Tất An, Vô Cứu (IDV) Diễm mộng
- Nhân Thời
- Oct 30, 2024
- 10 min read
Updated: Jan 15
Ủy thác bởi Minh Minh
Mối quan hệ | Tạ Tất An, Phạm Vô Cứu (IDV) |
Thẻ | NSFW, Wet dream/Dream sex, Hand jobs. |
Đếm từ | 2,600 từ. |
Cửa phòng mở hé, ánh sáng leo lét bên ngoài hắt lên mũi giày da bóng bẩy. Tiếng bước chân đánh thức Tất An. Thanh âm rất lạ, rin rít trên sàn như gót giày đánh gôm quá kỹ.
Tất An nheo mắt, vừa định lật người thì nghe giọng nói cất lên gần kề.
"Huynh dậy rồi."
Hơi thở dập dềnh như cánh bướm đậu trên vành tai. Gần như ngay lập tức, Tất An nhận ra đó là giọng Vô Cứu. Y nghiêng người, thấy hắn cúi đầu, chăm chú nhìn y.
Ánh sáng ảo huyền từ chiếc đèn ngủ đầu giường hắt lên gương mặt Vô Cứu. Tất An dụi mắt, nhổm dậy. Cơn buồn ngủ vẫn chưa qua, y mơ màng hỏi.
"... Sao đệ lại ở đây?"
Gương mặt Vô Cứu kề sát y, Tất An giật mình. Hắn chú mục vào y, khóe môi cong cong nét cười nghịch ngợm.
"Đệ không được phép vào phòng huynh à?"
Tất An cảm giác thấy điều bất thường. Vô Cứu hôm nay có gì khác với hắn của mọi ngày. Tất An biết vậy, song y chẳng thể hoàn toàn nắm bắt được chuyện gì đang diễn ra.
"... Không phải.” Tất An quẫn bách, "Chỉ là, ta..."
“Huynh đang tránh mặt đệ?”
Tất An siết nhẹ ga giường, né tránh ánh nhìn thẳng thừng của Vô Cứu. Kể từ cái hôm tình cờ biết được “bí mật” chẳng phải bí mật của hắn, y không biết nên đối diện với Vô Cứu ra sao.
Như đọc thấu suy nghĩ y, Vô Cứu chợt cúi xuống, bình tĩnh hỏi, “Là vì chuyện hôm ấy à?”
"Không, ta…”
"Tất An huynh.”
Nương theo lời thầm thì, Tất An ngẩng lên, chợt thấy Vô Cứu vươn tay về phía y. Bàn tay người nọ lướt qua vành tai, Tất An rùng mình. Cơn râm ran lạ lẫm nhập cư vào đầu ngón tay, đôn đáo chạy dọc cơ thể y rồi chui tọt xuống bụng dưới, ở lì đó. Tất An không dám thở, càng chẳng dám đáp lại. Từng có những lần y tiếp xúc da thịt với Vô Cứu, từng lắm khi đôi tay y chạm lên làn da hắn, mái tóc hắn, song chưa bao giờ Tất An bối rối với sự đụng chạm xác thịt như bây giờ. Hẳn lẽ, những lần động chạm ấy đều chỉ đơn thuần là cảm giác muốn được gần gũi, muốn an ủi, vỗ về, chẳng hề mang theo mảy may dục vọng.
Nhưng lúc này, có thứ gì đã bon chen vào ý muốn thân mật đơn thuần.
Ánh sáng lập lòe tạc từng đường nét gương mặt Vô Cứu. Trong đêm tối, đôi mắt linh động vốn có của hắn bẵng nhiên sâu thẳm hơn.
"Tất An huynh,” Vô Cứu lặp lại, "Đừng xa lánh ta.”
Tất An mơ hồ nhận ra điều gì. Y nghe hơi thở lộn xộn của mình lẫn cùng tiếng kim đồng hồ đều đặn trên chiếc tủ đầu giường. Dường như hôm nay Vô Cứu đã lột xác thành một con người khác. Phải chăng vì Tất An đã biết đến mặt buông tuồng của hắn nên ánh nhìn về hắn đã ít nhiều nghiêng lệch. Hay chăng, cái tập tính thủ cựu của người phương Đông trong y vẫn kháng cự sự phóng khoáng tình dục của người Tây dương. Hình tượng nhà đầu tư đĩnh đạc thường ngày thoắt nhiên đổ vỡ, y khó lòng tiếp nhận hoàn toàn.
Đương khi Vô Cứu định chạm vào chiếc áo sơ mi, Tất An nghiêng người, hơi né tránh sự thân mật của hắn. Bàn tay Vô Cứu dừng lại giữa không trung, hắn không cố tiếp xúc với y nữa mà đổi tư thế, ngồi xuống giường.
Khoảng lặng loang loang như cánh chuồn đạp nước. Tất An nghe tiếng kim đồng hồ lạch cạch bên tai, biết rằng không thể im lặng mãi. Y bối rối cất lời.
"Vô Cứu, ta…” Giọng y khẽ khàng như bước trên phiến băng mỏng, "Ta không phải những người đó.”
"Người nào cơ?”
“... Những tình nhân của đệ.”
Tiếng cười thong thả của Vô Cứu lả lướt bên tai Tất An. Những xốn xang chôn chặt trong lòng y bất thần bị thanh âm kia đào xới. Tất An chẳng rõ cảm xúc y dành cho Vô Cứu là gì. Có lẽ, ấy chỉ từng là một thoáng kinh ngạc khi bắt gặp người có dung mạo giống như mình giữa nơi đất lạ tha hương. Hoặc chăng, tâm trí y vất vưởng nỗi hoài cảm về bóng người cầm ô giữa thị trấn cổ kính, xa lạ; trái tim y rung động thổn thức khi kề cận người kia, xót xa khi gương mặt hắn bị thương tổn. Cảm xúc y dành cho Vô Cứu chỉ vỏn vẹn nhường ấy, y những tưởng vậy.
Rõ ràng, y chẳng hề tỏ tường trái tim mình.
“Ừm, huynh không giống.” Vô Cứu chạm khẽ lên tay y, mỉm cười. "Đệ chưa bao giờ gộp huynh với họ cả.”
Bàn tay mờ ám đan qua những ngón tay y. Tất An bỗng lạc lối. Y chỉ từng neo giữ phần tình cảm trong sạch, cẩn trọng nhường ấy đối với người kia. Nhưng khi bàn tay thuôn dài vuốt ve cổ tay y, khi những ngón tay tinh ranh nhảy nhót trên lớp sơ mi nhàu nhĩ, Tất An lại chỉ thấy cơn nóng âm ỉ dưới bụng hóa cồn cào.
Cảnh tượng hôm nao vụt thoáng qua tâm trí. Dáng vẻ Vô Cứu đắm chìm trong cái hôn vồn vã của người đàn ông. Gương mặt hắn lẫn cùng ráng chiều, lúc y tất tả chạy đến, khóe mắt hắn còn vương vệt nước long lanh. Tâm trí Tất An lửng lơ trong dáng vẻ bối rối thoáng qua gò má hây hây của Vô Cứu. Tất An không thể phủ nhận, thời khắc ấy, ngoại trừ kinh ngạc, lồng ngực y còn nảy lên một nhịp thảng thốt.
"Chỉ là,” Vô Cứu nói tiếp, “Chỉ là đệ muốn gần gũi với huynh hơn nữa thôi, Tất An.”
Dáng hình Vô Cứu khi ấy thoáng chồng lấp lên hắn hiện tại. Gương mặt hắn nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối. Giữa thinh lặng, Tất An nghe thanh âm trái tim y đập rộn trong màng nhĩ. Mồ hôi trượt xuống cổ y, thấm vào vạt sơ mi Vô Cứu đang giữ lấy. Chung quanh mờ mịt, Tất An chẳng thấy rõ biểu cảm người kia.
Vô Cứu chạm vào nơi trái tim y thoi thóp, hỏi khẽ, "Huynh không muốn sao? Tất An?”
Muốn ư? Rốt cuộc y muốn gì? Tất An mông lung nhìn hắn. Chỉ một khoảnh khắc ấy thôi, và rồi Vô Cứu đột nhiên đẩy y xuống.
Tầm mắt cuồng quay, bờ lưng Tất An đập vào chỗ đệm trũng. Tay hắn không còn yên vị bên ngoài sơ mi mà luồn vào, chạm lên làn da ấm áp. Hơi thở Tất An ngưng bặt khi những ngón tay ranh ma kia kéo căng trong lớp áo. Y hé môi, thở khẽ tên hắn, "Vô Cứu à…”
Ngón trỏ của Vô Cứu chặn môi y. Hắn miết dọc vành môi âm ẩm xuống đường cổ lấm tấm mồ hôi. Yết hầu Tất An rung rung khi ngón tay ai kia lướt qua. Vô Cứu vuốt ve xương quai xanh Tất An rồi trượt xuống, cởi phăng cúc áo, giải phóng không gian cho bàn tay đang luồn bên trong. Tất An muốn cử động, thế nhưng không gian đã bị Vô Cứu o ép. Hắn len chân vào giữa hai chân y, ghì cẳng chân lên bắp đùi y. Cùng lúc, bàn tay ma mãnh lả lướt trên ngực y rồi đậu lại nơi nhấp nhô mềm mại. Tất An nghển cổ, cánh tay che kín mắt, không thể nhìn thẳng Vô Cứu. Vật trong lồng ngực phập phồng đập nhanh hơn, hơi thở y cũng ngày càng rối loạn. Chưa bao giờ Tất An mường tượng đôi tay ấy sẽ ve vuốt khuôn ngực y, mân mê vật tí ti kia. Cũng chưa bao giờ y nghĩ chỉ ngần ấy tác động là đủ khiến y hứng tình.
Cảm nhận được phản ứng của Tất An, bàn tay Vô Cứu ngày càng càn quấy trên da thịt y. Tất An mím môi, ngăn được thanh âm ướt át, lại chẳng thể ngăn bản thân run rẩy trong từng cái chạm hoang đàng.
Tất An từng bắt gặp dáng vẻ Vô Cứu rạng rỡ, tươi vui; cũng từng lặng nhìn phần thâm trầm, ưu tư của hắn, nhưng y chưa từng trông thấy một Vô Cứu suồng sã, ám muội thế này. Khi ở riêng với nhân tình, hắn đều như vậy ư? Có phải hắn luôn tinh ranh đùa giỡn người ta như thế, hớp hồn người ta chỉ từ những cử chỉ nhỏ nhoi? Hay hắn còn mạnh dạn tiến xa hơn, khiến người ta say cuồng, điên đảo.
Hẳn nhiên rồi, y đã tận mắt chứng kiến điệu bộ gấp gáp của người đàn ông kia, chứng kiến Vô Cứu bất đắc dĩ ngăn y lại, bảo rằng y đã hiểu lầm. Nét cười ngượng ngập của Vô Cứu khi giải thích cho y về tác phong tình dục của hắn cứ luẩn quẩn trong tâm trí Tất An. Y vẫn chưa thực sự chấp thuận được thói quen phóng túng trên giường của hắn, nhưng đồng thời, trong lòng y nảy sinh một mầm mống khát khao.
Y nảy sinh dục vọng.
Cơn râm ran lan khắp tứ chi, xuống tận bụng dưới và vực dậy nơi tưởng như đã mềm đi của y. Siết lấy ga giường, Tất An nuốt ngụm nước bọt, cảm giác môi y khô ran. Y bỏ tay xuống, nheo mắt tìm kiếm Vô Cứu dưới ánh đèn mờ. Gương mặt hắn khuất trong bóng tối, Tất An chỉ lờ mờ trông thấy khóe môi cong cong của hắn. Vô Cứu ghé lại gần y, thì thào.
"Tất An, huynh đã cương rồi sao?”
"Ta…”
"Huynh có muốn đệ giúp huynh không?”
Rõ ràng đang hỏi, song chẳng để Tất An hồi đáp, bàn tay Vô Cứu đã di chuyển từ ngực xuống bụng, xuống rốn, rồi men theo đường nhân ngư luồn vào bên trong lớp vải. Tất An bất giác co chân, lại chợt phát hiện tay còn lại của Vô Cứu đã ghì trên bắp đùi y. Tất An gượng dậy, lúng túng giữ tay hắn.
“Đệ không cần phải… ừm, tự ta có thể xử lý.”
"Huynh keo kiệt quá à, Tất An.”
Giọng Vô Cứu thoạt nghe như hờn dỗi. Hắn chẳng màng sự ngăn cản hời hợt của y, tiếp tục hành sự. Tất An bối rối khi hắn chạm vào vật nóng hổi kia. Hàng tá suy nghĩ tao loạn trong đầu, y nhất thời không tìm ra được câu từ nào, đành buông tay, phó thác cơn hứng của mình cho Vô Cứu.
Được thả tự do, Vô Cứu nhoài tới, đặt tay lên vai, ghì Tất An vào thành giường. Tay còn lại, hắn vuốt dọc dương vật y, lên lên xuống xuống, động tác thuần thục giống như đã hành sự cả trăm lần. Nhịp thở Tất An nặng dần. Đôi mắt thăm thẳm vẫn chú mục vào gương mặt đỏ bừng của y, muốn tránh cũng chẳng xong. Hết cách, Tất An khẽ than, "Đệ đừng nhìn ta như thế.”
"Ta nhìn huynh vậy thì sao?”
"... Ta không quen.”
Vô Cứu rộ cười, xem chừng rất thích thú trước phản ứng của y. Cả gương mặt Tất An bị ánh nhìn của Vô Cứu nướng chín, đỏ bừng. Không gian vang lên tiếng vật cương cứng đung đưa lên xuống, qua lại. Thanh âm thoạt đầu thưa thớt, rồi dồn dập dần, ngày càng gấp gáp. Mi mắt Tất An chớp chớp. Những tiếng thở dốc tuôn ra từ khuôn miệng khô khốc. Hầu kết Tất An nảy lên, trượt xuống theo nhịp điệu hối hả trong bàn tay Vô Cứu. Y liếm môi, cảm giác nước bọt tiết ra chẳng đủ xua tan cơn khát cháy họng. Đôi mắt Vô Cứu vẫn đặt trên gương mặt y, chẳng hề di dịch mảy may. Không chịu nổi nữa, Tất An chợt kéo gáy hắn lại, muốn chuyển dời sự ngượng ngùng từ chỗ đó vào đôi môi.
Ngay khi Vô Cứu hé miệng, theo bản năng, y đưa lưỡi sang, vụng về hớp lấy những ẩm ướt mềm mại của hắn. Vô Cứu để yên cho y hôn mình, chuyển động phía dưới vẫn đều đặn không ngừng. Rạo rực liên tiếp kích thích thần kinh, Tất An không tài nào tập trung hôn Vô Cứu. Y rời khỏi môi hắn, ngửa đầu thở dốc. Tay y tìm đến hông Vô Cứu, giữ chặt. Khoái cảm ngày càng dâng cao, tiếng thở của Tất An bắt đầu lẫn kèm thanh âm nghèn nghẹn. Vô Cứu chẳng quan tâm mấy giọt văng lên ga giường, hăng hái tuốt qua tuốt lại. Tay hắn mò đến mặt Tất An, giữ quai hàm, ép người kia mở miệng. Thanh âm trầm đục bật ra khỏi họng, Tất An nhắm mắt, rền rĩ.
"Ha… Vô Cứu…”
Thoáng chốc ấy, mọi thứ trong tâm trí y trống rỗng. Thanh âm khúc khích của người kia mờ nhòe trong tiếng ù ù choán kín đôi tai. Tất An chớp mắt mấy lần, vài giây sau mới dần lấy lại tri giác. Nhịp thở phì phò của y lẫn cùng cảm giác ướt át phía dưới, Tất An cúi đầu, thảng thốt khi thấy lòng bàn tay Vô Cứu đẫm tinh dịch. Có lẽ biểu cảm y quá kỳ khôi, Vô Cứu đột nhiên bật cười thích chí. Hắn nhoài lại gần, quệt chất lỏng trắng đục lên bờ ngực Tất An trước khi y kịp phản ứng.
"Huynh thích chứ?”
Tất An mở to mắt, chằm chằm nhìn hắn ghé sát lại gần.
"Thích không? Tạ Tất An đại huynh?”
Thanh âm nửa trêu chọc nửa quyến rũ lảng vảng bên tai y cùng cảm giác ướt nhòe da thịt. Tất An thấy váng vất. Nụ cười của Vô Cứu chao đảo trong tâm trí, y hé miệng, thốt lên.
"Ta…”
“Ta…!”
Bật dậy, Tất An hốt hoảng túm tay trước ngực. Câu từ dang dở kẹt lại trong họng, mãi không thể cất thành lời. Y ngơ ngác nhìn khoảng không mịt mùng trước mặt. Cửa phòng vẫn đóng, áo ngủ vẫn còn đó, ngoại trừ mồ hôi ướt đẫm một mảng sau lưng, mọi thứ còn lại đều y nguyên như khi y đặt mình nằm ngủ. Chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy Vô Cứu đã từng hiện diện trong căn phòng này.
Là mơ ư?
Tất An lật chăn, liếc xuống. Đũng quần y nhô lên như minh chứng của một giấc hoang đàng. Tất An chớp mắt, thừ người một lúc lâu dưới ánh đèn. Mọi thứ trong mơ chân thật đến nỗi khi hồi tưởng lại, y vẫn nhớ rõ mồn một từng ánh mắt và cử chỉ của Vô Cứu trên cơ thể mình. Khoảnh khắc cuối cùng đó, khi hắn gọi thẳng họ tên y, dường như Tất An đã sẵn sàng đáp lại.
Hệ quả của giấc mộng lắng dần, trái tim Tất An lại chưa thể an yên. Y vò mái tóc rối, tay trượt xuống, mặt úp vào lòng bàn tay. Nhiệt độ hừng hực truyền đến làn da, Tất An khẽ buông tiếng thở dài bất lực.
"Điên mất thôi…”
Comments