top of page

[Gió Trời] Chương 08.

Chương 8, Loại hai mang.


Con xe xịn nhất mày từng ngồi là loại có động cơ V8 nhập khẩu nguyên chiếc từ Đức. Mùi da thuộc trên ghế còn lưu lại mãi trong ký ức mày. Nhưng so với nó, con xe hiện tại mày ngồi đây – gần bốn năm sau sự kiện đó – hoàn toàn ở một đẳng cấp khác.


Trong bốn năm có thể có bao nhiêu dòng xe mới được nhập khẩu vào thị trường và bao nhiêu dòng ra đời, mày không đếm. Giả sử nhà mày vẫn như trước thì cũng không thể sắm nổi chiếc xe nào như này. Mày tự hỏi trong vô thức, ngoài chuỗi cửa hàng karaoke thì nhà Vĩ còn kinh doanh những gì. Sau khi lược đi những thứ vô thức đấy mày nhận ra bản thân không nên quá sa đà vào giá trị của con xe.


Mày còn có những giá trị khác cần đong đếm, tỷ như giá trị bản thân mày.


Bên cạnh mày, Vĩ đang chơi đùa với hộp pod hắn ta vừa mới lấy ra trong túi áo. Chiếc hộp kim loại sáng bóng dưới ánh đèn vàng ngà trong xe. Hắn đưa lên cao, ngắm nghía và đợi chờ mày. Những lúc này, mày ước bản thân mù mờ hơn chút.


Hít một hơi, mày lấy hết can đảm để mở lời.


"Tôi muốn xin nghỉ việc."


Vĩ chẳng có vẻ gì là bất ngờ trước thông tin này. Quá dễ để một kẻ tinh tường như hắn phát hiện vết bầm tím trên khóe miệng mày. Hắn cười khẩy.


"Muốn xin nghỉ thì nói chuyện với quản lý."


Thái độ thờ ơ của Vĩ giúp mày xác nhận được một vài chuyện. Lúc trước, Khôi Trịnh từng nói rằng cậu ta phải đi dọn cứt cho Vĩ, mày còn nghĩ đó chỉ là phóng đại. Giờ xem ra, trong những thông tin gây nhiễu, Khôi Trịnh vẫn để lại cho mày những thông tin có thể tận dụng. Mày thầm nguyền rủa sự ăn ý khốn kiếp của chúng mày.


"Bởi vì cậu không có quyền hành gì ở đây cả, nhỉ?"


Động tác xoay pod của Vĩ ngừng lại. Hắn quay về phía mày. Ánh sáng khuất khỏi gương mặt hắn, nhưng lạ lùng là mày vẫn cảm nhận được ánh nhìn bén như dao. Nhưng giờ mày không còn sợ nữa. Khi bản thân vốn là con cá đã bị lăng trì thì chẳng còn con dao nào hăm dọa được mày.


Mày bất ngờ chộp lấy hộp pod từ tay người nọ, mở ra. So với những thứ chất cấm hẳn như cần sa hay bột trắng thì pod vẫn là một chất nằm trong phạm vi vùng xám giống như rượu, bia, thuốc lá. Người ta luôn đặt ra cả tá khuyến nghị trên những vỏ bao bì nhưng hàng thì vẫn bán chạy trên thị trường. Một lý do thôi, có cung thì ắt có cầu. Miễn là vẫn còn khách hàng, thứ hàng hóa đấy vẫn còn giá trị.


Pod này là loại Vĩ hay dùng, mày vẫn nhớ cái mùi đấy. Thứ mùi hăng hắc như cỏ cháy ngoài đồng hoang lẫn cùng hóa chất mang theo loại hoóc-môn nam tính xâm nhập vào khứu giác mày. Mày hít một hơi thứ mùi hương công nghiệp đấy vào rồi táo tợn phả lên gương mặt người đối diện. Hệt như hút thuốc vậy, phả khói lên người khác là một hành động khiếm nhã. Trong trường hợp khác, tùy vào bầu không khí mà hành động đó có thể đồng thời là mời gọi hoặc khiêu khích.


Mày nghĩ đó là khiêu khích, Vĩ lại cho rằng ấy là mời gọi. Hoặc hắn muốn mày nghĩ thế. Hắn đột nhiên chộp lấy lưng mày, kéo mày sát lại hắn. Mày dằn xuống cảm giác ám muội khó chịu kia, đổi xưng hô.


“Tao không muốn dây vào cuộc chơi của chúng mày.”


“Thật không?” Vĩ nhướng mày, “Tao lại thấy ngược lại. Nếu mày thực sự không muốn dây vào lũ chúng tao, mày sẽ không xử sự thế này đâu.”


Lần này, đến lượt mày là người chờ đợi.


Vĩ chạm lên hộp pod trong tay mày. Ngón tay hắn trượt vào trong, mày bất giác rùng mình, khó chịu trả hộp pod cho hắn. Mày có quá nhiều sơ hở, mà Vĩ thì có cặp mắt của loài cú.


“Thế này nhé, từ lần đầu gặp mày tao đã nhận ra, một mặt, mày luôn cố ý tỏ ra như mình chẳng liên can nhưng một mặt lại chủ đích đưa ra ám thị với Khôi Trịnh. Khi thấy tao có thể là một lý do để lôi kéo nó, mày lập tức tỏ ra như một thằng phục vụ cam chịu. Mày hiểu phức cảm cứu tinh của thằng đấy nên càng được dịp bày vẻ nạn nhân ra lôi kéo sự chú ý nó. Mọi hành động của mày đều có ý đồ cả, đáng tiếc là Khôi Trịnh bây giờ chẳng còn là đứa bạn mày biết. Sau khi phát hiện điều đó, mày lại đổi kế hoạch, ám thị với tao, biết chắc tao nhất định sẽ đọc được ý đồ của mày. Giờ, mày ngồi trên xe tao hoàn toàn không phải do tao ép buộc mày mà đấy luôn là ý đồ của mày từ trước. Sao nào?"


Hắn nở nụ cười khinh khỉnh, "Tao nói đúng hết chứ?"


Thầm cảm thán sự sắc bén của tên khốn này lần thứ n, mày nhìn hắn, bình tĩnh đáp.


"Một nửa.”


Gạt tay Vĩ ra khỏi eo mình, mày nói, "Tao không ngờ sẽ gặp lại Khôi Trịnh ở đây, nhưng nếu đã gặp thì tao sẽ tận dụng triệt để cơ hội này.”


Đột nhiên, mày phản công. Mày chộp lấy cổ áo Vĩ, mượn trọng lực đè ngửa hắn xuống thành xe đối diện. Chẳng cần biết Vĩ có bất ngờ với sự chủ động của mày không. Tất nhiên, mày nào muốn làm gì đó với hắn, mày chỉ đang mượn hành động táo bạo để tiếp thêm can đảm cho bản thân thôi.


“Mày nghĩ tại sao tao phải bày ra những trò này, còn chịu để chúng mày hành hạ?” Mày nghiến răng, gằn từng từ một.


"Vì tao cần tiền.”


Chỉ nhìn thôi cũng biết hoàn cảnh của Khôi Trịnh hiện tại thế nào. Một người có gia cảnh khá giả cũng sẽ có vòng bạn bè gia cảnh tương tự, nếu mày có thể một lần nữa xâm nhập vòng bạn bè của cậu ta thì cũng sẽ quen biết được những người cùng tầng mây với cậu ta. Khi mày đã ở trong cái vòng đó thì dù là làm culi, số tiền mày kiếm được cũng sẽ vượt xa những công việc khác. Nhưng với những gì mày từng đối xử với cậu ta trong quá khứ, chỉ có thằng điên mới tiếp tục làm bạn với mày. Mày chẳng hề trông chờ vào sự mủi lòng của Khôi Trịnh mà ngay từ đầu, mục tiêu của mày đã là Hoàng Thế Vĩ.


Khác với Khôi Trịnh, cũng khác với những người còn lại trong nhóm công tử, Vĩ là thành phần cá biệt. Mày ý thức được thái độ sống cuồng loạn và bất cần của hắn chính là thái độ mà người lớn ghét nhất. Phụ huynh ắt hẳn sẽ so sánh hắn với người con ngoan trò giỏi là Khôi Trịnh và bọn hắn càng thân thiết, Khôi Trịnh sẽ càng được phụ huynh hắn tin tưởng và giao phó trọng trách giám sát đứa con ngỗ nghịch của họ. Mày quá hiểu điều đó mà. Dẫu sao, mày và Hoàng Thế Vĩ là cùng một loại người.


"Tao cần tiền, và tình cờ thì mày có tiền. Nhưng giá trị của tao không chỉ nằm ở việc trở thành thú cưng cho mày tiêu khiển. Nếu mày chỉ cần một người sẵn sàng lên giường với mày thì thằng Vân là đủ rồi, còn cần tao làm gì?”


Mày ghé sát lại gương mặt Vĩ, tì chóp mũi lên mũi hắn, "Giá trị của tao nằm ở chỗ tao hiểu mày muốn gì.”


Dù đang bị mày ép vào thành xe, Vĩ cũng chẳng hề tức giận. Đấy là điểm khác biệt giữa mày và Vân. Vĩ không ghét những đứa thích suy đoán ý hắn. Hắn chỉ ghét kẻ tưởng mình hiểu hắn và bon mồm không đúng lúc, đúng chỗ. Hồ Cẩm Vân khuyết thiếu một chút tế nhị để được Hoàng Thế Vĩ khoan dung. Phần tế nhị bỏ trống đấy vừa đủ để mày chen chân vào.


"Nói thử xem.” Vĩ bật cười, "Tao muốn gì thế nhỉ?”


Chỉ một câu nói đấy thôi là mày biết mình có cơ hội. Nới rộng khoảng cách giữa mày và hắn, mày sắp xếp những mảnh ghép hỗn loạn trong đầu thành một bức tranh toàn cảnh.


"Đầu tiên, tao thử làm rõ mối quan hệ giữa mày và Khôi nhé. Mày luôn thể hiện như là giữa cậu ta và mày có gì đó mập mờ nhưng thực chất, mày rất ghét Khôi Trịnh nhỉ? Còn về lý do, hẳn là vì cậu ta quá khôn ngoan và xuất chúng đi? Cậu ta không chỉ học hành tốt mà giỏi ngụy trang, mày không thể trên cơ cậu ta khoản nào cả. Trong mắt các vị phụ huynh, cậu ta sẽ luôn là hình mẫu lý tưởng nhất. Nhưng mày biết bên trong cậu ta chẳng hề tốt đẹp như cái mã ngoài của cậu ta. Cậu ta chỉ quá giỏi thể hiện sự tốt đẹp, cái kiểu tốt đẹp hoàn toàn đối lập với mày. Mày khinh thường sự giả dối của Khôi Trịnh nên mới luôn tìm cách bóc mẽ cậu ta. Vì mày biết cậu ta cũng đang lợi dụng mày.”


Vĩ nhướng mày, dường như rất hứng thú với những gì mày nói. Hắn chẳng bận tâm đến giọng điệu có phần đe dọa của mày, thản nhiên cười.


"Lợi dụng tao thế nào?”


"Gia đình cậu ta trước kia mở đại lý buôn rượu, từ khi cậu ta lên thủ đô học thì ắt hẳn nhà cậu ta muốn nhắm mở thêm chi nhánh ở đây, thế thì cần những mối quan hệ và liên doanh tới những nơi họ có thể hợp tác phân phối dòng hàng. Để mà tiêu thụ rượu thì không phải chuỗi karaoke là phù hợp nhất à? Tao đoán tuy gia đình Khôi ở chiếu dưới nhưng cậu ta lại quá được lòng các vị phụ huynh trong hội của bọn mày. Chuyện làm ăn nhà cậu ta có suôn sẻ không đến từ việc cậu ta móc nối và ký kết được hợp đồng với phụ huynh nhà mày, với điều kiện cậu ta sắm vai bảo mẫu cho đứa con trai phách lối của họ là mày, nhỉ?”


Mày vừa dứt lời, Vĩ liền cười khùng khục. Mày không thể phân biệt được hắn đang tức giận hay khoái trá. Đây là một ván được ăn cả ngã về không. Hoặc là mày đã đi quá giới hạn và chọc thằng Vĩ điên tiết lên và mày thực sự tiêu tùng, hoặc là mày thành công.


"Mẹ, mày điên vãi!” Vĩ rít lên, và mày biết mình đã thắng.


"Tao đã bảo tao có ích hơn việc làm thứ tiêu khiển cho mày.” Mày nói, “Tao có thể giúp mày bắt thóp Khôi Trịnh. Thậm chí còn có ích hơn nữa…”


Mày cố ý ngừng nửa giây để ra chiều bí hiểm rồi mới cắm chiếc chìa khóa then chốt vào ổ khóa.

 

"Tao còn có thể giúp mày tóm được thằng Phong.”


Vĩ nhướng mày, trông có vẻ cực kỳ hứng thú với lời lẽ tày đình của tên nịnh thần giảo hoạt.


"Tiếp tục đi.”


"Mày giữ Vân bên mình để chọc tức hoặc kiềm chế Phong nhưng tiếc là Phong chẳng quan tâm đến cậu em trai đó. Nhưng mày không vứt bỏ cậu ta vì cậu ta là công cụ hữu hiệu của mày. Chỉ là, cả Vân và Khôi đều không đủ hữu hiệu để Phong phải quy phục trước mày. Ngược lại, thật ra mày mới là bên phải chủ động với cậu ta. Mày không thích cảm giác đi săn một phía như thế nên mày cần một thử khác làm bả nhử để con mồi đích thực ra mặt. Và tao chính là thứ bả đấy.”


Mày phân tích, “Thực tế cho thấy chiêu đấy có hiệu quả với Phong. Nó ít nhiều thích mày và mày muốn nó phải quỵ lụy trước mày. Tao có thể khiến nó làm thế.”


Vĩ nhướng mày, "Bằng cách nào?”


"Mày tò mò nó sống ở đâu đúng không?” Mày nghĩ đó là nụ cười kênh kiệu nhất mày từng phơi ra, "Nó đang sống với tao.”


Thông tin này rốt cuộc cũng khiến Vĩ dao động. Thấy nét cười cợt nhả biến mất khỏi gương mặt hắn, mày lùi về phía sau.


"Chừng này tin tức đủ khiến mày hứng thú chưa?”


"Mày tinh khôn đấy.” Vĩ nghiền ngẫm, lại giống như đang giễu cợt, "Mày muốn tao thuê mày làm điệp vụ hai mang?”


“Đôi bên cùng có lợi.” Mày nhún vai, “Tao có tiền còn mày có niềm vui. Không phải à?”


"Đúng là trò này sẽ vui…”


Vĩ kéo dài giọng rồi ngừng lại. Mày tự hỏi trong vài giây im lặng đấy hắn đang nghĩ gì. Rồi bất chợt, hắn vồ về phía mày. Mày hốt hoảng giơ tay trước mặt, hắn ương ngạnh tách cả hai tay mày ra, ép mày đối diện với hắn.


"Sợ tao thế cơ à?” Vĩ nghiêng đầu quan sát mày, dường như cực kỳ tò mò, “Để vào đây ngồi với tao chắc mày đã phải gom góp hết lòng can đảm của mình rồi nhỉ? Tao rất hiếu kỳ đấy. Mày cần tiền đến điên rồi nhưng bằng mọi giá lại không chịu lên giường với tao, thậm chí, mày còn vắt óc nghĩ cách khác để thuyết phục tao. Sao phải lòng vòng như thế?”


"Tao đã bảo rồi.” Mày quẫn bách, "Tao đã có người con gái mình muốn yêu thương cả đời!”


"Mày liều mạng kiếm tiền cũng vì nó?”


“Đúng!”


"Anh em nhà mày thương nhau nhỉ?”


"Đ… Hả! Không…!” Mày luống cuống chối xong mới nhận ra bản thân lại để lộ sơ hở. Đáng tiếc, khi mày điều chỉnh được biểu cảm thì đã muộn.


Vĩ cười ha hả rồi xoa đầu mày, "Phòng thủ hớ hênh quá.”


Da gà da vịt của mày nổi hết cả lên. Mày đồ rằng nếu hắn tiếp tục làm thế, mày sẽ co rúm lại như con chuột lang nước cầm thánh giá rồi biến thành bức họa Tiếng thét mất!


"Em mày không ở đây?” Vĩ lại hỏi.


Kiềm lại sự khó ở của bản thân, mày gật đầu, "Bọn tao ở thành phố Đ, tao lên đây nhập học trước chờ năm sau nó thi đại học.”


"Thành phố Đ á? Tao nghe giọng mày là giọng Bắc, khẩu âm còn giống Khôi Trịnh… à, chuyển nhà xong mất liên lạc với bạn cũ hả?”


Cố ý ngừng liên lạc thì đúng hơn, mày thầm nghĩ nhưng vẫn đáp ừ.


“Mấy năm không gặp rồi?”


“Ba năm rưỡi.”


“Ồ, mày chuyển đi từ cuối cấp hai, bảo sao cả thời cấp ba tao chẳng thấy bóng dáng mày… thôi được rồi.”


Mày quay sang, thấy Vĩ đút tay vào túi áo, móc chìa khóa xe ném cho mày.


"Chở tao về đi.”


Chộp lấy chìa khóa xe, mày nghệt mặt. Thấy thế, Vĩ giục, “Ngồi đực ra đấy làm gì? Mày biết lái xe mà.”


Sao hắn biết mày biết lái xe? Như đọc được suy nghĩ mày, Vĩ cười khẩy.


"Lúc lên xe, việc đầu tiên mày làm là quan sát kết cấu xe. Quan sát, hẳn là để so sánh giữa các loại xe. Phải có hiểu biết nhất định về xe hơi thì mới có thói quen đấy, mà phải tiếp xúc với xe hơi thì mới hình thành phản xạ. Nên là, mày rất quen thuộc với xe hơi nhỉ?”


Một lần nữa, mày thầm chửi thề vì trực giác nhạy bén của thằng cha này. Đáng lẽ hắn có thể sử dụng khả năng quan sát và phán đoán kiệt xuất ấy đi làm cái gì hữu ích hơn nhưng không. Hắn lại cứ muốn dùng nó cho những việc mua vui tầm thường.


"Không thể nói là quen được, từng học lái thôi.” Mày đáp qua quýt, “Khôi chưa nói với mày à? Tao còn tưởng hai đứa mày là bạn thân?”


"Chuyện này còn cần hỏi à?” Vĩ khịt mũi, “Hỏi chính chủ một cách riêng tư chẳng phải tốt hơn nhiều?”


Khôi chưa nói là tốt. Chiếu theo mối quan hệ giữa hai đứa nó thì mày đoán Khôi Trịnh sẽ cố ý giấu mọi thông tin về mày hơn là khơi khơi ra cho Vĩ biết. Cả mày và Khôi Trịnh có lẽ đều cần Vĩ giữ yên sự hứng thú này. Tất nhiên, mục đích cả hai sẽ khác nhau.


"Không chỉ mỗi xe hơi, cả xe tải tao cũng từng lái.” Mày trèo lên ghế lái, “Mà mày không sợ tao chở mày đến chỗ đồng không mông quạnh rồi bắt cóc tống tiền mày à?”


"Ồ, hay đấy.” Vĩ hứng thú, “Thử đi, mày sẽ hời to đấy.”


… Đúng là không nên đùa với một thằng điên.


"Nhà mày ở đâu?”


"Khu đô thị Phục Hưng.” Vĩ chống tay lên thành xe, ngáp một hơi, "Về đề nghị của mày, tới nơi tao sẽ cho mày câu trả lời.”


Mày tra khu đô thị đó trên bản đồ rồi khởi động xe. Đêm muộn, dọc khắp con đường không còn mấy bóng xe cộ. Mày chạy xe êm ru, thi thoảng liếc qua kính chiếu hậu. Vĩ chống cằm, trông ra phía bên ngoài cửa kính. Màn đêm và ánh đèn đường bảng lảng bao trùm lên hắn cảm giác tịch mịch hiếm hoi. Mày có cảm tưởng thứ phản chiếu lên tấm kính ô tô chẳng phải bóng hắn mà là bóng của mày. Mày e ngại ý nghĩ đó.


Khu đô thị Phục Hưng nằm ở phía Tây Nam nội thành, cách quán karaoke bar khoảng mười lăm cây, dù lái xe vào ban đêm thưa thớt cũng mất khoảng bốn mươi phút. Trong suốt thời gian đó, chúng mày yên lặng. Mày vừa nhìn con đường đêm thênh thang phía trước vừa nghĩ đủ thứ linh tinh. Chốc chốc, mày ngẩng lên phía kính chiếu hậu, muốn xem xem Vĩ có ngủ quên không. Đến tận khi mày vòng xe vào con đường trước cái cổng chào lớn mái vòm tam giác, Vĩ chỉ đổi tư thế từ chống tay lên thành xe thành ngả lưng xuống ghế. Hắn không ngủ. Mày chẳng rõ tại sao bản thân lại quan tâm chuyện liệu hắn có ngủ quên mất không.


Lái xe xuống hầm khu chung cư liên thông Vĩ chỉ dẫn, mày rút khóa xe, ném lại cho hắn. Vĩ ngáp một hơi, chìa tay về phía mày.


"Bật lửa.”


"À, ừ…” Mày móc bật lửa ra trả lại cho hắn, "Đây.”


Vĩ ngắm nghĩa chiếc bật lửa bạc rồi mở nắp. Ngọn lửa xanh lam đẹp đẽ hiện lên, làm sáng bừng đôi mắt sâu thẳm của hắn. Hắn mở ứng dụng Z rồi giơ mã QR về phía mày.


"Lưu lại đi, số điện thoại của tao.” Vĩ chờ mày quét mã xong mới nói tiếp, "Đề nghị của mày đúng là khá hấp dẫn đấy. Thế này đi, mai tao gửi hợp đồng qua cho mày. Nếu mày hoàn tất được những điều khoản như mày đã nói thì học phí đại học năm đầu của em gái mày tao sẽ chi trả toàn bộ.”


Vĩ giơ chiếc bật lửa đến gần mặt mày. Ngọn lửa xanh ngày càng gần trong tầm mắt, hơi nóng ngày càng rõ ràng. Mày nín thở, nhìn hắn chằm chằm. Chiếc bật lửa dừng lại ngay trước mũi mày, kèm theo thanh âm trầm thấp của quan trên.


"Nhưng nếu mày để Phong Trần biết về giao kèo của chúng ta, hoặc nếu mày hợp tác với bọn nó để chơi khăm tao,” Hắn cười vào mặt con bạc liều lĩnh, “mày sẽ không chỉ trắng tay đâu. Tao sẽ bắt em gái mày trả đủ những gì mày đã làm.”


Chỉ một lời đấy thôi, mày biết bản thân đã không xuống được khỏi con thuyền kia. Nếu trò bịp của tên hề mồi không thể qua mặt được kẻ bề trên, nó sẽ bị tước đoạt tất cả.


“Nên là,” Đóng sập bật lửa ngay trước mũi mày, Vĩ nhếch miệng, “Cẩn thận với mọi nước đi của mày đấy. Sự đã rồi, mày không thể xin phép được đi lại đâu.”


Luồng khí nóng bỏng như vẫn lởn vởn trước mặt, mày siết chặt tay, gật đầu.


"Tôi hiểu rồi, vậy thì, kế hoạch là…”


"Khỏi cần nói cho tao, tự do phát huy đê. Tao thích bất ngờ.” Vĩ phẩy tay rồi quay gót.


Đi được vài bước, như chợt nhớ ra điều gì, hắn quay lại, khoanh tay nhìn mày.


“À mà, đừng coi thường Phong Trần quá. Nó chưa bao giờ là một đứa dễ chơi đâu. Thằng đấy cứng như đám tre trúc, không thể uốn nắn, chỉ có thể bị bẻ gãy.”


Mày nhìn thấy trong đôi mắt ngông cuồng kia lóe lên thứ dã tâm đầy vui thú.


“Tao chờ ngày nó bị bẻ gãy lắm đấy.”


Lần này, Vĩ quay lưng đi hẳn vào thang máy lên trên, không dặn dò thêm gì nữa. Mày thừ người một lúc rồi cất bước rời khỏi căn hầm tăm tối.


***


Lần thứ ba mở cửa nhà, mày biết Phong sẽ đợi mày ở chỗ cũ. Y như rằng, vừa mở cửa mày đã thấy cậu ta ngồi trên ghế cạnh bàn giữa phòng.


Chỉ mới một tháng kể từ khi chúng mày trở thành bạn trọ, Phong đã sắm sửa thêm rất nhiều đồ đạc. Không chỉ đồ bếp, cậu ta còn sắm cả bàn trà để ngồi ăn. Mày vẫn quen ngồi chiếu hơn, nhưng kể từ khi đi làm ở quán karaoke bar đấy, giờ giấc sinh hoạt của mày không còn trùng khớp với Phong nữa. Mày chẳng còn ngồi ăn cùng cậu ta nữa. Chưa kể, mối quan hệ của chúng mày dạo gần đây đã trở nên vi diệu hơn. Cứ những khi mày nghĩ mình có thể ở chung với Phong một cách yên bình, lại có những tình huống khiến mày nhận ra có lẽ mày sẽ mãi không thể hòa hợp với người bạn trọ này.


Nhưng dù trong lòng có xuất hiện bao ác cảm và ghen ghét, ngoài mặt mày vẫn mỉm cười vô hại.


"Bạn chưa ngủ à? Hơn một giờ sáng rồi á.”


Mày chào hỏi qua quýt rồi đi rót nước uống. Cố tình tỏ ra không muốn chạm mặt cậu ta, cố tình che giấu vết bầm tím, mày sẽ câu được con cá kia. Tính cách của cả Vĩ và Phong đều “cứng”, giống như hai điện tích cùng dấu, tụi nó chẳng bao giờ thỏa hiệp được với nhau. Cái Khuê từng giảng thế nào cho mày ấy nhỉ? Đối với hai vật mang điện tích cùng dấu, chúng chỉ toàn đẩy nhau. Nhưng nếu đặt chúng vào một môi trường có điện môi đủ lớn, lực đẩy sẽ yếu đi, thậm chí gần như triệt tiêu. Khi đó chúng mới ở gần nhau được. Nhiệm vụ của mày là tạo ra cái “môi trường điện môi” đấy.


Vừa uống nước xong, mày ngoảnh lại liền chạm mặt ngay với Phong. Cậu ta quan sát gương mặt mày, cau mày.


“Cậu không bao giờ giữ nổi cái mặt cho nó lành lặn à?”


"Biết sao được." Mày tỏ ra bất đắc dĩ, "Tôi phá hỏng bầu không khí lúc đấy nên làm khách phật lòng mà."


Mày cố ý nhấn mạnh việc phá hỏng bầu không khí, cốt vì muốn đổ cho Phong rằng chính vì cậu ta mà mày phải chịu đánh, cậu ta nên có trách nhiệm gì đó trong chuyện này. Cực chẳng đã, mày còn tiện tăng tiến sự kịch tính bằng cách đột nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay ôm đầu.


"Tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần chịu đựng hết tháng, nhận lương xong là được. Ai ngờ, chỉ vì làm phật lòng một vị khách mà tôi không những phải chịu đánh mà còn bị quản lý lấy cớ cho thôi việc không lương. Làm sao bây giờ...?" Mày ra vẻ nghẹn ngào, "Giờ tôi cần tiền lắm…"


Cẩm nang kinh nghiệm thuê trọ số 06, khi bạn cùng phòng của bạn đột nhiên nói về việc họ thiếu tiền, tức là họ đang muốn đẩy một số chi phí phụ lên người bạn. Chỉ cần mặt mày đủ dày và đủ vô liêm sỉ, mày có thể áp đặt chuyện tiền nong lên những sinh viên có khi cả đời chẳng cần bận tâm chuyện tiền bạc và khiến họ áy náy vì đã có cuộc sống đủ đầy hơn.


"Cậu bị cho thôi việc không lương?" Giọng Phong lạnh đi, "Hợp đồng đâu, đưa tôi xem, không có chỗ nào dám cho nhân viên làm đủ số ngày thôi việc không lương cả."


“Những chỗ làm đêm như này… hợp đồng nhiều khi chỉ để đối phó thôi, với chủ yếu…” Mày tiếp tục ra vẻ yếu thế, “Chủ yếu, thằng Vĩ là con chủ quán, ai cũng biết đây là giang sơn của nó, tôi có làm cách nào cũng không…”


“Ngu ngốc.” Phong lạnh lùng ngắt lời mày, “Đây là thời đại gì rồi? Thời của những đánh giá trực tuyến. Các cơ sở kinh doanh chẳng ai thích nhận một sao từ khách hàng, và chỉ cần một chút sơ hở là có thể bị đấu tố trên mạng. Những quán karaoke, bar, club… nếu để lộ việc chèn ép hay bắt nạt nhân viên, thoái thác không trả lương, chỉ cần một kịch bản hợp lý là danh tiếng của họ sẽ sụp đổ ngay. Không quản lý nào muốn dính vào một vụ bê bối như vậy. Nếu cậu không thể gọi điện cho quản lý, tôi sẽ gọi thẳng cho Vĩ…”


Dứt lời, Phong lấy điện thoại ra. Mày không ngờ cậu ta lại hiểu biết vấn đề lương lậu này như thế, còn sắp sẵn cho mày kịch bản tạo bê bối trên mạng để đòi tiền. Mày còn không nghĩ xa đến thế! Mày chỉ bày ra trò này để khiến cậu ta mặc cảm tội lỗi thôi! Nếu cậu ta gọi cho Vĩ thật…


Khốn kiếp!


Nghĩ đến đây, mày đột nhiên chồm dậy cướp lại điện thoại của cậu ta. Phong chỉ mới mở danh bạ, ai ngờ mày lại trượt tay nhấn luôn vào chỗ gọi. Hồi chuông chỉ vừa mới vang lên đã có người bắt máy. Sau đó, mày nghe thấy thanh âm điềm đạm hơi đượm vẻ trêu đùa vang lên đầu dây bên kia.


“Tớ còn tưởng cậu xóa số của tớ từ lâu rồi đấy. Sao tự dưng gọi lúc muộn như này? Có phải vì chuyện tối nay không?”


Khi nhận ra đó là giọng của Khôi, mày sửng sốt. Không ngờ mày lại nhấn trượt vào số của Khôi. Thấy vậy, gương mặt Phong sa sầm. Mày nhìn cậu ta, không biết nên nói gì.


Có vẻ như thấy bên này im lặng quá lâu, Khôi lại hỏi, “Này, Phong? Cậu vẫn ổn đấy chứ?”


Phong lấy lại điện thoại từ tay mày, thẳng thừng nhấn vào nút đỏ có biểu tượng điện thoại. Tắt máy rồi, giữa bầu không khí lặng thinh chỉ còn ánh nhìn u ám của Phong. Nếu ánh mắt có thể giết người, mày đã bị cậu ta lăng trì ra mấy trăm mảnh để làm sashimi rồi.


Trong những tình huống oái oăm này, thứ mày cần chính là một lời biện hộ đầy tự tin.


“Nếu đăng lên mạng, có khi tôi sẽ bị vào danh sách đen và biết đâu không còn cơ hội xin việc ở những quán karaoke bar khác thì sao!” Mày cố ý lớn tiếng, “Tương tự với việc gọi cho Vĩ! Ai mà biết cậu ta có ghim thù với tôi không, nhỡ đâu…”


“Vậy cứ thế là xong?” Phong tức giận ngắt lời mày, “Cậu bị hành hạ như thế mà vẫn nhắm mắt cho qua? Thế thì công sức suốt tháng qua của cậu thành công cốc à?”


"Tôi muốn cho qua đéo đâu!" Mày gào lên. Chính mày cũng ngạc nhiên bởi phản ứng quá khích của bản thân. Trần Cẩm Phong như một cái công tắc kích phát sự nóng giận của mày. Mày chỉ muốn hét vào mặt cậu ta cho hả giận.


Và quả thật, mày đã xả thẳng những cảm xúc rác rưởi của bản thân lên cậu ta.


"Tôi đã phải chịu đựng cả tá thứ lố bịch trong suốt tháng qua, mỗi đêm chỉ ngủ chưa đầy bốn tiếng chỉ để đợi ngày nhận lương. Đáng lẽ, qua hôm nay là tôi có thể nghỉ việc trong yên bình rồi nhưng chỉ vì cậu!" Mày rồ lên, "Vì cậu tự dưng xen vào mà tôi bị đuổi việc. Tôi đéo cần biết cậu muốn nổi máu anh hùng hay chỉ cáu giận vì thằng Vĩ đưa đồ cậu tặng cho tôi nhưng vì cậu mà công sức của tôi thành công cốc! Giờ tôi không những không có tiền mà còn không biết phải kiếm việc mới ở đâu. Nhưng một công tử như cậu thì làm sao hiểu được tình cảnh của tôi! Cậu có chịu trách nhiệm được cho công việc của tôi không! Mẹ kiếp!"


Hét xong, mày mới ý thức được đây không phải biểu hiện nên có. Đáng lẽ, mày phải tiếp tục tỏ ra hèn hạ, oan ức để lấy được lòng cảm thông của Phong chứ không phải hét vào mặt cậu ta như vậy. Xong rồi, mày phải tìm cách chữa cháy, mày phải...


"Tìm việc mới cho cậu chứ gì? Được." Phong mở máy, nhấn vào số y hệt ban nãy. Cậu ta xoay người, bước về phía cửa sổ trong phòng, vừa gọi điện vừa nhìn vào khoảng không tăm tối.


"Vừa rồi định trao đổi với cậu về vấn đề này thì lỡ tay ngắt máy."


Cách nhau vài mét, mày vẫn nghe thấy tiếng Phong rõ ràng, "Tôi có việc muốn nhờ cậu... xin lỗi vì đã gọi cho cậu muộn vậy... ừ, tôi không xóa số cậu. Nghe bảo cậu với Minh Lưu đang mở một cơ sở... đúng, tôi muốn giới thiệu người đến làm ở đó… sao nào? Thi thoảng tôi cũng sẽ nhờ vả ai chuyện gì đó chứ. Ừ, mai lên lớp trao đổi thêm... có thể. Ừ, tạm biệt."


Tắt máy, Phong quay trở lại phía mày.


"Tôi có thể giới thiệu cho cậu một công việc mới, đãi ngộ có thể không bằng cậu làm ca đêm ở quán chỗ hiện tại nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện chèn ép nhân viên. Còn lại..." Thoáng liếc nhìn vết bầm tím trên khóe môi mày, cậu ta lạnh tanh nói, "Vấn đề lương lậu với chỗ cũ cậu tự mình giải quyết. Đến cả việc đòi quyền lợi cho bản thân còn không làm được thì cậu sẽ mãi thấy thấy cuộc đời đối xử bất công với cậu thôi. Mà đấy thì không phải vấn đề của tôi."


Nói đến lời cuối, ánh mắt cậu ta quét qua mày. Thoáng ấy, mày cảm tưởng trong mắt cậu ta, bản thân mày đã thành thứ sâu kiến hèn mạt nhất. Trong lòng mày căm ghét tột cùng ánh mắt đấy nhưng ngoài mặt chỉ im lặng.


Thấy mày nín thinh, Phong cũng chẳng nhiều lời, nói xong liền xoay người trở vào phòng. Mày biết bản thân nên kéo cậu ta lại xin lỗi rồi bày tỏ lòng cảm kích vì cậu ta đã có ý giới thiệu cho mày một công việc mới. Nhưng lúc ấy, trong lòng mày vẫn phừng phừng một ngọn lửa phẫn nộ.


Ngay khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, mày cũng hùng hùng hổ hổ bước vào phòng, bực bội đóng sập cửa.


Cút hết mẹ chúng mày đi, lũ âm binh quái quỷ!



Bình luận

Đã xếp hạng 0/5 sao.
Chưa có xếp hạng

Thêm điểm xếp hạng

Theo dõi tác giả để cập nhật bài viết mới mỗi ngày nhé!

 

Hãy ủng hộ tác giả một cốc trà sữa để cô ấy nạp đường hoàn thành tác vụ <3

bottom of page