[Còn trên nhân thế] Chương 46 (bản sửa)
- Tân Thời

- 9 thg 9
- 19 phút đọc
Phần Chín: Còn trên nhân thế.
Chương 46.
Chờ đợi là một công việc buồn tẻ. Thường xuyên, Nhân ngồi bên giường bệnh, sau khi ghi chép xong chỉ số cho bệnh nhân thì lấy một cuốn tạp chí ngẫu nhiên ra đọc hoặc lướt mạng xem tin tức. Từ trước, cậu đã không hứng thú với việc đọc sách (trừ sách giáo khoa hay giáo trình học thuật). Đúng hơn, cậu chẳng mấy hứng thú với những cuốn tiểu thuyết hư cấu.
Căn bản, toàn bộ cuộc đời cậu đều được hư cấu mà thành nên đọc tiểu thuyết chẳng khác nào nhìn thẳng vào hiện thực. Nếu không phải quãng thời gian đợi chờ quá nhàm chán thì cậu đã chẳng lấy cuốn Frankenstein ra đọc giết thời gian. Cuốn sách không dài nhưng giọng văn rất khó đọc với Nhân, nhất là khi Huỳnh Thịnh Thế cứ nhìn cậu chằm chằm.
"Em không giết hắn à?" Hắn hỏi.
Nhân nhìn xuyên qua hắn. Phía sau Huỳnh Thịnh Thế, Thế vẫn chưa tỉnh lại. Nhân liếc quanh căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, thở dài. Cứ tưởng Huỳnh Thịnh Thế đã biến mất rồi, hóa ra hắn vẫn ở đó, quấy nhiễu cậu không yên. Thật phiền phức, Nhân thầm nghĩ rồi gấp sách lại, đứng dậy đi lấy nước uống. Chân cậu vẫn còn hơi yếu, không nên ngồi lâu thường xuyên.
Cậu xuống tầng, vừa rót nước vừa nghe Huỳnh Thịnh Thế lảm nhảm bên tai.
"Giết hắn đi, Thế Nhân. Giết hắn rồi thì cái tên Huỳnh Thịnh Thế này sẽ hoàn toàn thuộc về em. Đến lúc đó, em có thể an tâm ở cùng tôi suốt đời rồi, không phải sao?"
Nhân phớt lờ ảo ảnh kia, thầm nhủ đám thuốc trong bệnh viện thực sự ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự minh mẫn và sinh hoạt ngày thường. Cậu đã đánh đổi nhiều thứ để đưa Thế đến kết cục này. Giờ hắn đã ở đây thì ngần ấy công sức cũng xem như không uổng phí.
Uống xong cốc nước, Nhân trở lại căn phòng gác mái, vừa định ngồi xuống đọc sách tiếp thì đã thấy người nọ cựa quậy.
Thấy Thế tỉnh lại, Huỳnh Thịnh Thế chép miệng một cái rồi biến mất.
Nhân muốn đọc sách tiếp trong khi chờ hắn tỉnh hẳn nhưng cậu không thể phớt lờ Thế như ảo ảnh kia. Cậu gấp sách lại, để sang bên rồi bước về phía hắn. lúc cậu ngồi xuống, Thế đang cúi đầu nghiên cứu những nút dây đang siết quanh cổ tay và mắt cá. Nhân cũng không lập tức nói chuyện. Cậu vươn tay tới, nâng gương mặt hắn lên.
"Bây giờ, chúng ta có thể trò chuyện tử tế rồi đúng không?"
Khóe miệng người đối diện vô thức cong lên nụ cười.
"Có lúc nào chúng ta không tử tế đâu?"
"Tôi nói rồi, Huỳnh Thịnh Thế,” Nhân thở dài, “tôi biết khi nào anh nói thật hay nói dối."
Đoạn, cậu ghé tới sát gần gương mặt vắt ngang vết sẹo dài.
"Anh à," Cậu tỏ ra ủ rũ, "Anh có biết đây là đâu không?"
Đôi mắt người nọ nhìn quanh căn phòng trống hoác một lượt. Lát sau, Thế cất lời, "Đám màn hình quan sát đâu hết rồi?”
“Em gọi người chuyển đi nơi khác rồi.”
“Điện thoại cậu hỏng rồi, tiền đâu mà cậu trả?”
Nghe vậy, Nhân bật cười, “Anh hài hước nhỉ?”
Cậu lấy điện thoại của Thế ra, giơ trước mặt hắn, “Anh quên à, anh đã cho em mọi thứ kia mà. Dù sao anh cũng đã làm hỏng điện thoại của em, giờ em lấy điện thoại anh dùng cũng coi như anh bù đắp cho em đi.”
Khóe miệng Thế nâng lên một nụ cười.
“Ừ.” Hắn ngả lưng vào bờ tường, giọng điệu rất thoải mái, “Tất cả những gì của tôi đều là của em, lời này tôi chỉ nói một lần. Em muốn làm gì cũng được.”
Nhân nhìn chằm chằm nụ cười trên gương mặt kia. Cậu luôn không thích cách Thế cười. Đối với Nhân, nụ cười là cách hữu hiệu nhất để đối phó với xã hội. Khi nở nụ cười, cậu liền có thể cảm nhận được tín hiệu tốt từ những cá thể xung quanh thay vì cứ giữ yên một gương mặt trơ trơ mà ai nhìn cũng sẽ tưởng cậu bị ai lấy mất sổ gạo.
Hoàng Khiêm từng rất thích cười. Khi cười, môi trên cậu ấy sẽ hơi cong lên và môi dưới kéo ra, lộ ra hàm răng trắng bóc đầy tươi tắn. Đó là nụ cười của nắng. Duy Đức cũng hay cười, nhưng đó lại là một nụ cười khác lắm. Anh ấy thường sẽ mỉm cười và khi ấy, cặp mắt hoa đào của anh gom đủ một mùa xuân. Du thì không thích cười. Anh ấy thường trông thiếu ngủ và cáu kỉnh nhiều hơn. Nhưng đôi khi, vào những đêm thả lỏng trong hơi men, anh ấy sẽ huyên thuyên về một bộ phim nào đó anh ấy say mê và vô thức bật ra tiếng cười như trăng đêm phá cỗ Trung Thu. Nét cười của Thế chẳng giống bất cứ thứ gì trong số đó. Nó cứng ngắc và lạnh lẽo, dễ khiến người ta liên tưởng đến một thứ tượng sáp hơn là con người. Mùa đông còn chẳng băng giá bằng nụ cười đó.
Thế nhưng, Thế chẳng bắt chước ai để tạo ra nụ cười ấy cả. Ngược lại, hắn còn dùng nụ cười kia để luôn nhắc nhở cậu rằng, hắn không phải "Huỳnh Thịnh Thế". Kẻ đó sẽ không bao giờ mỉm cười được như hắn. Nhân lại càng không thể. Dù đã bắt chước đủ loại nụ cười từ đủ loại người từng tiếp xúc, cậu vẫn không sao chép được kiểu cười của hắn.
Trước kia, Nhân luôn khó chịu với cách Thế cười. Cậu luôn phủ nhận và chối bỏ nó và bảo rằng, đấy không phải con người hắn. Cậu luôn muốn dập tắt nụ cười khốn kiếp đó. Nhưng giờ đây, nhìn vết sẹo vắt ngang qua sống mũi hắn kia Nhân lại thấy, nụ cười hắn thật hợp làm sao với gương mặt bất vẹn toàn này.
“Những thứ của anh vốn là của tôi. Đó là điều anh muốn tôi nghĩ nhỉ?”
Nhân lẩm bẩm lặp lại những lời kia. Cậu ngồi xổm xuống, giữ tầm mắt ngang với hắn. Từ lúc ốm bệnh, Nhân gần như chẳng buồn nở những nụ cười giả tạo nữa. Khi ngừng cười, vẻ tươi tắn và ôn hòa của Nhân cũng biến mất. Cậu trở nên hờ hững và lạnh lùng hơn.
“Đó là điều anh luôn tiêm nhiễm vào đầu tôi. Anh gieo rắc trong tôi những hoài nghi thật thật giả giả và đến khi tôi nhớ lại từng chút một thứ ký ức rời rạc kia, anh đã khiến tôi tin tôi thực sự là Huỳnh Thịnh Thế.”
Nhân bình tĩnh nhìn người đối diện, “Nhưng anh chưa bao giờ gọi tôi là Huỳnh Thịnh Thế cả. Anh luôn gọi tôi là Đoàn Thế Nhân. Kể cả khi tôi đã lột bỏ tấm da người tốt Đoàn Thế Nhân, anh vẫn gọi tôi bằng cái tên đó.”
Ngừng lại một chút, cậu nghiêng đầu, chất vấn, "Tại sao? Không phải vì anh cho rằng Đoàn Thế Nhân mới thực sự là tôi sao? Nếu như thế, ký ức về quãng thời gian tôi là Huỳnh Thịnh Thế rốt cuộc là sao đây?”
Người đối diện chỉ nhìn cậu, nụ cười sắt đá yên vị trên gương mặt hắn. Đã rất nhiều lần Nhân nuôi hy vọng rằng cậu sẽ tìm thấy câu trả lời từ hắn. Nhưng không lần nào nỗi mong cầu của cậu được thỏa mãn.
Thế sẽ chẳng bao giờ cho cậu câu trả lời. Hắn buộc cậu phải tự dấn thân vào thật sâu trong khu rừng ký ức mà tìm kiếm từng mảnh vỡ quá khứ rơi rớt đâu đó trong những lần cậu chết và tái sinh. Hắn lôi cậu ra khỏi vòng tay của Huỳnh Thịnh Thế và ép cậu nhớ lại những ký ức tệ hại nhất về chính bản thân mình.
Không phải bất cứ kẻ nào khác, chính Đoàn Thế Nhân là người đã nuôi dưỡng con chim bách thanh đó, nhìn nó rỉa xác những con chuột đồng và xiên chúng vào thân cây. Cũng chính cậu là người đã giết bách thanh khi nó không còn bay được nữa.
Có lẽ đó là lý do người đàn bà ấy ghê sợ cậu đến thế. Cũng có thể, vẫn còn cả những lý do khác.
"Nó từng được sơn trắng toát." Nhân nhìn bốn bức tường nay đã đổi màu, cất giọng dửng dưng, "Trông chẳng khác gì môi trường vô trùng. Về mặt nào đó, bà ấy vẫn luôn đề phòng tôi."
Chẳng thu hoạch được gì từ Thế, Nhân im lặng một chốc rồi tiếp lời, “Tôi đã nghĩ đến một giả thiết. Nếu tôi là con ruột bà ấy, tại sao bà ấy phải đề phòng đến mức luôn luôn gắn máy quay ở mọi nơi tôi tới? Anh có thể nói rằng bà ấy mắc bệnh tâm lý hay rối loạn thần kinh, nhưng thử nghĩ xem: với một đứa con vô cảm trước việc giết chóc thì phụ huynh nào mà chẳng phát điên. Vấn đề là chính điều đó lại tạo ra một nghịch lý. Nếu tôi mới là Huỳnh Thịnh Thế thật, còn anh chỉ là bản sao thì vì sao tôi mới là người bị giám sát, cách ly và cuối cùng bị đưa đi? Nghe rất phi lý đúng không?”
Vậy nên, kết luận của Nhân chính là. Nếu Thế là bản thể gốc thì mọi chuyện lại hợp lý hơn nhiều. Giả thiết này giải thích hầu hết những điều khó hiểu trước đó, kể cả thái độ mâu thuẫn của mẹ đối với cậu. Bởi vì cậu không phải đứa con được sinh ra từ bụng mẹ, thậm chí cũng không phải sản phẩm của thụ tinh ống nghiệm. Bà ấy biết rõ cậu chỉ là vật thay thế cho con trai bà. Một là Đoàn Thanh Thế bệnh tật bị nhốt trong biệt phủ họ Đoàn, hai là, Huỳnh Thịnh Thế - người được lấy tủy để cấy ghép tế bào. Còn cậu - Đoàn Thế Nhân - chỉ sử dụng cái tên của hắn và sống trong căn nhà này với ý nghĩ bản thân là hắn. Thế không nhận định cậu là “Huỳnh Thịnh Thế”, chính điều đó là manh mối lớn nhất để Nhân xác định rốt cuộc cậu là ai.
“Anh cố ý dẫn dụ tôi tin vào việc tôi chính là bản gốc để tôi nảy sinh ý định lấy lại tất cả từ anh. Ban đầu tôi không hiểu nổi tại sao anh lại làm thế nhưng sau đó, tôi đã nhớ lại một chuyện.” Nhân gợi nhắc, “Trong đoạn ghi âm cuộc nói chuyện cuối cùng giữa anh và Thanh Thế, anh từng bảo có lẽ Thanh Thế mới nên là người sở hữu cái Huỳnh Thịnh Thế. Anh cũng từng bảo, cái chết của Thanh Thế đã hủy hoại dự định của anh. Kết hợp với những ám chỉ của anh đối với cậu ấy, tôi có thể suy ra rằng: vốn dĩ Thanh Thế là lựa chọn đầu tiên của anh. Anh muốn cậu ấy đoạt lấy cái tên này và trở thành Huỳnh Thịnh Thế thực sự.”
Nụ cười của Thế lắng dần theo lời cậu. Đôi mắt sâu hoắm nhìn thẳng cậu không chớp. Nhân bình tĩnh đón lấy ánh nhìn tối tăm ấy.
“Nhưng Đoàn Thanh Thế không hiểu được ám thị của anh. Rào cản giao tiếp giữa hai người quá lớn và cậu ta cũng bị hận thù che mắt nữa. Kết cục là Thanh Thế cố ý tự vẫn và để lại manh mối lẫn sự hoài nghi cho Đoàn Thư Gia. Anh ta lần theo đoạn ghi hình, ghi âm đó, cộng thêm việc anh ta từng trông thấy “Huỳnh Thịnh Thế” giết con bách thanh kia, không khó để anh ta bị dẫn đến kết luận rằng anh chính là thủ phạm cho mọi chuyện. Nhưng thật ra, anh chỉ muốn được giải thoát khỏi danh tính Huỳnh Thịnh Thế thôi, đúng không? Chỉ vì nguyện vọng đó mà anh đã bày ra thế trận này trong suốt nhiều năm. Nhưng không một ai phá giải được thế trận của anh ngoài em cả.”
Nói đến cuối, Nhân trông tư lự hơn. Sự kiên trì của Thế trong việc bày ra bàn cờ này rất tương đồng với việc cậu tỉ mỉ xây dựng một vườn bách thú hoàn hảo. Chỉ khác là, trong hai người, một người một muốn thoát ra và người còn lại muốn tự giam hãm chính mình bên trong. Nguyện vọng của cậu trùng khớp để lấp vào chỗ trống trong nguyện vọng của hắn. Vì vậy, sau cùng, Thế đã chọn cậu.
“Sống vì anh kia à…?” Nhân nhìn hắn, cảm thấy thật nực cười, “Khi em nói rằng mình sẽ sống vì anh, anh vui lắm đúng không Thế? Rốt cuộc anh cũng đã tìm thấy thế thân hoàn hảo và kiện toàn kế hoạch cả đời của mình rồi. Rốt cuộc anh cũng được giải thoát khỏi danh tính này rồi. Em cảm nhận được điều đó rất rõ đấy. Sau khi trao lại tất cả cho em, chắc chắn anh sẽ rời đi.”
Giống như con quái vật trong cuốn tiểu thuyết hắn thích nhất, hắn sẽ biến mất ở một nơi chẳng ai có thể kiếm tìm.
“Và em không thể để điều đó xảy ra.” Nhân khóa chặt ánh nhìn vào hắn, “Kể từ khi người ta lấy tế bào của anh để tạo ra em, sinh mệnh chúng ta đã gắn chặt với nhau rồi. Anh là người đã khởi sinh em. Anh là lý do em tồn tại. Em sẽ không để anh bỏ mặc em ở nơi này và đi tìm tự do của anh đâu, Huỳnh Thịnh Thế.”
Cậu phải giữ hắn lại nơi này, bằng mọi giá. Hắn là lý do duy nhất để cậu tiếp tục tồn tại. Bọn họ vốn là một đôi đũa không thể tách rời. Cậu sẽ không để bất cứ ai - kể cả chính bản thân Huỳnh Thịnh Thế - chia tách họ.
Thế cờ của hắn đã bị cậu phá giải triệt để.
Đôi bên nhìn nhau một khoảnh khắc, Nhân phát hiện chút dao động rất nhỏ trong ánh nhìn thinh lặng của Thế. Rốt cuộc, hắn mỉm cười.
"Tôi chưa bao giờ nghi ngờ trí tuệ của em."
Thế vươn tay về phía cậu, nhưng giữa chừng bị dây xích giữ lại. Hắn không cố giằng ra khỏi dây xích, chỉ hơi ngoắc tay.
“Lại đây.”
Nhân ngả người về phía hắn, thu gọn khoảng cách đủ để hắn chạm vào cậu. Thế quá nguy hiểm nên cậu không thể cho hắn nhiều không gian cử động. Nhưng họa chăng bởi hắn là ngọn lửa xanh đầy mê hoặc và cậu là con thiêu thân dại khờ, Nhân vẫn cứ sà vào lòng hắn. Dù lúc trước hay bây giờ, lúc nào cậu cũng ở trong tâm thế sẵn sàng bị thiêu rụi.
Đầu gối cậu len vào giữa hai chân hắn, ngực cậu tì vào ngực hắn và những ngón tay cậu miết lấy ngón tay hắn. Nếu không phải tứ chi của Thế đã bị trói lại thì hắn đã có thể ôm lấy cậu hoặc siết chết cậu trong tư thế gần như ôm. Nhưng hiện tại, điều duy nhất hắn có thể làm là dùng xảo ngữ đùa bỡn cậu.
“Nói xem, em sẽ giữ tôi lại bằng cách nào đây?” Hơi thở của hắn len lỏi thật gần vành tai cậu, "Những sợi dây này ư?”
Thực tình, Nhân cũng biết rằng cậu khó lòng nhốt hắn cả đời ở đây được. Thế đã lên kế hoạch phá kén cho cả cuộc đời hắn thì chẳng cớ gì một căn gác mái bé nhỏ có thể giam cầm hắn cho đặng. Đây chỉ là giải pháp tạm thời trước khi cậu tìm được cách nào đó giữ hắn ở lại. Phàm là con người thì sẽ có điểm yếu. Điểm chí mạng của Huỳnh Thịnh Thế chỉ có một.
"Máu thịt của em..." Nhân ngước lên, "Chúng là thứ hữu hiệu nhất. Nếu em bị thương nặng thì anh sẽ ở lại với em đúng không?"
"Không." Thế nói. "Đừng ngu ngốc như thế. Dù em có tự vẫn ngay trước mặt tôi thì cũng vô ích thôi."
Nhân nhìn hắn thêm vài giây nữa rồi mới buông hắn ra. Cậu cười nhạt thếch.
"Vậy thử nhé?"
Từ lúc ở bệnh viện, Nhân đã luôn thủ sẵn vài con dao lam trong người. Cậu lấy ra một con dao, vừa quan sát Thế vừa khứa lưỡi dao sắc lẹm qua lòng bàn tay. Đường cắt dài hơn tám xăng-ti, sắc đỏ nhanh chóng trào ra. Đợi cho máu đã loang đủ trong lòng bàn tay, Nhân dùng bàn tay đó, áp lên gương mặt Thế. Trên gương mặt trắng nhợt của hắn hiện lên sắc đỏ. Máu từ lòng bàn tay cậu chảy xuống gò má hắn. Nhân di chuyển lòng bàn tay từ má xuống gần khóe miệng Thế hơn.
Mặt hắn vẫn trơ như đá.
Bôi đủ nửa bên mặt hắn, Nhân thu tay về, tiếp tục cắt thêm một đường nữa qua cổ tay. Lần này, máu tuôn ra nhanh hơn, đỏ rực sắc hoa anh túc. Sắc đỏ ấy có thể trở thành chất gây nghiện nguy hiểm nhất đối với một số người. Cổ tay Nhân lướt qua bờ môi Thế, kéo một đường đỏ rực qua môi hắn. Ánh nhìn của hắn tối tăm hơn. Đôi môi thoáng vết đỏ rực hé mở.
"Lần này em chết, tôi sẽ không nhặt xác cho em đâu."
"Mạnh miệng ghê." Nhân cậy môi hắn, đưa mặt sát lại gần, "Để em chứng thực khả năng kiềm chế của anh xem nào..."
Dứt lời, Nhân cúi xuống, hút chút máu trên cổ tay mình rồi nghiêng đầu hôn Thế. Mùi vị máu trong miệng lợm lên một mùi tanh ngọt, Nhân cảm tưởng cậu vừa mới trở thành loài quỷ dùng máu người để tồn tại. Đẩy chất lỏng ấy vào miệng người kia, Nhân cuộn lưỡi hắn lên, dây dưa thêm một lúc nữa. Đến khi đảm bảo hắn đã nuốt xuống, cậu mới luyến tiếc buông ra.
Thế nhíu mày, quay sang ho nhẹ vài tiếng. Máu cậu loang lổ trên gò má và khóe miệng hắn. Khi hắn quay lại, ánh nhìn ấy khiến Nhân nhớ tới lần họ làm tình ở ngôi nhà trong khu rừng kia.
Một ánh nhìn hoang dại.
Sự khát máu tự nhiên của hắn lộ rõ trong từng biểu hiện. Cậu có thể cảm nhận nhịp tim người đối diện đập nhanh hơn bên trong lồng ngực phập phồng của hắn và tay hắn hơi siết lại. Chỉ một chút ấy không đủ. Nhân biết, hắn đang muốn nữa.
Vậy nên, cậu sẽ đáp ứng hắn. Cậu chìa cổ tay về phía hắn, làm như nó là một khúc xương ngọt.
Thế ngậm miệng, nhìn cậu lì lợm. Ánh nhìn đó chẳng khác nào lần đầu họ chạm mắt với nhau khi còn là những đứa trẻ. Hắn kiêu ngạo chối từ bản năng khát máu của mình. Sự kiểm soát tuyệt đối đó là cách mà hắn luôn sinh tồn. Máu, cũng như những thứ dục vọng, ham muốn kia, đều bị hắn o ép lại thành một viên con nhộng và bóp vụn.
Có một điều Nhân luôn nghĩ rằng Thư Gia đã sai về Thế. Hắn không nghiện giết chóc. Dù rằng cơ thể hắn phản ứng tự nhiên với máu, sự lý trí khủng khiếp của hắn luôn giữ mọi thứ hắn làm trong tầm kiểm soát. Sự lý trí vượt xa tiêu chuẩn bình thường ấy là thứ khiến hắn trở nên bất phàm.
Nhân muốn thách thức sự bất phàm ấy, vẫn luôn. Không dưới ba lần, cậu đã có thể kéo hắn ra khỏi ranh giới bất phàm kìa và đưa hắn trở về với bản chất nguyên thủy của mình. Cậu không tin lần này mình sẽ thất bại.
Cắt thêm một đường nữa dọc cánh tay, Nhân đặt nó trước mặt Thế. Mùi máu lúc này đã nồng đến mức Nhân còn ngửi được rõ thì không lý gì khứu giác Thế không bắt được mùi hương đó. Nhịp thở hắn lộn xộn hơn, phản ứng sinh lý là thứ họa hoằn lý trí không thể kiểm soát được. Hắn muốn nó. Hắn sẽ đoạt lấy nó, xâu xé nó và ngấu nghiến nó.
Lúc mà Thế cúi xuống, Nhân nghĩ rằng cuối cùng hắn cũng phải đầu hàng trước cơn khát. Khi ấy, dòng máu cậu sẽ trở thành thứ trói buộc hắn. Hắn sẽ phải chấp nhận kết cục này. Hắn sẽ tình nguyện ở lại bên cậu thôi.
Nhưng không. Cậu đã đánh giá Thế quá thấp.
Hắn dừng lại ngay trước vết thương đang rỉ máu. Mặc dù đôi môi của hắn đang run lên nhưng Thế lại chỉ bình tĩnh đặt một nụ hôn nhẹ bẫng lên vết cắt trên cánh tay cậu.
"Đừng tự tổn thương mình," Hắn nói, "xin em."
Sau hai tiếng kia, hắn nghiêng đầu sang một bên, ho khan. Tay hắn vẫn luôn siết chặt lấy sợi dây, đầu móng tay lộ ra dấu vết trầy xước nặng. Thế gần như muốn đưa tay lên che miệng nhưng không thể nên hắn nghiêng đầu sang bên vai, khó nhọc giấu cơn ho. Hắn lúc này chính là một kẻ nghiện thiếu thuốc, cả phản ứng sinh lý lẫn tâm trí đều đang đối đầu với hắn. Chẳng bao giờ Nhân trông thấy sự chật vật nhường ấy trên con người kia. Hắn của hiện tại khiến cậu cảm thấy thật khổ sở và thảm hại.
Nếu là Huỳnh Thịnh Thế thì đã khác rồi. Hắn sẽ thản nhiên tiếp nhận và thưởng thức. Huỳnh Thịnh Thế luôn rất trung thực với bản năng của mình, khác hẳn kẻ lì lợm kia.
Huỳnh Thịnh Thế sẽ không từ chối cậu.
"Hiển nhiên rồi, tôi sẽ chẳng bao giờ chối từ em."
Ảo ảnh kia đang ở ngay sau lưng cậu. Hắn vòng tay qua cổ, dựa người vào sát cậu và cất lên những lời thản nhiên.
"Hắn để máu em chảy vô ích rồi. Giờ em đã nhìn thấu con người tầm thường của hắn chưa?" Huỳnh Thịnh Thế thì thào bên tai cậu, "Sự bình thản chỉ là bộ mặt hắn bắt chước từ tôi. Giờ lớp vỏ đấy không còn nữa, hắn cũng trở nên xấu xí và vô dụng như vết sẹo em để lại trên gương mặt hắn vậy. Em còn chần chừ gì nữa mà không giết hắn hả Thế Nhân? Thương hại ư?"
"Không." Nhân lên tiếng. Đây không phải là thương hại. Dù biết Huỳnh Thịnh Thế đó chỉ là một tiếng lòng khác của mình, cậu vẫn không kìm được lời phản bác.
Dư âm của nụ hôn kia vẫn đọng lại một cách lạ lẫm trên vết cắt. Máu chảy dọc cánh tay, bàn tay, men theo đầu ngón tay nhỏ xuống sàn. Nhân chưa từng nhận ra hai tiếng "xin em” của Thế lại gợi cảm như vậy.
Chẳng hề báo trước, Nhân chợt vươn tay bóp lấy hàm hắn. Thế bị cậu kéo giật về phía mình, đến nỗi cổ tay hắn bị dây trói siết căng. Nhân vạch cổ áo hắn, cúi xuống cắn thật mạnh vào chỗ nối giữa bả vai và gáy. Mùi máu xộc vào miệng cậu, Nhân đã quen dần với điều này. Cậu nghiến răng, muốn cắm thật sâu xuống dưới lớp da kia và hút sạch máu hắn.
Đây chắc chắn không phải thương hại, cậu lặp lại trong lòng. Nó là sự khao khát máu thịt, một khát khao rất nguyên thủy của con người.
Buông Thế ra, Nhân lẩm bẩm, "Lúc anh nói rằng anh đã cất công làm đến thế thì sẽ không buông em ra đâu, em đã tin anh thật đấy. Nhưng em lại nhầm rồi đúng không?”
Thay vì trả lời câu hỏi của cậu, Thế lại đặt ánh nhìn xuống cánh tay rớm máu.
"Đau không?" Hắn hỏi.
“Có, đau lắm.”
"Đau như thế còn cố ý tự làm mình bị thương.”
"Vì em muốn anh ở lại.” Nhân nhìn Thế không chớp mắt, "Em biết anh có yêu em mà. Chỉ cần anh nói một câu thôi… Anh chỉ cần nói anh sẽ mãi ở bên em thôi."
Đáng tiếc, đáp lại cậu chỉ là một cái lắc đầu bình thản.
"Nếu tôi nói vậy thì tôi chẳng khác gì Huỳnh Thịnh Thế cả." Thế nói, "Nếu em đã đoán được mục đích của tôi thì cũng có thể đoán được vì sao tôi từng bước dồn ép em.”
"Em đoán được, nhưng em muốn nghe sự thật từ anh.”
Phía đối diện, Thế bật cười. Tiếng cười sắc lẻm, lành lạnh, tanh tanh mùi máu.
"Sự thật là," Thế nhìn cậu, "Tôi căm ghét Huỳnh Thịnh Thế."
Dường như đôi mắt hắn cũng ám màu máu đỏ.
"Tôi căm ghét không chỉ cái tên hắn, dáng vẻ hắn mà toàn bộ con người hắn. Hắn chỉ là thứ tạo vật gắn liền với tham vọng ngu xuẩn của con người. Sự tồn tại của hắn đã khởi sinh mọi bi kịch. Tất cả đều cho rằng hắn đáng chết. Em nghĩ tôi thì không ư?"
Một khi sự thật ấy lộ ra, những lời lẽ và hành động của Thế bỗng chốc đều trở nên sáng tỏ. Cách hắn căm ghét tình yêu, cách hắn khinh thường loại tình yêu không cần hồi đáp đều là dẫn chứng tới sự thật này. Người hắn đặt toàn bộ lòng hận thù và sự ghen tỵ vào không hề là Đoàn Nhiên Du mà lại là chính Huỳnh Thịnh Thế. Kẻ mang bộ gen vượt trội đã khởi tạo Đoàn Thế Nhân. Cái tên gắn liền với số mệnh của cả cậu và hắn.
Thế chưa bao giờ thôi căm thù chính hắn.
"Nhưng em đã giết hắn cho tôi rồi, Thế Nhân." Thế vươn tay, có lẽ muốn sờ đến vết sẹo trên mặt mình nhưng cổ tay đã bị dây xích giữ lại. Hắn không cố giằng ra khỏi dây trói, chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn cậu một cách đầy thách thức.
"Hắn đã chết trong em rồi. Giờ, chỉ cần tôi biến mất, sự tồn tại của Huỳnh Thịnh Thế cũng sẽ triệt để biến mất. Đó chẳng phải là cái kết viên mãn nhất dành cho hắn rồi hay sao?”
Nhân thoáng im lặng. Giây phút ấy, cậu đã hơi phân vân không biết có nên nói cho Thế biết, Huỳnh Thịnh Thế không chết hẳn trong cậu hay không. Dù lửng lơ, hắn vẫn còn đó. Nếu Thế biết hắn vẫn còn, nếu hắn biết bộ mặt Đoàn Thế Nhân hiện tại chỉ là một bộ mặt giả mạo khác được cậu tạo ra để đối phó với hắn, có lẽ hắn sẽ không rời đi nữa.
Thế đã ngả bài với cậu. Lúc này, chỉ cần lấy Huỳnh Thịnh Thế ra làm cái cớ thì cậu sẽ thành công khiến hắn ở lại. Họ sẽ mãi bám riết nhau trong vòng lặp của Frankenstein và con quái vật do chính ông ta tạo ra đến khi một trong hai người chết vì kiệt sức và người còn lại sẽ biến mất ở nơi lạnh lẽo tận cùng. Đó có thể là một cái kết bi kịch nhưng đầy ám ảnh. Bởi vì họ là tấm gương phản chiếu linh hồn của người còn lại.
Cậu có thể dùng sự tồn tại của Huỳnh Thịnh Thế để vĩnh viễn trói buộc Thế.
Nhưng, cậu có nên không?
Có nên không khi sự thật này lại đau đớn đến thế?
Nhân không thể phân định nổi, giữa mộng tưởng mà cậu níu giữ và lòng hận thù đang thiêu đốt Thế, rốt cuộc thứ nào mới mạnh mẽ hơn; giữa cậu và hắn, ai mới thật sự bị ám ảnh bởi Huỳnh Thịnh Thế nhiều hơn. Một bên là cậu cố gắng dựng nên một thế giới hoàn mỹ giả tạo, một bên là hắn chỉ chăm chăm hủy diệt nó. Họ đi theo hai con đường trái ngược, nhưng cuối cùng lại hướng về cùng một đích đến.
Những tưởng chỉ có gương mặt là giống nhau. Hóa ra, từ đầu đến cuối, bọn họ lại chẳng hề khác biệt.
"Thật ích kỷ." Nhân lẩm bẩm. “Anh khiến em muốn sống một cuộc đời thực sự, rồi lại muốn biến mất khỏi cuộc đời em ư?”
Nhân đứng lên, hơi lảo đảo. Việc mất máu khiến đầu óc cậu quay cuồng trong cảm xúc. Cậu lắc đầu.
“Em không chấp nhận. Trừ khi anh giết em, nếu không, em sẽ không để anh đi, tuyệt đối không!”
“Tôi sẽ không giết em.” Thế đáp. “Nhưng em cũng sẽ không thể giam tôi ở đây mãi mãi.”
“Có thể.”
Nhân quyết định tự mình hoàn tất cuộc trò chuyện, xoay người rời đi. Cả hai người họ đều ích kỷ như nhau. Cậu muốn trói buộc hắn lại bên mình bao nhiêu thì hắn cũng muốn dùng sự biến mất của mình để lại ám ảnh trong cậu bấy nhiêu. Lúc này đây, Nhân đã hiểu tại sao giữa Bội và Tuân, cái kết luôn chỉ có một người sống sót. Họ sẽ vĩnh viễn không thể thỏa hiệp được.
Cậu sẽ không giải thoát cho hắn đâu. Cậu sẽ buộc hắn lại nơi này đến chết thì thôi.
Vừa chạm vào tay nắm cửa, Nhân lại nghe thấy tiếng Thế vang lên phía sau.
“Thân phận này có thể cho em tự do. Em có thể đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì em muốn. Thế giới của em sẽ rộng lớn hơn nhiều. Một khi em đã trông thấy sự rộng lớn ấy, em sẽ quay lại và để tôi đi thôi. Thế Nhân, em vốn là con người như vậy.”
Không gian thinh lặng. Không có sự hồi đáp nào từ Nhân.
Chẳng hề ngoảnh đầu, cậu chỉ khép lại cánh cửa, nhốt Thế lại cùng tất cả mộng tưởng của mình trong căn phòng gác mái.
![[Còn trên nhân thế] Chương 45 (bản sửa)](https://static.wixstatic.com/media/eb28e6_e6a6b913d0ea4cb78bb8e75850f2f53b~mv2.png/v1/fill/w_980,h_980,al_c,q_90,usm_0.66_1.00_0.01,enc_avif,quality_auto/eb28e6_e6a6b913d0ea4cb78bb8e75850f2f53b~mv2.png)
Bình luận