top of page

[Nhân Thế] Chương 53.

Chương 53. (18+


Người đàn ông nổ súng. Chẳng có điều gì xảy ra. Nhân chớp mắt hai cái mới nhận ra khẩu súng kia đã hết đạn.


Cậu và người kiểm lâm vẫn giữ yên tư thế. Cậu dời tầm mắt từ đôi mắt sáng ngời của ông xuống nòng súng. Nếu trong khẩu súng kia còn đạn, có lẽ giờ phút này cậu đã "chết". Người đàn ông kia có biết súng đã hết đạn khi định bắn cậu đòn kết liễu này không? Hay cậu chỉ tình cờ may mắn...


Thấy khóe miệng người đàn ông nhếch lên Nhân liền biết, đây không phải may mắn.


“Cậu đúng là giống thằng quỷ con đấy, chỉ là biết cách nói dối hơn nó.” Ông Hoài nói, “Trong thâm tâm cậu biết ta sẽ không giết cậu.”


“Vâng, cháu đã tin…” Nhân ngước nhìn người đàn ông, “Vì nhiều năm trước bác cũng không giết Thế.”


Ông Hoài cau mày, “Lúc đấy nó còn là trẻ con.”


“Trẻ con vẫn sẽ bị giết thôi.” Nhân ôn tồn nói, “Nhưng cháu nghĩ bác sẽ không giết ai cả. Dẫu sao, bác cũng là người đã nuôi dạy quỷ con thành người mà."


Cái lắc đầu của người đàn ông phủ nhận lời cậu. Chỉ một tiếng thở dài, người đàn ông trung niên ấy đã lộ ra dấu vết tuổi tác của mình. Những vết nhăn lộ ra cùng cái cau mày đau đáu của ông. Ông xoay người về phía chiếc bàn làm việc trong nhà, mở ngăn tủ lấy một chập đạn. Ngồi xổm xuống trước mặt Nhân, ông vừa mở ổ súng vừa nói.


"Đôi khi ta vẫn băn khoăn rằng quyết định nuôi nó là đúng hay sai. Ta kể với cậu chưa nhỉ? Khi người nhà họ Đoàn đến giành lại quỷ con từ ta, đáng lẽ ta sẽ chẳng còn cơ hội gặp nó nữa. Nhưng chẳng biết nó đã nói gì với họ mà chỉ khoảng hai năm sau, cứ ba hoặc sáu tháng nó sẽ tới thăm ta một lần. Lần nào cũng sẽ có người đi cùng nó. Nó luôn cư xử lễ độ và xa cách với ta, ta ngầm hiểu nguyên do của sự thay đổi đấy. Thoạt nhìn bên ngoài, nó thực sự đã lột xác khỏi đứa trẻ cùng ta sống trong rừng ngày nào nhưng ta biết, ánh mắt nó vẫn là ánh mắt của quỷ con. Chỉ là nó quá thông minh và quá giỏi ngụy trang. Nhưng nó càng như vậy, ta càng lo sợ. Phải chăng ta đã o ép nó vào nguyên tắc đạo đức của ta đến mức khiến nó trở nên như vậy? Nhưng nếu ta không ngăn cản nó, nếu ta không đặt cho gông cùm lên nó, nếu ta để nó quá tự do, nó sẽ trở thành thứ gì?”


Người đàn ông lần lượt cho những viên đạn vào ổ súng. Kể từ lúc thành kiểm lâm, ngoại trừ khẩu súng săn được cấp phép, đấy là khẩu súng duy nhất ông giữ lại. Ngoại trừ khẩu súng kia, ông còn có một con dao găm yêu thích. Ông lật lòng bàn tay của thanh niên, đặt khẩu súng vào tay trái của cậu và con dao găm vào tay phải.


“Ta không bao giờ muốn biết nó sẽ trở thành thứ gì nếu nó có được thứ nó muốn.” Ông trịnh trọng nói, “Vậy nên, ta mong cậu đừng bao giờ để nó được tự do.”


Nhân không bao giờ nghĩ người đàn ông kia lại nhờ cậy cậu điều này. Cúi nhìn khẩu súng và dao găm trên tay mình, cậu nhíu mày.


"Anh ấy đã tin tưởng bác đến thế, bác không nghĩ mình làm vậy tức là đang phản bội anh ấy sao ạ?"


"Nó biết ta sẽ không giết cậu, cậu Nhân ạ. Nó quá hiểu ta." Ông Hoài cười khẩy, "Nó chỉ muốn cậu biết sự thật về bản thân cậu. Ta chỉ là kẻ truyền tin. Cuộc chiến cuối cùng của cậu chính là trận cò quay Nga với nó kìa.”


Ắt hẳn người đàn ông sâu sắc này manh nha hiểu được ý định của cậu khi tìm đến đây. Nhân thở dài, cất súng và dao đi rồi loạng choạng đứng dậy.


Bên ngoài vẫn đặc một màu tăm tối. Cậu mở cửa, lần này không chào tạm biệt người kiểm lâm nữa. Khập khiễng bước vào xe, cậu nổ máy, lái chiếc xe biến mất vào màn đêm.


***


Sau cùng, Nhân không cố chấp đưa Thế đến bệnh viện nữa mà gọi bác sĩ tư gia tới khám. Danh tính Huỳnh Thịnh Thế cho phép cậu tìm được mọi hồ sơ khám bệnh của Thế từ xưa đến nay. Vị bác sĩ được ông ngoại hắn thuê từ lúc Thế mới về nhà họ Đoàn. Ông ấy là người hiểu rõ nhất về trạng thái sức khỏe Thế.


Dù vậy, khi trông thấy hai “Huỳnh Thịnh Thế”, ông bác sĩ suýt thì nhồi máu cơ tim. Ông hết nhìn cậu lại nhìn Thế, phải đến khi Nhân giới thiệu tên cậu là Đoàn Thế Nhân thì ông mới ồ à. Vậy ông ta cũng biết đến sự tồn tại của cậu, có thể là giám sát viên của Thế. Lý do Thế vẫn giữ người này lại sau khi ông cụ Tập mất thì hẳn là vì ông ấy không biết quá nhiều.


Quá trình khám tổng quát diễn ra rất nhanh. Đống lương thực khô cậu để lại cho Thế đều đã được chọn lọc kỹ, chẳng thứ nào chứa gluten cả. Dù không phải chuyên gia dinh dưỡng thì kinh nghiệm làm điều dưỡng viên cũng đủ để cậu bao quát tình trạng sức khỏe của con người kia. Sau khi bác sĩ khám cho Thế và trao đổi lại với cậu, Nhân thấy chẩn đoán của ông cũng giống cậu. Hắn chỉ bị suy dinh dưỡng nhẹ và rối loạn hấp thu, kèm thiếu vitamin nhóm B và sắt. Bác sĩ chỉ định bù dịch và điện giải trong thời gian ngắn. Còn lại, hắn vẫn có thể sinh hoạt như thường, chỉ cần bổ sung đầy đủ dưỡng chất.


Nhân chỉ tiễn bác sĩ xuống dưới nhà. Mở cửa nhà cho ông xong cậu lập tức khóa lại rồi chạy lên. Cậu sợ rằng chỉ cần mình rời mắt hai, ba phút, Thế sẽ biến mất khỏi tầm mắt cậu ngay được. Chạy lên nhà, thấy hắn vẫn ngồi bên giường, trái tim treo ngược cành cao của Nhân mới được gỡ xuống. Cậu bước tới gần hắn, nghiêm túc cất lời.


"Những ngày này, anh sẽ ăn uống theo biểu đồ dinh dưỡng của em để cân bằng cơ thể. Cách ngày chúng ta sẽ ra ngoài một lần, anh có thể đi bất cứ đâu anh muốn nhưng em sẽ đi cùng anh. Và đừng có nghĩ đến chuyện..."


"Em định nuôi nhốt tôi thật à?" Thế ngắt lời cậu. "Thật hả, Thế Nhân?"


“... Từ giờ cho đến lúc chúng ta thỏa hiệp được, cứ tạm vậy đi.” Nhân nói, “Nếu anh muốn chạy trốn thì ít nhất cũng phải hồi phục cơ thể đã chứ, đúng không?”


“Tôi không chạy trốn.” Thế giữ yên nụ cười, “Sao em cứ nghĩ tôi sẽ chạy trốn nhỉ?”


“Chẳng phải đấy là lý do anh bày ra tất cả thứ quái quỷ này à?”


“Em nghĩ vậy cũng được.”


“Bữa tối anh muốn ăn gì?”


“Không phải em vừa bảo sẽ theo thực đơn của em à?”


“Mẹ anh.” Nhân mắng một câu rồi xoay người xuống bếp, “Em sẽ đầu độc chết anh luôn!”


***


Đến tận vài tuần sau, Thế vẫn chẳng bị cậu đầu độc bữa nào.


Thậm chí, Nhân còn cảm giác đôi bên chung sống hòa thuận vô cùng. Không còn đi làm nữa, cậu dành hết sự tập trung lên Thế. Hắn làm gì cậu cũng sẽ làm cùng hắn. Tỷ như, thi thoảng họ vào phòng chiếu phim và cả ngày chỉ xem mấy loạt phim tài liệu về động vật làm Nhân nhớ đến thời đi học. Cậu giỏi môn Sinh từ trước, hồi trước Nhân còn chẳng rõ tại sao sinh học lại có sức quyến rũ với cậu như thế. Dù là động vật, cây cối hay con người, sự tò mò của cậu dường như đều vô tận. Nhưng con người vẫn là những sinh vật khơi dậy lòng hiếu kỳ của cậu nhất. Dù có sống với hắn cả đời này, Nhân nghĩ cậu vẫn sẽ chẳng bao giờ thôi tò mò về Thế.


Thói quen của Thế rất nhất quán, không xem phim thì cũng đọc sách. Số sách hắn đã đọc tính ra có thể xếp đầy vài ba kệ sách. Hắn vốn đọc đủ thể loại nhưng có thể vì muốn trêu tức cậu, từ lúc Nhân trở về hắn chỉ toàn đọc tiểu thuyết, đặc biệt là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Dù chẳng thích thú gì dòng sách đó  nhưng Nhân vẫn đọc cùng hắn. Đọc xong Người máy có mơ về cừu điện không?, họ còn cùng nhau xem Blade Runner, và một cách không chủ đích, Nhân đã bật cười khi đến đoạn con kỳ lân bằng giấy được đặt âm thầm trước cửa căn hộ Deckard. Tình cảnh của gã đàn ông ấy tính ra có phần tương đồng với cậu và Nhân phần nào đồng cảm với trải nghiệm của gã. Có lẽ tác phẩm khoa học viễn tưởng nào cũng sẽ khai thác những đề tài đó. Sau khi đọc và xem cả hai phiên bản, Nhân thích bản phim hơn. Thế thì nghiêng về cái bầu không khí u ám và sắc lạnh của bản truyện. Nhân gật gù, cảm thấy bản truyện rất giống điều cậu hình dung về hắn.


Ngoại trừ những việc thường ngày đó, họ còn ra ngoài đi dạo (Nhân muốn dùng từ “hẹn hò” với nhau) nhưng thú thật, Nhân sẽ trở nên lo lắng hơn mỗi khi họ ra ngoài. Suốt những ngày này, cậu tưởng mình đã trở thành một quan sát viên thực thụ. Hai tư trên bảy, cậu giám sát từng hành động của Thế. Chỉ cần hắn khuất mắt cậu quá năm phút – đi vệ sinh chẳng hạn – cậu sẽ đứng ngồi không yên. Nếu lâu hơn một chút, cậu sẽ không kìm được mà mở định vị trên đồng hồ. Mỗi khi chở hắn ra ngoài, cậu sẽ trở nên bồn chồn hơn.


Về mặt lý trí, cậu biết đây là tình trạng gì nhưng cậu không thể ngừng lại được. Sự bình yên kéo dài này kéo căng thần kinh cậu. Thế càng bình tĩnh, cậu càng cảm giác hắn sẽ đột nhiên biến mất, không báo trước, y hệt khi hắn xuất hiện. Cậu không thể tiếp tục thế này, Nhân tự nhủ với bản thân. Cậu phải cứng rắn và quyết liệt lên. Phải dứt khoát chấm dứt trạng thái kéo co giữa hai bên…


"Nghĩ gì thế?"


"Hả?" Nhân đáp lại theo phản xạ, "Đang tập trung lái xe thôi..."


Cậu nhìn ven đường, chợt nói, "Anh muốn mua hoa không?"


"Em muốn mua?" Thế nhìn cậu.


"Hừm... trong nhà mình ít cây cảnh quá, có hoa cũng tốt mà."


"Cũng được. Muốn mua hoa gì?"


"Chưa biết được, vào nhờ người ta tư vấn xem sao."


Đoạn đường này gần ngã ba, khung giờ buổi chiều như này, lượng xe cộ tăng cao. Nhân phải đỗ xe ở một địa điểm cách tiệm hoa vài trăm mét rồi đi bộ trở lại. Cậu nắm tay Thế theo thói quen. Dưới lòng đường, xe cộ tấp nập, thậm chí còn có cả những chiếc xe đi lên hẳn trên vệ đường chỗ hai người. Luôn có những ánh mắt hướng về phía họ. Tại sao? Nhân tự hỏi. Vì họ trông quá giống nhau? Thậm chí còn nắm tay nhau nữa? Người ta có muốn quay lại gì đó và nếu hình của họ phát tán lên mạng...


Nhân vô thức buông tay người phía sau. Cậu không muốn để Thế cảm thấy mình đang lo lắng. Hắn sẽ lợi dụng tâm trạng cậu để làm gì đó. Hít một hơi, cậu đẩy cửa hàng hoa phía trước.


Trong cửa hàng có đủ loại hoa nở vào mùa xuân. Có cả những loại ở miền ôn đới được vận chuyển xuống. Tầm mắt Nhân cứ dán vào mớ hoa hồng trắng đặt cạnh hoa hồng đỏ và vàng. Cậu cứ ngắm nhìn đám hoa hồng đó mãi cho đến khi nghe Thế hỏi.


"Muốn mua hoa hồng?"


"Ừm... anh thích hoa gì?"


Nhân còn tưởng hắn sẽ thờ ơ bảo mình không thích hoa cho đến khi nghe hắn nói, "Lưu ly."


"Ha ha." Nhân cười thành tiếng, "Mơ đi."


"Không thì loa kèn?" Thế gợi ý thêm.


"Em sẽ không mua bất cứ loài hoa nào có chữ 'ly' trong tên đâu!"


"Mê tín quá."


"Tại anh chứ tại ai?"


"Vậy là hoa hồng?"


"Hừm... anh thích hoa hồng không?"


"Cũng từng mua tặng Trâm Anh, con bé khá thích, nhất là hoa hồng xanh." Thế nói, "Tôi luôn bảo hoa hồng xanh không có thật trong tự nhiên. Chúng đều được người ta nhuộm hóa chất hoặc sử dụng phương pháp đưa gen sắc tố xanh của loài hoa khác vào để tạo ra thành phẩm đắt đỏ. Những thứ nhân tạo...”


Nói đến đây, hắn ngừng lại, nhìn cậu. Nhân cũng nhìn lại hắn. Dường như họ đều có cùng một ý nghĩ.


"Hồng xanh nhé?"


“Trong tiệm hoa này không bán.”


“Vậy hồng trắng, về anh giúp em nhuộm xanh?” Nhân hỏi, và Thế thở dài.


"Em thích là được."


"Anh đừng chiều theo ý em mãi thế, em được cưng mà sợ đấy." Nhân thở dài cùng hắn.


Khi ấy, người bán hàng đến gợi chuyện với bọn họ. Người chủ tiệm nhiệt tình giới thiệu về các loại hoa hợp chăm và cắm trong nhà. Nhân nói nửa chừng thì hơi khát nước, nhưng cậu không tiện ngắt lời chủ tiệm nên định mua hoa xong thì sẽ mua nước sau.


“Nếu mình mua hoa hồng trắng về muốn nhuộm xanh…”


Chủ tiệm hoa nghe vậy thì tư vấn cho Nhân dùng hoa hồng trắng thân còn tươi, cắt chéo gốc rồi ngâm vào nước pha phẩm màu. Màu sẽ ngấm theo mạch thân lên cánh hoa, nhưng chỉ được vài ngày là phai, sắc xanh cũng không đều, có bông ngả tím, có bông lại loang lổ. Nếu muốn đẹp và bền thì nên mua hoa có sẵn. Nhân chỉ muốn bày vẽ thêm việc để làm trong giai đoạn này nên cảm thấy tự nhuộm ở nhà cũng được.


Trao đổi xong với nhân viên, Nhân vẫn quyết định sẽ mua hoa hồng trắng. Nhưng nghĩ nếu chỉ có mỗi hoa hồng trắng thì cũng không được đa dạng cho lắm, cậu bèn quay lại hỏi Thế.


"À, anh có muốn mua thêm một ít hoa dại để..."


Người vừa rồi vẫn còn ở bên cạnh cậu giờ đã biến mất. Nhân nhìn khắp tiệm hoa, không thấy bóng dáng của Thế. Cậu lập tức hỏi chủ tiệm, "Người đi cùng tôi đâu mất rồi?”


"À tôi thấy anh ấy đi ra phía…”


Chưa nghe người bán hoa nói hết, cậu đã chạy vọt ra ngoài. Nhịp tim cậu tăng lên. Hắn đâu mất rồi? Nhìn thoáng qua dòng xe cộ bên đường, Nhân lập tức nghĩ hắn hẳn sẽ bắt một con taxi nào đó gần nhất và muốn lợi dụng dòng xe qua lại này để biến mất. Cậu dáo dác quan sát những con xe. Bỏ qua những chiếc xe có chủ, có thể loại trừ một phần cả xe đăng ký trên những ứng dụng chạy xe công nghệ vì người lái xe đã liên kết hợp đồng với bên ứng dụng nên họ sẽ không tùy tiện bắt người giữa đường như taxi... nhưng nhỡ may... cậu không thể loại bỏ toàn bộ. Trên đường có bao nhiêu con xe, làm sao cậu biết chắc hắn sẽ bắt được xe? Hắn có tính đến việc cậu nghĩ theo hướng đó để mà lựa chọn phương án khác không? Nhỡ may hắn trốn trong một tòa nhà hoặc con ngõ nào đó. Hoặc là…


Có vô vàn khả năng để một người chạy trốn giữa lòng thành phố. Nhân không thể lọc và loại trừ để tìm kiếm hắn trong một thời gian ngắn như thế được, nhưng nếu cậu nghĩ chậm thêm một chút nữa thôi thì rất có thể hắn đã bỏ đi mãi mãi rồi. Cậu phải tìm ra phương án giải quyết nhanh nhất để hắn chịu ló mặt.


Nhìn dòng xe tấp nập trên đường, Nhân chợt nhận ra phương án đã ở ngay trước mặt cậu. Nơi này là ngã ba đường, sắp đến giờ cao điểm. Cậu nhanh chóng chọn một vị trí dễ khiến tài xế mất chú ý nhất rồi lao về phía đó.


Nếu xảy ra một vụ tai nạn thì không chỉ mạch giao thông bị tắc nghẽn mà tất cả các phương tiện truyền thông đều sẽ đưa tin về vụ việc. Và mọi thứ sẽ ồn ào hơn nữa nếu người ta phát hiện người cố ý lao vào đầu xe vẫn sống. Chuyện này sẽ thu hút không chỉ cánh báo chí mà còn cả phần dư luận ẩn dưới đó. Một khi sự việc bị phanh phui, chắc chắn người ta sẽ thay cậu tìm kiếm Thế. Kể cả cậu có bị mất ký ức thì…


"Thế Nhân!”


Vừa bước chân xuống lòng đường, Nhân lập tức bị kéo mạnh về phía sau. Cậu cảm giác khớp tay đánh "khực” một cái. Cơn nhói ập đến, khi cậu vừa nhận ra có vẻ mình bị lệch xương rồi thì bắt gặp gương mặt đằng đằng sát khí của Thế.


"Em vừa định làm gì?”


"Hả? Thế… anh…”


Nhân chớp mắt mới nhận ra trên tay hắn cầm cốc cà phê, nhãn hiệu là của cửa hàng bên cạnh tiệm hoa. Đáng tiếc, chiếc cốc đã bị hắn bóp đến mức cà phê bên trong văng tung tóe. Thế bực bội ném cốc cà phê kia vào thùng rác gần đấy, rồi lôi xềnh xệch cậu đi. Nhân để ý có những người qua đường nhìn bọn họ nhưng Thế dường như không buồn quan tâm. Hắn giữ chặt tay cậu.


“Tôi chỉ đi mua một cốc cà phê thôi,” giọng hắn như đang kiềm chế, “mười phút không hơn, thế nhưng quay lại đã thấy em muốn lao ra chắn đầu xe. Phải chết thì em mới vừa lòng?”


Nhân nhíu mày, cũng bực bội không kém. Thái độ của hắn đốt một mồi lửa thổi bùng cơn nóng nảy chực chờ trong lòng cậu. Hắn sẽ không bao giờ hiểu được sự lo lắng được mất của cậu mỗi khi ở bên hắn. Cậu đã sống trong sự yên bình giả tạo quá lâu rồi nên khi nó không còn nữa, khi xung quanh chẳng còn gì che chắn cậu với thực tại nữa, cậu không thể không lo lắng, bất an. Cậu sẽ luôn nghĩ đến những trường hợp tồi tệ nhất sau khi Thế cho cậu thấy sự thật tồi tệ nhất. Sự thật là hắn – cũng như những người khác – cuối cùng sẽ biến mất.


"Anh còn hỏi em? Không phải em thành ra như này là vì anh à?”


“Đừng đổ lỗi cho tôi, có vấn đề thì xin mời em gặp chuyên viên tâm lý.”


“Không chuyên viên nào giải quyết được vấn đề giữa chúng ta. Em đã cho anh cơ hội giết em nhưng anh thà tiếp tục màn co kéo này còn hơn là…”


“Tôi không rời khỏi em.” Thế ngừng lại, “Nếu em không muốn tôi đi, tôi sẽ không đi đâu nữa.”


Nhân sững sờ nhìn hắn. Huỳnh Thịnh Thế đang nói dối, đây là phản ứng đầu tiên của cậu. Hắn đã lừa dối cậu quá nhiều, giống như chú bé chăn cừu trong câu chuyện ngụ ngôn, cậu chẳng tin được lời hắn nói nữa. Nếu hắn không rời bỏ cậu thì tất cả những gì hắn làm thật vô nghĩa. Và cả những gì cậu cần làm...


Đừng để nó được tự do, lời người kiểm lâm nọ cứ xoay vần trong cậu, đánh nhau với những gì anh Du đã nói. Cậu nên lựa chọn thế nào? Cậu có nhất thiết phải lựa chọn không? Huỳnh Thịnh Thế… nếu là hắn, hắn sẽ lựa chọn thế nào? Cậu ngước lên nhìn hắn.


“Không đi đâu nữa… ý anh là sao?”


Nói gì đi anh? Cho em biết những suy nghĩ trong tâm trí anh. Anh đang nghĩ gì vậy Thế? Đó có phải suy nghĩ thực sự của anh không?


Thế vừa lên tiếng thì lập tức bị tiếng xe cộ át mất. Nhận thấy họ không thể trò chuyện tử tế ở đó, Nhân quyết định trước tiên về cửa hàng lấy hoa. Thế giúp cậu ôm một phần hoa hồng trắng. Nhìn hắn cất đám hoa hồng vào cốp xe, Nhân chợt nghĩ có khi cậu không cần thuốc nhuộm nữa. Cậu muốn để hoa hồng trắng là hoa hồng trắng.


Hai người yên vị trong xe. Nhân mở hộp xe lấy thuốc lá. Rút một điếu, cậu châm lửa rồi mở hệ thống quạt gió. Thế không thích ngửi những thứ này nên cậu đã chọn loại ít mùi nhất, tuy nhiên vẫn không thể giấu được cái mùi đặc trưng.


Rốt cuộc, cậu chỉ hút vài hơi rồi dập thuốc. Ném thuốc vào thùng rác mini trong xe, cậu xoa mặt, thở dài.


“Được rồi, anh nói đi.”


"Tôi có thể thỏa hiệp với em điều cuối cùng.” Thế cúi xuống, giữ hai bên má cậu. Trán hắn khẽ chạm vào trán cậu. Có lẽ hắn đang muốn cố gắng trấn an cậu. Hắn quá hiểu cậu đang cảm thấy thế nào.


"Tôi sẽ ở lại với em. Dù sao, tôi cũng đã hoàn tất những gì tôi cần làm. Tất nhiên, chỉ mình tôi thì không thể ngăn cản được tất cả những kẻ muốn công bố sự thật về em nhưng tôi sẽ thuyết phục Thư Gia và những quan sát viên khác. Một bộ phận lớn sẽ đứng về phía em. Để phòng ngừa trường hợp xấu nhất xảy ra, chúng tôi sẽ tạo dựng cho em một cái chết xã hội và em có thể dùng một danh tính khác để tiếp tục. Hoặc nếu em vẫn muốn giữ cái tên Đoàn Thế Nhân thì cũng không sao cả.”


“Em phải sống thế nào? Vào tù ở với mẹ em à?”


"Tôi có thể giúp bảo lãnh…”


"Thế anh thì sao?” Nhân ngắt lời hắn.


"Tôi vẫn là Huỳnh Thịnh Thế.”


“Anh chấp nhận được à?” Nhân nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt hắn, “Anh căm ghét Huỳnh Thịnh Thế đến vậy nhưng vẫn chấp nhận sống dưới danh tính đấy, bộ mặt đấy, con người đấy cả đời? Đó là sự thỏa hiệp của anh? Còn em thì sao? Cứ sống như này, anh sẽ không bao giờ yêu em, đúng không?”


“Tôi đã thỏa hiệp, em cũng cần thỏa hiệp. Mỗi người lùi một bước. Em sử dụng tôi thế nào cũng được, chỉ cần không bắt tôi yêu…”


"Anh im đi!” Cáu kỉnh túm lấy cổ áo hắn, Nhân hơi gắt lên, "Tôi cứ là Đoàn Thế Nhân, anh cứ là Huỳnh Thịnh Thế? Anh nói nghe dễ nhỉ? Sau tất cả những thứ chết tiệt anh đã làm với tôi và cả những gì tôi đã làm với anh, anh lại muốn chúng ta ai về nhà nấy, sống tiếp cuộc đời đã bị người kia hủy hoại?”


Thế dường như không bị những cảm xúc cực đoan của cậu lay động. Hắn dường như sẽ vĩnh viễn không thể bị lay động. Bởi chính sự bất động đấy nên cậu mới phải lòng hắn nhiều như thế. Khi dùng bộ mặt Huỳnh Thịnh Thế đào bới phần sâu nhất trong mình, cậu đã nhận ra thực chất, trong thâm tâm mình, cậu không muốn Thế phải thay đổi. Nhưng đồng thời, cậu cũng không thể chấp nhận việc hắn tiếp tục sống dưới cái bóng của một người khác – của cậu.


Ý thức tồn tại của cậu, ý thức tồn tại của hắn…


“Em không hủy hoại tôi, Thế Nhân. Tôi chẳng mất gì cả.” Hắn nói.


Sự phủ định của hắn hóa thành viên đá rơi tõm xuống chiếc ly trong lòng cậu. Trong phút chốc, mọi thứ ồ ạt trào ra. Tất cả những cảm xúc Nhân đè nén trong lòng suốt những ngày qua thoắt nhiên vỡ òa. Túm lấy áo hắn, cậu gục xuống lồng ngực người kia, gằn những thanh âm vụn vỡ.


"Đúng thế, anh chẳng mất gì cả! Chỉ có tôi mất tất cả. Tất cả, Thế ạ, kể cả người yêu tôi nhất…”


Thế ôm cậu vào lòng. Áp gương mặt mình vào ngực hắn, Nhân có thể nghe thấy tiếng vật thể ấy đang sống bên trong đó. Rõ ràng nó đang sống, cậu lại chẳng tài nào cảm nhận được sự sống ở người kia. Hắn tự chôn sống bản thân chỉ để đội mồ dậy bằng gương mặt của Huỳnh Thịnh Thế. Dù cậu đã rạch nát gương mặt ấy thì vẫn chẳng thấy được hình hài nguyên vẹn của hắn.


Có lẽ, kể từ khi khoác lên mình danh tính của Huỳnh Thịnh Thế, hắn thực sự đã chết rồi. Dù hắn là lẽ sống của cậu. Dù cậu được khai sinh từ tình yêu của hắn.


"Anh yêu tôi mà, mẹ kiếp…!” Cậu nghẹn ngào, “Anh yêu tôi như thế, nhưng anh lại từ bỏ chính mình. Tôi không biết phải làm sao cả… rốt cuộc tôi phải làm sao mới được đây…?”


Tiếng thở dài của Thế chìm xuống cùng những thanh âm nức nở. Ôm ghì lấy hắn, Nhân nghe văng vẳng đâu đây thanh âm dịu dàng của mẹ họ từ ngày xửa ngày xưa.


Tình yêu anh như tuyết trắng bay

Khai sinh ra anh và em đây

Nghe chim ca trong gió đông lay

Sắc đỏ rơi nơi đáy mắt này…


Đến cuối cùng, cậu vẫn chẳng nghe được hắn đáp lời.


***


Sau khi đưa cậu về nhà, Thế ra ngoài thêm một chuyến để mua phẩm màu về nhuộm hoa. Nhân ôm bó hoa lớn bước vào trước.


Lên đến cầu thang, cậu chợt ngẩng đầu nhìn chiếc cầu thang xoắn. Ánh nắng nhỏ giọt từ giếng trời, rót xuống gương mặt cậu và bó hồng trắng những mảnh vụn lấp lánh. Dưới thứ ánh sáng ấy, ngôi nhà trông như một thánh đường: những bậc thang xoắn trôn ốc vươn lên, cao dần, cao mãi. Chiếc cầu thang ấy dường như dẫn lên điểm cao nhất, nơi người ta phải dừng lại để cầu nguyện.


Dừng trước cửa phòng gác mái, Nhân cúi đầu. Trước kia, mỗi lần cậu phạm lỗi, mẹ đều lôi cậu lên đây, bắt cậu đọc kinh sám hối.


Lúc này, cậu lại mắc sai lầm.


Đẩy cửa phòng, Nhân ôm bó hoa bước vào, tiến thẳng tới bên cửa sổ. Cậu đặt bó hoa trắng xuống trước mặt rồi quỳ xuống, nghiêm trang nhìn những song cửa xoắn lượn. Ánh nắng ấm áp phủ lên gương mặt cậu. Nhân cụp mắt, chậm rãi tháo ruy băng và lớp bọc bên ngoài. Những bông hồng trắng muốt hiện ra, được xếp ngay ngắn, thân vẫn còn nguyên gai.


Nhân đưa tay vuốt nhẹ những chiếc gai sắc nhọn ấy, rồi bất ngờ nhấn mạnh xuống.


Cơn đau từ từ ập đến, cậu thở ra một hơi, rốt cuộc cũng thấy khoan khoái hơn. Như này mới tốt, cậu có thể cảm nhận được rõ dòng huyết quản lan ra khỏi lớp da và thấm xuống đám gai.


Trận phát tiết hôm nay đã cảnh tỉnh cậu. Huỳnh Thịnh Thế sẽ không thay đổi và không bị cảm hóa, dù bằng tình cảm hay lý lẽ. Hắn yêu cậu đến tận cùng và cũng sẽ chối bỏ nó đến tận cùng. Cậu sẽ chẳng đời nào suy suyển được niềm tin sắt đá ấy.


Bởi vì Đoàn Thế Nhân là con người hắn đã tạo ra. Đây là số mệnh của cậu. Muốn đảo ngược bánh xe, cậu chỉ có một cách duy nhất.


Rút tay ra khỏi đám gai, Nhân chắp tay vào nhau, cúi đầu cầu nguyện. Cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ có thể. Nhưng dù có tính toán cẩn thận thế nào thì mọi thứ vẫn luôn tồn tại rủi ro. Ngộ nhỡ… không, cậu không thể nghĩ đến ngộ nhỡ. Cậu phải tin rằng mình đã bao quát tất cả, giống như sự ngạo mạn tuyệt đối của Huỳnh Thịnh Thế. Hắn kiểm soát được tất cả vì hắn đã biến bản thân thành một quân cờ để hy sinh chứ không đơn thuần là kẻ chơi cờ toàn tri. Cậu cũng nên như vậy, từ bỏ góc nhìn Thượng Đế, từ bỏ Thượng Đế.


“Hỡi tinh tú rạng ngời, con của bình minh, chẳng lẽ ngươi đã từ trời sa xuống rồi sao?” Ngước lên khung cửa duy nhất trong căn phòng, Nhân lẩm nhẩm những lời trong cuốn kinh cậu đã nằm lòng khi còn là Huỳnh Thịnh Thế, “Này, kẻ chế ngự các dân tộc, ngươi đã bị hạ xuống đất rồi ư?”


Chính ngươi đã tự nhủ: "Ta sẽ lên trời:

ta sẽ dựng ngai vàng của ta trên cả các vì sao của Thiên Chúa;

ta sẽ ngự trên núi Zaphon, chốn bồng lai cực bắc.

Ta sẽ vượt ngàn mây thẳm, sẽ nên như Đấng Tối Cao."


Nhưng ngươi lại phải nhào xuống âm phủ,

xuống tận đáy vực sâu.

Những kẻ thấy ngươi đều quan sát kỹ;

họ nhìn thẳng vào ngươi:


Có tiếng bước chân tới gần. Cánh cửa mở ra, Nhân cảm giác có ánh mắt lạnh tanh đặt lên lưng mình. Ngoảnh về sau, cậu ngước nhìn con người kia, từ tốn đọc nốt phần còn lại.


"Phải chăng đây là con người đã từng làm rung chuyển trời đất,

từng làm cho các nước đảo điên,

từng biến thế giới nên như sa mạc,

làm cho các thành thị tan hoang,

không mở cửa ngục cho kẻ bị giam cầm?”


"Mẹ đã chết từ lâu rồi.” Thế lạnh lùng nhìn cậu, "Em còn làm nghi thức quái quỷ này làm gì? Thích tự ngược đãi bản thân lắm à?”


Nhân không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại, "Cầu nguyện cùng em không?”


Thế bật cười. Hắn tiến lại gần, quỳ một chân xuống trước mặt cậu. Đôi mắt hắn quét qua đôi tay rớm máu đang chắp vào nhau của cậu. Hắn bật cười khinh miệt.


"Tôi vô thần.”


"Không sao, anh có bảy mươi phần trăm người khác giống anh. Tín ngưỡng trên mảnh đất này rất tự do.”


“Tự do? Em hiểu thế nào là tự do?”


Thế giằng tay cậu ra, ấn mạnh những vết gai đâm trên đó. Máu cậu ứa ra. Hắn lôi nó áp lên gương mặt mình, xuống gần đến khóe miệng. Khi môi hắn tì lên đó và lưỡi hắn vươn ra, chạm vào những vết thương, Nhân khẽ rùng mình. Cậu nhìn hắn cắn xuống lòng bàn tay, từ đó dọc theo những ngón tay mà men tít lên trên, đến cổ tay. Chiếc đồng hồ cậu vẫn đeo ở đó, hắn tháo nó xuống, ném mạnh vào bờ tường gần đó. Nhân nghe thấy tiếng kim loại vỡ vụn. 


“Em thì hiểu cái quái gì về tự do?” Thế áp cả hai lòng bàn tay nhòe nhoẹt máu của cậu lên mặt mình, bật cười. "Con người chính là giống loài tự do nhất.”


Gương mặt hắn lấm lem máu đỏ. Những ký ức cuồng quay trong tâm trí Nhân. Đứa trẻ bẩn thỉu với mái tóc dài lần đầu tiên cậu trông thấy. Nó nhìn cậu, ánh mắt nó phản chiếu hình bóng cậu. Kể từ lúc đấy, nó đã ấn định cậu là hình hài con người nó sẽ trở thành.


“Con người tạo ra Chúa chứ không phải ngược lại, Thế Nhân ạ.” Giọng hắn đầy gai góc, “Con người khi đứng đầu chuỗi thức ăn rồi, quá mạnh mẽ rồi, quá giải phóng và tự do rồi, họ bắt đầu sợ hãi sự tự do đấy. Họ cần những phương tiện kiềm chế, kiểm soát họ, vì thế họ tạo ra Thần, ra Chúa. Rồi họ cứ tiếp tục lan truyền điều đó qua nhiều thế hệ bằng thật nhiều câu chuyện. Vị thần nào đó nặn con người từ đất sét; vị chúa nào đấy nặn ra người đàn ông đầu tiên từ bụi đất, rồi người đàn bà nào đó chui ra từ xương sườn đàn ông kia; hai khúc gỗ ven biển được thổi sinh khí sinh ra hai con người đầu tiên; thần Mặt Trời rỏ nước mắt xuống cũng thành con người, đến con rận trên người một vị thần đã chết cũng thành người được. Những con người đấy cần một thế lực siêu hình để giúp họ biết sợ hãi, trở nên khiêm nhường, tu dưỡng và biết ơn. Họ tự tạo ra những thế lực đó như một lý do để họ tiếp tục tiến lên. Họ xiềng xích nhau và cũng chặt đứt xiềng xích của nhau. Chính họ mới là những đấng tối cao của tạo hóa."


Vết máu trên gương mặt hắn khiến Nhân ngứa ngáy. Cậu chặn lại sự chủ động của hắn, ghé đến, liếm lên những vết máu kia. Mùi vị máu của bản thân quá quen thuộc, cậu muốn nếm cả máu hắn. Bản năng thôi thúc cậu ăn tươi nuốt sống hắn và thực vậy, Nhân chẳng chút e dè mà cắn lên xương quai xanh của hắn.


Bàn tay nhuốm máu của cậu vò nhăn chiếc áo sơ mi trắng, nhuộm nó đầy vết đỏ. Thế bị cậu đè xuống sàn – hoặc nói đúng hơn – hắn chủ động để cậu cởi bỏ từng lớp trang phục của mình.


"Nhưng nếu một ngày nọ có thứ đe dọa đến vị thế trung tâm của họ thì sao? Ồ, giống như người ngoài hành tinh xâm lăng, đại dịch càn quét, một chủng dị biến đẩy con người vào cùng đường mạt lộ. Khi ấy, họ trở nên yếu thế, phải chống chọi và đấu tranh trước những thứ thống trị họ…”


Hắn thoáng ngừng lại khi cậu đẩy những ngón tay dính máu vào trong. Nhân chẳng buồn làm quá kỹ, cậu biết hắn cũng giống cậu, đã mất hết dây thần kinh đau đớn. Hoặc đau đớn đối với hắn cũng là một loại thuốc kích dục. Cậu dấn sâu vào trong hắn, chỉ vài lần, mở rộng qua loa. Khi thay thế những ngón tay và cắm vào trong hắn, cậu giúp hắn tiếp tục câu chuyện sử thi về loài người.


“Và thế là, họ phải lấy lại vị trí trung tâm đấy.”


Vào sâu trong hắn, trong đầu Nhân đã vẽ tiếp hướng đi của thiên lược sử loài người kia. Trong những câu chuyện tương lai, con người luôn huyễn hoặc họ là nạn nhân của một ách thống trị của chủng loài khác trong khi thực tế, họ thống trị nhau và thống trị cả những loài khác. Họ tin rằng chỉ kẻ yếu mới có chính nghĩa nên luôn tự biến bản thân thành kẻ yếu. Tận sâu bên trong họ vẫn luôn muốn đè những kẻ mạnh xuống dưới thân mình và ép hắn quy phục. Chỉ có nghịch đảo vị trí như vậy, họ mới cảm thấy bản thân thật mạnh mẽ và tự do.


Nhưng họ vốn chẳng bao giờ thực sự tự do. Họ sẽ luôn tìm đến nhau, cắm vào nhau, ràng buộc nhau bằng những cú thúc và tiếng thở dốc khêu gợi. Họ quy phục nhau và ép nhau quy phục. Vị thế giữa họ sẽ chẳng bao giờ bình đẳng kể cả khi họ đang thân mật nhất. Sẽ luôn có kẻ thống trị và bị trị, bên xâm lược và bên bị xâm lược. Mỗi lần vào trong hắn thật sâu, cậu lại muốn biến hắn thành của mình mãi mãi.


Nhưng lúc này, nó là điều bất khả. Trong vô vàn những cái kết của vở kịch, cậu đã lựa chọn cái kết của riêng mình. Để đi được tới đích, cậu phải từ bỏ con người ấy – "thượng đế” của mình.


Buông hắn ra, Nhân toan đứng dậy và tách khỏi hắn thì Thế chợt kéo cậu xuống. Vuốt ve vành tai cậu, hắn thì thào.


"Chẳng phải em từng nói với tôi đấy à? Chúng ta là đồng loại."


"Chúng ta không phải đồng loại. Lầm tưởng lớn nhất của em là lầm tưởng đồng loại tai hại đấy.” Chạm vào chiếc vòng cổ chữ thập trên ngực hắn, Nhân cười nhạt, "Anh nghĩ trí tuệ nhân tạo có được coi là người không?"


Đấy là một câu hỏi tu từ. Nhân chẳng cần Thế trả lời đã nói tiếp.


"Giả sử họ cung cấp cho trí tuệ nhân tạo đấy một cái xác có đủ hết cơ quan nội tạng và trí tuệ nhân tạo đấy sống trong môi trường toàn là con người. Không ai coi nó là trí tuệ nhân tạo thì nó có tự nhận thức mình là trí tuệ nhân tạo không hay nó sẽ tự nhận thức mình là con người?"


Vòng tay ra sau tháo chiếc vòng chữ thập xuống khỏi cổ hắn, Nhân treo nó vào giữa hai tay, chắp lại. Máu từ tay cậu chảy xuống mặt dây chuyền chữ thập. Cậu quấn nó quanh tay rồi chắp lại.


"Câu cuối, đây mới là câu ăn điểm nhé." Cậu cười rộ, "Đảo ngược tình huống, sẽ thế nào nếu một kẻ không thuộc chủng Người nhưng tự coi mình là người gặp một người thuộc chủng Người nhưng không tự coi mình là người?"


"Đều là những câu hỏi thú vị, nhưng em nghĩ nhiều quá rồi đấy Thế Nhân. Càng cố đi tìm đáp án em sẽ càng bị thế gian lừa dối, em có cảm thấy vậy không?"


"Còn anh chẳng bao giờ đưa ra đáp án bởi đối với anh, xung đột và mâu thuẫn là tự nhiên. Đối với anh, sống chết là tự nhiên, con người chuyển mình thành trung tâm vạn vật, thiết lập quy tắc cũng là tự nhiên, và tiến hóa... càng là một phần của tự nhiên." Nhân nhìn hắn, "Đối với anh, có lẽ chỉ có Huỳnh Thịnh Thế đi ngược tự nhiên. Bởi hắn là con người đầu tiên và duy nhất anh từng thấy.”


"Huỳnh Thịnh Thế là con người, ừ.” Thế thở dài, "Nghịch lý nhỉ?” 


Mặc quần áo chỉnh tề lại, hắn đứng lên, bước ra ngoài. Nhân chẳng mấy quan tâm hắn đi đâu. Ánh mắt cậu đặt trên những bông hồng trắng vung vãi trên sàn. Mùi hoa hồng thoang thoảng trong căn phòng xua đi cái mùi nhục dục còn ám lại. Cậu ngồi đó mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân quay về.


Vừa ngoảnh lại, Nhân đã thấy người nọ đặt vào lòng bàn tay cậu một vật nặng trĩu. Cậu cúi xuống, thấy khẩu súng ngắn nằm gọn trong tay mình. Nhân bật cười khẽ.


Vải thưa chẳng che được mắt thánh. Một khi hắn đã đoán ra con dao găm cậu đặt vào tay mình, thì việc tìm ra khẩu súng cậu giấu đi cũng chẳng có gì khó.


"Cò quay Nga, có phải em muốn chơi với tôi trò đó không? Trong khẩu súng này chỉ có một viên đạn duy nhất. Mỗi người tự bắn một lần, thế nào?" Thế mỉm cười, "Đây hẳn là cách giải quyết tốt đẹp nhất nhỉ?"


Con người đều sẽ tự hủy diệt mình và cũng tự cứu lấy chính mình từ chính sự hủy diệt đấy, đấy là kết cục tất yếu.


Cúi nhìn khẩu súng trong tay, Nhân không chần chừ. Cậu lập tức tháo chốt an toàn, giơ nòng súng lên huyệt thái dương.


Cạch. Không có đạn.


Ném súng về phía hắn, cậu nói, “Đến lượt anh.”


Nhìn hắn giơ súng lên cao, Nhân chợt nghĩ, có lẽ bọn họ sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi kết cục của Hoàng bào giả mạo. Giữa hai người, rốt cuộc cũng chỉ có thể còn lại một kẻ sống sót. Nếu người chết không phải cậu, thì sẽ là hắn.


Nhân thầm nghĩ: nếu viên đạn kia thật sự ghim vào huyệt thái dương hắn, nếu Huỳnh Thịnh Thế chết, cậu cũng có thể tự kết liễu bản thân mình, để mọi ký ức kia cùng chấm dứt. Cái chết của hắn, suy cho cùng, cũng là một sự giải thoát cho cậu. Cậu sẽ không cần tiếp tục lăn tảng đá lên đỉnh đồi, chỉ để nhìn nó rơi xuống lần nữa.


Cậu phải tin rằng mình xứng đáng được hạnh phúc.


Thế nhưng, trước khi Thế kịp nổ súng, cậu đã chồm về phía hắn, giật khẩu súng đó và ném ra xa. Hắn không thể giết cậu, cậu cũng chẳng đời nào giết được hắn, càng không thể để bọn họ tiếp tục dằn vặt nhau thế này. Cậu buộc phải giải thoát cho hắn, đây là đáp án khả dĩ nhất để họ không tiếp tục vòng lặp rắn ngậm đuôi này.


"Anh đã bảo mình sẽ không để ai kéo xuống cơ mà." Cậu cười hỏi, "Sao tự dưng lại thích lấy tính mạng ra đặt cược rồi?"


"Vì em cũng lấy tính mạng mình ra đặt cược."


"Em khác anh, em không chết được."


"Em chẳng khác gì tôi."


"Đừng tự kiêu như thế, Huỳnh Thịnh Thế." Cậu mỉa mai, "Anh chỉ là một con người bình thường thôi."


"Còn em thì phi thường lắm à?" Thế nhìn cậu, "Em cho rằng cơ thể em bất hoại thì em có thể chẳng màng tính mạng mình? Ồ phải, bởi vì nếu chết, em sẽ chỉ mất mỗi ký ức thôi nhỉ? Những ký ức ấy… với em, chúng chẳng đáng giá gì cả.”


Nhân im lặng một lúc lâu. Cậu nhìn hắn, rồi cúi đầu, như thể đang cân nhắc từng lời một.


“Chúng quan trọng,” cậu nói chậm rãi. “Nhưng anh còn quan trọng hơn.”


Thế khựng lại. Trong khoảnh khắc ấy, vẻ sắc bén thường trực nơi hắn chợt lộ ra một khe hở. Nhỏ thôi, nhưng đủ để Nhân nhận ra mình đã chạm đến điều gì đó. Trong giây lát, cậu cảm thấy tâm trí mình bỗng trở nên sáng rõ lạ thường, như thể mọi mảnh vỡ rời rạc trước đó cuối cùng cũng tìm được vị trí. Cậu hít vào một hơi sâu, để không khí lấp đầy lồng ngực rồi mới tiếp tục.


“Hôm nghe anh Thư Gia kể về quá khứ của anh,” cậu nói, “đêm đó em đã gặp anh trong mơ. Em hỏi anh có cho phép em yêu anh không. Anh nói rằng mình không muốn phải yêu em.”


Nhân cười khẽ, ánh mắt thoáng qua nét buồn rầu.


“Khi ấy em chưa hiểu hết lời anh nói. Nhưng bây giờ… em hiểu rồi.”


Tự đeo chiếc vòng chữ thập lên cổ mình, cậu thở dài, "Anh không thể yêu em khi mà lòng anh vẫn còn căm ghét Huỳnh Thịnh Thế đến vậy. Em cũng không thể nói yêu anh khi vẫn còn lo sợ anh vẫn tiếp tục mang bộ dáng này mà đối diện với em. Nhưng chỉ cần anh còn sống thì em vẫn còn trên nhân thế này. Máu thịt của em ở trong anh, tế bào của anh ở trong em. Thế là đủ để gắn kết chúng ta rồi, phải không anh?”


Thay vì đáp lại, Thế nghiêng người ghé tới, khẽ hôn lên mặt dây chuyền trước ngực cậu. Khi hắn ngẩng đầu, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cậu bỗng có cảm giác hắn không còn là Huỳnh Thịnh Thế nữa.


“Em tin anh, và cũng tin vào tình yêu của anh. Chính nó khiến em trở nên chân thật hơn cả một con người.”


Cậu cũng tin rằng tình yêu ấy sẽ giữ cậu lại trên nhân thế. Dẫu đến tận cùng, hắn sẽ rời xa nơi này, rời xa tất cả những gì từng níu kéo hắn suốt ngần ấy thời gian.


Cậu nhắm mắt, ngừng một lúc mới chậm rãi buông những tiếng nặng trĩu cuối cùng.


“Thế nên, anh phải đi thôi, Thế ạ. Anh phải tự do.”


Có thể, đến cuối cùng, Nhân vẫn chẳng thể hiểu nổi tự do là gì. Nhưng cậu biết tự do của hắn là gì. Khi đã tự do, hắn không còn là Huỳnh Thịnh Thế, không còn là “anh ấy”, thậm chí cũng không còn là hình bóng trong những mộng tưởng cậu từng mải miết kiếm tìm. Hắn chẳng còn là ai.


Hắn sẽ lôi trái tim máu thịt của cậu ra khỏi lồng ngực, nhai nuốt rồi biến mất trong tuyết trắng, bỏ lại một nửa sinh mạng trơ trọi giữa thế nhân.




Bình luận

Đã xếp hạng 0/5 sao.
Chưa có xếp hạng

Thêm điểm xếp hạng

Theo dõi tác giả để cập nhật bài viết mới mỗi ngày nhé!

 

Hãy ủng hộ tác giả một cốc trà sữa để cô ấy nạp đường hoàn thành tác vụ <3

bottom of page