tôi bắt đầu họa lại từng đường nét. Tông màu của Claude Monet sẽ phù hợp với vẻ đẹp yêu kiều mà nhã nhặn của mẹ tôi. Tôi vẽ xong bức chân dung truyền thần trong buổi chiều, hài lòng bảo người giúp việc thuê thợ mộc đóng khung tranh rồi đem treo phòng khách.
Chẳng ngờ tối ấy, cha gọi tôi xuống, nghiêm túc bắt tôi gỡ bức tranh kia.
"Ba đã nói nhiều lần rằng không thể tùy tiện treo tranh trong nhà." Cha cau mày.
Dường như càng ngày, cha càng chướng mắt với tất cả những gì tôi làm.
"Con có thể lấy một gác riêng làm phòng trưng bày tranh của riêng con, nhưng không thể phá hỏng không gian sinh hoạt chung của gia đình."
Phá hỏng? Tôi sửng sốt nhìn cha.
"Đây là tranh của mẹ!" Tôi la lên, "Sao ba lại nghĩ đặt tranh mẹ ở phòng khách là phá hỏng không gian gia đình? Ba không thể bắt con đem mẹ của con giấu đi được!"
"Đừng nhân danh mẹ để thỏa mãn sự ích kỷ của con." Cha cảnh cáo nhìn tôi.
Đôi môi tôi run rẩy, mấp máy. Đúng lúc đó, tiếng xe của anh cắt ngang cuộc tranh cãi của cha con tôi. Tôi căm tức nhìn cha rồi bảo người làm khênh lấy bức tranh kia, mang đi trước khi anh trở về.
Bất tri bất giác, sự tồn tại của Cảnh Hằng đã trở thành một tấm chắn thủy tinh giữa cha và tôi. Những gì anh xuất hiện, chúng tôi đồng thời gạt những bất đồng ngấm ngầm sang bên, trưng diện bộ dáng gia đình cha con hòa nhã. Nhưng tôi biết cái gia đình này vốn đã mục nát, tàn tạ thế nào. Dù cố dát bạc dát vàng thì vẫn chẳng che giấu được cái mùi tanh thối đang lây lan như thứ dịch bệnh giữa cha con tôi. Ánh mắt cha nhắc nhở tôi rằng tôi chỉ là một thứ ký sinh lên ông, một đứa con gái không biết điều. Tôi thầm thấy nực cười trước sự lên án ấy của cha, trong khi ông cũng chẳng khác gì tôi, lấy danh nghĩa tình thân để che giấu sự bại hoại đáng tởm.
Đêm ấy, tôi ngồi trước bàn trang điểm, soi mình trong gương. Dung nhan tôi thừa hưởng trọn vẹn những gì tinh túy nhất từ mẹ, chỉ khác đôi mắt. Đôi mắt mẹ là hai viên hồng ngọc lấp lánh, còn mắt tôi mang màu xanh xám, giống phần lớn những người phương Tây. Chẳng lẽ chính sự khác biệt ấy đã khiến cha tách rời hình ảnh tôi khỏi mẹ?
Tôi hoang mang nhìn bản thân bên kia tấm gương, rồi mở ngăn kéo, lấy kính áp tròng màu hồng ngọc ra đeo. Xong xuôi, tôi mở tủ, lấy bộ đồ cũ của mẹ - bộ tôi đã nhờ thợ phục chế - khoác lên người, đeo trang sức, trang điểm sao cho giống mẹ nhất có thể. Thế là tôi trong gương đã trở thành phiên bản sao chép hoàn hảo nhất của mẹ rồi.
Bóng đêm dẫn lối tôi vào phòng cha. Đêm nay cha uống rượu thuốc, chắc chắn sẽ ngủ say hơn bình thường. Tôi lấy chìa khóa được đổ khuôn và tạo hình y đúc với ổ khóa phòng cha, rón rén bước vào.
Ánh trăng thanh tao len lỏi qua ô cửa ngũ hành, phủ lên bờ vai tôi và gương mặt cha. Tôi trèo lên giường, ngắm cha trong bóng tối. Dường như cha chẳng mấy thay đổi so với hồi tôi tấm bé. Những đường nét rắn rỏi trên gương mặt cha vẫn tinh xảo như cũ. Giả nếu đôi mắt kia mở ra, đôi mắt ôn hòa và phong lưu tựa gió, đôi mắt ngời sáng và nên thơ hệt mặt trời, gương mặt cha sẽ chẳng còn lạnh lùng như khi nhắm mắt. Song dù có mở mắt, ánh mắt cha vẫn vĩnh viễn không hướng về tôi. Sắc xanh cay đắng kia trào ra từ lồng ngực lên vòm họng và dừng lại trên đôi môi ngập ngừng. Chạm tay lên gương mặt cha, tôi cúi xuống, bồn chồn hôn lên vành môi lạnh nhạt kia.
Hình như tiếng rộn ràng của trái tim tôi quá rõ, đôi mày rậm của cha hơi chau lại. Tôi thấp thỏm đến mức muốn nhảy ngay xuống, lẩn như trăng trốn sau rặng mây. Rốt cuộc, tôi vẫn ngồi yên trên người, nhìn đôi mắt cha từ từ hé mở.
"... Tố?" Cha bối rối gọi tên mẹ, "Sao mình... sao mình còn ở đây? Tôi tưởng mình đã tìm được anh ta rồi, sao mình còn về đây?"
Tìm ai? Tôi hoang mang trong chốc lát, song vẫn vén tóc, lần nữa cúi xuống.
"Cảnh..." Tôi táo tợn gọi tên cha, lần nữa đặt môi lên bờ môi ấm áp kia. "Tôi yêu mình lắm."
Ấy thế mà, tôi lại chỉ nhận lại ánh mắt ngỡ ngàng của cha.
"Mình nói gì thế? Mình có từng yêu tôi đâu?"
Dứt lời, trong thoáng chốc, cha tỉnh táo hơn hẳn. Cha bật dậy, kinh ngạc phát hiện đây chẳng phải một cơn mơ quái gở nào đó. Tôi toan chạm vào cha, lại bị cha siết chặt cổ tay. Như thấy trăng mọc giữa ban ngày, cha bàng hoàng gằn tên tôi.
"Tố Trân, mày...!"
"Ba," Tôi ngây thơ gọi ông, "sao ba lại nói mẹ không yêu ba?"
Sự kinh tởm của cha như tràn ra khỏi mắt. Ông hất tôi xuống giường như hất thứ giẻ rách chẳng đáng một đồng. Lưng tôi đập vào chiếc đủ gần đó, đèn ngủ ngũ sắc rơi xuống, tạo ra tiếng động lớn trên sàn gỗ. Tôi xuýt xoa vì đau, giương đôi mắt ngây dại nhìn ông, lại nghe cha gầm lên.
"Mày dám mặc quần áo mẹ mày, dùng gương mặt mẹ mày bò lên giường tao!"
Cổ áo tôi bị cha túm lấy. Ông muốn xé nó ra, móc cả đôi mắt giả tạo của tôi ra nốt. Một bên kính áp tròng rơi xuống, nước mắt sinh lý chảy ra. Tôi trơ mắt nhìn cha lồng lộng cởi phăng đồ của mẹ ra khỏi người mình, ngơ ngơ ngác ngác thấy cha vung tay.
Sau đó, trời đất đảo điên, mối quan hệ cha con tôi hoàn toàn rách toạc trong thứ ánh sáng gay gắt từ khe cửa kia. Cánh cửa mở toang, Cảnh Hằng chạy vội đến, đứng chắn giữa tôi với cha.
"Ba!" Anh lớn giọng cản cha lại, "Đừng đánh em, ba!"
"Con đĩ khốn nạn!" Cha vung tay, phẫn nộ muốn đẩy anh ra mà đập tôi đến chết, "Tao là ba của nó!"
"Con cũng là con trai ba!"
Anh hét lên và nắm đấm của cha sững lại giữa không trung. Trong bóng tối, chúng tôi nhìn nhau, nhìn thẳng vào sự đốn mạt gớm ghiếc của nhau. Những mảnh vàng rớt xuống khỏi gương mặt cha như tường ẩm mùa nồm. Mảng tường rơi xuống, để lộ phía sau bức tranh gia đình ruỗng mục, tan tác. Chúng tôi buộc phải nhìn vào sự thật - thứ sự thật trần trụi không thể che giấu và dù có ai cố dùng keo vàng ghép lại, nó cũng vĩnh viễn chẳng thể thành loại nghệ thuật kintsugi.
Tôi im lặng. Cha cũng im lặng. Một lần nữa, Cảnh Hằng - người đứng giữa cán cân - lên tiếng giảng hòa.
"Ba, được rồi, chúng ta đều bình tĩnh lại. Ba bình tĩnh lại. Còn em, Tố Trân." Anh quay về phía tôi, yêu cầu tôi thỏa hiệp, "Xin lỗi ba ngay."
Thấy tôi lặng thinh, anh lặp lại gần nữa, lần này gay gắt hơn, "Xin lỗi ba, ngay lập tức!"
Tôi muốn bướng bỉnh đến cùng, muốn nhìn thẳng vào mắt anh và nói rằng, 'Tại sao tôi phải xin lỗi khi tất cả chúng ta đều mang tội?' Tại sao trong cái nhà này, chỉ có tôi là kẻ ác độc rắp tâm phá hoại, chia rẽ... xẻ nửa thứ tình thân giả tạo kia? Nếu anh không xuất hiện và không nuốt trọn tình yêu của cha thì tôi - chúng ta - cái nhà này, mọi thứ đều không bị cắt xẻ thành hai cực Yalta.
Nhưng khi nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt tinh anh, sắc bén mà từ ngày đầu tiên tôi vẫn luôn trốn tránh, tôi sực phát giác rằng chính anh mới là người bất đắc dĩ nhất. Anh bị cha con tôi kéo vào vòng xoáy điên loạn này và bị xẻ nửa. Nửa cho cha, nửa cho tôi, dù bên nào thì anh cũng chẳng vẹn toàn.
"Con..." Tôi nhíu mày, hằn học nói, "xin lỗi ba."
Cha ngồi xuống giường, rệu rã đặt tay lên trán. Sự mỏi mệt của cha lan ra trong bóng tối - giống như nhật thực - ánh sáng dần rút khỏi đôi mắt cha.
"Người mày nên xin lỗi là mẹ mày mới phải. Cô ấy không nên sinh ra đứa quái thai mày."
"Ba!" Anh gắt lên, "Đủ rồi!"
"Ba cũng nên xin lỗi mẹ mới phải." Tôi không kìm được, bật ra lời mỉa mai, "Đáng lẽ mẹ đã không cần lấy một người như ba."
"Tố Trân!" Anh gầm tên tôi, "Câm mồm, cút ra ngoài ngay!"
Tôi tức tối nhìn anh và cha, nhưng vẫn cất bước rời khỏi căn phòng kia. Lúc khép cửa lại, tôi còn thấy anh cúi xuống, vòng tay ôm lấy cha. Người cha sắt đá, vững vàng của tôi trong chốc ấy đổ sụp, trở thành một con người yếu đuối phải dựa dẫm vào anh. Tôi khép nửa tình thương lại, bỏ nó phía sau tiếng khóc của cha và trở về phòng.
Soi đứa con gái tơi tả trong gương, tôi nhếch miệng, tháo bên kính áp tròng còn lại và ném thẳng vào thùng rác. Những thứ không là của tôi thì mãi mãi cũng không thuộc về tôi. Dù có dùng bất cứ thứ gì để giả mạo, cuối cùng tôi vẫn sẽ bị vạch trần. Tôi tẩy xóa phấn son trên mặt, tháo trang sức rồi chuốt lại mái tóc dài màu ánh trăng của mình. Tôi trở về làm chính tôi - nàng lệnh ái nhốt mình trong lầu son gác tía - đứa con lầm lì trong bóng tối, không được ai thương yêu. Lòng khao khát được yêu của tôi chẳng khác nào thứ nắng chói chang ẩn hiện dưới sắc xanh lập lòe. Từng chút một, nó sẽ thiêu rụi tôi từ trong ra ngoài, thẳng đến khi tôi rã rượi và hóa thành một nhúm tàn tro, vùi chôn cùng gió. 'Hương gượng đốt hồn đà mê mải, Gương gượng soi lệ lại châu chan'¹, tôi cứ thừ người trước gương mãi đến khi nghe tiếng gõ cửa.
¹ Trích trong phần “Sầu muộn”, thuộc tác phẩm “Chinh phụ ngâm khúc”, nguyên tác Đặng Trần Côn, bản dịch của Đoàn Thị Điểm.
Lấy chiếc lọ thủy tinh nhỏ từ chiếc tủ dưới bàn gương, tôi vén váy đứng dậy. Mở cửa phòng, tôi không ngạc nhiên khi trông thấy gương mặt Cảnh Hằng.
"Anh nói chuyện một lát được không?"
Tôi nhún vai, làm ký hiệu mời anh vào. Cảnh Hằng bước qua ngưỡng cửa, thở dài với tôi.
"Tố Trân, rốt cuộc em đang nghĩ cái..."
Anh còn chưa nói xong đã bị tôi đẩy vào cửa. Cánh cửa đóng sập lại dưới sức nặng của tôi và anh. Thật ngây thơ khi anh dám bước vào phòng tôi - lãnh địa tối thượng cả tôi mà chẳng đề phòng mảy may. Thật ngu ngốc khi anh bước vào với ý định làm thuyết khách khuyên giải tôi. So với tình yêu kiềm tỏa và khắc chế của cha, tình yêu của tôi càng thêm xanh xao và hoang dại. Tôi đè toàn bộ trọng lượng của mình lên anh, ngửa đầu cố hôn anh. Nếu là anh của vài năm trước, có thể tôi đã hôn được, nhưng giờ anh đã cao lên nhiều quá, tôi ngẩng đầu lên cũng chỉ hôn được yết hầu anh.
Khi môi tôi chạm lên trái cổ anh, anh vô thức rùng mình.
"Anh đã làm thế này với ba chưa?" Tôi thì thào, tay vuốt dọc bụng anh xuống phía dưới.
"Anh đã..." Tôi không chạm vào chỗ phía trước anh mà luồn ra sau, len qua rãnh mông anh. "... chạm vào nơi này của ba chưa?"
"Tố Trân!" Cảnh Hằng giữ hai bên bả vai tôi, đẩy tôi cách xa khỏi anh. Hiếm khi anh trông thực sự giận dữ.
"Rốt cuộc em..."
"Anh đã chạm hết rồi." Tôi biết ánh mắt mình hiện tại âm u đến mức nào. "Anh chiếm hết mọi thứ của em rồi. Làm sao bây giờ?"
Tôi hoang mang nhìn anh, "Anh đã nuốt sạch sẽ rồi. Em phải làm gì đây...?"
Tầm mắt tôi mờ dần. Thoạt đầu, tôi nghĩ là do quá xúc động nên ảnh hưởng đến thị lực. Nhưng khi ngón tay nóng hổi của anh lướt qua vành mắt, lau đi thứ ẩm ướt rớt ra như châu ngọc tôi mới ngỡ ngàng phát hiện, mình khóc rồi.
Lâu lắm rồi cảm xúc của tôi mới đủ xao động để hóa thành nước mắt. Lần cuối tôi khóc là từ bao giờ nhỉ? Hình như không bao giờ.
"Tố Trân," Anh kéo tôi vào lòng, vừa ôm tôi vừa thở dài, "Xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?" Tôi vùng thoát khỏi cái ôm của anh, "thay vì xin lỗi thì trả lại cho em..." Tôi kéo áo anh xộc xệch, "Trả lại ba... trả lại tất cả cho em đây!"
Anh không hồi đáp được câu hỏi kia, chỉ đơn giản và bất đắc dĩ lặp lại lần nữa, "Anh xin lỗi."
Tôi không cần anh bố thí lời xin lỗi giống như khi anh đặt những món quà cha cho anh trước cửa phòng tôi. Những gì không thuộc về tôi tôi đều chướng mắt. Thứ làm tôi chướng mắt thì nhất định tôi sẽ đập nó nát vụn. Tôi nghĩ mình sẽ giết chết anh như phá hủy đám đồ tầm thường của anh. Anh đang ở đây, ngay trước mặt tôi, tôi có thể lập tức giết anh nếu muốn. Nhưng giết anh rồi, sẽ chẳng còn ai làm cầu nối cho tôi và cha nữa. Cha sẽ hoàn toàn vứt bỏ tôi và thế là tôi cũng chung số phận với rác rưởi. Ý nghĩ ấy neo sự hung tàn của tôi lại. Tôi ngước lên, im lặng nhìn anh.
Sau đó, tôi phát hiện khóe miệng anh hơi bầm lên vết đỏ. Sờ vào chỗ rách khóe môi anh, tôi khẽ hỏi, "Ba đánh anh sao?"
"Ba lỡ tay thôi, lúc đó ba đang sốc. Em đừng..." Anh giữ tay tôi, không để tôi chạm vào vết rách kia, "Sau này đừng làm thế với ba. Ba là ba em."
Xem cái cách anh cố khuyên giải tôi kìa. Thật là đáng cười quá mà.
Tôi bật cười thành tiếng, híp mắt nhìn anh.
"Ba cũng là ba anh."
"... Đúng." Anh bất đắc dĩ nói, "Nhưng không chung máu mủ."
"Cứ không chung máu mủ là được sao?"
"Không phải, Tố Trân, chuyện này..."
Anh nhíu mày, có vẻ muốn dùng lý lẽ để giải thích với tôi, nhưng lại không biết nên giải thích từ đâu. Trong giây lát tôi thoáng nghĩ, có khi thành tích và danh hiệu học sinh xuất sắc ngoài xã hội của anh là được cha tôi mua cho, bằng không sao đến chút kiến thức thường thức này mà anh cũng sao mà anh cũng phải đắn đo quá vậy?
"Ba là ba của anh." Tôi giúp anh nói ra sự thật trần trụi, "Dù không chung máu mủ thì ba vẫn là ba trên danh nghĩa của anh. Anh và ba đang loạn luân."
Như không thể biện hộ cho bản thân và cha nữa, anh thở dài, "Đúng."
Tôi vung tay tát anh, anh cũng không cản tôi. Vết tay tôi hằn lên gương mặt anh, đỏ ửng, vết rách trên khóe môi lần nữa rách ra, chảy máu. Tôi đoán anh đau lắm, bởi tôi đánh anh mà cũng phồng rộp hết cả tay.
"Tại sao cùng là loạn luân, anh với ba thì được, còn em thì không thể?" Tôi gằn giọng chất vấn anh, "Em còn gần gũi với ba hơn... em là đứa con duy nhất chung huyết thống với ông ấy!"
"Chính vì chung huyết thống..."
"Vậy em với anh thì được, đúng không?"
Anh khựng lại, nhìn tôi như một kẻ không thể nói lý. Đúng, tôi là đứa con gái hoang đàng, vô pháp vô thiên như vậy đấy. Tôi không đến trường, không ai dạy dỗ nổi, đáng lẽ anh và cha nên lường trước được khi cứ nuôi nhốt tôi trong tòa gác này và tự do ân ái ngoài kia.
Vòng tay qua gáy anh, tôi kéo anh xuống gần sát mình, nhoẻn cười, "Chúng ta không chung huyết thống, loạn luân cũng không sao, anh nhỉ?"
Đôi mắt chúng tôi chạm nhau, anh nghiến răng.
"Em điên rồi."
"Đúng vậy anh à." Tôi vươn tay khóa trái cửa, thành thực với anh, "Kể từ ngày anh bước chân vào tòa gác này, em đã điên rồi. Anh cứ dần cướp sạch những thứ thuộc về em, bảo sao em không điên chứ? Anh nói xem, em phải lấy lại từ anh thế nào đây?"
Như thể rốt cuộc cũng nhận ra tôi là kẻ điên không thể nói lý lẽ, Cảnh Hằng gạt tôi ra và toan rời đi. Tôi níu lấy vạt áo anh, gọi khẽ.
"Cảnh Hằng, anh à."
Bước chân anh khựng lại. Anh quay lại nhìn tôi, kinh ngạc khi thấy nước mắt lại lăn dài trên má tôi.
"Cha không còn thương em nữa rồi..." Tôi đau đáu nhìn anh, "Nếu anh cũng vậy nữa, em còn lại gì đây?"
Cảnh Hằng không thể gạt tôi ra lần nữa. Tôi biết anh không nỡ gạt tôi ra. Vẻ ngoài lạnh nhạt và đôi mắt sắc bén chỉ là lớp áo giáp phòng ngự ngăn cách anh với mọi người. Bỏ đi lớp vỏ cứng cỏi ấy, bất cứ ai cũng có thể trông thấy một hình hài đơn thuần và trái tim xẻ nửa của anh. Một mình anh không thể ghép được bức tranh gia đình toàn vẹn, thế nên anh mới luôn day dứt khi phải đứng giữa tôi và cha. Khác với cha con tôi, Cảnh Hằng có cái gọi là lương tâm.
Khi anh lần nữa ôm tôi, tôi biết mình đã neo giữ được sự mềm lòng của anh. Nhân lúc anh buông bỏ cảnh giác, tôi đưa cái lọ nhỏ kia đến trước mặt anh. Anh vô thức hít một hơi thật sâu vào, sau đó giật mình khi thấy tôi xoay lại, đứng chắn trước cửa.
"Em..." Anh nhìn chiếc lọ thủy tinh trên tay tôi, "Đấy là cái gì?"
"Tinh dầu." Tôi nói, "Tinh dầu giúp thư giãn tinh thần."
"Tố Trân." Anh nhìn tôi cảnh cáo, "Nói thật cho anh."
Có lẽ được cha dạy dỗ quá tốt, Cảnh Hằng thực sự ngày càng giống cha. Đến cả cái cách anh cảnh cáo tôi dường như cũng y hệt một khuôn với ông. Tôi chẳng biết rốt cuộc giữa tôi và anh, ai mới thực sự là con ruột của cha nữa.
"Anh thông minh mà." Tôi mỉm cười, "Anh đã đoán được rồi."
Chỉ chờ tôi xác nhận, Cảnh Hằng lập tức lôi tôi ra khỏi cánh cửa kia. Tôi nhìn anh loay hoay mở khóa, nhìn anh quay lại toan kiếm chìa khóa từ trên người tôi, sau đó nhìn anh từ từ trượt xuống trước mặt tôi. Tóm lấy vạt váy tôi, anh nhìn tôi, lưỡi gươm trong mắt dần vụn vỡ.
"Tố Trân..."
Tôi thỏa mãn nhìn anh gục xuống sàn nhà. Cảnh Hằng chính là kiệt tác hoàn mỹ của cha tôi, là phong cảnh toàn bích mà ông từng ngày, từng giờ bồi đắp nên. Thứ gì càng trân quý thì khi bị cướp lấy, chủ nhân của nó sẽ càng điên cuồng. Tôi và cha gắn kết với nhau bằng huyết thống, nếu tôi hoang dại thì cha tôi chắc chắn cũng sẽ chảy chung dòng máu ấy. Tôi sẽ không bao giờ giết anh, giết đi người mà cha đặt hết tình thương và niềm yêu vào đó. Tôi càng không để cha tùy tiện gạt bỏ mình như bức tranh của mẹ. Những gì vốn thuộc về tôi thì sẽ vĩnh viễn là của tôi, còn những gì tôi muốn đoạt lấy, chắc chắn cũng sẽ trở thành vật trong tay tôi.
Ngồi xuống, nhìn anh đã chìm hẳn vào cơn mê, chưa bao giờ tôi cảm thấy ham muốn trong lòng mạnh mẽ trỗi dậy như vậy. Sắc xanh trong mắt tôi trào ra, nhảy nhòe nhoẹt xuống người anh. Tôi sẽ nhuộm đẫm anh trong màu sắc của mình, triệt để phá hủy tạo vật đẹp nhất của cha, triệt để bóp nát trái tim cha.
Nửa lòng trắc ẩn được anh xẻ ra cho cha đó, tôi sẽ cướp lấy tất cả và ngấu nghiến cho bằng sạch.

![[nơi xanh xao hoang dại.] Phần ba, "Ngậm ngọc", V.](https://static.wixstatic.com/media/eb28e6_154dd1d729004ee9bd9ec8d7d81219f4~mv2.png/v1/fill/w_980,h_980,al_c,q_90,usm_0.66_1.00_0.01,enc_avif,quality_auto/eb28e6_154dd1d729004ee9bd9ec8d7d81219f4~mv2.png)
Bình luận