[Còn trên nhân thế] Chương 49 (Bản sửa)
- Tân Thời

- 11 thg 10
- 47 phút đọc
Chương 49.
Lần đầu tiên Thư Gia gặp Thế, y từng cho rằng đó là hôm mình đến thăm người dì sống trong ngôi nhà biệt lập trong một góc thành phố.
Nhớ mãi cái buổi nóng nực ấy, y trông thấy ban công tòa nhà kia và trông thấy đứa trẻ nọ đứng đó. Mặt trời tỏa một vùng hào quang sau lưng nó. Y ngước lên, đúng lúc trông thấy một thứ sinh vật rơi xuống từ trên cao. "Bụp” một tiếng, sinh vật có cánh ấy nằm bẹp trên đất, toàn bộ cơ thể vỡ ra nhầy nhụa. Mùi đất nồng xộc lên cùng mùi máu tanh tưởi. Thư Gia đứng lặng đó, nhìn sinh vật đã chết kia không chớp mắt. Đột nhiên, bóng hình Thanh Thế hiện lên trong tâm trí y. Cậu nằm lặng trên giường, trên tay và sống mũi cắm đầy kim tiêm. Rõ ràng cậu vẫn đang thở, y lại thấy cậu chẳng khác gì con chim xấu số kia. Lần nữa Thư Gia ngước lên, đứa trẻ kia đã biến mất khỏi ban công. Chỉ còn ánh mặt trời chói lọi.
Đứa trẻ đó, y thầm nghĩ. Rồi có ngày nó sẽ nuốt cả mặt trời.
***
Hồi đó, Thư Gia còn chưa sống ở biệt phủ, chỉ thi thoảng ghé qua thăm ông họ và đứa em. Ông họ rất thích y, một phần vì y giỏi giang lại lanh lợi, thường hầu ông đánh cờ và cùng ông bình binh pháp. Ông coi y như cháu ruột của mình, hỏi về ước mơ của y. Thư Gia hồi đó mới chỉ là một thiếu niên. Y bảo mình muốn trở thành một thẩm phán. Ông hỏi y hiểu thẩm phán là gì không. Y đáp, đó là những người quyết định số phận của người khác. Đó là một vị trí đặt gánh nặng lên cả đạo đức và pháp luật.
Ông bảo y là một đứa trẻ có ý chí. Thư Gia cũng vững tin với ước mơ ấy và càng dốc lòng học hành hơn.
Một năm sau, cô họ y qua đời, Huỳnh Thịnh Thế được đưa về biệt phủ.
Từ lúc đứa trẻ chuyển về nơi này sống, Thư Gia không còn là đứa cháu họ được ông để tâm nhất nữa. Bố mẹ y hay cạnh khóe việc đứa cháu đích tôn này lại mang họ nhà khác, kẻ trên người dưới chẳng ai thích thú sự tồn tại của nó. Có lần, y nghe bố y rỉ tai ông họ, muốn ông trở mặt với người con rể họ Huỳnh và đưa Thế vào gia phả họ Đoàn thay cho Thanh Thế bệnh tật suốt ngày đó. Ông họ y mắng bố y, anh thì biết cái gì, Thanh Thế là đứa cháu duy nhất có thể kế thừa di nguyện của ta. Vậy sao chú còn giữ đứa trẻ đó ở đây mà không tống về nhà họ Huỳnh, bố nó đâm đơn kiện muốn giành quyền nuôi con kia kìa! Bố y chất vấn. Ông họ y bảo, vì Thịnh Thế cần thiết cho sự phát triển của Thanh Thế. Nếu chỉ có một mình, thằng bé sẽ chẳng có ý chí gánh vác trách nhiệm lớn lao. Nhưng nếu bên cạnh nó có một đứa anh trai song sinh, tự khắc nó sẽ cảm nhận được nguy cơ. Sức khỏe nó ngày càng khá lên rồi, vài năm nữa sẽ khỏi bệnh. Hai anh em nó chính là Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành, cũng là Lê Long Đĩnh và Lê Long Việt. Thịnh Thế là mục tiêu Thanh Thế cần vượt qua, nó phải ở lại đây.
Không đuổi được Thế đi, bố y bảo y phải đề phòng đứa trẻ họ Huỳnh đó. Thư Gia cũng nghĩ như vậy, nhưng không phải do những lời bố mẹ và họ hàng y bàn tán. Cái chính yếu khiến y ác cảm với đứa em họ ấy đã đến từ khoảnh khắc y trông thấy con chim nát bét trên đất. Y nghĩ rằng kẻ tàn độc như nó rồi sau này sẽ trở thành tai họa nên từ đó, y đã luôn để mắt tới đứa trẻ kia.
Vài tháng sau đó, Thế ở lại biệt phủ toàn thời gian. Đứa trẻ đó vô cảm trước mọi thứ và cả ngày nó chẳng nói năng gì. Chỉ khi gặp Thanh Thế, nó mới nói một hai lời. Y cảm tưởng đứa trẻ đó không hề có khả năng ngôn ngữ. Thanh Thế đưa cho nó cuốn Frankenstein mà em ấy thích nhất, nhưng nó chẳng thèm liếc lấy một cái. Thanh Thế bèn kể cho nó câu chuyện về nhà khoa học tạo ra con quái vật bằng phương pháp nhân tạo. Thái độ của Thịnh Thế sau đó trở nên rất lạ. Nó nhìn Thanh Thế chằm chằm, đột nhiên hỏi.
"Nó đã từng là một người rất tốt đẹp, nhưng chỉ vì cấu tạo và ngoại hình khác người mà chẳng ai công nhận nó là con người cả. Đến cùng thì thế nào mới là con người?”
Thanh Thế ngơ ngác, Thư Gia cũng ngẩn người. Y lớn hơn những đứa trẻ kia gần năm tuổi, gọi là đã trải đời và hiểu biết hơn chúng. Nhưng thời khắc ấy, y cũng chẳng biết nên trả lời câu hỏi kia ra sao. Sau cùng, y trở vào và cắt ngang buổi đọc sách của hai anh em bằng cách gọi hai đứa ra ăn cơm.
Sau bữa cơm, Thanh Thế sẽ được y hướng dẫn làm bài. Thịnh Thế thường ngồi im và nhìn hai người bọn y. Thư Gia luôn lấy làm lạ trước ánh nhìn của đứa trẻ đó. Y cảm giác nó giống như ánh nhìn của con chó con mèo, hoặc chính bọn y mới là con chó con mèo. Y tự hỏi…
"Này, Thịnh Thế, khi em còn ở với cô Bích, cô đã dạy em những gì?” Y hỏi theo cách mà y cho là thiện chí.
Đứa trẻ nọ vẫn nhìn chằm chằm y và chẳng nói năng gì. Có gì đó không bình thường ở đây, Thư Gia trầm ngâm. Liệu có nên đưa nó đi gặp bác sĩ hoặc chí ít là người tư vấn tâm lý trẻ em không? Dù sao, nghe đồn cô Bích tự vẫn cũng là vì…
"Thịnh Thế à, anh Gia đang hỏi anh đấy.” Thanh Thế lên tiếng, "Em cũng tò mò lắm, rốt cuộc anh đã học những gì thế?”
"Những gì con người cần phải học.” Thịnh Thế cất tiếng. Giọng nó nghe khô khốc và phát âm có vài chỗ kỳ lạ. Sau đó, nó viết ra giấy.
Trong số những thứ nó viết, có những cái mà Thư Gia không nghĩ nó sẽ biết. Thanh Thế lại tiếp tục hỏi Thịnh Thế và hai đứa trẻ càng trò chuyện bằng cách viết, Thư Gia càng cảm thấy đó không nên là tư duy của hai đứa trẻ mười tuổi. Thanh Thế rất thông minh, y biết. Nhưng đứa trẻ Thịnh Thế ấy càng khiến y bận tâm hơn.
"Em có thường ra ngoài không?” Đứa trẻ đột nhiên hỏi Thanh Thế. Em ấy lắc đầu.
"Bên ngoài kia,” Thịnh Thế nói, "Em đi qua một khu vườn, nhìn thấy thực vật, đi vào khu rừng, trông thấy những loài động vật, đó là Sinh học tự nhiên. Em thấy tim mình đập mạnh, em muốn tìm hiểu lý do bên trong và bên ngoài cảm giác được những điều đó, đó là Sinh học cơ thể. Em cầm bút lên, đặt sách xuống, sách vẫn giữ yên trên bàn, đó là Vật lý. Em ăn uống, thấy đồ ăn để lâu bị phân hủy, đó là Hóa học. Giơ tay lên, em nhìn thấy năm ngón tay và đếm chúng, đó là Toán học. Ra đường phố, em đi tìm ý nghĩa tên những con đường và các tòa nhà, di tích, đó là Lịch sử. Muốn trở về, em phải tra bản đồ, đó là Địa lý. Muốn tra cứu phải dùng điện thoại, đó là Công nghệ. Ngước lên trời, em thấy mặt trời ban ngày và mặt trăng ban đêm, đó là Thiên văn.”
Thư Gia sửng sốt trước lời diễn giải của Thịnh Thế. Sau đó, y thấy nó kéo tay Thanh Thế.
"Nếu không ra ngoài, em sẽ không hiểu được sự đẹp đẽ của những thứ em trông thấy.” Đứa trẻ nói, "Đi với anh. Ra ngoài và mở rộng thế giới của em thôi.”
Thanh Thế là một cái cây khát ánh nắng. Em ấy cũng luôn muốn được rời khỏi căn biệt phủ này nên khi Thịnh Thế nắm tay em ấy, Thanh Thế lập tức ưng thuận. Thư Gia nhìn hai đứa trẻ cứ vậy mà định rời đi mà thấy thật hoang đường. Thanh Thế không thể vận động bên ngoài quá lâu, nếu cứ kéo em ấy ra ngoài kiểu gì cũng có chuyện.
"Này!” Y cản hai đứa trẻ lại, “Hai đứa tự ý ra ngoài nguy hiểm lắm đấy!”
"Thế thì anh Báo Hoa Mai đi cùng là được,” Thịnh Thế giương đôi mắt vô cảm của nó nhìn y. Thư Gia chưa hiểu tại sao nó gọi y như thế thì Thanh Thế đã kéo áo y.
"Em cũng muốn ra ngoài lắm, anh Gia.” Đôi mắt em ấy long lanh, "Anh đưa chúng em đi nhé?”
Làm vậy sẽ gây ra hậu quả. Thư Gia nhăn tít mày nhìn hai đứa trẻ. Thịnh Thế không chờ y lưỡng lự xong đã ra ngoài, Thanh Thế tức tốc đuổi theo. Ông họ có dặn phải giữ Thanh Thế ở yên trong nhà toàn thời gian đâu, thi thoảng em ấy vẫn có dịp ra ngoài mà, không sao đâu. Y nhìn hai đứa trẻ nắm tay nhau, tự nhủ lần nữa. Không sao đâu.
Thanh Thế đã bị lời vẫy gọi của anh trai sinh đôi cuốn đi. Giống như làn gió, Thịnh Thế đưa em ấy rời khỏi biệt phủ kia. Anh trai đi trước, em trai theo sau. Hai đứa trẻ đi ngang qua cánh đồng thơm hương lúa mới. Nắng vắt ngang qua chân mây. Đồng cỏ xanh ngát dưới ánh mặt trời. Thư Gia ngoái về phía sau, ái ngại.
Họ đã đi xa khỏi biệt phủ rồi.
Tới trạm chờ xe buýt, Thư Gia lấy điện thoại ra, băn khoăn không thôi. Nếu đi xa quá, bọn họ sẽ không biết đường về mất. Y có nên gọi tài xế đến đón hai đứa trẻ về không? Cảm giác rối rắm cứ đeo bám y mãi cho tới khi xe buýt đến. Thanh Thế thấy y lần chần thì kéo nhẹ tay y.
"Anh Gia, anh không đi cùng ạ?”
Thư Gia giật mình, lúc đó mới thấy Thịnh Thế bước lên xe buýt. Nó đứng đó nhìn hai người bọn y. Thư Gia cũng nhìn lại nó.
Sau đó, y chợt thấy Thanh Thế tự dưng ngã xuống. Thịnh Thế đã lên hẳn xe buýt. Cửa xe đóng lại, chiếc xe và đôi mắt đen xì của đứa trẻ dửng dưng lướt ngang qua hai người bọn y. Nhưng Thư Gia chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến đứa trẻ đó nữa. Y hốt hoảng đỡ lấy Thanh Thế.
Gương mặt đứa trẻ tím tái, gò má đỏ bừng và khủng khiếp hơn, Thư Gia trông thấy lớp da ở ngón tay Thanh Thế hơi long ra. Làn da ấy giống như chiếc cánh được gắn lại bằng sáp ong. Khi tiến tới quá gần mặt trời, nó sẽ chảy rão và long thành từng mảnh.
Máu bắt đầu chảy ra từ ngón tay đứa trẻ, Thanh Thế không kêu ca gì, chỉ đờ đẫn nhìn y. Thư Gia lại nghĩ đến con bách thanh xấu số nọ. Bụng y quặn lên cảm giác nôn nao. Y gắng không nghĩ đến những thứ tồi tệ, vừa vực em họ dậy vừa luýnh quýnh gọi số máy tài xế hay đưa đón Thanh Thế. Gọi xong, y cẩn thận ôm Thanh Thế trong vòng tay. Làn da em ấy mỏng như tro bụi, lạnh như tuyết, chạm vào là sẽ tan. Thư Gia không tưởng tượng nổi con người có thể mong manh như thế. Y không dám cử động chút nào và mặc dù y rất muốn hỏi em bị sao thế này, rốt cuộc y lại chỉ lặp lại lời trấn an. Đừng sợ, Thanh Thế, đừng sợ. Nhưng trông y còn hoảng sợ hơn em ấy. Đứa trẻ trong lòng y đờ đẫn nói, anh Gia cũng đừng sợ nhé, em quen rồi.
Nhẹ bẫng như thế, em ấy nhắm mắt trong lòng y.
***
Người tài xế nọ không chở họ về biệt phủ mà vòng qua đường khác. Cách chỗ họ chưa đầy năm cây số có một khu vực được quy hoạch thành một nơi trông như bệnh xá quân đội. Thường ngày, Thư Gia chẳng bao giờ qua đó. Có qua thì y cũng chỉ đi gọi là thăm quan. Lúc gác cổng hỏi giấy phép, Thư Gia mới biết người tài xế thoạt trông tướng tá bình thường kia lại là tài xế quân đội. Bác ta chở họ vào bên trong, dặn y trông chừng Thanh Thế rồi vào trong một bệnh xá. Lúc sau, bác ta dẫn theo vài người mặc áo blouse quay lại. Họ mở cửa xe, cẩn thận khiêng đứa trẻ đặt lên cáng rồi đưa vào trong. Thư Gia cứ nhìn theo cho đến khi người tài xế nọ ngó vào.
"Cháu có muốn đi rửa ráy lại không?” Bác ta hỏi.
Lúc ấy, Thư Gia mới phát hiện trên người và tay y dính đầy máu và da người. Lớp da đã khô lại, bong tróc thành những mảnh da vụn. Giống như rắn thay da vậy, y chợt nghĩ. Hoàn toàn chẳng giống con người.
Ý nghĩ ấy khiến y khiếp vía. Tại sao lại nảy sinh liên tưởng quái quỷ như thế? Chỉ vì đứa em họ kia mắc chứng bệnh lạ, cơ thể yếu ớt mong manh mà y lại nghĩ em ấy không giống con người ư?
Trong thoáng chốc, lời Thịnh Thế nói vang lên khiến y lạnh sống lưng. Rốt cuộc, phải thế nào mới được coi là một con người chân chính?
Thấy y không nói năng gì, người tài xế kiên nhẫn hỏi y, "Cháu có muốn đến bệnh viện hoặc về nhà trước không?”
Thư Gia không đáp lời ngay. Có điều gì đó trong y đang bị đánh đổ. Những viên gạch xếp thành một thành trì vững vàng trong y đang lung lay. Chính nhận thức của y cũng đang bị lung lay. Y lần nữa nhìn xuống đôi tay nhuốm máu của mình. Lần sau, khi ngẩng lên, y nói với người tài xế kia đôn hậu kia.
"Em ấy… Thanh Thế, em ấy bị sao vậy ạ?”
Người tài xế ái ngại nhìn y.
"Tôi cũng không biết giải thích kiểu gì.”
“Cháu có thể vào đó xem không ạ?”
Người tài xế chần chừ lâu hơn. Thư Gia sực nhận ra, lập tức nói với người tài xế rằng sẽ xin phép ông họ rồi mở máy. Trước đó, người tài xế nọ đã đánh tiếng với ông họ y nên y không cần giải thích sự tình dài dòng. Ông Tập bảo y chờ đó, ông tới thì sẽ đưa y đi xem mọi thứ. Thư Gia lờ mờ nhận ra có lẽ y đang xen vào một bí mật to lớn mà đến bố mẹ y cũng chẳng hề hay biết. Y theo người tài xế kia vào vệ sinh rửa ráy hết máu me và da tróc trên người. Y trở ra vừa vặn lúc ông họ đến. Bên cạnh ông còn có vài người khác, một người mặc áo blouse và người còn lại mặc quân phục. Họ đều thuộc hàng cha chú trong nhà. Y lễ phép chào hỏi họ và ông họ. Ông nhìn y, chốc sau bình tĩnh hỏi.
"Thịnh Thế đâu rồi?"
Thư Gia kể lại sự tình với ông. Vốn, y cho rằng sau khi nghe đứa trẻ nọ một mình lên xe buýt tự tiện đi xa ông sẽ lo lắng. Thế nhưng, gương mặt sắt đá ấy vẫn bình thản như thường. Bàn tay đầy những vết chai cứng cáp của ông đặt lên vai y.
"Đi xem Thanh Thế đã."
Thư Gia theo sau ông. Người mặc quân phục không đi cùng họ mà ở lại chỗ người tài xế, chỉ có vị tiến sĩ khoác áo blouse theo cùng. Ông ta dẫn họ qua hành lang bệnh xá quân đội. Bên trong, không gian phủ một màu trắng xóa và lạnh ngắt. Thư Gia theo họ đến trước một căn phòng nằm tít sâu bên dưới như những căn hầm người ta xây thời chiến. Càng xuống dưới, không gian càng thấm lạnh. Y trông thấy những sợi dây trong suốt nối dài và khi họ dừng lại trước một cánh cửa sắt đóng khóa như két sắt, ông họ y bảo.
"Thư Gia, lên cấp ba rồi, cháu vẫn muốn thi luật và học làm thẩm phán à?"
Dù chưa rõ tại sao ông họ y lại đề cập đến chuyện đó lúc ấy, Thư Gia vẫn cho ông một đáp án khẳng định.
Ông họ nhìn y, lại hỏi, "Có một trường hợp thế này. Bị cáo A là phụ huynh một đứa trẻ. Đứa trẻ đó bị một gã B hãm hiếp và A đã giết B để trả thù. A là người nuôi con đơn thân, nếu bị bắt vào tù thì đứa con của họ sẽ thành trẻ cơ nhỡ, bị mang sang cho họ hàng nuôi. Nếu không ai muốn nhận nuôi nó, nó sẽ thành cô nhi. Không chỉ gánh chịu vết thương tâm lý từ việc bị hãm hiếp, nếu có phụ huynh phạm tội thì cuộc sống sau này của đứa trẻ sẽ càng khó khăn hơn. Cháu là thẩm phán chính của phiên tòa đó, cháu sẽ phán tội A thế nào?"
"Dù là lý do gì thì người đó cũng đã giết người." Thư Gia nói, "Tòa án chỉ phán đúng sai. Người đấy có tội. Có thể xem xét tình huống tùy theo mà giảm nhẹ tội nhưng tựu chung lại, người đấy vẫn có tội.”
Ông họ nhìn y. Thư Gia cảm tưởng y đã thấy một biểu cảm gì đó thoáng qua gương mặt sắt đá của ông. Nhưng trước khi y kịp nắm bắt thái độ, ông họ đã bảo vị tiến sĩ kia mở cửa cho y vào. Khi cánh cửa nặng nề mở ra, ông bảo y hãy chuẩn bị sẵn sàng. Cho điều gì? Thư Gia tự hỏi. Chẳng cần quá nhiều thời gian để những thắc mắc của y được giải đáp. Bên trong căn phòng cuối đường hầm kia là một khu vực kết hợp giữa máy móc trong bệnh viện và dụng cụ phòng thí nghiệm. Những sợi dây trong suốt chằng chịt trong phòng, nối đến hai bể chứa hình chữ nhật dọc. Trông chúng như quan tài, Thư Gia thầm nghĩ. Ông họ dẫn y lại gần. Tim y đập thình thịch, da gà sởn lên. Y không phân biệt được đó là cảm giác lo lắng hay phấn khích. Nhưng y biết, sự khám phá này sẽ tái tạo lại toàn bộ nhận thức của bản thân mình.
Hai chiếc bể đặt song song với nhau. Những sợi dây trong suốt nối từ bên này qua bên kia. Bên trong một sợi dây là màu đỏ tươi của máu. Bên dưới tấm kính phủ, y trông thấy hai đứa trẻ có gương mặt y hệt nhau đang nằm yên trong đó. Giống như những con búp bê được trưng bày trong tủ kính vậy, y thầm nghĩ.
Căn phòng tầng hầm này là bí mật của gia đình y. Thư Gia nhìn chằm chằm đứa trẻ đang nhắm nghiền mắt trong chiếc bể bên trái, chợt rùng mình. Nó quá giống Huỳnh Thịnh Thế, hay là phải nói, Thịnh Thế giống nó? Y chạm tay lên mặt kính trong suốt, thấp thỏm đoán xem nó còn hơi thở không. Y có thể tưởng tượng đến khung cảnh khi mở mắt, y sẽ trông thấy một đôi mắt vô hồn.
Ông họ bảo, đứa trẻ này chính là "mẫu vật đầu tiên”. Nó là thứ được sinh ra cùng lúc với Thanh Thế. Thư Gia kinh ngạc hỏi lại, không phải Thanh Thế và Thịnh Thế mới là anh em sinh đôi ư? Ông họ cười bảo đúng là Thanh Thế và Thịnh Thế sinh đôi, nhưng Thanh Thế không được tốt số như anh trai mình. Nó vốn là thai chết, đã tắt thở từ trước khi ra đời. Con gái ông không chấp nhận được điều đó nên đã cố gắng "đoạt" lại con trai từ tay thần chết. Chồng cô ấy cũng là một nhà khoa học có tài lực, họ cùng với những người khác đã nuôi dưỡng đứa trẻ sơ sinh đã tắt thở kia trong chiếc bể và muốn dùng tế bào của Thịnh Thế để tạo ra đầy đủ nội tạng, nhất là trái tim và bộ não cho em trai. Nhưng thử nghiệm trực tiếp trên Thanh Thế là một lựa chọn rủi ro. Họ đã bí mật mua lại xác một đứa trẻ sơ sinh khác và cấy ghép lại mọi thứ. Cuối cùng, khi phát hiện đứa trẻ đó có dấu hiệu sống được, họ đã thực hiện trên Thanh Thế. Tiếc rằng trời không chiều lòng người, việc ghép tủy thất bại dẫn đến đứa trẻ sống dậy nhưng ốm yếu.
Hoạt động nội tiết ảnh hưởng trực tiếp tới tế bào da nên lớp biểu bì bên ngoài của Thanh Thế cũng bong tróc. Họ cố sửa lại và phát hiện nếu Thanh Thế được cung cấp máu định kỳ từ mẫu vật thì em ấy có thể sống sót, thậm chí có thể phát triển như bình thường. Đến khi nội tạng nhân tạo gắn chặt với cơ thể thì em ấy sẽ hoàn toàn khỏe mạnh. Cho đến lúc đó, cần phải chăm sóc cẩn thận.
Vậy còn "mẫu vật thử nghiệm" kia, Thư Gia hỏi. Tại sao nó lại có ngoại hình giống như hai đứa em họ y. Ông họ trầm ngâm một hồi rồi bảo, bởi vì họ từng một lần để mất Thịnh Thế. Họ đều cho rằng đứa trẻ ấy đã chết cùng ông bố người Nga trong sự cố phòng thí nghiệm. Thụy Bích không chịu được nỗi đau mất chồng con nên sau khi thí nghiệm được chuyển từ Nga về nước, cô ấy đã khiến mẫu vật của họ sống dậy. Thụy Bích thuê người phẫu thuật thẩm mỹ cho mẫu vật rồi đưa nó về nhà riêng.
Từ đó, Đoàn Thanh Thế được nuôi dưỡng trong biệt phủ họ Đoàn còn đứa trẻ này đi theo Thụy Bích. Cô ấy tự gọi bản thân là quan sát viên đầu tiên của mẫu vật. Sau, cô kết hôn với người chồng thứ hai là Huỳnh Minh Triết, đứa trẻ này từ đó được gọi là "Huỳnh Thịnh Thế".
Thư Gia nghe mà sửng sốt. Y hỏi, đứa trẻ này chính là đứa em họ mà cô Bích vẫn đưa về nhà mỗi dịp lễ lạt đó ư? Ông họ cho y một đáp án khẳng định. Y lại hỏi vậy tại sao nó bị đưa về đây? Vì gia đình họ đã tìm thấy Thịnh Thế thật? Em ấy còn sống ư? Đó giờ em ấy đã ở đâu? Tại sao em ấy…
Rốt cuộc, đứa trẻ nào mới là người đã giết bách thanh?
Ông họ y bảo, những điều đó cháu nên hỏi em trực tiếp chứ. Rồi ông nhìn về phía cửa. Thư Gia nhìn theo ông, thấy đứa trẻ nọ đã xuất hiện trước cửa.
Người ngợm nó lấm lem bùn đất, lông lá, trên đó còn đọng lại vệt máu. Trông như nó vừa mới đi ra từ một khu rừng và vừa giết hại cái gì đó. Nghĩ đến đây, Thư Gia thấy ớn lạnh. Ai là người đã giết bách thanh? Câu hỏi ấy cứ vây quấn tâm trí, khiến y mãi suy tư. Chỉ đến khi ánh mắt dừng lại trên vết máu loang lổ trên người đứa trẻ, y mới chợt bừng tỉnh.
Đứa trẻ này hẳn đã quá quen với máu. Đến cuối cùng, y vẫn không thể phân biệt rõ ràng nó với đứa trẻ y đứng trên ban công ngày nào. Vì sao lại vậy?
Thế nào mới là con người? Câu hỏi vu vơ của đứa trẻ vẫn mắc kẹt trong tâm trí y, cho đến khi ông họ bất ngờ lên tiếng.
“Thịnh Thế, lại đây cháu.”
Thư Gia giật mình, lại thấy ông họ y vẫy Thịnh Thế lại gần. Đứa trẻ nọ nhìn chằm chằm ông, chốc sau chầm chậm bước tới. Thư Gia tự giác tránh xa khỏi đứa trẻ nọ, đứng gọn sang chiếc bể mà em họ y đang nằm.
Ông họ y ngồi xổm xuống, đặt tầm mắt ngang với đứa trẻ.
“Cháu vừa đi đâu thế?”
Thịnh Thế nhìn ông chằm chằm. Ông Tập cũng đáp lại ánh nhìn của nó.
"Về nhà.” Đứa trẻ cụp mắt, "Nhưng không về được. Không biết đường.”
"Đây là nhà cháu.” Ông họ y nói, "Chúng ta là gia đình của cháu. Cháu tên là Huỳnh Thịnh Thế, cháu ngoại của ông. Mẹ cháu là Đoàn Thụy Bích và cháu có một người em sinh đôi là Đoàn Thanh Thế. Cháu còn có cả cha và em gái nữa nhưng cháu có thể gặp họ sau. Cháu có thể chọn rất nhiều ngôi nhà nhưng không nên là cánh rừng đó. Trong đó không có nhà. Đây mới là nhà.”
Đứa trẻ im lặng nhìn ông, chẳng nói chẳng rằng. Thư Gia tự hỏi nó có hiểu lời ông họ y nói hay không. Thực ra, y chỉ biết rằng Thịnh Thế được tìm thấy trong một cánh rừng đặc dụng. Nhiều năm trước, một người kiểm lâm đã tìm thấy đứa trẻ ba tuổi bị bỏ lại trong gùi. Hỏi dân bản, không ai nhận đứa trẻ nên bác ta đã đem nó về nuôi. Suốt từ đó nó lớn lên trong rừng. Còn lại, y không nắm sâu xa hơn. Y chỉ biết, đứa trẻ này cũng không giống con người.
Ba đứa trẻ giống nhau đó, không một đứa nào giống con người. Tại sao trên đời lại tồn tại bi kịch này chứ?
Thấy đứa trẻ cứ lặng im mãi, ông Tập đặt tay lên vai nó.
“Thịnh Thế, chúng ta mất bao công sức mới tìm được cháu. Chúng ta đã lỡ mất thời gian tốt nhất để giáo dục cháu và cháu khó mà hòa nhập với những đứa trẻ khác được nhưng không sao, ông sẽ tìm người chữa trị cho cháu để cháu có thể khôi phục cuộc sống bình thường. Cháu sẽ không phương hại bất cứ ai nữa.”
Thư Gia tự hỏi, tại sao ông họ y lại đề cập đến chuyện phương hại ai đó. Liệu có phải lời đồn của họ hàng là sự thật không? Đứa trẻ này thực sự là nguyên nhân khiến cô Bích qua đời ư? Vậy còn đứa trẻ kia... y liếc nhìn sang chiếc bể đối diện. Cái... mẫu vật thứ nhất này. Nó cứ nằm đây mãi và trở thành dưỡng chất để chữa trị và nuôi dưỡng Thanh Thế sao?
Chuyện này quá sai trái, y thầm nghĩ. Y đang vướng vào bí mật khủng khiếp gì thế này?
Thịnh Thế vẫn không đáp lời ông nhưng nó lại trông theo hướng y nhìn. Sau đó, Thư Gia thấy nó cất bước về phía chiếc bể bên kia. Nó rướn chân, đặt tay lên mặt kính rồi lẳng lặng ngắm nhìn sinh vật kia. Đứng một bên, Thư Gia rùng mình. Gương mặt lạnh tanh của nó hơi thay đổi. Trông nó hiếu kỳ hơn. Y tự hỏi đứa trẻ đấy đang nghĩ gì.
Thấy nó chăm chú nhìn sinh vật trong bể, ông họ y đứng lên. Nhìn vào trong bể, ông hỏi đứa trẻ có biết đấy là gì không. Lần này Thịnh Thế phản ứng lại với lời ông. Nó gật đầu, lạnh tanh bảo.
“Con người.”
“Vẫn chưa phải.” Ông họ y nói, “Nó chưa thành người được, nó không có tên.”
Đứa trẻ lại giương mắt nhìn ông. Ông Tập lại bảo, “Cháu có thể đặt tên cho nó.”
Đứa trẻ im lặng thật lâu, đến mức Thư Gia cảm thấy nó sẽ chẳng thốt lên bất cứ cái tên nào. Đôi lúc, y thấy nó quá thông minh nhưng cũng có khi, y cảm giác nó không hiểu tiếng người. Có khi đến cái tên của bản thân nó còn không hiểu.
Ngay sau đó, y nghe Thịnh Thế cất tiếng.
"Thế Nhân.” Nó nói, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm sinh vật trong chiếc bể giống như một chiếc quan tài kia.
"Tên của nó sẽ là Thế Nhân.”
Từng có ai đã nói rằng, cái tên là khởi đầu cho một sinh mệnh mới.
***
Sau hôm ấy, Thư Gia biết y đã trở thành một phần của gia đình này, phần bao hàm bí mật thực sự mà cả bố mẹ y cũng chưa chắc biết được bao nhiêu. Ông họ thẳng thắn nói muốn bồi dưỡng y nhiều hơn nữa. Y sẽ được đào tạo và cung cấp điều kiện tốt nhất có thể. Đổi lại, ông muốn y trở thành người giám hộ cho Thanh Thế. Thư Gia đáp ứng ông.
Khoảng một tuần sau, Thanh Thế được đưa từ bệnh xá kia về nhà. Thêm vài ngày nữa, em ấy mới tỉnh lại. Hình như em ấy đã quen với việc thiếp đi rồi tỉnh lại này, sau mấy ngày đờ đẫn thì đã trở về guồng quay thường tình. Nhưng y biết, những bánh xe đã lăn và tiếp tục lăn. Ông Tập mời chuyên gia về tâm lý trẻ em đến, thời gian hai đứa trẻ Thanh Thế và Thịnh Thế ở bên nhau cũng ít dần. Sau những buổi điều trị, Thịnh Thế thường trông rất mệt mỏi. Nó hay về phòng mình và ngủ li bì. Thư Gia lại không đủ thời gian quan sát nó. Y bận bịu với những cuộc gặp gỡ với người trong quân ủy, từ gia đình người Đại tá bạn vong niên của ông đến những gia đình mấy đời quân y. Trong số họ, có những người tham gia dự án này, có những người có thể hỗ trợ cho y nếu y thi vào luật.
Đội ngũ quan sát viên được thành lập. Thế Nhân sẽ không nằm trong bể mãi. Ông họ y bảo, chúng ta sẽ khởi động lại dự án, cho đứa trẻ Thế Nhân một gia đình thực sự. Gia đình ba thành viên được hình thành. Tiểu sử của Đoàn Thế Nhân được hoàn thiện kỹ càng đến đường tơ kẽ tóc. Người tài xế kia tuân theo lệnh cấp trên, cùng vợ mình nuôi dưỡng đứa trẻ. Tất cả những nơi nó tới đều sẽ có quan sát viên ghi chép lại số liệu. Hàng tháng, đội ngũ quan sát viên sẽ giả làm thiện nguyện viên đến xóm lấy máu của đứa trẻ kia, như vậy sức khỏe của Thanh Thế sẽ được đảm bảo.
Chỉ trong vòng nửa năm, mọi thứ đã đâu vào đó. Thư Gia cảm giác rõ rệt rằng Thịnh Thế đã thay đổi. Càng ngày nó càng nói nhiều hơn và mặc dù thái độ vẫn dửng dưng, nó ngày càng cư xử giống con người hơn. Ông họ bảo rằng như vậy tức là trị liệu đã có tiến triển, nó sẽ sớm hòa nhập được. Thư Gia cho rằng đó là điều tốt với đứa trẻ, dù trong lòng y vẫn thấy bất an mơ hồ.
Một thời gian sau, người cha kế của Thịnh Thế cùng vợ và đứa con gái nhỏ đến biệt phủ đón đứa trẻ trở về. Trước khi đi, ông họ y đã dặn nó tuân thủ giao ước họ đã thống nhất từ trước. Thư Gia không biết hai ông cháu họ đã thỏa thuận những gì, có lẽ là liên quan đến mối quan hệ giữa hai nhà họ Huỳnh và họ Đoàn.
Bước xuống bậc thềm biệt phủ, đứa trẻ đó ngoảnh lại, gật đầu với y.
"Chào anh Thư Gia.”
Kín kẽ như thế, dường như chẳng còn chút dấu tích nào của đứa trẻ hoang dại y trông thấy một năm trước. Và cũng kể từ ngày đó, đứa trẻ kia không gọi y bằng danh xưng Báo Hoa Mai bao giờ nữa.
***
Từ lúc Thịnh Thế trở về sống ở nhà họ Huỳnh, Thanh Thế cũng dần thay đổi. Cậu trở nên trầm lắng hơn. Trong mắt mọi người, đó là biểu hiện của sự chín chắn. Nhưng trong mắt Thư Gia, y nhận ra Thanh Thế đang cố bắt chước Thịnh Thế. Có lần y hỏi tại sao. Thanh Thế thản nhiên đáp, em muốn vượt trội hơn anh ấy mọi mặt.
Thoạt tiên Thư Gia chỉ nghĩ đó là sự cạnh tranh giữa anh em trai mà ông họ y mong muốn. Cho đến cái hôm y chuẩn bị thi tốt nghiệp, Thư Gia nhận được tin dữ rằng Thanh Thế gặp tai nạn. Y từ lò luyện thi lập tức chạy đến bệnh viện. Đến đó, Thư Gia phát hiện em họ không sao, nhưng Thanh Thế trông rất kinh hãi. Cậu bấu lấy áo y, thổn thức hỏi, anh à, em sẽ chết đúng không? Em luôn thấy cái chết rất gần mình. Nhưng bác Tài lại gánh nạn thay phần em. Luôn có những người chết thay em. Em nghe người ta nói rằng mình vốn không sống được, chẳng qua được Thịnh hiến tủy và máu cho mới lay lắt thế này. Em là thứ ký sinh trùng tách ra từ anh ấy… em là một thứ quái thai!
Thư Gia không rõ Thanh Thế đã biết những gì. Tâm trí y trống rỗng. Y chỉ biết trấn an Thanh Thế rằng, em không phải thứ quái thai gì cả, em là em của anh. Thanh Thế nhuộm đẫm ngực áo y bằng nước mắt của cậu ấy rồi thiếp đi. Thư Gia đặt thiếu niên xuống giường rồi lẳng lặng nhìn cậu. Y phải bảo vệ Thanh Thế, y tự nhủ. Khỏi điều gì? Y nhớ về cái hôm cậu nhắm mắt trong lòng y. Thư Gia vẫn nhớ như in cảm giác trông thấy từng mảnh da người bong tróc và máu cậu cứ chảy mãi không ngừng, nhận ra.
Nếu sự sống của cậu đã mong manh như vậy, y phải bảo vệ cậu khỏi cái chết.
Cho đến giữa đại học rồi Thư Gia vẫn chẳng dứt bỏ được ý nghĩ đó. Nhưng trên đời, không phải y cứ muốn là sẽ làm được. Dù y đã cẩn thận thế nào, cái kim trong bọc cũng sẽ lòi ra. Thanh Thế đã biết đến sự tồn tại của một người khác giống họ nữa.
Cậu ấy biết đến Đoàn Thế Nhân. Đồng thời, cậu ấy biết cả sự thật về sự tồn tại của Huỳnh Thịnh Thế và chính mình. Khi biết sự thật ấy, cậu ấy muốn chạy trốn khỏi căn nhà này. Cậu ấy khẩn khoản hỏi, Thư Gia, anh giúp em được không? Y nhìn cậu thật lâu. Thanh Thế lại hỏi, có phải anh đã biết hết những chuyện này rồi không Thư Gia? Y gật đầu. Thịnh Thế cũng biết? Y lại gật đầu. Chỉ có em là không ư? Còn cả Đoàn Thế Nhân, y nói. Nhưng cậu ta khác em. Khác gì? Thanh Thế bật cười. Cùng là vật kiểng trong lồng, chiếc lồng lớn liệu sẽ tốt hơn chiếc lồng nhỏ à? Em có nên vui mừng vì mình không phải kẻ dị hợm duy nhất trên đời không?
Sau đó, Thanh Thế đã làm một chuyện tày đình. Cậu ấy đến gặp Thế Nhân trong tang lễ. Thư Gia nhanh chóng phát hiện và đuổi theo. Lúc ấy y đã sợ hãi điều gì? Rằng nếu mọi thứ cứ tiếp tục chệch đường ray thì khi sẽ không thể tiếp tục bảo vệ người y muốn bảo vệ? Vì sao y lại gia nhập dự án này? Chẳng phải bởi vì y biết, dự án này vốn dĩ khởi sinh vì Thanh Thế ư? Nếu biết về sự thật của toàn bộ dự án, cậu ấy sẽ suy sụp mất.
Sự sống quá đỗi nặng nề với Thanh Thế, nhưng y vẫn mong cậu ấy sống. Có phải y tàn nhẫn quá rồi không?
Sau cùng, y bảo với Thanh Thế rằng, anh sẽ giúp em chạy trốn. Dù như thế tức là phản bội gia đình này thì y cũng sẵn sàng gánh chịu hậu quả. Y chỉ cần Thanh Thế sống thôi. Nhưng khi y đã sẵn sàng đánh đổi tất cả thì Thanh Thế lại không muốn trốn chạy nữa. Cậu ấy bảo mình sẽ ở lại căn nhà này, đã sống cùng nó thì sẽ chết cùng nó. Dù sao, ban đầu mọi thứ được tạo ra vì cậu.
Thư Gia không đồng tình với cậu. Y bảo, mọi thứ được tạo ra vì sự cố chấp và ngạo mạn của con người. Sự tồn tại của cậu là bất đắc dĩ, cậu không hề có lỗi. Thanh Thế nói, chính vì bất đắc dĩ nên cần phải diệt trừ tận gốc. Cái gốc đó chính là sự tồn tại của cậu.
Không khuyên được Thanh Thế, Thư Gia tìm đến Thịnh Thế. Y hỏi hắn có cách nào để ngăn cản một người quyết tâm tìm đến cái chết không. Em ấy đã cố gắng sống sót như thế, y nói. Em ấy đã luôn chung sống với sự sống mỏng manh của mình và đến khi em ấy chuẩn bị khỏe mạnh rồi thì lại muốn kết thúc sinh mệnh. Làm sao y có thể chấp nhận điều đó? Thịnh Thế thản nhiên bảo, vậy thì hãy “giết” Đoàn Thanh Thế thôi. Thư Gia mất một lúc mới hiểu ý hắn. Dự án này chính là một chiếc kiềng ba chân, nếu muốn phá hủy thì buộc phải tiêu trừ từng chân một.
Hãy tạo ra một cái chết xã hội cho Thanh Thế, Thịnh Thế nói. Thư Gia bảo, nhưng em ấy sẽ không chạy trốn. Nó không cần phải chạy trốn, nó vẫn có thể ở lại, chỉ cần không sống dưới danh nghĩa Đoàn Thanh Thế là được. Thư Gia không hiểu ý hắn. Thịnh Thế nói, anh hiểu nó mà. Ông ngoại bắt nó quan sát và sao chép tôi để nó không tụt lại phía sau. Chính nó cũng muốn có cái danh tính này. Vậy thì hãy để nó tiếp tục sống dưới danh nghĩa Huỳnh Thịnh Thế. Vậy còn cậu thì sao, Thư Gia hỏi. Nếu Thanh Thế trở thành Thịnh Thế thì cậu sẽ là ai? Thịnh Thế điềm nhiên đáp, không cần là ai cả. Thư Gia lại hỏi, hắn sẽ chết ư? Thịnh Thế cười bảo, hắn không chết, hắn chỉ về nhà thôi. Về với ngôi nhà thực sự của hắn. Thư Gia hỏi ngôi nhà đó rốt cuộc ở đâu, hắn đáp, màn trời chiếu đất, nơi nào cũng có thể là nhà.
Cuối cùng, Thịnh Thế đến thuyết phục Thanh Thế. Cậu ấy gần như đã bị họ thuyết phục. Muốn phá hủy dự án này, trước tiên, họ cần tạo ra một vụ bê bối. Họ cần một vụ cãi cọ giữa hai anh em và từ đó tiết lộ mọi thứ về dự án này. Để diễn cho thật, hai anh em cùng nhau đi xem một vở kịch và khi trở về phải khiến thật nhiều người biết họ to tiếng với nhau. Thư Gia đã đặt máy quay và ghi âm lại toàn bộ. Sau đó, họ sẽ hoán đổi cho nhau. Thanh Thế sẽ dùng danh nghĩa Thịnh Thế đi du học và Thịnh Thế sẽ dùng danh nghĩa Thanh Thế và biến mất. Buộc phải lẩn trốn, vì khi ngụy tạo tai nạn thì rất khó để qua mặt đội ngũ khám nghiệm tử thi.
Mọi chuyện diễn ra y hệt như thế. Thịnh Thế còn tạo ra một ứng dụng để Thanh Thế có thể sắm vai “Huỳnh Thịnh Thế” mà không cần lo lắng điều gì. Sau khi tráo đổi, Thanh Thế trong danh nghĩa Thịnh Thế trở về nhà họ Huỳnh, tiếp tục sống như hắn.
Đáng lẽ, mọi chuyện đã có thể diễn ra y hệt như thế.
Vào thời khắc Thư Gia tưởng y rốt cuộc đã có thể bảo vệ Thanh Thế khỏi cái chết thì lần thứ hai trong đời, cái chết ghé thăm cậu ấy ngay trước mắt y. Lúc đó, bọn họ đang ở trong xe của y, còn trò chuyện hăng say về việc Thư Gia chuẩn bị trở thành thẩm phán tập sự. Thư Gia chưa bao giờ nghĩ cơ thể tưởng chừng đã khỏe mạnh của Thanh Thế đột ngột sụp đổ. Giống như nhiều năm trước, da dẻ cậu bong tróc và máu không ngừng rỉ ra từ những mô tế bào. Thư Gia hoảng hốt muốn vòng xe lại và đưa cậu trở về khu bệnh xá kia nhưng Thanh Thế cố ý làm chệch tay lái y. Chiếc xe lao ra bãi hoang bên đường và dừng phanh. Thư Gia quay sang, đúng lúc trông thấy nụ cười nhợt nhạt đã lâu không xuất hiện trên gương mặt em họ.
Em biết mà, cậu ấy nói. Em luôn cảm nhận được nó, cái chết ấy. Em luôn cảm thấy nó đang kề cận mình. Trước kia, em thấy sống như vậy cũng không sao cả, ít nhất em cũng được tất cả mọi người chăm lo. Nhưng anh biết không? Trước khi Thịnh Thế dẫn em ra ngoài, em đã chẳng ngờ được mùi lúa non lại thơm lành như vậy. Em không nghĩ nắng và gió cũng có thể có mùi hương của riêng chúng và bầu trời kia xanh thật xanh. Tất cả những thứ ngoài thiên nhiên đó, chúng khiến em khát khao. Em nghĩ kể từ lúc ấy mình đã có mục tiêu để sống. Em muốn trưởng thành và rong ruổi khắp nơi. Em muốn mạnh mẽ hơn để anh không phải lắng lo nữa. Thịnh Thế tệ thật đấy, anh ấy khiến em trở nên tham lam hơn. Nếu em vẫn biết đủ như xưa thì có lẽ bây giờ em đã không hối hận.
Em hối hận quá, anh Thư Gia à. Em còn muốn gặp anh nhiều ngày nữa, nhưng từ giờ không thể nữa rồi. Đừng khóc, anh à. Em sẽ nhắm mắt trong tiếc nuối mất. Đừng ôm em, máu sẽ dính hết lên người anh. Này anh… cậu ấy giơ bàn tay thấy được cả phần cơ bên trong lên, cười ngậm ngùi. Em cứ nghĩ mình sẽ vươn mình tới được ánh sáng, hóa ra em vẫn chỉ là Icarus thôi. Khi Icarus rơi xuống biển, cậu ấy có hối hận vì đã không nghe lời cảnh báo của cha mình để rồi bay quá sát mặt trời không nhỉ? Em thì không. Em vẫn luôn biết, cơ thể này chỉ là một thứ vay mượn từ bọn họ. Vay thì phải trả. Hy vọng họ sẽ sống tốt hơn em… hy vọng, Thịnh Thế sẽ không quá thất vọng trước cái chết của em.
Anh biết không, những lời em nói với anh ấy trong đêm đó hầu hết đều là thật đấy. Em luôn ghen tỵ và căm hận anh ấy. Anh ấy có mọi thứ nhưng lại sống như thể bản thân chẳng có gì, trong khi em luôn phải giành giật đến từng hơi thở. Em cũng ghen tỵ với Thế Nhân nữa. Nhưng lạ thật, em lại không ghen tỵ với anh dù anh là người đủ đầy nhất trong chúng ta, dù anh là người gần em nhất. Ấm áp quá. Cậu từ từ nhắm mắt lại. Vòng tay anh luôn ấm áp lắm, Thư Gia à.
Ít nhất, thời khắc cuối cùng của cuộc đời này, người ở bên em là anh.
***
Thịnh Thế trở lại sau khi nghe cuộc điện thoại của y. Tang lễ của Thanh Thế diễn ra đột ngột đến bàng hoàng. Thân là con trai trưởng, mặc dù mang họ Huỳnh nhưng ông Tập vẫn để hắn canh linh cữu Thanh Thế. Là chi thứ, Thư Gia vốn chỉ cần tới phúng viếng nhưng y lấy danh nghĩa người giám sát để ở lại biệt phủ suốt kỳ tang. Đêm đầu tiên, họ không nói với nhau câu nào. Thư Gia tự hỏi đứa em họ lạ lùng đang nghĩ gì. Dù đã qua lâu cái thời y còn ác cảm đầy mình với Thịnh Thế nhưng đến giờ, mỗi khi gặp hắn, Thư Gia vẫn không tài nào nói chuyện thoải mái như khi ở cạnh Thanh Thế. Y luôn cảm giác, hắn không nên trưởng thành như vậy.
Nhưng nếu không phải thế này, hắn nên là thế nào? Thư Gia bỗng nhớ đến một danh xưng Thịnh Thế từng gọi y từ ngày xửa ngày xưa.
Đêm gác thứ ba, tự nhiên y lại hỏi, “Tại sao lại là Báo Hoa Mai?”
Thịnh Thế liếc về phía y, nhướng mày, “Ngữ cảnh?”
“Hồi chú mới về đây, chú từng gọi anh thế.”
“À…” Thịnh Thế dường như sực nhớ ra, “Thấy thế nào thì gọi thế đó.”
“... Thấy gì?”
“Rằng anh là con Báo Hoa Mai.” Thịnh Thế nói, “Ông ngoại là Hổ Trắng, mẹ thì là một con Sếu, Thanh Thế là…”
“Dừng dừng dừng!” Thư Gia ngăn hắn nói tiếp, sửng sốt, “Hồi đó chú nhìn con người thành động vật!?”
“Không phải chỉ mỗi hồi đó.”
Thư Gia càng kinh ngạc hơn, “Ý là sao? Là bây giờ, chú vẫn…?”
“Khó giải thích lắm.” Thế lơ đãng nói, “Thuật ngữ ngành y gọi nó là gì ấy nhỉ… biểu hiện của chứng bệnh hoang tưởng tâm thần à… Tôi gặp nhiều người quá, không nhớ cụ thể họ nói những gì nữa. Có người bảo đấy là do di truyền, cũng có người bảo do sang chấn tuổi thơ… thì, tôi từng bị nuôi nhốt…”
“Chú bị nuôi nhốt!?” Thư Gia kinh hoàng, “Đứa nào nhốt chú?”
Cái liếc mắt của Thịnh Thế rõ ràng đang phàn nàn y thật lắm chuyện.
“Lâu quá rồi, thầy tôi kể là lúc thầy với đồng đội tìm thấy tôi, điều kiện sống của tôi tệ lắm. Hồi đó tôi còn nhỏ quá nên chẳng nhớ gì, nhưng tôi đoán là có chút ảnh hưởng tới quá trình phát triển. Sau đó, cái này chắc anh đã biết, tôi sống trong rừng với thầy. Chỗ đó ít người ghé tới lắm, với thật ra thầy tôi cũng giấu nữa. Thế nên mãi sau người của ông ngoại mới tìm thấy tôi ở đó. Cũng tình cờ thôi, họ nghe người đi công tác qua đó nhắc tới…”
Họ trò chuyện cả đêm đó. Thư Gia càng nghe càng bàng hoàng. Y không ngờ bản thân đã bỏ qua ngần ấy thứ trong suốt bao năm, càng không ngờ Thịnh Thế lại thuật lại ngần ấy chuyện kinh hoàng một cách dửng dưng như thế. Y không khỏi nhớ tới đứa trẻ ngày nào. Ánh mắt nó, thái độ của nó và cả sự uyên bác đối nghịch với con người hoang dã của nó, đáng lẽ y có thể thấu tỏ nếu y tìm hiểu sớm hơn. Rằng, mọi thứ đều có nguyên do. Chẳng phải tự dưng Thịnh Thế lại trở thành Huỳnh Thịnh Thế như bây giờ.
Đêm cuối cùng trước khi họ mang quan tài của Thanh Thế đi chôn ở khu nghĩa trang dòng họ, Thịnh Thế hỏi sau này y sẽ làm gì. Thư Gia thực tình không rõ. Thịnh Thế lại hỏi, y nghĩ dự án này có dừng lại sau cái chết của Thanh Thế không. Thư Gia càng trầm tư hơn. Y hỏi lại, rốt cuộc họ đã nghĩ gì khi khởi tạo dự án này nhỉ? Thịnh Thế thờ ơ nói, có lẽ ban đầu mọi thứ chỉ vì tình yêu. Chỉ vì, một người mẹ quá mong cứu sống con mình mà quyết tâm đoạt lại đứa trẻ từ cái chết. Chỉ vì, một kỳ tích ngẫu nhiên khi một trái tim được cấy ghép bắt đầu đập. Chỉ vì, họ phát hiện ra kháng thể vượt trội trên một đứa trẻ. Anh từng xem bộ phim về những người chế tạo bom nguyên tử chưa? Khi chế tạo nó thành công, các nhà khoa học đã gọi đó là kỳ tích. Chỉ vài tháng sau, kỳ tích ấy trở thành thảm họa. Nhưng nghiên cứu bom nguyên tử có dừng lại không, ai mà biết được. Khoa học vị khoa học, anh đã nghe bao giờ chưa? Sẽ có những người sẵn sàng hy sinh con người vì khoa học.
Và Thanh Thế chính là hệ quả của sự hy sinh ấy. Cái chết của em ấy có thể ảnh hưởng nặng nề tới ông ngoại nhưng những người khác trong dự án thì sao? Kỳ tích vẫn còn có, anh nghĩ họ sẽ dừng lại không?
Đủ rồi. Thư Gia ngừng lời hắn. Anh không muốn nhắc đến dự án quỷ tha ma bắt ấy nữa. Thanh Thế mất rồi, chẳng điều gì quan trọng nữa cả. Anh chỉ là người giám hộ của Thanh Thế thôi, cắt phần của anh từ đây đi. Anh từ bỏ.
Y từ bỏ. Thịnh Thế không làm phiền y nữa, qua bốn mươi chín ngày của Thanh Thế thì bay ra nước ngoài du học. Cuộc sống của Thư Gia trở lại với khóa luận tốt nghiệp và bắt đầu tìm kiếm nơi làm việc. Trước sự ngạc nhiên của gia đình, Thư Gia chuyển từ tòa án sang viện kiểm sát. Trước kia y cứ đinh ninh rằng luật lệ chính là thứ gìn giữ trật tự cho xã hội. Nhưng sau cái chết của Thanh Thế và cuộc trò chuyện trong lễ tang với Thịnh Thế y phát hiện, phán quyết và luân lý không thể áp dụng cho tất cả mọi người.
Nhận thức được điều đó, y cũng mất khả năng phán quyết. Có những đêm, y âm thầm đọc lại cuốn nhật ký của Thanh Thế và bật lại đoạn ghi âm họ đã dàn dựng lúc trước. Thanh Thế bảo, những lời cậu ấy nói khi ấy đều xuất phát từ cảm xúc chân thật. Nỗi đau trong cuốn nhật ký của cậu ấy càng chân thật hơn. Dù đã tách mình khỏi dự án điên rồ kia nhưng thi thoảng, Thư Gia vẫn nghĩ về câu hỏi của Thịnh Thế. Kỳ tích vẫn còn đó, anh nghĩ họ sẽ dừng lại không?
Đã rất nhiều đêm, Thư Gia muốn phơi bày tất cả và chấm dứt mối oan nghiệt của gia đình này.
Y đã muốn dùng chính bản thân làm nhân chứng trước tòa. Y không còn là người gõ búa phán quyết trên cao mà trở thành người đứng trước vành móng ngựa. Sự tự thú của y sẽ kéo theo một bí mật bị phanh phui và tất cả đều chao đảo. Y đã định sẽ tử vì đạo như thế.
Vốn, Thư Gia đã sẵn sàng lấy Đoàn Thế Nhân ra làm thứ dầu hỏa thổi bùng ngọn lửa đảo điên. Một khi sự thật bị phanh phui, người ta có thể sẽ bàn tán, chì chiết cậu; sẽ sợ hãi hoặc cảm thông, sẽ bài trừ hoặc tôn sùng cậu. Chỉ khi đưa tất cả ra ánh sáng thì con người mới biết rằng trên đời này sự sống có thể gây ra thảm kịch như thế. Chỉ cần có y làm người tiên phong, kể cả y có thất bại, vẫn sẽ tiếp tục có hàng ngàn, hàng vạn người tiếp tục nổi lửa và lên án vấn đề đạo đức. Họ Đoàn sẽ đi đến hồi kết, những người tham gia dự án cũng trở thành tòng phạm và Đoàn Thế Nhân sẽ là thứ tạo vật còn khủng khiếp hơn những gì người ta tiên đoán về trí tuệ nhân tạo. Cậu ta là một con người nhân tạo có kháng thể vượt trội. Cậu ta sẽ trở thành con chuột bạch mạnh mẽ nhất hoặc sẽ trở thành kẻ hủy diệt. Dù thế nào, có cậu ta ở đó, con người sẽ e dè hơn và không bao giờ tạo ra một “Thanh Thế” thứ hai nào nữa. Hoặc, theo chiều hướng ngược lại, họ sẽ tạo ra và vứt bỏ vô số “Thanh Thế” chỉ để tạo ra một kẻ như “Thế Nhân”.
Y nên làm gì? Thư Gia đang trăn trở điều đó thì bỗng nghe tin Thịnh Thế đã biến mất. Y biết, từ trước đến giờ luôn có những người theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Đó là một trong những thỏa thuận giữa hắn và ông họ y. Hắn chưa bao giờ làm trái với thỏa thuận và thậm chí còn chẳng lén trốn đến gặp Thế Nhân như Thanh Thế. Nên sự biến mất đột ngột này đúng là đáng thêm một cú sốc cho ông họ y kể từ sau khi Thanh Thế qua đời. Đội ngũ sang nước ngoài tìm kiếm nửa năm trời nhưng chẳng thấy dấu vết của Thịnh Thế. Cứ như hắn đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Nếu chưa từng nghe Thịnh Thế kể câu chuyện kia, Thư Gia ắt hẳn cũng nghĩ rằng hắn đã mặc kệ tất cả. Nhưng có lẽ y còn hiểu Thịnh Thế hơn y nghĩ, Thư Gia đã lấy máy, nhắn vào chiếc điện thoại cũ. Y trình bày ngắn gọn kế hoạch phanh phui dự án của mình và bảo, hãy xuất hiện và ngăn anh lại đi, hoặc cứ trốn chạy như Frankenstein và để con quái vật chịu số phận bị loài người xa lánh.
Hắn sẽ trở về, y khẳng định. Dù đứa em họ y đã luôn sắm vai một Huỳnh Thịnh Thế hoàn mỹ thì Thư Gia biết, sâu thẳm trong hắn vẫn còn tồn tại đứa trẻ đã bảo Thanh Thế hãy ra ngoài và mở rộng thế giới, đứa trẻ đã không tìm thấy đường về nhà và đứa trẻ đã gọi sinh vật kia là “con người” trong lúc nó vẫn còn nhìn tất cả những người khác là động vật.
Y hiểu rõ, hắn sẽ không đời nào bỏ mặc hình mẫu con người hắn thương yêu nhất.
***
“Thế nên, chuyện tôi hợp tác với cậu cũng nằm trong kế hoạch của nó.”
Thư Gia đã hút xong điếu thuốc thứ ba. Câu chuyện y kể mất nửa buổi, giờ bên ngoài đã xâm xẩm tối. Y lấy ấm trà ra khỏi giành tích, rót một chén đầy. Thư Gia quen uống cà phê hơn trà. Thứ trà này quá chát so với khẩu vị của y, nhưng thi thoảng uống thứ gì đó trái khẩu vị cũng không tệ đến thế.
“Ban đầu, tôi không đồng ý lắm với nó đâu. Nói sao nhỉ? Hẳn vì tôi có chút hiềm khích cá nhân với cậu đi. Cô tôi muốn cứu lấy Thanh Thế nhưng cuối cùng em ấy lại là một thử nghiệm thất bại, còn cậu lại trở thành kỳ tích, nghe nghịch lý nhỉ? Nếu cậu là mẫu vật hoàn thiện thì em ấy chỉ là một bản lỗi. Cậu trưởng thành mạnh khỏe và em ấy còn chẳng thể ra ngoài. Cậu sống dưới ánh sáng còn em ấy chết trong bóng tối. Nhưng ngẫm lại, vì lý do đó mà lấy cậu ra để phanh phui sự thật thì cũng hơi vô nhân tính. Chưa kể, luật lệ chưa chắc đã có tác dụng với cậu. Cậu phải là con người… không, cậu phải là người bình thường, không mắc bệnh tâm thần, tôi mới có thể phán cậu có tội. Nếu cậu không phải, luật lệ nào có thể áp chế cậu đây?”
Vừa nói, Thư Gia vừa nhìn người nọ. Kể từ lúc y kể đến việc Thịnh Thế là người đặt tên cho cậu ta, Nhân dần lặng im hẳn. Y chẳng rõ cậu ta lọt tai được mấy phần nhưng thôi kệ, nhiệm vụ của y là truyền đạt những gì mình biết cho cậu ta. Những sự còn lại, y sẽ tùy vào quyết định của cậu ta mà hành động.
Giai đoạn sau khi Thịnh Thế trở về diễn ra như mọi người vẫn thấy. Y bịa ra một cô vợ giả (có thuê người kết hôn và ly hôn ngay khi đến thời hạn cho phép) và luôn hiềm khích với Thịnh Thế vì hoài nghi hắn chính là người khiến Thanh Thế mất mạng. Bên phía nhà họ Huỳnh chỉ biết nửa thật nửa giả nên mọi thứ Trâm Anh kể lại cho Nhân sẽ càng đáng tin hơn. Trong lúc đó, y vẫn là đứa cháu họ được lòng ông Tập nên luôn có thể kết giao thêm nhiều người, lấy được nhiều nguồn tin và giúp Thịnh Thế can thiệp tới từng gia đình quan sát viên. Thịnh Thế từng nói với y, có lẽ ông ngoại hắn muốn giao cái nhà này vào tay y thay vì hắn nên Thư Gia phải giữ mối quan hệ tốt đẹp với ông đến lúc lâm chung. Sau đó, quả thực trong số di chúc thì phần thừa kế của y chính là căn biệt phủ này. Y mới là người kế thừa được chọn, đó là lý do ông họ vẫn để Thịnh Thế mang họ Huỳnh. Ông ấy chưa bao giờ tin tưởng hắn hoàn toàn. Cuối cùng, trên danh nghĩa hiện tại, Thư Gia chính là chủ gia đình.
“Được rồi, chuyện đã xong, trà đã nguội, hãy nói đến cậu đi.” Thư Gia đan tay vào nhau, nghiêm túc nói, “Thật lòng nhé, tôi luôn xem cậu là mầm mống tai họa. Nhưng nếu tôi nghĩ như vậy, tức là tôi cũng đã phủ nhận sự tồn tại của Thanh Thế. Em ấy sống được là nhờ cậu. Dù nó không mong cầu được sinh ra thì sự tồn tại của nó vẫn tạo ra ý nghĩa không thể thay đổi với tôi. Nó đã dạy tôi rằng, mọi sự tồn tại đều có ý nghĩa. Thế nên tôi mới thỏa hiệp với lựa chọn của Thịnh Thế. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi đồng ý với việc nó trao mọi thứ cho cậu. Cả cậu lẫn tôi đều hiểu tại sao. Nó cho cậu tự do thì tôi buộc phải dùng cách của mình để hạn chế tự do của cậu.”
Nói đến đây, Thư Gia nghe thấy tiếng mưa rả rích ngoài kia. Mưa lấm tấm trên ô cửa kính căn biệt phủ rồi dần nặng hạt. Những lúc thế này, y lại muốn hút thêm một điếu thuốc. Nếu Thanh Thế còn sống, cậu nhất định sẽ phàn nàn thói quen gây hại cho sức khỏe này của y.
Sau cùng, y vẫn không hút thêm điếu nào nữa.
“Nhưng sau cùng, tôi cũng không thể dùng quyền lực để hạn chế cậu mãi, giống như ông tôi đã không thể kiểm soát Thịnh Thế. Biết đâu năm, mười năm sau, khi cậu có thể làm được nhiều thứ hơn bây giờ, cậu sẽ tái khởi động dự án này. Khi mà cậu chẳng còn là một con cừu được nuôi trong phòng thí nghiệm nữa. Cậu sẽ thực sự trở thành một sự tồn tại vượt trội đấy.”
Y cười nhạt, “Vậy nên, thật ra, tôi lại muốn biết lựa chọn của cậu hơn. Cũng muốn xem, liệu tất cả những gì nó đánh đổi vì cậu rốt cuộc sẽ đem lại kết quả thế nào.”
Nếu Thư Gia cứ đứng trước mặt Thịnh Thế mà nhắc lại hai từ ‘đánh đổi’, chắc chắn y sẽ bị hắn cười nhạo. Có lẽ đối với đứa em họ đã nhiều lần bò dậy từ cái chết ấy, những thứ hắn đã làm chẳng là hạt bụi gì trong mắt hắn. Dù đã biết hết quá khứ và lẫn hiện tại của hắn, Thư Gia vẫn cảm thấy Huỳnh Thịnh Thế là một sinh vật phi thường. Song, dù có phi thường đến mấy, rốt cuộc hắn cũng vẫn là con người bằng xương bằng thịt. Hắn cũng có thứ mình quý mến hoặc căm ghét, cũng có những thứ hắn muốn bảo vệ hoặc phá hủy, có nhiều chấp niệm và có cả…
Có lẽ, trong hắn còn có cả tình yêu. Khác là, cách hắn yêu là cách mà không người bình thường nào chịu nổi.
Tất nhiên, Đoàn Thế Nhân không thể coi là một đối tượng ‘bình thường’ cho cam.
Phía đối diện, Nhân nhìn ngoài trời rả rích mưa. Một lúc sau, cậu mới cất tiếng.
“Cảm ơn anh, anh Thư Gia.” Cậu bất đắc dĩ nhìn y, “Nói đi cũng phải nói lại, diễn xuất của người nhà họ Đoàn các anh thực sự xuất chúng.”
“Đừng có mèo khen mèo dài đuôi, cậu cũng họ Đoàn đấy.” Thư Gia thở ra một hơi, đứng dậy, “Chắc sẽ mưa cả đêm đấy. Có gì cơm nước rồi ngủ lại đây luôn đi. Phòng Thịnh Thế cậu nhớ vị trí rồi chứ?”
Nhân gật đầu rồi cùng Thư Gia lên tầng. Lên tới hành lang, cậu chợt dừng lại trước ô cửa, lặng lẽ nhìn cơn mưa mãi chẳng dừng.
***
Mở mắt, Nhân thấy mình lại đang đứng giữa một vùng cát. Vùng cát rộng lớn hơn gấp nhiều lần so với những cồn cát nơi Du từng quay chụp. Vùng cát tưởng như vô tận.
Ngước lên, Nhân trông thấy thềm trời cao vợi. Cúi xuống, cậu nhìn dưới chân một dải cát dài. Cát ánh lên trong nắng những hạt nâu vàng lấp lánh. Cậu liếc quanh, nhanh chóng tìm được bóng lưng người nọ.
Kể từ ngày ấy, hắn vẫn luôn đợi cậu ở đây. Chiếc măng tô xám vẫn còn đó nhưng lúc này, dưới chân cậu chẳng phải tuyết là cát. Hắn trên cát thật khác so với hắn dưới tuyết, dù cùng đem lại cảm giác cô lánh kia. Cất bước về phía hắn, tâm trí cậu bật ra một đoạn thơ hiếm hoi cậu nhớ mãi từ thời đi học.
Bãi cát dài lại bãi cát dài,
Đi một bước như lùi một bước.
"Thịnh Thế.” Cậu gọi người kia. "Em tới đây rồi.”
Thế ngoảnh nhìn cậu. Gió phất phơ mái tóc đen tuyền của hắn. Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, trông vẫn ung dung như thường.
"Tức giận à?”
"Làm gì có.”
Thế nhướng mày, trông chẳng mấy tin lời cậu nói.
"Tôi đã gài em nhiều như thế. Làm gì có chuyện em không tức giận được?”
"Em cũng đã lừa anh nhiều mà.” Nhân ôn tồn đáp, "Anh thì sao? Giận em đủ rồi chứ?”
"Tôi giận bao giờ?”
"Nơi này chỉ có anh và em thôi, thành thật một chút đi.” Cậu nghiêng đầu, "Mỗi khi giận anh đều làm khó em mà.”
Chưa để hắn đáp lời, cậu đã nói thêm, "Nhưng thôi, vì em xứng đáng.”
Cứ coi như họ đều gãi bẫy nhau đi, đến cuối cùng thì sao? Cậu tưởng mình đã lấy được mọi thứ từ hắn nhưng lại không thể khiến hắn bày tỏ thật lòng một lần. Đến sự thật là cái tên của cậu vốn là hắn đặt cậu cũng phải nghe từ miệng người khác. Rõ ràng đã hy sinh nhiều đến thế, hắn lại luôn thản nhiên phủi bỏ tất thảy. Thứ tình yêu không cần hồi đáp hóa ra chính là sự lạnh lùng và tàn nhẫn nhường ấy?
“Đáng lẽ anh đã có thể tự do rồi.” Cậu thở dài, “Sao lại trở về và tiếp tục giam giữ bản thân ở đây?”
Cậu đã hỏi hắn câu này bao nhiêu lần cậu không nhớ nữa. Không lần nào cậu nhận được đáp án cả. Nhân tưởng lần này cũng thế. Nhưng rồi, cậu lại thấy hắn nâng tay, chỉ về bãi cát vô tận trước mắt.
"Vì tôi đã trông thấy một vùng cát." Thế nói.
"Vùng cát ấy không nên chỉ tồn tại bên trong một chiếc đồng hồ cát. Vùng cát ấy nên trải rộng Tây Đông và thách thức tất cả những người đi trên đó. Tôi đã nghĩ rằng, nếu mình biến mất trong vùng cát ấy, liệu em có kiện toàn được thế giới hoàn mỹ của em dưới danh nghĩa Huỳnh Thịnh Thế không? Tôi đã nghĩ thế trong suốt quãng thời gian băng qua sa mạc.”
Giữa chừng, hắn ngừng lời, ngoảnh lại nhìn cậu. Đôi mắt hắn phản chiếu bóng hình cậu trên cồn cát.
"Nhưng vậy thì quá nhàm chán rồi nhỉ? Một khi thế giới hoàn mỹ của em được hoàn thiện, ý chí sống của em sẽ biến mất, rồi em sẽ lại chết đi giống như những Huỳnh Thịnh Thế khác. Mà tôi thì không thích cái vòng lặp đó.” Ngừng một chút, hắn mỉm cười, "Chẳng có lý do gì đặc biệt cả. Tôi chỉ muốn thử ngăn cản cái chết tất yếu của em thôi."
Vậy nên, hắn lựa chọn phá hủy danh tính của cả hắn lẫn cậu. Hắn khoác lên lớp vỏ Huỳnh Thịnh Thế, dẫn dụ cậu bằng cái dáng hình cậu luôn mê đắm và từng bước phá hủy mọi thứ cậu tạo dựng. Hắn lấy cuộc đời mình và cậu ra, dựng một bàn cờ với những vai trò trên đó rồi cùng chơi với cậu ván cờ mà dù bên nào chiến thắng, hắn cũng chẳng được lợi lộc gì.
Nhân không thể áp đặt logic lên hắn. Thế chỉ đơn giản là một kẻ điên mà thôi. Trong hắn vốn dĩ không tồn tại nhân tính. Cậu nên hiểu rõ từ sớm mới phải. Ngay cái khoảnh khắc chạm mắt đứa trẻ đó, cậu nên hiểu rằng bản thân đã trở thành nhân tính của hắn. Tất cả mọi thứ thuộc về Thế đều đến từ cậu.
Đối với hắn, cậu là hình mẫu con người duy nhất.
Một thứ không phải con người như cậu lại có thể trở thành kim chỉ nam của một con người. Trong tất cả những nghịch lý oái oăm trên con người đó, mãi đến lúc này Nhân mới muộn màng nhận ra nghịch lý này.
Đó giờ, cậu vẫn luôn là sinh mệnh quý giá của hắn.
"Và tôi đã thành công rồi, đúng không?” Thế ngạo nghễ nhìn cậu, “Tôi tạo ra em. Em sẽ sống vì tôi.”
Bởi, cậu chính là minh chứng cho sự tồn tại của hắn. Đoàn Thế Nhân chính là bản dạng con người của Huỳnh Thịnh Thế. Chỉ khi cậu sống, hắn mới còn trên nhân thế này.
Hắn chính là con người ích kỷ và ngạo mạn nhường ấy. Tại sao cậu cứ phải luẩn quẩn với con người này nhỉ?
"Sao anh chắc chắn em sẽ sống vì anh mà không phải vì Huỳnh Thịnh Thế?”
Thế khựng lại trong một khoảnh khắc, nghi hoặc nhìn cậu.
"Tôi chính là Huỳnh Thịnh Thế. Em sống vì Huỳnh Thịnh Thế nghĩa là cũng sống vì tôi.”
"Anh cứ luôn lấy cái tên đó ra làm lá chắn nhỉ?” Nhân bật cười.
Cậu tiến tới ngay trước hắn, vươn tay chạm lên gương mặt kia. Giữ nhẹ bên gò má, cậu ngẩng đầu hôn lên vùng giữa nhân trung rồi men theo sống mũi, xuống dưới môi hắn.
"Anh dám lấy sự sống của em để làm bản dạng của mình mà không dám cho rằng em sẽ sống vì anh? Vậy thì để em nói cho anh hay.” Mượn nụ hôn kia, cậu nhìn hắn thật lâu. "Em sẽ sống vì anh, chính anh. Sự hiện diện của em là minh chứng tồn tại của anh. Không phải Huỳnh Thịnh Thế, Đoàn Thế Nhân quái quỷ nào cả. Bỏ quách mấy cái tên đó đi! Ở đây chỉ có em và anh. Em sẽ sống vì anh. Giờ anh đã tin chưa?”
Thế nhíu mày, thật lâu cũng không đáp lời.
"Anh căm ghét Huỳnh Thịnh Thế, không sao cả. Việc anh thù ghét ai, kể cả em, cũng không ảnh hưởng đến việc em sẽ sống vì anh.” Nhân xoa dọc quai hàm hắn, thủ thỉ. "Em đã nói rồi mà. Để em yêu anh nhé, chỉ cần để em yêu anh thôi.”
Thuận thế theo nụ hôn, cậu đẩy hắn xuống cát. Cậu không ngại hôn hắn thật lâu dưới ánh mặt trời bỏng rát. Nền cát nóng bỏng như muốn nướng chín họ. Mặt trời trên đỉnh đầu cũng muốn đốt họ thành tro. Nhân ao ước cậu và hắn thực sự sẽ bị thiêu rụi. Thân thể họ sẽ bị phong hóa và trở thành tàn tích của cát. Xương cốt họ sẽ hóa thạch tại nơi này.
Dứt khỏi bờ môi kia, Nhân nhổm dậy, nhìn hắn gắt gao.
"Còn anh.” Cậu hỏi, "Anh sẽ yêu em chứ?”
Có lẽ do ánh nắng quá chói chang nên Nhân chợt trông thấy chút mông lung trong mắt hắn. Tưởng như đã nửa thiên niên kỷ trôi qua, hắn mới cất lời.
"Tôi không muốn phải yêu em.”
Tì cánh tay lên đôi mắt mình, hắn thở dài.
"Ước gì tôi không có khuôn mặt này. Ước gì em không nhìn tôi. Ước gì tôi không tên là Huỳnh Thịnh Thế, như vậy em sẽ không nói yêu tôi. Đáng lẽ Huỳnh Thịnh Thế không nên tồn tại. Bởi em đã yêu hắn nên hắn mới tồn tại… nên tôi mới trở thành hắn. Đừng yêu tôi, Thế Nhân. Đừng khiến tôi trở thành hắn.”
Câu từ chậm rãi của hắn lắng đọng trong màng nhĩ cậu. Nghe đến đây, rốt cuộc Nhân cũng nhận ra. Đây là mơ. Thế sẽ không bao giờ nói thế. Dù hắn có nghĩ, hắn cũng sẽ chẳng bao giờ nói cậu hay.
Một khi nhận ra điều gì đó là giấc mơ, đáng lẽ cậu phải tỉnh lại ngay rồi. Nhưng mọi thứ trong mơ lại không biến mất lập tức. Cậu vẫn có thể cảm nhận rõ nhịp tim hắn đập bên dưới lồng ngực, nghe thấy hơi thở hắn và khi cúi xuống, cậu còn nếm được chút cát mặn vương trên môi hắn.
Một thứ không phải con người như cậu lại cố chấp với việc làm người, trong khi một con người như hắn lại cố chấp với việc từ bỏ danh tính con người. Tình yêu vô điều kiện chỉ sinh ra khi người ra có tất cả hoặc không có gì. Hoặc, nó cũng có thể là hệ quả của việc kẻ không có gì cướp đoạt của kẻ có tất cả.
Hắn đã hủy hoại cậu và đồng thời, cậu cũng hủy hoại hắn.
Từ thời khắc số mệnh họ bị tráo đổi cho nhau, họ đã định sẵn sẽ hủy hoại bản ngã của đối phương.
Nụ hôn của cậu giống như cát, lạo xạo và ẩm ương, uyển chuyển và tù đày. Bầu trời rốt cuộc cũng bắt đầu đảo ngược. Dòng cát từ trên trời chảy xuống, phủ lên lưng cậu rồi trượt xuống ngực hắn.
“Thịnh Thế.” Nắm tay hắn, cậu khẩn thiết nói, "Về với em.”
"Về đâu?”
"Nhà chúng ta.”
Hắn bình tĩnh lắc đầu.
"Đó là nhà của em, Thế Nhân.”
Sau tất cả, Nhân cho rằng cậu đã tìm thấy nơi mình muốn ngụ cư cả đời. Hắn là nhà của cậu. Đáng tiếc, cậu lại chẳng phải là nhà của hắn. Nhà của hắn có lẽ là vùng biển gầm gào sóng dữ, là khu rừng thâm nghiêm hoang sơ, cũng có thể là một bãi cát đi mãi chẳng thấy điểm dừng. Nhưng nhà của hắn sẽ không bao giờ là một ai đó.
Bãi cát dài lại bãi cát dài,
Đi một bước như lùi một bước.
Mặt trời đã lặn, chưa dừng được…
Ngay cả cậu, dù có sẵn sàng trao đi tất cả thì sau cùng, hắn vẫn sẽ rời đi mà chẳng buồn ngoảnh đầu.
***
Lúc Nhân tỉnh giấc, trời vẫn còn mưa tầm tã. Tiếng mưa bập vào cửa kính xen lẫn tiếng sấm chốc chốc gầm gừ. Tiếng mưa gọi cậu về thực tại nhưng tâm trí Nhân vẫn ghim chặt giấc mơ kia.
Sau nửa phút hoảng hốt, cậu xoay người sang bên, ôm lấy hai bên tay. Cánh tay cậu run bần bật, lạnh ngắt. Nhân cắn chặt môi, nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Ước gì người trong mơ thực sự là hắn bằng xương bằng thịt. Ước gì hắn thực sự nói với cậu những lời ấy. Cậu muốn trở về. Cậu muốn gặp hắn, ôm hắn, lặp lại tất cả những lời cậu nói trong mơ và hôn hắn thật nhiều. Nhưng cậu cũng e sợ hắn. Cậu sợ hắn vẫn sẽ dùng bộ dáng hắn đã sao chép hoàn mỹ từ Huỳnh Thịnh Thế để đối xử với cậu. Và rằng, dù hắn coi cậu là sinh mệnh mình mà giữ gìn, nâng niu thì hắn vẫn mãi mãi mượn bộ mặt của Huỳnh Thịnh Thế để đối diện cậu.
Cứ như thế, cậu sẽ chẳng còn dám nói mình yêu hắn nữa.
"Anh cố ý…” Cậu lẩm bẩm, nước mắt chảy dọc gò má, thấm lên tấm đệm. Hắn cố ý để cậu giam mình lại trong căn phòng gác mái đó, cố ý dẫn dắt cậu đến đây để Thư Gia kể cho cậu mọi thứ. Nghe xong rồi, cậu sẽ chỉ còn muốn lập tức trở về tìm hắn. Sau đó, vẫn với nét cười điềm nhiên đó, hắn sẽ bảo, thấy chưa, tôi biết em là người như thế. Khi thấy tôi đã hy sinh vì em thế nào, em sẽ để tôi đi thôi.
Quỷ tha ma bắt sự hy sinh của hắn đi! Cuối cùng mọi thứ chỉ là cái cớ để hắn đạt được điều mình muốn thôi.
Nhân bật dậy, khoác áo rồi rời khỏi phòng. Cậu rời biệt phủ họ Đoàn ngay trong đêm, đương khi cơn mưa vẫn lâm thâm trút xuống. Dù biết hắn chỉ đang dẫn dắt mình đến chân tướng cuối cùng, dù biết khả năng giữ hắn ở lại ngày càng ít ỏi, cậu vẫn cứ cố chấp làm con thiêu thân.
Sự tồn tại của cậu đã neo giữ hắn lại trên trần thế. Tại sao hắn cứ nhất quyết rời đi chứ?
"Ở lại đi.” Cậu thầm thì. Xin anh, hãy ở lại với em. Bằng không, em sẽ cướp anh đi.
Cậu sẽ cướp lại hắn từ chính ngôi nhà của hắn.
Mưa bám lên thành kính, che chắn hết cảnh vật trước mặt. Nhân bật cần gạt. Chiếc cần đung đưa qua lại, gạt đi cả nước mưa lẫn nước mắt còn vương trên má cậu.

Bình luận