"Gặp anh ngày thứ bảy" và câu chuyện tình thời gian.
- Tân Thời

- 30 thg 1, 2024
- 3 phút đọc
Bài cảm nghĩ tác phẩm "Gặp anh ngày thứ bảy" của Mặc Phong Lữ.
30.01.2024.
Đầu tiên, tôi phải thú thực điều này: “Gặp anh ngày thứ bảy” trong mắt tôi không phải một câu chuyện xuất sắc. Tôi thường hay tiếp cận các câu chuyện dưới góc nhìn thể loại, đương nhiên cũng sẽ có so sánh, khen, chê, này kia, nhưng chỉ gói gọn trong thể loại đó. Ở cùng thể loại, tôi đánh giá cao “Hiệu ứng cánh bướm” của Mặc Phong Lữ hơn dưới phương diện thể hiện. Nhưng “Gặp anh ngày thứ bảy” lại có vài điểm đánh trúng gu cá nhân của tôi, đặc biệt là cái kết.
Ban đầu lúc tác giả gửi tôi đọc thử chương 1 của GANT7, tôi đã khá ấn tượng với ý tưởng về thời gian: một người có khả năng nhảy thời gian và một người bất tử. Cùng thời điểm đó, tôi đang viết một bộ fanfic đề tài du hành thời gian và vòng lặp nên tác phẩm của Mặc Phong Lữ tạo khá nhiều hứng thú cho tôi, nhất là khi chương đầu tiên mở ra một tiền đề rất thú vị. Tác giả cũng là một trong những cây bút tôi đánh giá cao ở khả năng thể hiện cốt truyện nên tôi đã có phần kỳ vọng. Dù vậy, phải thú thực, khi đọc đến chương 3 tôi đã khá mất hứng.
Có thể nói rằng tuyến tình cảm thực sự là một khuyết điểm chí mạng của tác giả. Ở chương 2 với chương 3, cái giai đoạn tình cảm chín muồi thì lại được thể hiện yếu hơn 3 chương còn lại, trong khi đáng lẽ nó cần phải được làm nổi bật, tròn trịa và ngời sáng nhất. Tác giả kể quá nhiều trong hai chương này, tôi có thể nhìn ra sự trúc trắc trong việc tiếp cận và thể hiện tình yêu của bạn. Tôi nghĩ đó là điểm chí mạng nhất khi đặt lên so sánh với “Hiệu ứng cánh bướm”, vì HỨCB không có tuyến tình cảm. Ngoại trừ điều trên, mọi thứ còn lại trong câu chuyện này vẫn được thể hiện ổn thỏa, nhất là chương cuối, đối với tôi nó ấn tượng không kém gì chương đầu.
Đây là một câu chuyện về hai người yêu nhau trong dòng chảy của thời gian: một người bị thời gian lãng quên, một người cố gắng để lại dấu ấn nhiều nhất trong dòng chảy vô tận ấy. Tôi từng đọc khá nhiều tác phẩm của Mặc Phong Lữ nên cũng quen thuộc với cách tác giả truyền tải câu chuyện: toàn bộ thông qua những biểu tượng. Một thế giới chỉ có hai người, ngôi nhà - mái ấm, thời gian, sự mơ hồ của xã hội con người trong đời sống của họ, và đặc biệt là tán tử đằng. Tất cả đều thể hiện rằng họ “không bình thường”.
Trong thế giới của hai người bị thời gian trêu đùa chỉ tồn tại người còn lại, phải đọc đến cuối cùng, đến tận khi nhiều năm sau cái chết của Minh Dương, cậu bé nọ xuất hiện trước mặt Phong Khiêm và được anh đặt cho cái tên Minh Dương, tôi mới vỡ ra được ngọn ngành của thứ tình cảm trường tồn và đôi phần kỳ dị như một nỗi ám ảnh ấy. Kết thúc cũng chính là mở đầu - một vòng tuần hoàn như quy luật của thời gian, được viết nên bởi hai người không thể chiến thắng được thời gian. Đến cùng, trong vòng đời sinh, lão, bệnh, tử của Minh Dương, Phong Khiêm vẫn là người duy nhất - bắt đầu từ lúc anh ở tương lai đặt cho cậu cái tên ấy.
Truyện khá ngắn, tôi đọc bộ này nhanh hơn HỨCB dù dung lượng nó dài gần gấp đôi, cốt truyện và những biểu tượng trong đây không quá phức tạp. Thứ duy nhất rối não là số lần nhảy thời gian và vòng đời của Minh Dương thì tôi không lạm bàn vì tôi rất sợ những con số.
Bình luận