top of page

[xanh xao] Phần một, "Hằng hà", II.

Đã cập nhật: 26 thg 11

II.


Choàng thêm một lớp áo lông, tôi xách giá vẽ ra hiên gác. Ngồi xuống trước giá vẽ, tôi lấy cặp kính trong hộp ra đeo rồi trông về phía xa.


Thềm trời ngoại ô sạch sẽ hơn trong thành phố. Đang là mùa đông song trời vẫn trong veo. Tôi thích nhất mùa đông, dù tiết trời rét đến cắt da cắt thịt song nó đã làm một việc tốt là giấu đi vầng dương để ít nhất tôi có thể tung tăng ra ngoài buổi sáng mà chẳng quá lo làn da bị thiêu cháy. Tôi vừa nhâm nhi ly cacao với bánh nướng thơm nồng vừa dùng mực nước diễn họa thủy đình phía xa. Gọi là diễn họa, nhưng dù đã đeo kính thì thị lực vẫn chẳng cho phép tôi thấy được chi li từng sự vật. Thế là tôi đành dùng nửa trí tưởng tượng để vẽ.


Phông nền xám nhạt, mây lưa thưa. Xa xa, những tán cổ thụ trụi lá chọc mấy nhành cây xương xẩu lên trời. Hồ nước phẳng soi bóng liễu, gần đó là chiếc đình bát giác ngói đỏ. Nếu là mùa hè, hồ nước sẽ rặt sắc xanh của lá sen, điểm xuyết màu sắc như phôi của loài sen trắng. Nhưng nếu là mùa hè, tôi sẽ chẳng thể tùy ý ngồi dưới nắng mà vẽ quang cảnh nên thơ kia. Nghĩ ngợi đôi chút, tôi quyết định vẩy thêm sen trên hồ rồi tới gần hơn. Theo định luật xa gần, càng gần mọi thứ càng sắc nét. Nét nhất là hàng trà mi trắng phau dọc hành lang được mấy cô chú làm vườn chăm bẵm tỉ mẩn. Những đóa bạch trà đua nhau nở rộ, sắc trắng ấy trông quá đỗi hài hòa trong khung nền xám nhạt. Giả như có tuyết nữa thì mọi thứ sẽ hệt như khung cảnh thủy mặc mực thước, song không có cũng chẳng sao.


Nhúng bút lông vào khay mực, tôi quệt thêm hai người đứng bên những đóa bạch trà - coi như là tài tử giai nhân, xứng đôi vừa lứa. Người đàn ông tuổi độ trung niên vận Âu phục, dáng người cao lớn, đứng cạnh một người thanh nữ yểu điệu. Họ chênh nhau gần hai chục tuổi. Cũng phải thôi, mẹ tôi đã mất từ khi tôi còn đỏ hỏn, giờ tôi chỉ có thể vẽ lại mẹ của tuổi hai mươi đứng cạnh cha tôi đã gần bốn chục. Vẽ xong, tôi nhìn chằm chằm người con gái với suối tóc trắng ngà trong tranh, bỗng chốc thất thần.


Thời gian trôi như bóng câu qua cửa…


Tiếng còi xe gọi tôi ra khỏi cơn mê bất chợt. Nhác thấy chiếc ô tô của cha băng qua con đường cạnh thủy đình, tôi đứng phắt dậy, vội vội vàng vàng mang đồ đạc giá vẽ vào trong rồi hồ hởi chạy xuống gác. Gần tới cầu thang, tôi dừng bước, sững sờ khi thấy đi cùng cha tôi còn một người khác.


Người con trai nọ theo bước cha qua ngưỡng cửa. Vóc dáng anh mảnh mai, tôi đoán anh chỉ cao hơn mình một chút. Anh mặc đồng phục mùa đông của một trường trung học cơ sở nào đó, thoạt trông bình thường đến mức tầm thường. Mái tóc đen lởm chởm và xơ xác che khuất một phần gương mặt anh. Từ trên cao nhìn xuống - dù đã đeo kính dày, tôi vẫn chẳng thấy rõ cụ thể đường nét hình hài cậu trai lạ mặt.


Nhận ra sự hiện diện của tôi, anh ngước lên. Khoảnh khắc ấy, tôi bất giác rùng mình. Qua tầm mắt nhập nhòe, tôi cảm nhận được ánh nhìn bén nhọn như lưỡi gươm phóng thẳng về phía mình. Thanh gươm bóng nhẫy cắm ‘phập’ giữa cổ tôi. Ảo tưởng đó dậy lên trong họng tôi cảm giác nôn nao khó tả. Tôi vô thức ngả về phía sau, không dám tiếp tục nhìn anh mà hướng về phía người đàn ông đĩnh đạc đang cởi tấm áo choàng dài.


Lúc này cha mới để ý đến sự hiện diện của đứa con gái là tôi đây. Tôi vẫy tay với ông, nhấc váy chạy nhanh xuống cầu thang gỗ rồi nhào vào lòng ông. Ông đỡ tôi trong vòng ôm của mình, cười bảo, “Con gái lớn rồi thì đừng làm nũng.”


Tôi bĩu môi, “Ba đi làm cả tuần mới về một lần mà không cho con gái rượu ôm một cái à?”


“Nào, ba đâu có ý đó.”


“Rõ ràng ba có.” Tôi chưa vội tách khỏi cha, chỉ hơi liếc mắt nhìn người con trai lạ mặt nọ, rụt rè hỏi, “Ai đây ạ?”


Lúc này, cha vòng tay qua vai tôi, xoay người tôi lại đối diện với anh. Tôi giương mắt nhìn anh. Ở khoảng cách này, rốt cuộc tôi cũng thấy rõ khuôn mặt anh. Tầm thường, tôi nghĩ. Nếu không có đôi mắt đen láy tinh anh kia, đó sẽ là một gương mặt tầm thường. Tôi tự thấy mình đôi chút ám ảnh với sự duy mỹ. Cả cha mẹ tôi đều là những người sở hữu ngoại hình xuất chúng, thậm chí mẹ tôi vì mắc bệnh mà mái tóc, làn da đều trắng hơn người bình thường, cả đôi mắt cũng mang sắc hồng, trông chẳng khác nào hóa thân của thỏ ngọc cung Quảng Hàn. Tôi thừa hưởng được chín phần vẻ đẹp ấy, đổi lại bằng một cơ thể phải tránh nắng như tránh tà và thị lực yếu ớt. Đó là cái giá của mỹ mạo. Anh không thể trả cái giá ấy, vậy nên anh tầm thường.


“Anh trai mới của con đấy.” Cha dội cho tôi một gáo nước lạnh ngắt giữa mùa đông bằng chất giọng ấm áp của mình. “Cảnh Hằng, chào em đi con.”


Nghe thấy tên anh, tôi kinh ngạc ngước lên nhìn cha.


“Cảnh… Hằng…” Tôi dè dặt hỏi, “Là tên thật của anh ấy ạ?”


“Tên ba đặt. Tên gốc của anh con là Hằng, cha thấy chữ ‘Cảnh’ trong tên mình khá hợp, thế là đổi lại họ và đệm cho anh con. Giống như mẹ đặt tên con là ‘Tố Trân’ vậy.”


Cha bình tĩnh giải thích với tôi, thậm chí còn nhắc đến mẹ. Bàn tay giấu bên trong lớp váy dày của tôi siết lại. Mẹ tôi tên Tố, nghe nói lúc mang thai tôi mẹ đã lục tìm rất nhiều thi thư, cuối cùng chọn cho tôi một chữ ‘Trân’ rất đẹp. Ban đầu mẹ muốn đặt là ‘Huyền Trân’, sau, mẹ nhận ra đó là tên một vị công chúa bị gả đi xa, bôn ba xứ người bèn thấy cái tên ấy không phải điềm lành, rốt cuộc lấy chính tên mình làm tên đệm cho tôi. Tố Trân, ngụ ý tôi là viên ngọc sáng trong, cũng là trân châu ngọc bảo của mẹ. Suy ra như vậy, cha lấy chữ ‘Cảnh’ trong tên mình đặt cho anh chẳng phải là…


“Từ bây giờ, anh con tên Trương Cảnh Hằng, là người một nhà với chúng ta.” Giọng cha ôn tồn nhưng sắt đá. Tôi giương mắt nhìn anh, tâm trí vẫn quay mòng cái tên kia.


“Cảnh Hằng…” Tôi mím môi, khẽ nói, “Tên anh đẹp lắm ạ.”


Cái tên rất đẹp. Đẹp đến mức lố bịch, đẹp đến nỗi tôi không thể liên hệ cái tên ấy với dáng vẻ tầm thường kia.


Anh gật đầu với tôi, dường như không biết nói gì. Thái độ trầm lặng ấy khiến tôi hơi khó chịu, song cha lại không hề để ý. Cha giới thiệu tôi với anh, rằng đứa em gái Trương Tố Trân là tôi đây kém anh nửa tuổi, mắc bệnh di truyền đặc thù nên ngoại hình hơi khác người.


“Em gái con không thể tiếp xúc với nắng hoặc ánh sáng quá chói, bình thường cũng phải kiêng làm và ăn nhiều thứ, nếu không sẽ tổn thương đến da và mắt em, con để ý nhé.”


Anh vẫn im như hũ nút, chỉ gật đầu. Cha nói muốn dẫn anh đi quanh khuôn viên nhà, bảo tôi lên phòng nghỉ ngơi trước. Tôi không chịu, nói rằng hôm nay trời không nắng, kiên quyết ra ngoài cùng họ.


Suốt buổi hôm ấy, tôi bám lấy cha như một cái đuôi nhỏ, thi thoảng lại thấp thỏm liếc về phía anh.


Khi đó, tôi không hiểu tại sao cha lại bỗng dưng nhận nuôi thêm một đứa con trai lạ hoắc và tầm thường như anh. Sau này tôi mới ngộ ra, tầm thường có cái giá của tầm thường. Anh bán sự tầm thường của mình để mua lại cái tên Trương Cảnh Hằng, trở thành một phần gia đình này.


Sau nữa, anh bán tiếp sự tầm thường ấy để mua lại tình thương vô hạn của cha.



Bình luận

Đã xếp hạng 0/5 sao.
Chưa có xếp hạng

Thêm điểm xếp hạng

Theo dõi tác giả để cập nhật bài viết mới mỗi ngày nhé!

 

Hãy ủng hộ tác giả một cốc trà sữa để cô ấy nạp đường hoàn thành tác vụ <3

bottom of page