top of page

[Bút ký] Trong "Tự-Do” có "Tự”: Chữ nghĩa cũng là một hình thức Tự-Do.

Thật ra, đối với tôi, “tự do” là cái gì đó rất xa xỉ.


Lúc nào trong tâm trí tôi cũng có một nhà tù, tôi o ép mình vào trong đó, rồi lại cảm thấy khoảng không gian này thật bí bách, chật chội. Tôi luôn vẫy vùng trong cái ao bé cỏn con, nhìn lên bầu trời và ước có một nàng Tinkerbell ban cho tôi chút bụi tiên để bay lên. Nhưng lại chợt nghĩ, nếu trên đời thực sự có bụi tiên tôi lại chẳng dám bay. Sự sợ hãi về thế giới ngoài kia khiến tôi thu mình lại trong vỏ hạt dẻ, phí hoài từng thời khắc ngồi buồn than cho bản thân. Chân tôi bị bó chặt như gót sen của những cô gái Trung Hoa thuở phong kiến, tay tôi bị xích lại như gông cùm của những kẻ tù đày.


Thảng hoặc, tâm trí của những kẻ tù đày còn tự do hơn cả tôi.


Hình như đã có một thời tôi ao ước mình có thể nhấc chân lên và đi khắp cùng trời cuối đất. Tôi muốn lang thang vô định trên những con đường giăng đèn sáng loá, hay sà vào góc phố cổ kính chuyện trò cùng mấy gánh hàng rong đơn mộc.


Tôi muốn đi lên vùng đất đỏ badan, lặng lẽ ngồi nghe những ngọn tháp Chàm kể câu chuyện về vong quốc điêu tàn trong tâm thức chàng Chế tuổi mười bảy.


Tôi muốn xuống vịnh biển, ngồi đung đưa trên mỏm đá ngắm những chiếc thuyền đánh cá ra khơi mỗi độ chiều buông. Tiếng kẻng cá leng keng và tiếng mái chèo khua sóng nước nhịp nhàng đưa tôi về những ngày hè tuổi thơ. Tôi rong ruổi trên mạn thuyền, hòa mình với vị mặn mòi của gió biển và trèo lên boong tàu ngắm những mỏm đá vôi phủ đầy rêu phong.


Tôi muốn trở thành ngọn gió phiêu du đến miền viễn phương cuồn cuộn cát vàng, rồi bầu bạn cùng Anubis trên chuyến hành trình đến xứ Duat tối tăm. Ở đó, ngài sẽ đặt tim tôi lên bàn cân linh hồn, và phán xét phần người sâu thẳm nhất trong tôi. Liệu trái tim này sẽ nhẹ hơn lông vũ của Ma’at hay chăng?


Ôi, tôi muốn quá nhiều, nhưng mãi chẳng thốt nên lời. Những khát vọng ngắc ngứ trong cổ họng như xương dăm, muốn gỡ cũng không gỡ nổi, muốn nuốt lại chẳng nuốt trôi. Tôi chơi vơi giữa lằn ranh của thực tại và mộng ảo, ước sao bên cạnh mình có một con thoi ểm bùa chú đưa tôi vào giấc ngàn thu. Có lẽ đối với nàng công chúa trong rừng sâu thì cõi chiêm bao chính là một Utopia vĩnh hằng.


Đôi khi tôi chợt hiểu lí do loài người thuở ban sơ ngưỡng vọng bầu trời. Họ tạc nên miền địa đàng bốn mùa xanh tươi hay chốn bồng lai thiên tiên như họa, cốt để quên đi những khổ ải đọa đày nơi trần thế. Phải chăng ấy là cách mà tín ngưỡng vận hành? Phải chăng ấy là lý do tôi đặt bút viết nên những con chữ?


Lời văn chính là niềm tin của tôi, và những câu chuyện là tín ngưỡng tôi gây dựng. Tôi khát khao một thứ tự do không bao giờ tồn tại, một “Grotesque” thô kệch, phi lý. Tâm trí tôi là một đám sứ manh mún, nhưng may sao tôi vẫn có thể dùng ngòi bút để vá chúng lại thành một món đồ Kintsugi.


Tôi dùng câu chữ để viết cho những huyễn tưởng không thành, có lẽ ấy là cách duy nhất để tôi có thể tìm thấy tự do.

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
[Thơ] Người muôn năm cũ

Một xuân nữa lại qua Tôi trở về quê nhà Phố vắng nơi chốn cũ Làm tôi nhớ người xưa. Đôi chân em đong đưa, Em ngâm bài thơ tủ: “Những...

 
 
 
[Tản văn] Nhớ cố nhân

Tản văn lấy cảm hứng từ “Độc Tiểu Thanh Ký” của Nguyễn Du, trong Thanh Hiên thi tập, phần Làm quan ở Bắc Hà. Người ta vẫn thường nói,...

 
 
 

Bình luận

Đã xếp hạng 0/5 sao.
Chưa có xếp hạng

Thêm điểm xếp hạng

Theo dõi tác giả để cập nhật bài viết mới mỗi ngày nhé!

 

Hãy ủng hộ tác giả một cốc trà sữa để cô ấy nạp đường hoàn thành tác vụ <3

bottom of page