top of page

[Còn trên nhân thế] Chương 48 (bản sửa)

Chương 48.

Chẳng mấy chốc mà Nhân phát hiện, ứng dụng này Thế tạo ra không phải để bóc tách hắn mà là bóc tách phần "Huỳnh Thịnh Thế" trong cậu.


Một con người được xây dựng nên từ những yếu tố gì? Gen của cha mẹ, ký ức tuổi thơ, sự giáo dục trong gia đình, môi trường xã hội, những mối quan hệ đã đi qua, những tổn thương và trải nghiệm, cùng những khát vọng riêng... tất cả những thứ đó đều được hắn làm thành những nhiệm vụ liên quan đến cái mà bất cứ ai cần để trở thành “Huỳnh Thịnh Thế”.


Huỳnh Thịnh Thế ở đây không phải bản thân Thế. Nhân đặt ứng dụng sang một bên, thở dài. Cách mà Thế khoác lên danh tính Huỳnh Thịnh Thế cũng giống như cách cậu khoác lên danh tính Đoàn Thế Nhân. Họ đều muốn che đậy bản chất của mình. Với Nhân, sự che đậy ấy diễn ra vô thức; còn với Thế, cậu chưa thể khẳng định. “Huỳnh Thịnh Thế” là phần tiềm thức mà cậu chưa từng nhận ra hoặc vô tình bỏ qua. Khi Huỳnh Thịnh Thế đề cập đến việc Thế từng mắc một chứng bệnh khiến hắn nhìn con người như động vật, Nhân mới chợt vỡ lẽ.


Cậu đã chẳng hề nghĩ đến tình huống ấy! Căn bản, đó là chứng bệnh cực kỳ hiếm gặp. Trong suốt sáu năm từ lúc là điều dưỡng thực tập đến khi trở thành điều dưỡng viên, Nhân chưa từng tiếp xúc với một ca nào tương tự.


Nếu sự che đậy của Thế là có ý thức, điều đó thật kinh khủng. Nhân từng tin rằng Thế chính là Huỳnh Thịnh Thế một phần là bởi, những mối quan hệ thân cận đều chứng minh hắn mang cá tính ấy. Hóa ra là không. Hắn cũng chỉ đang diễn (giống như cậu) cho mọi người cùng xem.


Và cũng như Thế từng bóc tách phần Huỳnh Thịnh Thế trong Nhân, cậu giờ có thể lần theo những dấu vết nhỏ nhất để tìm ra con người thật của hắn. Nếu Thế thực sự từng mắc chứng bệnh kia, mọi hành vi tưởng chừng bình thường đều có thể lý giải. Hắn thường xem phim tài liệu về động vật, ví von hoạt động của con người thành hành vi của các loài vật, thậm chí cả những hành vi riêng tư trên giường. Mỗi chi tiết, mỗi cử chỉ, những thứ đó đều chẳng còn là ngẫu nhiên.


Tên khốn dối trá đấy, Nhân thầm nghĩ. Hắn luôn dùng ngôn từ đánh tráo nhận thức của cậu về hắn. Nếu không thể thông qua quá trình này vạch trần hết sự dối trá của hắn, cậu sẽ không đời nào quay lại căn gác mái đó.


***


Trong số những người Nhân từng quen, người gần gũi nhất với động vật chỉ có chị Hà Sở thú. Việc giải đáp xong những nhiệm vụ về Huỳnh Thịnh Thế đã cung cấp cho cậu rất nhiều thông tin, trong đó bao gồm cả danh sách những quan sát viên. Không khó để cậu xác nhận Sở Thu Hà cũng có mặt trong danh sách.


Phân vân hồi lâu, cuối cùng cậu cũng dùng bộ dạng Đoàn Thế Nhân đến gặp chị.


Phòng khám của chị Hà mở ngay mồng hai Tết. Thấy Nhân mở cửa vào, chị Hà Sở thú tắt ngay ứng dụng Tích Tắc đang xem đi.


"Ôi vãi!” Chị thốt lên, "Mấy tháng không liên lạc được với cậu, chị còn tưởng cậu đã bốc hơi khỏi thế gian rồi đấy Nhân!”


"Lúc trước em gặp một số chuyện, phải nằm bệnh viện một thời gian.” Nhân kéo ghế ngồi xuống đối diện bàn làm việc của chị, "Em cũng nghỉ việc ở bệnh viện rồi.”


"Sao lại thế!” Chị Hà kinh ngạc, "Lâu lâu hình như cậu còn bảo, có lẽ có dự định học lên thạc sĩ…”


“Chuyện liên quan đến dự án.” Nhân nói, "Em không làm khác đi được.”


Chị Hà chớp mắt, "Dự án nào?”


Chị tỏ ra ngạc nhiên thật đến mức suýt chút nữa Nhân đã lấy danh sách quan sát viên ra xem có phải quan sát viên Sở Thu Hà là chị Hà Sở thú cậu biết hay không. Cậu tỏ ra nghiêm túc hơn.


“Lúc trước, em đưa căn cước của Thế cho chị, chị từng bóng gió đến việc xét nghiệm ADN. Ban đầu em không nghi ngờ gì, căn bản biểu hiện của chị không giống những quan sát viên khác. Nhưng sau này, lúc chị hỏi về chuyện Thế em đã lờ mờ đoán được có lẽ chị cũng tham gia dự án này.”


Chị Hà vừa nghe cậu nói vừa vuốt ve bộ lông mềm mại của con thú ngoan ngoãn nằm yên trên người mình. Sự thoải mái tự nhiên khi chị nói chuyện với cậu chẳng hề biến mất chỉ vì Nhân biết chị là quan sát viên. Chị đẩy gọng kính, xoay ngang ghế và đặt chú mèo xuống chân.


"Vì vậy, cậu tới đây tìm chị là để nói chuyện về dự án?”


"Một phần ạ, phần còn lại em muốn hỏi sâu một số chuyện về Thế.”


Chú mèo duỗi người rồi trở về chỗ đệm được kê sẵn cho mình. Nét cười thoải mái hơi nhạt dần trên gương mặt Thu Hà.


"Tôi chỉ là một quan sát viên thời vụ thôi, cậu Nhân.” Chị khách sáo nói. "Chuyện tôi biết có khi còn chẳng giúp ích được gì cho cậu.”


"Chị biết những chứng bệnh hoặc hội chứng liên quan đến việc con người không tự nhìn nhận họ là con người không?”


Thu Hà nhướng mày, dường như hứng thú hơn, bèn nhoài người ra phía trước. Đan tay vào nhau, chị chắp tay lên cằm.


"Biết. Trước kia từng làm khóa luận đề tài đó.” Chị nhớ lại, "Tính ra, cũng nhờ bài luận đó mà quyết tâm chuyển ngành của tôi cao hẳn đấy. Sao? Cậu muốn hỏi ai?”


"Huỳnh Thịnh Thế.” Nhân chuyển những ghi chép của mình về Thế qua cho chị Hà. "Em biết chị có kinh nghiệm nên mới muốn trao đổi với chị thêm.”


“Ồ, cậu ta…” Chị Hà vừa đọc ghi chép vừa nói, "Cậu ta rất thú vị đấy. Thay vì quan sát cậu, đúng hơn, tôi mượn việc quan sát cậu để quan sát cậu ta. Nhưng tôi không thể tới gần cậu ta như cậu nên có những thứ chỉ là phỏng đoán…”


Đọc đến giữa chừng, Thu Hà ngừng nói và tập trung vào ghi chép trong tay. Trong lúc chờ đợi chị đọc, Nhân cũng đọc lại những ghi chép của mình về Thế. Nếu phần Huỳnh Thịnh Thế chỉ là vỏ bọc để hắn đối phó với cậu và những người khác thì có lẽ từ trước đến giờ, cậu chưa bao giờ chủ đích tìm hiểu việc "hắn là ai". “Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu?” Căn bản, trước kia cậu còn chẳng hiểu chính mình là ai.


Một lúc sau, chị Hà đặt tập ghi chép xuống. Chị tháo kính, thở một hơi dài rồi nói, "Chờ chị chút. Phải tiêu hóa xong đã."


Thêm một lúc nữa, chị Hà mới đặt tập chi chép sang một bên.


“Cậu cho rằng cậu ta có những triệu chứng tồn lưu của việc từng mắc những hội chứng rối loạn nhận dạng loài hoặc nghiêm trọng hơn hoang tưởng hoá thú?” Nét mặt chị nghiêm nghị hơn, "Đây là một kết luận rất nặng nề đấy.”


“Em biết. Anh ấy kiểm soát bản thân rất tốt. Thi thoảng chỉ có những dấu hiệu nhỏ nhặt thôi. Nhưng nếu em đặt giả thiết anh ấy từng mắc bệnh và đã trị liệu thành công, mọi hành động của anh ấy từ trước đến giờ đều trở nên hợp lý.”


Phải có một lý do nào đó cho sự bắt chước hoàn hảo đến từng đường tơ kẽ tóc của hắn. Nhân từng không hiểu vì sao Thế lại coi trọng cậu, đặt cậu lên trên rất nhiều thứ, thậm chí là ám ảnh về cậu. Không dưới ba lần cậu tin rằng đó chỉ là trò lừa phỉnh, nhưng khi nhìn thấy những món đồ nhỏ nhặt trong két sắt, khi trông thấy sự căm thù điên cuồng trong đôi mắt hắn, khi cậu rạch một nhát qua gương mặt hắn và thấy hắn mỉm cười mừng cậu trở về, khi cậu nhận ra bản thân mình cũng là Huỳnh Thịnh Thế, cậu đã biết.


Nếu bỏ đi phần Huỳnh Thịnh Thế, cậu chính là Đoàn Thế Nhân. Vậy nếu Thế cũng bỏ đi phần đó, hắn còn lại gì?


Phải có gì đó. Phải có lý do. Nhân không thể không nghĩ đến đứa trẻ mình từng trông thấy ngày ấy. Đến năm chín tuổi Thế mới trở về nhà mình. Vậy, trong suốt thời gian đó hắn đã ở đâu, trải qua những gì?


Nhân bức thiết muốn biết đáp án ngay lúc này.


“Rốt cuộc anh ấy đã trải qua những gì mới khiến anh ấy nhìn nhận những người xung quanh, hoặc thậm chí là chính anh ấy không phải con người?”


“Có thể có rất nhiều lý do. Một đứa trẻ có thể trải qua chấn thương tâm lý nghiêm trọng, bị bỏ rơi, chứng kiến bạo lực, hoặc sống trong môi trường căng thẳng khiến nó dần mất niềm tin vào con người. Thêm vào đó, trí tưởng tượng phong phú kết hợp với các yếu tố sinh học nhạy cảm cũng có thể góp phần hình thành những niềm tin sai lệch về bản thân và người khác,” chị Hà nói.


“Nhưng nếu cậu nói rằng cậu ta là người được lấy gen để chữa bệnh cho em trai cũng như để tạo ra cậu, đó cũng có thể là một lý do nữa. Đôi khi, không chỉ người nhân bản gặp vấn đề về danh tính mà cả những người được cho là bản gốc cũng không tránh khỏi. Đây là sự tác động hai chiều. Nó tác động cả về mặt đạo đức lẫn tâm lý, chính vì thế, thí nghiệm trên con người mới bị nghiêm cấm.”


Nói đến đây, chị Hà im lặng. Nhân cũng lặng thinh. Cậu chợt nhận ra trong thí nghiệm này, không chỉ ba người trong cuộc là cậu, Thịnh Thế và Thanh Thế bị ảnh hưởng mà tất cả những người tham gia thí nghiệm, bao gồm cả những quan sát viên như chị Hà cũng đều bị nó tác động. Các quan sát viên như họ đã nghĩ gì khi tham gia vào một dự án phi đạo đức như này? Việc giải thể dự án có liên quan gì đến những chuyện hắn phải trải qua không?


"Cậu Thế đó là người đã giải thể dự án nhỉ?" Chị Hà chợt nói, “Lúc trước các quan sát viên chỉ nhận được lệnh từ phía trên. Lúc đó, người đóng dấu ban hành vẫn là tướng Tập.”


Nhân gật đầu, "Vâng."


"Vậy là từ giờ, cậu sẽ ra sao?" Chị Hà nhìn cậu, “Cậu nghĩ gì về sự tồn tại của cậu?”


Câu hỏi của chị Hà cũng là vấn đề Nhân đã luôn suy nghĩ từ khi gặp Thế. Cậu luôn biết bản thân không phải con người và đến bây giờ, cậu đã hoàn toàn chấp nhận điều đó. Gió nổi lên rồi, chúng ta phải sống. Cậu sẽ sống trên danh nghĩa Đoàn Thế Nhân hay Huỳnh Thịnh Thế, từ bây giờ cậu sẽ phải đưa ra lựa chọn. Thiết kế ra ứng dụng kia, Thế cũng đã đặt quyền quyết định vào tay cậu.


"Cậu có cảm thấy bản thân cậu là một kỳ tích không?"


Nhân kinh ngạc khi nghe chị Hà hỏi thế.


"Chị nghĩ sự tồn tại của em là kỳ tích?"


Trên đời này có rất nhiều kỳ tích của khoa học. Máy bay cất cánh, thuốc chữa bại liệt là kỳ tích; thuốc nổ, bom nguyên tử cũng là kỳ tích. Đặt vào trường hợp của mình, chị Hà đang ám chỉ cậu là dạng "kỳ tích" gì?


"Không phải tôi nghĩ. Đó là sự thật. Sự tồn tại của cậu đúng là một kỳ tích không thể bàn cãi. Nếu người ta nhân bản một con cừu và thả nó ra sống chung với bầy cừu, nó sẽ hoàn toàn trở thành một con cừu nguyên bản, được nuôi để lấy lông hay bị sói ăn thịt, hay chính nó sẽ tiến hóa thành một giống cừu khác, được cho là hoàn thiện hơn, cấp tiến hơn? Chúng ta không thể biết được."


Chị Hà nhìn thẳng cậu.


"Sự tồn tại của cậu là tuyệt mật. Mọi quan sát viên đều đã đánh đổi đạo đức của họ để kiểm chứng kỳ tích. Ai cũng muốn trở thành một phần kỳ tích. Tôi cũng không ngoại lệ, dù ban đầu trong mắt tôi, nó giống trò lừa phỉnh hơn. Nhưng dần dần, tôi đã bị thuyết phục. Cậu không có những dấu hiệu tế bào phân rã như những nhân bản động vật. Chỉ số sinh tồn của cậu hoàn toàn bình thường, thậm chí..."


Chị Hà cân nhắc xong bèn nói, "Có phần vượt trội hơn bình thường. Sức đề kháng của cậu quá cao đến nỗi cậu gần như không ốm bệnh. Dù ở trong môi trường thiếu thốn chất dinh dưỡng thì cơ thể cậu vẫn phát triển rất tốt. Nếu như dự án này phát triển thêm thì biết đâu, một ngày nào đó, khi tất cả chúng tôi già yếu, cỗi cằn rồi, cậu vẫn còn tồn tại và sẽ còn tồn tại lâu hơn chúng tôi. Đến lúc đó, có lẽ cậu sẽ trở thành một kỳ tích thực sự.”


Nhân hiểu chị Hà có dụng ý gì khi nói về kỳ tích thực sự. Một nhân bản còn sống có thể tạo tiền đề cho những nhân bản khác; một cuộc thí nghiệm thành công sẽ thúc đẩy vô vàn thí nghiệm khác nối tiếp. Đó là tiến trình tự nhiên của mọi cuộc cách mạng. Sự tồn tại của cậu chính là kỳ tích của khoa học. Nếu như các mô nhân bản được ghép hoàn chỉnh, loài người có thể dùng chúng để chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ. Khi ấy, các bác sĩ và nhà khoa học chẳng khác nào những đấng toàn năng: họ thách thức chính sự sống và cái chết. Bởi một khi con người đã học cách tạo ra sự sống thì việc họ chế ngự và định đoạt cái chết cũng chỉ còn là vấn đề thời gian. Vòng tuần hoàn tự nhiên sẽ sụp đổ khi con người tự đặt mình vào vị trí của Chúa.


“Nếu dự án này tiếp diễn, cậu nghĩ mà xem. Mười, hai mươi, năm mươi, một trăm năm nữa, nếu cậu vẫn sống và thực sự trở thành một cá thể vượt trội hơn con người, cậu sẽ làm gì?”


Xưa kia, loài người từng xây tháp Babel để thách thức đấng toàn năng. Thì nay, chẳng có lý do gì để họ không lặp lại. Khác chăng, hiện tại không còn một Chúa Trời nào đánh đổ tháp Babel của họ nữa.


Nếu tháp ấy có sụp, đó là do chính con người.


Thứ gọi là kỳ tích đối với một số người, nó sẽ là thảm họa đối với phần nhiều người khác.


“Đó là lý do dự án này không thể tiếp diễn.” Nhân nhìn chị.


Thử nhìn ra ngoài kia xem, xã hội đang vận hành như nào?


Chỉ những thay đổi rất nhỏ, như sáp nhập đất đai, như một chính sách mới, một bộ luật mới đã đủ để người ta mệt mỏi. Hiện giờ, phía trên kia mới chỉ ban xuống những nghiên cứu chậm rãi nhất là trí tuệ nhân tạo và đã tạo ra sự khủng hoảng khổng lồ rồi. Vậy những thay đổi lớn hơn thì sao?


Số đông giờ vẫn e sợ những gì “nhân tạo”. Sinh nở nhân tạo, cấy ghép tế bào nhân tạo, thực phẩm nhân tạo... Nhân tạo chính là đi ngược tự nhiên, họ cho là thế. Từ cổ chí kim khoa học vẫn luôn tạo ra kỳ tích. Nhưng cũng từ cổ chí kim, con người sẽ mãi mãi không theo kịp bước tiến của khoa học, sẽ lần lượt bị đào thải và rơi rụng, trở thành bùn đất, xi măng để người ta xây tháp Babel. Tháp Babel sụp đổ không phải do Chúa Trời mà là do nỗi sợ nó gây ra quá lớn. Khi người ta quá sợ hãi rồi, họ sẽ phá hủy nó.


Chẳng phải cậu cũng luôn nhận thức được nguy cơ đó nên mới muốn "tự giam giữ" bản thân lại à? Chính cậu cũng nghĩ rằng bản thân không phải con người. Cậu sợ hãi bản thân. Cậu sợ rằng bản thân không phải là con người. Cậu đã sống quá lâu dưới cái bóng của Huỳnh Thịnh Thế… của chính mình rồi.


Có khi nào, Thế cũng mang chung một loại phức cảm giống như cậu hay không? Hắn cũng nhận thức được rằng sự tồn tại của cậu hiện tại vượt quá ngưỡng tiếp nhận của đại đa số. Hắn không muốn cậu bị đưa lên giàn hỏa thiêu.


Và cậu cũng không muốn hắn gánh chịu số mệnh của Prometheus.


"Không người nào có thể thoát khỏi vòng sinh, lão, bệnh, tử." Nhân mỉm cười, "Em cũng thế. Một ngày nào đó, sự sống của em sẽ chấm dứt vào thời điểm thích hợp, giống như mọi người."


Chị Hà bật cười, nhìn cậu đầy tiếc nuối, "Các cậu cứ vậy mà từ bỏ tất cả thành tựu nghiên cứu à? Cậu chính là ước ao của loài người đấy."


Nhân biết. Bản thân cậu vẫn luôn mơ về điều đó mà. Nếu trở thành Huỳnh Thịnh Thế, có lẽ cậu sẽ thực sự trở thành một sự tồn tại quỷ quái và phi thường. Nhưng cậu cũng là Đoàn Thế Nhân nữa.


"Em là thế nhân." Cậu bình tĩnh nói, "Chỉ là một cá thể hơi khác người chút thôi.”


***


Rẽ ngang một hàng hoa, Nhân trông thấy một khu đầy huệ đỏ. Cậu dừng lại trước hàng hoa đấy thật lâu, cuối cùng bước vào. Không nhiều tiệm hoa mở đầu năm. Nghĩ về ý định sắp tới, cậu vào trong hỏi nhân viên mua một bó huệ đỏ. Nhân viên hỏi mục đích, Nhân bảo cậu mua để thăm viếng người quen.


Trong lúc nhân viên đang bó hoa, Nhân chợt nghe thấy tiếng cửa mở. Chiếc gậy duỗi lạch cạch trên đất, cậu thoáng sững sờ khi bắt gặp Hoàng Khiêm ở đây. Cảm nhận được ánh nhìn, cậu trai kia trông về hướng này. Nhân nhận ra, đôi mắt cậu ấy không còn là màu xanh nữa.


"Chào mừng quý khách." Nhân viên bán hoa lên tiếng, "Quý khách muốn mua hoa gì ạ?"


Người nọ không đáp ngay mà cứ nhìn chằm chằm cậu. Hoàng Khiêm nhìn lâu đến mức Nhân tự hỏi liệu có phải có người đã hiến giác mạc và mắt cậu ấy được phẫu thuật thành công hay không. Nhưng nếu vậy tại sao cậu ấy vẫn phải đem theo gậy? Thị lực cậu ấy không thể phục hồi ư?


Đương khi cậu đang nghĩ ngợi, Hoàng Khiêm đã tiến tới. Cậu chàng nghiêng đầu nhìn cậu, dường như không chắc chắn lắm.


"Anh Nhân... đúng không ạ?"


Thầm thở dài trong lòng, ngoài mặt Nhân vẫn trả lời, "Cậu nhận nhầm rồi."


Nói xong, cậu bảo nhân viên đưa cho mình bó hoa rồi rời đi. Hoàng Khiêm lập tức níu tay cậu lại.


"Em không nhận nhầm đâu!"


Nhân viên nhìn họ ái ngại. Nếu là Đoàn Thế Nhân, chắc chắn cậu sẽ từ tốn bảo Hoàng Khiêm ra ngoài nói chuyện tiếp. Nhưng giờ cậu đang tỏ ra là Huỳnh Thịnh Thế. Cũng may, cậu vẫn giữ kiểu tóc của Huỳnh Thịnh Thế. Chỉ nhìn bề ngoài, Hoàng Khiêm sẽ chẳng nhận ra ai là ai.


Cậu tỏ ra lạnh nhạt, “Mắt cậu có vấn đề? Tôi là Huỳnh Thịnh Thế.”


Nói xong, cậu xoay người đi thẳng. Nhưng Hoàng Khiêm vẫn chưa từ bỏ. Cậu ta đuổi theo cậu, ai ngờ vấp phải bậc thềm, ngã xuống. Nhân nhíu mày, ngăn lại phản xạ muốn đỡ lấy người kia.


Hoàng Khiêm không chịu từ bỏ. Cậu chàng lập tức níu lấy vạt áo cậu.


"Anh Nhân đâu rồi?” Cậu trai rối rít hỏi, "Bác Oanh nói rằng anh ấy phát điên rồi tự đâm mù mắt mình và họ đã chuyển anh ấy sang bệnh viện tâm thần… tôi không tin. Anh đã làm gì đó rồi… mau đưa tôi đi gặp anh ấy!”


Thấy thị lực của Hoàng Khiêm đúng là chưa phục hồi, Nhân yên tâm hơn trong vai diễn của mình.


"Cậu không có quyền gì gặp nó cả.” Cậu lạnh lùng nói.


Hoàng Khiêm chật vật đứng dậy. Có vẻ cú ngã vừa rồi không nhẹ, Nhân đoán có thể đã bong gân. Nhưng đang sắm vai Huỳnh Thịnh Thế, cậu không thể bảo người nọ nhanh tới bệnh viện hay thể hiện một chút biểu hiện của “Đoàn Thế Nhân” nào. Cậu đành sắm tiếp vai Huỳnh Thịnh Thế, nửa cay nghiệt nửa thương hại nhìn Hoàng Khiêm.


"Em trai tôi đã lợi dụng cậu, cậu biết chứ? Nó lợi dụng sự ngây thơ, cả tin của cậu để thách thức tôi dù biết sẽ đẩy cậu vào nguy hiểm. Nó chẳng quan tâm và tin tưởng ai ngoài chính nó cả, nó là người như thế đấy.” Cậu cười khẩy, “Cậu còn quan tâm nó làm gì? Chính nó đã đẩy cậu vào tình cảnh như này, khiến cậu mất đi đôi mắt sáng. Nó đâm mù mắt mình cũng chẳng phải vì cậu…”


Thanh âm giòn giã vang lên, có người đi qua nhìn họ. Gió lạnh đầu năm thổi qua, cảm giác nóng rát vơi nhanh trên má cậu. Nhân ngạc nhiên, không ngờ Hoàng Khiêm dù chưa khôi phục thị lực vẫn có thể nhắm chính xác má cậu mà tát.


"Tôi thật ngu ngốc mới cho rằng ắt hẳn anh yêu thương anh ấy quá nhiều nên mới nảy sinh ý muốn kiểm soát anh ấy. Anh chỉ muốn hủy hoại anh ấy thôi!” Giọng Hoàng Khiêm run lên. Có lẽ cậu đang cực kỳ phẫn nộ, “Tôi nói cho anh biết, mẹ nó, tai nạn của tôi đéo có lấy một ly lỗi lầm của anh ấy cả. Tại sao anh ấy phải chịu đựng sự oán thán của một việc anh ấy còn chẳng liên quan gì?”


Nhân thản nhiên nói, "Bởi vì tất cả những người quanh nó đều sẽ gặp bất hạnh vì nó.”


"Có cứt ấy, thôi cái lý lẽ sặc mùi đổ tội đấy đi!” Hoàng Khiêm độp lại, “Bi kịch của người khác thì liên quan mẹ gì đến anh ấy? Trừ khi anh ấy tự tay dàn dựng vụ tai nạn và khiến tôi chấn thương cơ, còn đâu, anh ấy vô tội. Trói buộc đạo đức anh ấy như vậy, anh hả hê không?”


Cậu có hả hê không ư? Có lẽ. Quy lỗi lầm về bản thân luôn là cách hữu hiệu để cậu chối bỏ mất mát, thương đau từ xung quanh. Một khi cậu nghĩ rằng, tất cả đều là lỗi của mình, người duy nhất cậu cần trừng phạt là bản thân. Khi cậu trừng phạt bản thân như thế, Huỳnh Thịnh Thế sẽ xuất hiện và vỗ về cậu trong đau đớn. Cậu sẽ chìm trong vòng tay thương yêu của hắn và cứ tồn tại trong cái vòng rắn ngậm đuôi, mãi chẳng thể thoát ra. Nhìn lại mà xem, chẳng phải cậu vẫn luôn diễn màn kịch thảm thương ấy để biến mình thành vai chính bi thảm, tội đồ nhân loại ư?


Tiếc là cậu không phải tội đồ. Tiếc nhỉ? Không phải cả thế giới này đều căm ghét cậu. Ngược lại là đằng khác. Vẫn còn rất nhiều người yêu mến cậu. Có những người dù biết cậu chẳng phải "đồng loại” của họ vẫn đứng về phía cậu. Có người dùng cả tính mạng họ để bảo bọc và dạy dỗ cậu. Có người kiên nhẫn chỉ dạy và giúp đỡ cậu, lại có người dù chẳng chung máu mủ vẫn sẵn sàng coi cậu là gia đình và còn vô vàn những người khác.


Có thật thế giới mà bấy lâu cậu vẫn sống là giả dối không? Có thật nơi ấy là một phim trường và họ chỉ đang đối diện với cậu không? Cậu vẫn luôn nhận ra mà, sự thật ấy. Sự thật cậu vẫn luôn phủ định bằng mọi cách.


Sự thật là, mọi thứ trong thế giới của cậu đều là thật. Những cặp mắt là thật, buổi khám sức khỏe, đo đạc, xét nghiệm, lấy máu... đều là thật. Cha mẹ nuôi cậu cũng là những con người có thật, có vui buồn hờn giận và kể cả cậu cũng có những nỗi lo thường tình. Những yêu thương, những hy sinh, những lời động viên mà cậu nhận được không phải là thật ư? Nếu tất cả là giả dối, cậu đã chẳng ghi nhớ mọi niềm hạnh phúc và cả những nỗi buồn đứt đoạn ruột gan như vậy. Buồn vui của cậu là thật, tư duy và cảm xúc của cậu cũng là thật. Tất cả những thứ đó điều kiến tạo nên con người cậu.


Vì chúng tồn tại, Đoàn Thế Nhân mới trở thành người như bây giờ.


Con người không được lựa chọn cách họ được sinh ra, nhưng họ có quyền lựa chọn cách sống. Chẳng cần phải diễn vai con người. Cậu chính là con người. Dù tốt đẹp hay xấu xa, dù lành hiền hay xảo trá, dù đại đồng hay dị biệt, cậu vẫn là con người tồn tại trên nhân thế.


"Vì sao cậu lại cố chấp muốn gặp Đoàn Thế Nhân?" Cậu cất giọng ráo hoảnh, "Cậu mới chỉ quen biết nó chẳng bao lâu. Cậu còn chẳng hiểu nó."


Hoàng Khiêm mím môi, trông lưỡng lự. Nhưng ngay sau đó, cậu trai đã khẳng khái trả lời.


"Tôi đã hứa với anh ấy sẽ ở bên cạnh anh ấy cho đến ngày anh ấy xuất viện nhưng đã không thực hiện được. Tôi... sau khi điều trị phục hồi xong tôi không ở đây nữa. Tôi không còn nhiều thời gian."


Thực tình, Nhân đã định dù cậu là Huỳnh Thịnh Thế hay Đoàn Thế Nhân thì cũng sẽ không gặp lại Hoàng Khiêm nữa. Dù chuyện này có phải ngẫu nhiên không, cậu trai ấy cũng đã gặp đủ rắc rối khi can dự đến họ. Thế nhưng, điều đó cũng là bất công với Hoàng Khiêm. Cậu vẫn nên dứt khoát một lần và kết thúc duyên nợ giữa cậu và cái tên này.


"Nếu cậu đã muốn gặp nó đến thế..." Cậu đưa cho Hoàng Khiêm tấm card visit nhà hàng Serenity. "Đúng mười ngày sau, bảy giờ tối, đến đây là gặp được.”


Dứt lời, cậu ôm đóa huệ đỏ rời đi, lần này không dừng lại nữa.


***


Thanh Thế thích hoa gì, Nhân không rõ. Cậu chỉ nhớ, ngày người kia ghé qua nhà mình đã đem theo một bó huệ đỏ. Giờ thăm mộ cậu ta, cậu cũng mua một bó y hệt thế.


Mới đầu năm, đường vào nghĩa trang hiu hắt. Người ta chỉ tới bốc mộ từ ngày ông Táo đến trước tất niên chứ chẳng ai đi thăm mộ đầu năm. Trước kia, Nhân cũng sẽ kiêng kỵ như vậy nhưng từ sau khi nhớ lại "cuộc đời” khi là Huỳnh Thịnh Thế, cậu lại thấy thứ duy nhất cần kiêng kỵ trên đời chính là bản thân mình.


Nghĩa trang nhà họ Đoàn được quy hợp ở một khu đất đai rộng rãi với những ngôi mộ xây cao mà bất cứ ai nhìn vào cũng thấy được sự bề thế của nó. Tuy nhiên, mộ của Đoàn Thành Thế không nằm trong khu quy hoạch mà nằm ngoài rìa. Nhân suy đoán được, có lẽ vì cậu ta mất quá sớm và cái chết của cậu ta đã gây ra nhiều sóng gió. Họ Đoàn chỉ đặt mộ phần cậu ta bên mé ngoài.


Dù ở mé ngoài, mộ cậu ta lại trông rất sạch sẽ. Cỏ dại chỉ mới mọc lún phún, có vẻ đã được nhổ bỏ cách đây không lâu. Nhân đặt bó hoa xuống trước bia mộ, lặng yên một lúc.


Thêm một lúc nữa, cậu cười trừ, "Tôi chẳng biết mình đến đây làm gì nữa.”


Đáng lẽ, phải là Thế dẫn cậu đến thăm mộ Thanh Thế. Hắn mới có nhiều điều để nói về em trai mình. Cậu chỉ biết người kia qua giọng điệu lạnh lùng của Thế, vài trang nhật ký, đoạn ghi âm không trọn vẹn và nước mắt của Thư Gia. Điều cậu nhớ về Thanh Thế, đến bây giờ vẫn chỉ là chiếc ô đen và đôi giày ướt mưa của cậu ấy. Lúc này, có nói gì cũng không phải phép.


Vốn hôm nay, thăm mộ Thanh Thế cũng không phải mục đích chính của cậu. Cậu chỉ tiện đường ghé qua trước lúc trở về biệt phủ kia, gặp Thư Gia. Nghĩ đến y, Nhân lại muốn thở dài. Thế dùng người vợ đang mang thai để uy hiếp và nhốt anh ta lại trong biệt phủ này. Hiện tại trở về, cậu vẫn phải khoác lên bộ dáng Huỳnh Thịnh Thế mà giáp mặt anh ta.


Sẽ là một cuộc chiến cam go đây. Vào cái lúc ý nghĩ ấy xuất hiện, Nhân chợt nghe thấy tiếng bước chân. Kỳ khôi thật. Vẫn còn người khác đến khu nghĩa trang vào ngày đầu năm mới như cậu ư?


"Về rồi à?"


Hài hước thật, chẳng cần về đến biệt phủ cậu đã chạm trán con người kia rồi. Nhân ngoảnh về phía người đàn ông đang ung dung hút thuốc. Nếu là Đoàn Thế Nhân, chắc chắn cậu sẽ hỏi y đang làm gì ở đây trong ngày đầu năm thế này. Nhưng Huỳnh Thịnh Thế sẽ không hỏi điều đó. Hắn sẽ chỉ khách sáo gật đầu và nói, “Anh Thư Gia.”


Coi như lời chào hỏi.


Thư Gia có vẻ không mấy thay đổi so với lần cuối cùng Nhân gặp y. Lần đó, cuộc liên hợp giữa họ đã tan rã theo chiều hướng tệ hại nhất. Sau khi cuộc vật lộn giữa đôi bên bị sự xuất hiện của Thế ngắt quãng, Nhân chỉ tập trung vào đoạn ghi hình Thế ném cho cậu và rồi tất cả chạy đến bệnh viện. Cậu không rõ Thế và Thư Gia đã làm gì ở đó. Nhưng cậu có thể đồng bộ tư duy với hắn.


Đoạn băng kia đã bị cậu đốt, Thư Gia cũng chẳng còn bằng chứng buộc tội hắn. Y sẽ phải chuyển hướng điều tra khác nhưng Thế sẽ không cho y cơ hội đó. Hắn sẽ tìm cách khiến y mắc sai lầm và bằng mọi giá, phải khiến y cuốn gói khỏi viện kiểm soát. Việc mang thai của vợ y là lý do hợp tình. Hắn mượn cớ đưa chị nhà về biệt phủ để tiện chăm sóc (giam lỏng) và buộc Thư Gia ở yên đây. Sau đó...


Sau đó, vợ y sinh con xong rồi, cứ nói ở cữ thêm hơn tháng, tại sao đến lúc này Thư Gia vẫn còn ở biệt phủ nhỉ?


"Huệ đỏ cơ à? Có bao giờ chú ra đây mà đem hoa? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi!"


Nhân cảm giác thái độ của Thư Gia không đúng lắm. Kẻ mà y coi như tử địch đang đứng ngay trước mộ Thanh Thế, vậy mà y vẫn có thể trò chuyện một cách thoải mái như thường tình? Y kiểm soát bản thân quá tốt ư?


Nhân ngẫm nghĩ. Cũng không thấy Thế đề cập đến vai trò của Thư Gia trong ứng dụng kia. Anh ta nói rằng bản thân là người giám sát Thanh Thế, có lẽ anh ta cũng biết điều gì đó về dự án. Thanh Thế từng ghi trong nhật ký là anh ta từng định giúp cậu trốn thoát nhưng cuối cùng cậu ta lại phát hiện ra sự thật. Có phải sự thật về dự án người nhân bản không?


Nghĩ đến đây, Nhân khẽ nhíu mày. Nếu Thư Gia cũng biết sự thật về người nhân bản, anh ta có lẽ cũng biết Thế bị lấy gen và tủy để cứu chữa Thanh Thế. Đáng lẽ, anh ta không nên căm thù hắn như vậy chứ...


"Cô chú và con bé Trâm Anh dạo này thế nào?" Thư Gia hỏi.


"Vẫn tốt."


Nhân bước lên bậc thềm biệt phủ. Trong nhà rất vắng vẻ, không thấy bóng dáng vợ Thư Gia. Nhân chú ý bên bức tường đặt bộ bàn ghế rồng phượng. Trên đó treo hai thanh bảo kiếm. Lần trước Nhân đến nơi này đúng ngày tang lễ của tướng Tập nên không thấy những thanh kiếm kia. Cậu bước lại gần, ngẩng đầu quan sát hai thanh kiếm đặt trên giá kiếm chạm trổ hoa văn.


"Chị nhà đâu?"


Thư Gia bật cười. Y lấy thanh kiếm ngắn hơn phía dưới xuống khỏi giá, mân mê chuôi kiếm.


"Chú hỏi gì lạ lùng vậy?"


Nhân liếc sang, đúng lúc thấy Thư Gia rút kiếm ra khỏi vỏ. Đột nhiên, y quay lại, đặt lưỡi kiếm lên cổ cậu.


"Đoàn Thế Nhân, xuống sân khấu được rồi đấy.”


Nhân chẳng mảy may quan tâm lưỡi kiếm sắc bóng kề sát cổ mình, thản nhiên mỉm cười.


“Tôi đã sắm vai Huỳnh Thịnh Thế rất hoàn hảo, đến Trâm Anh cũng không thể nhận ra. Làm sao anh biết?”


Đôi mắt Thư Gia híp lại. Y quan sát cậu một lúc lâu mới cất tiếng.


"Tôi không có người vợ nào cả. Càng chẳng có đứa con nào. Thằng em họ chết tiệt của tôi là người duy nhất biết rõ điều đó. Nó sẽ không hỏi tôi câu hỏi đãi bôi như thế.”


Nét cười trên khóe miệng Nhân nhạt dần. Cậu nhíu mày. Không đúng. Những tài liệu về Đoàn Thư Gia đều ghi anh ta có vợ con, đến cả người nhà họ Đoàn, ngày viếng tang tướng Tập cũng hỏi thăm về vợ y. Làm sao Thư Gia lại không có người vợ lẫn đứa con nào?


Ồ không. Chờ chút đã. Cậu hiểu rồi. Lý do mà Thư Gia nhằm vào cậu. Lý do anh ta luôn tỏ ra đối nghịch với Huỳnh Thịnh Thế và sự kiên trì đến mù quáng của anh ta trong việc trả thù cho Thanh Thế. Anh ta tạo ra một thân phận giả là kiểm sát viên Đoàn Thư Gia đã có vợ con để tiện bề hành động. Ai cũng biết Đoàn Thư Gia chẳng ưa gì đứa em họ là Huỳnh Thịnh Thế. Người nhà họ Đoàn cũng biết. Vì biết, họ càng không ngờ được sự thật che đậy phía sau.


“Anh là tay trong của Thế.”


Dứt lời, Nhân cũng tỏ tường. Đã có lúc cậu hoài nghi động cơ của Đoàn Thư Gia đối với Huỳnh Thịnh Thế. Nhưng những lúc đó, sẽ lại có những sự kiện giảm bớt sự hoài nghi ấy đi. Đến tận bây giờ, nếu không phải Thư Gia ngửa bài, cậu vẫn sẽ nghĩ anh ta đang bị Thế uy hiếp.


Ha! Ván bài này Huỳnh Thịnh Thế quá sành tay rồi!


Đây hoàn toàn không phải trận chiến giữa ba người bọn họ. Việc Thư Gia che giấu động cơ trước nhà họ Đoàn đã giúp cậu trông thấy bối cảnh rộng hơn của mọi chuyện. Thực chất, từ đầu đến cuối, đây vẫn luôn là trận chiến giữa Huỳnh Thịnh Thế và ông ngoại hắn. Thế muốn giải thể dự án thì trước tiên phải "đánh bại" người khởi tạo dự án là ông ngoại hắn. Nhưng tướng Tập sẽ không để hắn làm thế. Chẳng có chuyện dễ dàng như vậy. Ông cụ cũng là người kiểm soát mạng lưới quan sát viên.


Nhân luôn tự hỏi bấy lâu nay, tại sao Huỳnh Thịnh Thế chưa một lần xuất hiện trước mặt mình dù hắn biết rõ sự tồn tại của cậu. Chỉ đến khi đọc được nhật ký của Thanh Thế cậu mới biết, cả hai người họ đều không được phép xuất hiện trước mặt nhân bản. Bằng không, một khi nhân bản phát hiện có những người khác giống như nó, nó sẽ bắt đầu muốn nổi loạn. Nó sẽ muốn phá kén chui ra.


“Nói xem, Đoàn Thế Nhân.” Thư Gia ghì lưỡi kiếm sâu hơn, lạnh lùng nhìn cậu, "Cậu đã làm gì em họ tôi rồi?"


"Tôi không làm gì cả," chỉ giam anh ấy lại trên gác mái thôi. Vế sau tất nhiên Nhân sẽ không nói ra. Cậu đã quá khinh suất khi coi nhẹ sự tồn tại của Đoàn Thư Gia.


“Chính anh ấy đã nói rằng sẽ trao danh tính Huỳnh Thịnh Thế cho tôi.”


Người nọ nhìn cậu chằm chằm, chốc sau thu kiếm về, tra lại vào vỏ. Y xoay người, bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế ở chính giữa bàn trà - chiếc ghế mà chỉ người có tiếng nói nhất nhà mới ngồi vào đó. Đặt kiếm lên mặt bàn, Thư Gia tựa người xuống ghế, thở dài.


"Đến lúc này rồi, không ngờ nó vẫn cố chấp như thế."


Y lấy hộp thuốc lá ngoại trên bàn, châm một điếu. Lửa bắt vào điếu thuốc, người đàn ông ngả sang một bên, ảo não chống tay lên ghế.


“Cậu có biết, bấy lâu nay nó đã đánh đổi những gì vì cậu không?”


Gương mặt người đàn ông nhòe trong làn khói nhưng đôi mắt y vẫn sắc bén như lưỡi gươm vừa kề lên cổ cậu. Nhân đã chờ câu hỏi này rất lâu rồi. Hôm nay, cậu quyết định đặt chân về biệt phủ này cốt cũng để truy hỏi đến cùng nguồn cơn mọi sự.


Đoàn Thanh Thế đã từng một lần cố gắng phá vỡ sự kiểm soát của dự án nhưng lần đấy chỉ đổi lại bất hạnh cho cậu ta. Nếu vậy, Thế đã đánh đổi những gì mới có thể xuất hiện trước mặt cậu đây?


Rốt cuộc, Prometheus đã phải chấp nhận những gì để trao ngọn lửa đầu tiên vào đôi tay con người ngài ta yêu nhất?


Bình luận

Đã xếp hạng 0/5 sao.
Chưa có xếp hạng

Thêm điểm xếp hạng

Theo dõi bếp trưởng để cập nhật thực đơn mỗi ngày nhé!

 

Hãy hộ bếp trưởng một cốc trà sữa hoặc một lần đặt món để cô ấy có xèng mua nguyên liệu nấu ăn <3

bottom of page