[Còn trên nhân thế] Chương 47 (bản sửa)
- Tân Thời

- 11 thg 10
- 28 phút đọc
Chương 47
CHÀO MỪNG, THẾ NHÂN!
Một khi em mở khóa chiếc điện thoại này, sẽ có lời nhắc dẫn em tới ứng dụng “Hướng dẫn trở thành Huỳnh Thịnh Thế.” Nhớ đọc hết từng nhiệm vụ, tôi đã mất công ghi chép tỉ mỉ lắm!
Có thể lúc em thấy thứ này tôi đã đi rồi. Còn trong trường hợp tôi chưa đi thì hẳn là em đã làm gì đó với tôi. Ai mà biết được. Em luôn vượt ngoài dự tính của tôi mà ;)
Hãy ghi nhớ: Mỗi lựa chọn, mỗi hành động sẽ ảnh hưởng đến việc mở khóa thông tin tiếp theo của em.
[ → Bắt đầu khám phá Hướng dẫn ]
***
HƯỚNG DẪN TRỞ THÀNH HUỲNH THỊNH THẾ - Tái bản lần thứ 2.
Một khi em mở khóa ứng dụng này, mỗi ghi chú sẽ là một nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ sẽ hé lộ một mảnh ghép trong bản đồ bí mật về Huỳnh Thịnh Thế.
Lưu ý: Một số thông tin chỉ mở khóa khi em hoàn thành nhiệm vụ trước. Cẩn thận, trò chơi này có thể kéo dài trong nhiều năm đấy.
[ → Mở khóa ghi chú đầu tiên ]
***
Chúc mừng, em đã mở khóa ghi chú đầu tiên! Nhìn xung quanh, em sẽ thấy một tệp ghi chú: Hướng dẫn sử dụng.
Lưu ý: Lần 1 của hướng dẫn dành cho Đoàn Thanh Thế. Một số phần sẽ khác khi áp dụng cho em. Em nên thử trải nghiệm từng mục một.
Nếu em mở khóa đủ, em sẽ hiểu Huỳnh Thịnh Thế được nuôi dạy ra sao, những sở thích, thói quen và cả những điều “vượt ngoài dự đoán”. Đôi khi, những thông tin này sẽ chỉ hé lộ khi em hoàn thành nhiệm vụ trước.
Lưu ý: Một số ghi chú có thể không liên quan trực tiếp nhưng lại là chìa khóa mở khóa nhiệm vụ tiếp theo.
[ → Tiếp tục khám phá ]
[ → Bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên ]
***
NHIỆM VỤ: TIẾNG NGA.
Giới thiệu: Từ đời cha của ông ngoại thì tiếng Nga đã trở thành thứ tiếng bắt buộc trong gia đình. Rất nhiều thành viên được cử sang Nga du học. Huỳnh Thịnh Thế cũng có nửa dòng máu Nga và học tiếng Nga từ nhỏ.
Thử nhớ xem, trong quãng thời gian em là Huỳnh Thịnh Thế, em còn ký ức gì về tiếng Nga không?
[ ] Có - Đi tiếp nhiệm vụ
[ ] Không - Bắt đầu học lại từ đầu ;)
***
Hướng dẫn này được Thế thiết kế thành một ứng dụng được bảo mật trên máy. Nhân lướt một lượt thì thấy nó như một trò chơi vậy. Có những thông tin mà cậu chỉ có thể mở khóa khi đã hoàn thành xong hết các nhiệm vụ.
Nhân lướt tiếp những nhiệm vụ khác. Trong suốt hai mươi mấy nhiệm vụ đầu, tất cả đều là "học, học, học"! Huỳnh Thịnh Thế biết quá nhiều thứ, nhất là ngôn ngữ, nhì là thông tin, ba là mối quan hệ, bốn là tài chính. Bốn thứ tất yếu mà hắn nhấn mạnh cậu cần sao chép hoàn hảo trong vai trò Huỳnh Thịnh Thế, Nhân đọc xong chỉ muốn dàn dựng một vụ tai nạn mất trí nhớ.
Để có thể phá đảo "trò chơi" này, có khi phải tính bằng năm.
Sau một lúc đấu tranh, cựu học sinh gương mẫu Đoàn Thế Nhân cũng ngồi vào bàn, lên một bản lịch trình học tập tỉ mỉ theo hướng dẫn. Vài ngày sau đó, Nhân dùng toàn bộ thời gian để nghiên cứu ứng dụng này. Nếu cậu không giam Thế lại ở căn phòng trên gác mái thì có lẽ đây chính là "di sản" cuối cùng hắn để lại cho cậu trước khi biến mất. Hắn thực sự đã để lại cho cậu tất cả, bao gồm cả danh tính của mình.
Nhưng cậu vẫn không để hắn đi được. Hắn không phải "Huỳnh Thịnh Thế". Người ấy sẽ luôn ở bên cậu cho đến khi cậu chết, Thế thì không.
Rốt cuộc, hắn cũng giống như những người khác, đến lúc nào đó sẽ muốn rời bỏ cậu. Mẹ nuôi yêu cậu nhưng vẫn sẽ bị những nỗi lo tầm thường lung lạc. Cha nuôi yêu cậu nhưng không thể chiến thắng nỗi dày vò của bệnh tật. Hoàng Khiêm yêu cậu nhưng vẫn sa vào vòng tay của Diêm Vương. Du cũng yêu cậu và đã phải trả giá bằng đôi cánh của mình. Họ đều yêu cậu theo nhiều cách và đều rời bỏ cậu theo nhiều cách.
Những người yêu cậu đã thế, liệu một người vô tình như Thế sẽ ở bên cậu được bao lâu? Hắn chỉ coi cậu là thứ kế thừa danh tính này và khi đã kiện toàn kế hoạch của mình, hắn sẽ bỏ mặc cậu và biến mất ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó. Nhân biết, dù có sở hữu thân phận này thì một khi để hắn đi, cậu sẽ mãi mãi chẳng tìm được hắn.
Thế mới thực sự là loài chim không chân, hắn sẽ không ngừng lại hay hạ cánh vì cậu. Hắn quá tự do để bị ràng buộc. Muốn tước đoạt sự tự do ấy, cậu phải treo hắn lên cây thập tự và đóng đinh hắn. Hắn sẽ bị giam giữ ở đó mãi, hệt như cách cậu vẫn làm để thế giới giả tạo của cậu không sụp đổ.
Nhưng hắn đã hủy hoại thế giới giả tạo của cậu hai lần rồi. Lần này, cậu có thể giam hắn lại trong mê cung Minotaur bao lâu đây?
Điện thoại chợt sáng lên. Nhân mở máy, trông thấy tin nhắn từ Trâm Anh.
"Sắp giao thừa rồi, anh có về bên này không?”
Nhân nhìn chằm chằm tin nhắn kia, sực nhận ra đã gần đến ngày cuối cùng trong năm. Bên ngoài kia, bầu không khí Tết đã xuất hiện khắp nơi. Thế mà bầu không khí ấy chẳng lan chút nào đến chỗ cậu.
Thực tình, cậu chẳng muốn đón Tết. Nhưng lúc này đó không còn là ý muốn một mình cậu. Hành động của cậu cũng chính là hành động của Huỳnh Thịnh Thế.
Nhắn lại một tin sẽ trở về vào đêm giao thừa, Nhân đứng dậy.
Cậu phải bước ra khỏi căn nhà này. Nhưng khi lướt qua tấm gương đứng trong phòng, Nhân lại dừng bước.
Mặt gương bóng loáng, phản chiếu một bản thể khác của cậu trong gương. Khi Nhân nhìn thẳng vào gương, đôi mắt vô cảm của Huỳnh Thịnh Thế cũng đồng thời phản chiếu trên đó.
"Đến bên tôi.” Hắn nói.
Nhân tiến lại gần người nọ rồi chầm chậm chạm vào tấm gương. Khoảng cách giữa đôi bên ngày càng gần gũi cho đến khi cả người cậu áp vào mặt phẳng. Gò má Nhân áp lên mặt gương thật khẽ. Cảm giác lạnh toát ngăn cách cậu và hắn một mặt gương phẳng và bóng loáng. Đó chính là dáng vẻ cậu từng say đắm. Hắn luôn ở bên cậu kể từ thời khắc cậu trở thành Đoàn Thế Nhân. Dù những ký ức về hắn đã bị xóa sổ thì mỗi khi trông thấy hình bóng phản chiếu lên tấm gương, trái tim cậu sẽ luôn rung lên một nhịp thổn thức.
"Huỳnh Thịnh Thế, anh luôn ở trong em.” Miết tay lên tấm gương, cậu lẩm bẩm, "Khi em gặp Thế, em đã nghĩ anh ấy là anh bước ra từ tấm gương và những giấc mơ của em. Em ngỡ ông Trời đã ban anh cho em và huyễn hoặc Thế chính là anh…”
Dáng hình hắn mờ đi trong vừng nước ầng ậng.
“Nhưng anh ấy không phải anh.” Nhân khẽ nói, "Em luôn biết anh ấy không phải…”
Nước mắt trượt ra khỏi khóe mi cậu, nhỏ trên mặt kính. Đôi mắt người trong gương trông cũng xót xa hơn. Khi Nhân đặt tay lên má, người trong gương cũng đồng thời vuốt ve cậu.
"Đúng vậy, hắn không phải.” Huỳnh Thịnh Thế trìu mến nói, "Dù có bao người sở hữu ngoại hình giống chúng ta, cũng chỉ chúng ta mới là đôi đũa duy nhất. Chúng ta là một, là nhất thể. Em là tôi và tôi cũng là em. Chẳng tách rời.”
Sau tất cả, chỉ có tình yêu của "Huỳnh Thịnh Thế” là vĩnh hằng.
Đặt môi lên mặt kính, Nhân cảm giác cậu đã thực sự hòa làm một với hắn. Dù ký ức đã bị xóa nhòa và Nhân phải gắng nhặt nhạnh từng mảnh một, cậu vẫn chưa từng thôi yêu hắn. Hắn là lý do để cậu lay lắt sống trên nhân thế vốn không thuộc về cậu này.
Cướp lấy thân phận này, cái tên này, cậu đã kiện toàn được chính mình và có được thứ bản thân hằng mong muốn.
"Đây mới là em.” Người trong gương nói, "Em không phải Đoàn Thế Nhân. Em là Huỳnh Thịnh Thế.”
Cậu là Huỳnh Thịnh Thế. Đây mới là dáng vẻ mà cậu nên trở thành. Đây mới là cuộc sống cậu xứng đáng được sở hữu. Tất cả những gì thuộc về Đoàn Thế Nhân đều nên biến mất khỏi thế gian này cùng sự chấm dứt của dự án quái quỷ kia. Cậu chẳng còn phải vật lộn với sự nghèo khổ giả tạo, một gia đình giả tạo, những niềm vui và nỗi buồn giả tạo nữa. Cậu tự do rồi. Cậu đã toàn toàn trở thành một con người hoàn chỉnh và cậu đang sống.
Đáng lẽ, cậu đã có thể sống như Huỳnh Thịnh Thế. Đáng lẽ.
Nhưng Thế đã xuất hiện và đập vỡ tấm gương ấy. Đôi tay hắn len qua những mảnh gương và dù có bị chúng cào xước, hắn vẫn vô cảm kéo cậu ra khỏi tấm gương kia, khỏi bóng hình của “Huỳnh Thịnh Thế”.
Vì níu giữ hắn, Nhân đã hủy hoại người cậu yêu và cũng yêu cậu nhất.
Tách ra khỏi tấm gương, Nhân đứng thẳng lại, đối diện với kẻ nọ.
"Sai rồi.” Cậu nói, "Chúng ta không phải là một. Em không phải Huỳnh Thịnh Thế.”
Gương mặt vô cảm trong gương nghi hoặc nhìn cậu.
“Vậy em là ai?”
Cậu là ai? Phải rồi, cậu rốt cuộc là ai? Cậu nên là ai?
Người trong gương bật cười, nhìn cậu đầy thương cảm.
“Chính em cũng không biết mình là ai, đúng chứ? Thế thì để tôi nói cho em hay. Em không phải Đoàn Thế Nhân cũng chẳng phải Huỳnh Thịnh Thế. Em chẳng là ai cả. Em còn chẳng phải con người! Em không nhớ ư? Tất cả những ghi chép, những chỉ số theo dõi sức khỏe của em. Tất cả những thứ dây rợ nối với em, thứ dung dịch em ngâm mình trong đó. Em thành hình từ đó. Em không có cha mẹ, quê hương, tên tuổi, gốc gác. Em chỉ có tôi! Chẳng có gì thực sự thuộc về em ngoài tôi cả.”
Đôi mắt sâu hoắm oái oăm hướng về phía cậu.
“Tôi thuộc về em.” Hắn vươn tay về phía cậu, "Và em cũng nên như vậy. Đến bên tôi, trở thành một phần của tôi, tôi sẽ gây dựng lại thế giới hoàn mỹ ấy cho em.”
Nhân thở dài. Đó giờ cậu vẫn luôn tâm niệm, trong một thế giới mà tất thảy xung quanh đều là giả dối, chỉ có duy nhất một điều là sự thật.
Là con người ấy, cái tên ấy, Huỳnh Thịnh Thế.
Cậu chỉ là một thứ hữu cơ nhân tạo. Cái tên đó đã hình thành nên những mạch máu nhân tạo và cả sự sống của cậu. Chỉ từ một tế bào rất nhỏ, hắn đã khởi sinh cậu. Cậu chính là quá trình phân kỳ của hắn. Hiện thời, hắn muốn cậu quay về bên mình cũng dễ như trở bàn tay.
Dù cậu không còn yêu hắn nữa, chừng nào Huỳnh Thịnh Thế còn ở đó, hắn sẽ vĩnh viễn chi phối cậu. Cậu cũng sẽ chẳng thể đối diện Thế như một con người thực thụ.
Đây là trận chiến của riêng cậu.
“Được thôi.”
Cánh tay Nhân chầm chậm giơ lên. Ngón tay cậu di chuyển tới gần mặt gương. Đáng lẽ Adam không thể chạm vào Chúa Trời. Thế nhưng, vào chập tối mùa xuân se lạnh kia, cậu đã chạm vào người ấy. Chóp mũi họ chạm nhau, thật gần. Ấy là cái chạm đã khai sinh ra một trái tim non nớt và trinh nguyên.
Thế không phải Chúa Trời và Nhân cũng chẳng hề là Adam. Vị Chúa Trời trong mộng tưởng của cậu chẳng bao giờ là hắn. Đó là…
"Huỳnh Thịnh Thế,” Cậu bình tĩnh gọi người trong gương.
Gương kia ngự ở trên tường
Thế gian ai đẹp được dường như ta?
Câu thần chú cất lên, gương thần xuất hiện. Nhân áp tay mình lên tay hắn, dứt khoát nói.
"Tới đây, cho em thấy thế giới hoàn mỹ của anh đi.”
Cậu quyết định rồi. Nếu không thể chiến thắng mộng tưởng của mình, cậu cũng chẳng có tư cách để tỏ bày lời yêu.
***
Chiếc xe cổ điển vòng qua cánh cổng, dừng lại trước sân. Người đàn ông trong xe tắt máy, chỉnh lại chiếc đồng hồ trên tay rồi bước xuống.
Những ngày giáp Tết, nhiệt độ càng xuống thấp hơn. Mùi hoa cỏ thơm ngát của tháng Giêng ùa đến, hắn thấy lạ lẫm. Mấy tháng rồi mới về lại căn nhà này, hắn ngỡ mình đã xa hàng thế kỷ.
Trong nhà, cha và mẹ kế đang cầu nguyện trước khi dùng bữa. Trâm Anh cũng đang ngồi bên bàn. Thấy hắn trở về, con bé mừng rỡ.
"Ôi ba má ơi! Cuối cùng Thịnh cũng về! Em còn tưởng anh sẽ chẳng thèm về nhà ăn tất niên luôn đấy!”
Hắn không vội đáp lời cô em gái mà trước tiên chào cha mẹ rồi ngồi vào bàn. Hắn không cầu nguyện như họ, cha mẹ vốn đã quen với tác phong của hắn rồi.
"Ba cũng tưởng con sẽ ăn Tết bên ngoại.”
"Mấy ngày nữa con qua đó.” Hắn vừa đáp vừa cầm bộ dao nĩa lên. Ba hắn gật gù.
"Dạo này chắc con bận rộn hơn nhỉ? Dù sao khối lượng việc ông cụ để lại cũng không nhỏ. Có vất vả lắm không?”
"Vẫn vậy ạ. Biệt phủ bên đó anh Gia đang quản lý. Việc thực tế của con không có nhiều.”
Ông Minh Triết nhìn hắn, cân nhắc một chút rồi hỏi.
"Có muốn đổi về họ Đoàn không?”
Có lẽ cha hắn cũng cảm thấy người nhà họ Đoàn mà mang họ Huỳnh cũng không hợp tình lắm. Đối với việc này, hắn bình tĩnh nói, "Không cần, lúc lâm chung ông cũng không cần con đổi.”
“Ừ, ba cứ hỏi thế. Lỡ mấy người bên đó dị nghị.”
"Không sao ạ.”
Bữa ăn kết năm của gia đình hắn rất đơn giản. Cả cha mẹ hắn đều không đặt nặng tín ngưỡng thờ cúng nên dịp cuối năm trong gia đình họ chỉ giống như ngày thường. Sau khi ăn tất niên, mẹ hắn muốn đến hồ xem bắn pháo hoa nên cha hắn đã đưa mẹ đi. Hắn lên tầng, nhưng không lên phòng mình mà vào phòng trưng bày trong nhà.
Phòng trưng bày luôn yên tĩnh và sạch sẽ. Những cuốn sách vuông vức đặt gọn trên kệ, những vật sưu tầm quý bày trong tủ kính. Và những bàn cờ. Trâm Anh có niềm hứng thú với việc sưu tầm đủ loại bàn cờ trên đời nên nhà hắn chẳng bao giờ thiếu bàn cờ. Từ lúc trưởng thành, hắn gần như chẳng còn mấy khi chơi cờ. Lấy một bàn cờ kim loại xuống, hắn xếp lần lượt những quân cờ lên bàn.
Xếp xong, hắn chợt nghe tiếng cửa mở. Trâm Anh ngó vào, thấy hắn đang xếp cờ thì ngạc nhiên.
"Em đến phòng tìm anh nhưng không thấy. Hóa ra anh đang ở đây tự chơi cờ!”
Hắn nhún vai, “Anh còn chưa bắt đầu chơi.”
“Thế thì chơi một ván với em đi!” Trâm Anh nói xong, chẳng đợi hắn cho phép đã bước tới, kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn. “Em lấy quân trắng.”
Trâm Anh chưa bao giờ thắng trong lúc chơi cờ với hắn. Thế mà con bé cứ thích đâm đầu vào những cuộc chơi dù biết cuối cùng sẽ thua cuộc. Nghĩ đến đây, hắn hơi mỉm cười, di chuyển một quân cờ. Hẳn đó là lý do Trâm Anh là em gái hắn. Hắn cũng thế mà.
Họ đều thế cả. Họ sẽ luôn đâm đầu kể cả khi biết trước rằng kết quả sẽ chỉ là thảm bại.
Đến giữa ván cờ, đôi mày Trâm Anh đã nhíu chặt. Cô một mực chăm chú vào những nước cờ nhưng đến nước đi thứ ba mươi hai, cô đã ngả quân vua xuống, đầu hàng.
"Ván này em thua rồi, đúng là không thể thắng nổi anh."
Hắn không nói gì, bình tĩnh xếp lại những quân cờ cứng cáp. Ánh đèn trong phòng trưng bày chiếu lên bề mặt kim loại, phản quang lại trong mắt hắn thứ ánh sáng nhân tạo bóng loáng.
Trâm Anh nhìn hắn, trầm tư một lúc lâu. Mãi đến khi hắn xếp xong bàn cờ, cô mới bối rối cất lời.
"Anh... hình như hôm nay anh khang khác nhỉ?"
Hắn vẫn điềm nhiên xếp cờ.
"Khác ở đâu?"
"Cảm giác thế."
"Giác quan thứ sáu của phụ nữ à?"
"Không phải!" Trâm Anh bực bội, "Thôi đi. Em mặc kệ anh đấy!"
Sau đó, em gái hắn mặc kệ hắn thật, đứng lên bỏ đi. Hắn nghe cửa phòng đóng sập lại, vẫn thản nhiên di chuyển quân cờ. Mười nước đi đầu, hắn mô phỏng lại ván cờ trước giữa mình và Trâm Anh. Đến nước thứ mười một, hắn đột nhiên hỏi.
“Nếu là em, ở đây em sẽ đi thế nào?”
Mặt kính trên chiếc bục trưng bày đồ sưu tầm phản chiếu lại bóng hình của chính hắn. Nước cờ thứ mười một bắt đầu tách biệt khỏi ván cờ giữa hắn và Trâm Anh. Đến nước cờ thứ hai mươi lăm, Huỳnh Thịnh Thế ngừng lại.
"Em chắc chứ?"
Căn phòng vẫn lặng yên không một tiếng động. Hắn trầm ngâm một lúc rồi di chuyển quân cờ. Kể từ sau đó, thời gian hắn dùng cho một nước cờ dần kéo dài hơn, chẳng còn cái vẻ thong thả như khi hắn chơi cờ với Trâm Anh nữa.
Đến nước thứ ba mươi lăm, sau một hồi suy nghĩ, hắn nghiêng quân cờ, ướm hỏi.
"Hòa không?"
Người trên mặt kính chậm rãi lắc đầu.
"Kẻ thù lớn nhất của đời mình là chính mình ha." Hắn ngâm nga, "Em hiểu rõ điều đó nhất nhỉ?"
Chỉ thêm vài nước cờ nữa, rốt cuộc hắn buông cờ.
Bầu không gian vẫn lặng thinh như thế. Không khí Tết xung quanh dường như đã bị ngăn cách khỏi căn phòng này.
Thế giới của hắn chưa bao giờ có Tết cả, hoàn toàn khác với thế giới của em ấy. Mỗi ngày trong thế giới hắn trải qua đều quạnh quẽ, tẻ nhạt. Màu sắc chỉ xuất hiện từ khi hắn trở thành con người kia, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã nhận ra rằng, thứ màu sắc mà hắn tưởng là thật ấy hóa ra lại chỉ là những lớp sơn tô vẽ lên những hòn non bộ giả làm phong cảnh.
Vì hắn, người ta đã tạo ra em. Hắn tồn tại nên em ấy mới tồn tại. Em ấy là loài tầm gửi bám vào thân cổ thụ là hắn. Hắn nuôi dưỡng em, để em phát triển. Nhưng nếu thứ ký sinh cứ tiếp tục phát triển và lan rộng ra thì chẳng mấy chốc chất dinh dưỡng từ vật chủ sẽ bị nó hút hết. Hắn sẽ kéo mòn và chết đi. Khi vật chủ chết rồi, vật ký sinh sẽ tìm đến một vật chủ khác.
Vậy nên, hắn không thể chết. Hắn là Chúa Trời duy nhất của em ấy, mọi thứ đều chứng minh điều đó. Chúa Trời sẽ không để Mephisto khiến Faust của mình sa ngã. Em không được phép từ bỏ hắn để đến bên thứ nửa người nửa thú kia.
Xếp lại những quân cờ thẳng thớm, hắn đứng dậy. Chỉnh lại bộ trang phục tinh tươm của mình, hắn lướt qua những tấm kính trong phòng trưng bày.
"Tôi đổi ý rồi." Hắn thờ ơ nói, "Tôi sẽ giết hắn."
Nếu Chúa Trời giết chết Mephisto, Faust sẽ không còn cần trải qua tất thảy những hoan lạc, khổ đau kia nữa. Chẳng còn bị những xúc cảm tầm thường chi phối, em ấy sẽ trở nên bất diệt giống như hắn và thành công tạo dựng "thiên đường trần thế" của riêng em.
Trên đời này chỉ nên tồn tại một Huỳnh Thịnh Thế duy nhất.
Hắn là Chúa của em. Hắn sẽ dẫn em quay trở về con đường vốn dĩ. Em nhìn đi! Mephisto sẽ chẳng bao giờ chiến thắng được Chúa Trời. Dù hắn có dụ dỗ Faust thế nào, ông ta vẫn không ngừng hoàn thiện bản thân để có thể trở thành một con người sánh ngang với Chúa.
Xuống tầng dưới, hắn chợt nghe thấy tiếng âm thanh điện tử thông báo. Lấy điện thoại ra, hắn thông thấy một lời nhắc hiện lên trên màn hình.
"Thế Nhân, hôm nay em đã làm nhiệm vụ chưa?"
Nhìn chằm chằm tin nhắn kia, hắn vừa quyết định lướt qua thì chợt bắt gặp Trâm Anh ra khỏi phòng. Thấy hắn, con bé ngạc nhiên.
"Muộn rồi, anh lại định đi đâu thế?"
"Về nhà." Hắn nói.
"Ê khoan, đừng về vội!" Trâm Anh bước tới, rối rít nắm tay hắn. "Đi, cùng em xem cái này đã!"
Khi cô nắm tay hắn kéo đi, hắn chợt nhớ đến lời nhắn của kẻ kia khi em ấy mới hoàn thành nhiệm vụ chiều nay.
“Tôi đã đề cập một số chuyện với Trâm Anh. Con bé luôn biết tôi sẽ đi nên nó sẽ hòa thuận với em thôi. Dù sao con bé cũng thích em làm anh trai của nó hơn tôi.
Em sẽ là một người anh trai tốt.”
Sai rồi. Trở thành Huỳnh Thịnh Thế đồng nghĩa với việc danh tính Đoàn Thế Nhân sẽ bị loại bỏ. Trâm Anh thích Đoàn Thế Nhân chứ không phải Huỳnh Thịnh Thế. Trâm Anh sẽ không thích một người anh trai như hắn.
Nhìn xuống bàn tay đang nắm tay mình, hắn cân nhắc một hồi. Rốt cuộc, hắn vẫn quyết định để yên cho em gái kéo mình đi. Trâm Anh kéo hắn xuống phòng chiếu phim nhà hắn. Trước kia, có một thời gian kẻ đó luôn nhốt mình trong đây, chỉ toàn xem những đoạn phim tài liệu về động vật. Hắn sực nhớ ra, à phải, thuở trước kẻ kia luôn nhìn con người thành động vật.
Sao? Em không biết về chứng bệnh đó à? Em bị hắn lừa gạt quá mức rồi. Sự khát máu đáng ghê tởm của hắn nào phải tự nhiên. Về cơ bản, hắn chỉ là một con thú thôi. Hắn hạ đẳng hơn chúng ta. Tôi nói không đúng à? Hắn chưa bao giờ là Huỳnh Thịnh Thế đúng nghĩa cả. Hắn chỉ đang bắt chước tôi thôi, em hiểu không? Như một con khỉ với tài bắt chước siêu việt vậy. Làm sao tôi biết được điều đó ư? Tôi biết hết, em à. Tôi là Chúa Trời của em, tôi biết tất cả về những Huỳnh Thịnh Thế khác.
Ông ngoại và cả nhà đều bị hắn lừa dối suốt bấy lâu. Thực chất, hắn chỉ là một thứ phế phẩm, là bản lỗi nhất trong số những Huỳnh Thịnh Thế. Nếu em còn chưa nhận ra thì đây, tôi sẽ giúp em thanh trừ thứ cảm xúc uế tạp đó. Để em có thể trở thành một Huỳnh Thịnh Thế hoàn mỹ nhất.
Để em có thể trở thành “tôi”!
“Anh.”
Nghe tiếng Trâm Anh gọi, hắn ngừng lại cuộc cãi vã với em, mỉm cười nhàn nhạt.
“Sao?”
“Anh quên rồi à?” Trâm Anh cười bảo, “Lát nữa em còn hẹn tụi bạn đi du xuân. Đi, nhanh nhanh xuống phòng chiếu!”
Dẫn hắn xuống phòng chiếu thì có thể là con bé muốn cho hắn xem một thứ gì đó. Hắn ngồi xuống ghế xem phim trong phòng, chờ Trâm Anh bật máy chiếu.
Những cành cây khẳng khiu vùng tuyết trắng hiện lên. Hắn trông thấy loài chim có bộ lông màu xám ngọc trai cắp xác một con chuột cắm trên bụi cây gai. Đôi mắt trống rỗng của hắn phản chiếu ánh sáng của màn chiếu và trời tuyết kia.
Hắn từng nuôi một con bách thanh. Đó là thứ chim đẹp đẽ nhất hắn từng thấy. Thứ chim có màu lông chỉ tồn tại ở xứ tuyết. Nó nhỏ bé nhưng hung hãn. Hắn thường nhìn nó cắp xác những con chuột và xiên vào ngọn cây. Quanh nhà hắn không có cây gai. Hắn bảo người làm treo những ngọn gai lên cây làm nơi cho bách thanh xiên xác những con vật khác. Hắn đã vô cùng yêu mến sinh vật ấy.
Nhưng nơi này không phải vùng tuyết ôn đới thuộc về nó. Khi bầu không khí nóng dần, bách thanh cũng yếu hơn. Người làm vườn bảo nó hay là đem bách thanh trả lại nơi đã mùa để họ đưa nó trở lại vùng tuyết thuộc về nó. Hắn đã từ chối và tiếp tục giữ bách thanh lại trong lồng. Nhưng nó cứ ngày một yếu dần. Nó không thích nghi được với vùng nhiệt đới nồng ẩm này và vào ngày hạ chí, nó đã cố gắng bay khỏi chiếc lồng kia. Hắn nhìn vết máu trên lồng, cuối cùng mở cửa lồng cho nó. Nghiệt ngã thay, khi nó dùng hết sức bình sinh bay ra, nó đã bị cái nóng và ánh mặt trời quật ngã. Cánh nó va vào tán cây và rơi xuống.
Người làm vườn bảo hắn, nó gãy cánh và cũng yếu quá rồi, không thể bay được nữa. Nó sẽ chết thôi. Hắn hỏi, chết là gì? Người làm vườn nhất thời bối rối. Có lẽ bác ta cũng không biết chết là gì. Cái chết đối với nó thật giản đơn như sự sống. Nếu sự sống là nguyên tội thì cái chết là điểm kết thúc của tội lỗi ấy. Nó là tự do.
Sau đó, hắn để chú chim của hắn được tự do. Hắn đem nó lên tầng cao nhất, ngay dưới ánh mặt trời chói lọi và bảo nó. Mi nhìn xem, đây là tự do của mi. Một khoảng trời thênh thang sắc nắng. Mi sẽ được ra đi dưới khoảng trời này. Tốt quá nhỉ?
Bách thanh im lìm trong lòng bàn tay hắn. Hắn buông tay, thầm thì, "Bay đi."
Ngươi là bụi đất, và sẽ trở về với bụi đất.
"Hôm qua anh gửi cho em đoạn phim tài liệu này rồi bảo muốn em xem cùng anh ngày cuối năm, em còn chẳng hiểu tại sao."
Trâm Anh đột nhiên cất tiếng, ngắt quãng mạch suy nghĩ của hắn.
"Anh bảo hôm nay sẽ giải thích cho em. Được rồi, giờ anh giải thích đi."
Hôm qua? Ồ. Hắn nhướng mày. Em ấy đã bày ra trò này ư? Để làm gì? Hắn ngẫm nghĩ. Không sao. Cũng không quan trọng. Trên đời chẳng có gì quan trọng hơn bọn họ cả.
"Trước kia anh từng nuôi chim bách thanh."
"Thật á?" Trâm Anh ngạc nhiên, "Nhưng nó là giống chim ôn đới mà, đâu có phù hợp với khí hậu ở đây. Nuôi kiểu gì cũng..."
Như nhận ra điều gì, cô im bặt. Hắn nhìn lên loài chim đang ăn quả mọng trên màn chiếu, chậm rãi cất lời, "Đúng, thế nên nó yếu dần. Trước khi nó hoàn toàn tắt thở, anh đã giết nó."
"Tiêm nhân đạo à?"
"Không, anh thả nó từ tầng thượng xuống." Đối diện với sự kinh ngạc của em gái, hắn vẫn bình thản, "Mẹ đã chứng kiến cảnh đó và đã rất tức giận. Có thể từ lúc đấy, bệnh tình của bà nghiêm trọng hơn."
Hắn nhớ rất rõ, cái đêm họ từ rừng ban về, mẹ hắn đã mơ một cơn ác mộng. Khi hắn ghé qua phòng hỏi thăm bà như cũ, bà chợt lồng lên như một con thú, nhào tới bóp cổ hắn. Thanh âm dịu dàng vốn có chẳng còn nữa, chỉ còn lại tiếng nguyền rủa đầy sợ hãi.
"Tao hối hận vì đã nuôi nấng mày. Tại sao chúng tao lại tạo ra một con quái vật như mày? Đáng lẽ mày không nên tồn tại. Tao cũng thế. Nếu bất cứ ai trong số chúng tao chết thì đó là lỗi của mày!"
Hắn không cảm thấy quá nhiều đau đớn vật lý. Hắn chỉ thấy người phụ nữ kia - cũng như chú chim bách thanh nọ - thật tội nghiệp. Họ đều là những sinh vật tầm thường quằn quại trong đớn đau, khổ sở. Rồi mẹ hắn sẽ chết thôi, hắn nghĩ.
Mẹ sẽ chết trong bệnh tật. Nếu con là quái vật thì mẹ cũng là người điên. Không ai tin người loạn trí, nhưng họ sẽ tin con. Họ tin con vì con không phát điên như mẹ, vì con sẽ tổ chức lễ tang cho mẹ chu toàn. Họ sẽ chỉ cảm thấy con là một người con trai hiếu thảo, mỗi ngày đều đến thăm người mẹ bệnh tật, mang hoa quả, bánh trái, thậm chí không tiếc vắt óc nghĩ cách làm mẹ vui. Đối với mẹ, con là quái vật. Nhưng đối với họ, mẹ mới là quái vật.
Sau đó, người làm trong nhà nghe tiếng động thì chạy đến và ngăn người phụ nữ kia giết hắn. Khi được họ đưa đi, hắn vẫn nghe bà gào lên.
"Nó không phải con người! Nó không phải con trai tôi! Trả con trai thật lại cho tôi! Thịnh Thế, bao giờ con mới trở về bên mẹ đây con?”
Người làm nhanh chóng gọi bác sĩ tư gia tới và dặn hắn khóa cửa phòng. Người giúp việc trùng tên với mẹ hắn bảo hắn đừng sợ, ngủ một giấc dậy là sẽ ổn thôi. Trông bác ta còn sợ hãi hơn mẹ hắn. Hắn nghiêng đầu, bình tĩnh bảo bác ta rằng hắn không sợ.
Hắn không bị những xúc cảm kia chi phối. Hắn rạch ròi tuyệt đối giữa sự sống và cái chết. Chứng kiến cái chết của bách thanh, trái tim hắn không gợn sóng, bụng dạ hắn không quặn lên và chẳng có luồng tê dại nào chạy qua da dẻ hắn. Đó chẳng hề là cảm giác bàng hoàng đến ngây dại, hắn chỉ thấy hoàn toàn bình thường. Giống như mọi ngày, chỉ khác là từ giờ hắn không còn trông thấy sinh vật kia nữa. Có lẽ hơi trống vắng, nhưng cũng chỉ vậy.
“Ừ, ừ, cậu Thế không sợ. Tôi mới là người sợ đây, sợ chết khiếp rồi!”
Bác ta đợi hắn đắp chăn lên rồi bắt chước mẹ hắn, hát bài hát tiếng Nga bập bẹ. Lần này hắn không hát theo, chỉ lẳng lặng nhắm mắt. Trước khi chìm vào giấc mộng hắn đã nghĩ. Kể cả có phải khoác lên lốt người, hắn cũng sẽ sống thật tốt.
Chẳng cần đợi đến cái ngày hắn bị đưa về phòng thí nghiệm kia mà có lẽ từ đêm đó, Thế Nhân đã xuất hiện trong hắn.
Em ấy chính là con người hắn đã “tạo ra”. Em ấy thuộc về hắn. Kẻ kia có tư cách gì để tranh giành em ấy với hắn? Chỉ vì hắn ta cũng là Huỳnh Thịnh Thế ư?
Thoạt tiên, Trâm Anh sửng sốt trước câu chuyện kia. Nhưng rồi sau đó, em gái hắn chợt ngả về phía hắn. Khi cô choàng tay qua cổ rồi ôm hắn, hắn bất động. Trong những tháng ngày hắn là Huỳnh Thịnh Thế, hắn chưa từng có người em gái nào. Nhưng khi hắn trở về đây, tất cả vẫn đón chào hắn như thể hắn chưa từng đánh mất điều gì.
Rốt cuộc, hắn đã đánh mất điều gì?
"Cuối cùng anh cũng kể điều gì đó cho em." Trâm Anh thở dài, "Em luôn biết anh không giết mẹ nhưng... em chưa từng biết mẹ từng cố giết anh."
Hắn bình tĩnh nói, "Vì anh không phải con ruột bà ấy."
Trâm Anh buông hắn ra, nghiêm túc nhìn hắn, "Dù anh có phải hay không, bà ấy cũng không nên làm thế."
Ngừng một chút, cô thở dài, "Em hoàn toàn không biết anh đã trải qua những gì. Khi em còn quá nhỏ thì tất cả đã chấm dứt rồi. Em chỉ biết, ba tìm cách đưa anh về vì không muốn anh tiếp tục bị quan sát nhưng… rốt cuộc vẫn thế. Ông ngoại bảo do anh tự chấp nhận điều đó, rằng anh là đối tượng đặc biệt giống anh Nhân nên cần sự giám sát triệt để. Em thấy điều đó… rất không hợp lý. Hai người các anh… à không, cả anh Thanh nữa. Các anh đâu có quyền lựa chọn việc được sinh ra, tại sao đến cả những quyền cơ bản của con người các anh cũng bị tước mất?”
Trâm Anh hoàn toàn nhận nhầm hắn thành kẻ kia. Hắn đột nhiên thấy tức cười. Vậy là thứ quái vật kia thực sự đóng hoàn chỉnh cái vai diễn Huỳnh Thịnh Thế đó. Làm sao hắn ta có thể bắt chước từng chi tiết về hắn nhỉ? Hắn đã quan sát họ nhiều đến mức nào?
“Bởi vì,” Anh thản nhiên nói, “Anh không phải con người. Nên quy luật của con người không thể áp dụng lên anh.”
Muôn loài trên thế gian này đều bình đẳng trước sự sống và cái chết. Hắn thì không. Hắn được tạo ra từ ý nguyện vượt trên cả sự sống tự nhiên. Sự tồn tại của hắn là minh chứng rõ ràng nhất cho tham vọng của con người. Hắn đã vượt qua sự “bình đẳng” của sự sống thì cũng sẽ không dễ dàng chết đi như sinh vật kia.
Vậy nên, đến cuối cùng, Thế Nhân sẽ hòa làm một với hắn. Đó là điều tất yếu của số mệnh em ấy. Chính em ấy cũng đã chấp nhận. Nếu kẻ kia không xuất hiện, em ấy đã có thể chấp nhận sớm hơn rồi.
Hắn vẫn nên sớm giết kẻ kia, ban cho hắn ta thứ tự do mà hắn muốn.
“Anh là con người.” Trâm Anh khẳng khái nói.
Nói xong, cô chép miệng, suy tư một chốc rồi thở dài.
"Được rồi, thú thật thì em luôn cảm thấy anh rất khác người. Nhưng em nghĩ đó là do mình đang bị đóng khung trong một quy chuẩn nào đó về con người. Con người phải như này, con người thì phải như kia, bọn sát nhân ấy à, chúng đều không phải con người... nhưng không, thật ra họ đều là người cả, là người xấu. Con người không chỉ tồn tại mỗi phần tốt đẹp, người xấu cũng là người. Thế nên anh chính là người."
Thấy hắn nhíu mày, cô xoa nhẹ mi tâm hắn.
"Được rùi không nói nữa, muộn lắm rùi!" Cô đứng dậy, tắt máy chiếu đi rồi vỗ hai tay vào nhau, “Em ra ngoài với bạn đây! Năm mới vui vẻ nhé anh hai yêu dấu!”
Trâm Anh rời đi, chỉ còn mình hắn trong phòng chiếu tĩnh lặng. Giữa bóng tối mịt mùng, hắn lại nghe thấy thanh âm từ ứng dụng điện thoại. Cái tên "Hướng dẫn trở thành Huỳnh Thịnh Thế" nghe đầy mỉa mai xuất hiện. Hắn nhấn vào ứng dụng kia, bắt đầu hoàn thành từng nhiệm vụ một.
Hắn chính là Huỳnh Thịnh Thế, không phải trở thành ai cả.
Những nhiệm vụ lần lượt được hoàn tất dễ dàng. Hắn vốn là Huỳnh Thịnh Thế, chỉ có kẻ bắt chước hắn tuyệt đối kia phải giả mạo hắn. Tất nhiên hắn hiểu rõ về bản thân. Những nhiệm vụ mà em ấy không thể hoàn thành trong chốc lát hắn đều hoàn thành được. Chỉ còn một nhiệm vụ cuối cùng, hắn nhấn vào.
Những dòng chữ giống trailer phim lần lượt hiện lên.
Ta có yêu cầu người, Kẻ sáng tạo, từ đất sét
Nhào nặn ta thành người không?
Ta có khẩn cầu người
Đưa ta từ chốn tăm tối lên không?
“Thiên đàng đánh mất”, X, 743 - 745.
Đó là một nhiệm vụ vô cùng đơn giản. Đọc hết cuốn Frankenstein và trả lời câu hỏi.
Lướt đến đây, hắn nhíu mày.
Đó không phải cuốn sách yêu thích của hắn. Chỉ có kẻ kia mới ưa thích cuốn sách đấy. Nhưng hắn vẫn biết nội dung của cuốn sách, dù sao cũng đọc rồi. Hắn bèn theo các dữ kiện cho sẵn mà nhập đáp án vào ô điền câu trả lời.
Khi hắn nhấn qua phần đọc rồi để xem câu hỏi, hắn đọc được một câu hỏi giản đơn.
"Em nghĩ con quái vật của Frankenstein có thể thành người được không, khi nó bị chính người tạo ra nó chối bỏ?"
Tất nhiên là không. Hắn ghi từ "không" vào khung đáp án. Thế nhưng, khung đó lại hiện lên màu đỏ biểu thị kết quả không chính xác.
Hắn bèn trả lời lại đáp án là “có”, vẫn không chính xác.
Thứ quái quỷ gì vậy? Đây mà là hướng dẫn để trở thành Huỳnh Thịnh Thế? Đúng là thứ bịp bợm.
Hắn đã tốn cả một đêm để giải trò chơi chết tiệt kia và mắc kẹt ở câu hỏi cuối cùng. Thứ trò chơi vớ vẩn này thật vô nghĩa.
Lúc hắn rời khỏi phòng chiếu thì trời đã sáng. Hừng đông thắp sáng con đường chiếc xe của hắn lướt qua. Tầm này, dù là ở thủ đô thì ngoài đường vẫn chẳng có mấy xe cộ. Hắn chẳng mất mấy thời gian đã về đến trước cửa nhà. Bước lên chiếc cầu thang xoắn, hắn vào phòng lấy con dao mình đã chuẩn bị sẵn trên bàn. Giết kẻ đó, hắn nghĩ. Giết Huỳnh Thịnh Thế kia, hắn sẽ trở thành Huỳnh Thịnh Thế duy nhất tồn tại trên cõi đời và...
"Chúng ta sẽ được hoàn thiện." Người trong gương níu chân hắn lại, "Anh đang nghĩ vậy, đúng không?"
Hắn dừng bước, nhìn chằm chằm vào gương. Gương mặt y hệt như hắn đang mỉm cười trong đó. Con người dấu yêu của hắn trở thành bóng hình quý giá trong gương. Hắn sẽ mãi mãi nhốt em ấy lại trong đó để bảo vệ em khỏi những thứ trần tục ngoài kia. Faust của hắn nên hoàn mỹ không tì vết. Hắn sẽ giết chết tất cả Mephisto.
Hắn sẽ tiêu diệt tất cả Huỳnh Thịnh Thế tồn tại trên cõi đời này.
"Nhưng em muốn được sống."
Người trong gương đau đáu nhìn hắn.
"Chúng ta đều biết cảm giác phải sống trong một cuộc sống mà kể cả chúng ta biết rõ mọi thứ xung quanh là giả dối, chúng ta vẫn phải tươi cười mỗi ngày và tin tưởng, mẹ kiếp! Em vẫn phải tin tưởng cuộc đời em là thật. Bởi vì em phải tin thì mọi thứ mới có thể tiếp tục vận hành trơn tru. Anh nghĩ em không nghĩ đến việc trốn thoát ư? Em cũng muốn được như mẹ nuôi em, cuỗm một khoản tiền và trốn đi thật xa. Nhưng em có thể đi đâu? Cùng trời cuối đất, trên đời này có nơi nào dung chứa được một kẻ như em? Anh có tưởng tượng được rằng mỗi ngày em nhìn lên bầu trời. Rõ ràng nó rất rộng thì đối với em nó vẫn chỉ là một cái lồng không? Huỳnh Thịnh Thế à, anh chính là cái lồng của em. Và em cũng thế, chính em đã giam cầm anh tại nơi này. Chẳng phải anh đã nhủ rằng, dù có phải đội lên lốt con người thì anh vẫn sẽ sống tiếp sao? Ham muốn được sống của anh đã tạo ra em. Em tồn tại vì anh muốn sống.”
Người trong gương đang khóc. Hắn không muốn thấy em ấy khóc. Hắn không muốn em ấy chịu đựng bất cứ nỗi khổ nào trên đời.
Nhưng em ấy đã khổ đau rồi. Hỷ, nộ, ái, ố, tham, sân, si, em ấy đã thấu hiểu hết tất cả những điều đó. Hắn đã tạo ra em ấy nhưng luôn chối bỏ em ấy. Chối bỏ phần con người, tức hắn cũng chối bỏ chính mình.
Cậu đã luôn chối bỏ chính mình.
Thế giới này đều là do một tay cậu tạo dựng, đến cả tình yêu cũng là giả. Nó là giả nhưng cậu luôn tin nó là thật. Huỳnh Thịnh Thế không phải Chúa Trời. Đoàn Thế Nhân càng chẳng phải con người Chúa Trời thương yêu nhất. Họ đều chỉ là những con người không thể tìm được bản dạng của mình trên nhân thế mà thôi.
Gương kia ngự ở trên tường
Thế gian ai đẹp được dường như ta…?
“Anh biết đáp án của câu hỏi cuối cùng là gì không?” Cậu nhìn người trong gương, mỉm cười, “Chính anh đã đưa ra đáp án giúp em rồi.”
Cúi xuống, cậu nhập câu trả lời vào đó.
“Vô nghĩa.”
Đáp án chính xác, mọi thứ về “Huỳnh Thịnh Thế” đều đã được phá giải. Quá khứ của cậu, nỗi đau của cậu, cả lý do mà cậu được khởi sinh, chỉ qua một đêm đối thoại với bản thân cậu đã tìm thấy mọi đáp án.
Ngoài kia, ban mai đã nhuộm hồng thành phố. Cơn gió se của những ngày năm mới ùa vào căn phòng nhỏ, Nhân lia mắt qua ô cửa sổ, chưa bao giờ thấy vầng dương có thể rạng ngời đến vậy vào một ngày cuối đông.
Cậu sẽ chẳng bao giờ làm được điều này nếu Thế chưa từng phơi bày con người thật trước cậu, nếu hắn chưa từng run rẩy gọi tên cậu trong màn đêm và bảo cậu đừng yêu hắn. Đừng yêu dáng vẻ Huỳnh Thịnh Thế mà hắn ngụy trang. Đừng yêu gương mặt này, đôi mắt này và cả nốt ruồi chếch dưới môi. Hắn căm ghét tình yêu của cậu dành cho Huỳnh Thịnh Thế cũng y hệt cách hắn căm ghét chính mình. Hắn khước từ triệt để tình yêu của cậu bởi vì hắn biết, cậu đã không nhìn hắn như chính hắn.
Cậu đã nhận nhầm hắn hai lần. Lần đầu tiên, cậu nhầm hắn thành Đoàn Thanh Thế. Lần thứ hai, cậu nhầm hắn thành chính mình. Thế luôn biết điều đó nên mỗi khi cậu nói mình yêu hắn, hắn cũng dùng điệu bộ dịu dàng giả dối ấy hồi đáp. Cậu nhìn hắn như một phiên bản khác của bản thân, thành một sự tồn tại không phải hắn. Nếu hắn cứ tiếp tục ngụy trang và lừa dối cậu, có lẽ hắn đã hoàn thành kế hoạch từ lâu. Nhưng hắn đã để lộ một bản thân khác trước cậu, cái phần mà “Huỳnh Thịnh Thế” chẳng bao giờ bắt chước nổi. Nếu Thế muốn, hắn đã có thể hoàn toàn che dấu phần đó với cậu. Nhưng hắn cố ý cho cậu xem để cậu biết rằng, họ không giống nhau. Dù sở hữu cái tên Huỳnh Thịnh Thế, hắn lại chẳng hề là một "bản thể khác” của cậu.
Hắn dùng việc hủy diệt để nói với cậu rằng hắn là một con người độc lập.
Và cậu cũng vậy.
Thế gọi cậu là: Thế Nhân. Hắn luôn gọi cậu ngàn lần như vậy dù đang tỉnh táo hay cả trong những lúc chiêm bao.
Thế Nhân. Danh tính ấy biến cậu thành con người.
Rời mắt khỏi ánh dương phớt hồng bên ngoài ô cửa, Nhân quay lại, đối diện với tấm gương kia.
“Huỳnh Thịnh Thế,” Cậu lặp lại cái tên ấy. “Lần này hãy để em cho anh thấy thiên đường trần thế của chính em.”
Lần nữa Thế Nhân nhìn vào mặt kính phẳng lặng, ở đó chẳng còn gì ngoài gương mặt của chính cậu.

Bình luận