Bảo Bình, Thiên Yết, OCTP
- Nhân Thời
- Jun 15
- 13 min read
Updated: Jun 23
Ủy thác | bởi Vũ Ngủ Yên.
Mối quan hệ | OC x OC | Bảo Bình x Thiên Yết.
Thẻ | NSFW, Non-Con, Sexual Violence, Stalking, Gaslighting, Voyeurism, Lactation, Breastplay, Degradation, Dirty Talk, Mental Breakdown, Objectification, Rough Sex, Creampie, Multiple Orgasms, Overstimulation, Forced Breastfeeding.
Dung lượng | 3,000 từ.
Thiên Yết mơ màng tỉnh lại giữa một khoảng không tĩnh mịch.
Trong phút chốc, nàng không biết mình đang ở đâu, thậm chí còn chẳng rõ vì sao bản thân lại xuất hiện tại nơi này. Thứ duy nhất còn đọng lại là ký ức mơ hồ về một buổi tối, khi nàng đang đi dạo, bỗng dưng mọi thứ tối sầm lại và… nàng thức giấc ở một nơi lạ lẫm.
Thiên Yết bỗng rùng mình. Nàng không thoải mái với bóng tối. Nó luôn gợi nhắc nàng về những đêm dài lặng lẽ bên người chồng cũ lạnh nhạt và thờ ơ. Theo phản xạ, nàng đưa tay ra quờ quạng. Những ngón tay chạm vào một bức tường lạnh. Thiên Yết từ từ chống tay đứng dậy, lần theo bức tường, cố tìm công tắc điện. Nhưng thay vì chạm phải công tắc, tay nàng lại quệt phải những mảnh giấy trơn nhẵn được dán chi chít trên mặt tường.
Vào khoảnh khắc ấy, đèn trong phòng đột ngột bật sáng. Ánh sáng vàng vọt chiếu thẳng vào một bức ảnh ngay trước mặt, nơi gương mặt nàng hiện lên với nụ cười rạng rỡ. Thiên Yết giật mình, vô thức lùi lại một bước.
Sau đó, nàng trông thấy hằng hà sa số những bức ảnh dán chằng chịt trên bức tường đối diện. Mỗi tấm ảnh đều có bóng dáng nàng, ở mọi khoảnh khắc, mọi khung giờ, với đủ loại dáng vẻ. Thiên Yết choáng váng, cảm giác sống lưng lạnh buốt. Rồi như chợt nhận ra điều gì, nàng quay phắt người lại, hướng về phía ánh sáng vừa bừng lên.
Và ở đó, đôi mắt nàng bắt gặp Bảo Bình - người hàng xóm vẫn thường giúp nàng những việc lặt vặt, hay ghé qua tiệm sách và tặng nàng những bó hoa ngan ngát từ cửa hàng hoa của gã.
Bảo Bình cất lời, nói một câu gì đó mà Thiên Yết không hiểu. Như nhận ra sự bối rối của nàng, gã hơi nghiêng đầu, đột nhiên nở rộ một nụ cười ôn hòa.
“Bé cưng, ngủ ngon chứ?”
“Em… tại sao em…” Thiên Yết không dám nhìn vào mắt gã, giọng run run, “Tại sao em lại… ở nhà anh?”
Bảo Bình tiến thêm một bước, Thiên Yết lại lùi một bước. Dù dáng vẻ bước đi của gã vẫn ung dung và gương mặt người nọ trông vẫn ôn hòa, Thiên Yết lại không kìm nén được một nỗi sợ vô hình đang trỗi dậy trong lòng. Nàng có cảm giác bản thân như một loài ăn cỏ nhỏ bé, bị dồn vào góc trong lãnh địa của một kẻ săn mồi giỏi ngụy trang. Lớp ngụy trang đó chính là dáng vẻ tử tế nàng từng tin tưởng.
Thiên Yết nhớ, có lần gã tặng nàng một đóa hoa ly trắng muốt rồi mỉm cười bảo rằng nàng thật giống với ý nghĩa của loài hoa ấy: đức hạnh, thuần khiết, chân thành. Sự ấm áp của Bảo Bình khiến Thiên Yết dần cảm thấy được chữa lành sau cuộc hôn nhân đổ vỡ với người chồng cũ lạnh lùng sau năm năm. Nàng từng nghĩ rằng bản thân đã sẵn sàng đón nhận một tình yêu mới, thậm chí còn khấp khởi mong chờ. Những hy vọng đó, dường như đều đổ vỡ vào thời khắc này.
Bảo Bình thấy nàng lùi đến góc tường bèn bật cười.
"Em biết tại sao mà nhỉ?"
Trước kia, Thiên Yết chưa từng nghĩ sẽ có lúc nàng sẽ lạnh run bởi nụ cười như gió ấm của người nọ. Khoảnh khắc ấy, nàng đã muốn bỏ chạy. Nhưng sự tự nhận thức nguy hiểm của nàng đến quá muộn màng.
Ngay khi nhận ra ý định thoát thân trong ánh mắt nàng, Bảo Bình đã túm lấy cánh tay mảnh khảnh, ghì thẳng lên bức tường phủ kín ảnh. Gã ngắm nàng như thể chiêm ngưỡng một tác phẩm vừa đào lên từ lòng đất, thứ mà gã thấy đủ đẹp để mang về làm của riêng. Nhưng Thiên Yết chẳng phải một thứ đồ vô tri. Nàng sẽ phản ứng, sẽ vùng vẫy và chính điều đó khiến cuộc săn đuổi càng thêm thú vị. Ít nhất, nó đủ thú vị để xoa dịu sự trống rỗng trong lòng gã, dẫu chỉ là nhất thời.
"Buông, buông tôi ra..." Thiên Yết kêu lên, nhưng sự phản kháng của nàng chỉ như trứng chọi đá với Bảo Bình. Kể chăng nàng không mắc kẹt trong sự đổ vỡ hình tượng và đang không hoảng loạn, bối rối, nàng vẫn sẽ chẳng nghĩ ra biện pháp nào để đối phó với Bảo Bình. Sự tuyệt vọng và bất lực của nàng chỉ càng khiến Bảo Bình thích thú.
Trong mắt gã, Thiên Yết chẳng khác nào một chú thỏ đội lốt người, dè dặt và mềm yếu. Chỉ cần gã tuôn vài lời mật ngọt, tặng nàng vài bó hoa được lựa chọn khéo léo và ám hiệu với nàng bằng những cử chỉ dịu dàng giả tạo là đủ để nàng buông lỏng cảnh giác. Lần gặp nàng gần nhất, Bảo Bình biết nàng đã bị gã lay động. Gã bắt đầu thấy nhàm chán với một cuộc săn dễ dàng. Một con mồi quá dễ thuần phục thì còn gì thú vị? Gã cần sự kháng cự, cần một chút giãy giụa chơi vơi như hiện tại: nàng bé nhỏ, sợ hãi bị ép sát vào bờ tường, đôi mắt rưng rưng chực trào nước mắt.
Bảo Bình từng chứng kiến vô số sắc thái biểu cảm của Thiên Yết, từ những khoảnh khắc công cộng vụn vặt đến cả những giây phút riêng tư nhất. Vậy mà đến lúc này, gã vẫn chưa cảm thấy đủ. Gã nhìn Thiên Yết mím chặt bờ môi hồng hào, đưa tay giữ lấy cằm nàng.
Nụ hôn của Bảo Bình đến quá bất ngờ so với tình trạng giằng co giữa đôi bên hiện tại. Gã ghim nàng vào bờ tường, cạy mở hàm răng trắng bóc của nàng và luồn lưỡi vào trong, chẳng mấy khó khăn để khẩu giao với nàng. Thiên Yết mất nửa giây sững sờ khi làn môi âm ấm của gã trượt lên đôi môi hơi khô ran của nàng. Bản năng mách bảo nàng sa vào cái hôn ấy như kẻ khát tìm thấy nguồn nước quý giá trong khi lý trí lại khuyên nàng nên bỏ chạy. Thiên Yết bị nụ hôn và những ý nghĩ rối rắm vây khốn đến ngộp thở. Gò má nàng rộ lên sắc đỏ của loài hoa hồng yêu kiều, nhịp thở nhanh chóng bị cái hôn sâu của Bảo Bình khuấy đảo.
Miệng Thiên Yết ngọt như chính đôi môi chúm chím của nàng, mềm mọng như cặp vú đầy đặn giấu kín sau lớp trang phục kín cổng cao tường mà nàng luôn ưa chuộng. Bảo Bình đã biết thân thể nàng quyến rũ hơn vẻ ngoài tẻ nhạt ấy từ lâu. Gã dứt khỏi nụ hôn, buông cằm nàng ra, ánh mắt lướt nhanh qua những tấm ảnh sau lưng. Một thoáng sau, gã giật xuống một bức chụp cảnh nàng khỏa thân đang gội đầu, chìa tấm ảnh ấy ra trước mặt nàng.
“Xinh thật đấy. Lúc ấy em chẳng biết có người đang ngắm em đâu, nhỉ?”
Thiên Yết mở to mắt khi trông thấy bản thân trần trụi trong tấm ảnh kia. Vừa rồi nàng quá choáng ngợp để có thể thấy rõ hình ảnh trong mỗi tấm ảnh kia. Giờ ngoảnh lại, đập vào mắt nàng không chỉ là những bức ảnh chụp trộm nàng công khai mà còn ở những nơi riêng tư nhất. Những bức ảnh khiêu dâm thị giác khiến nàng không thể thở nổi.
Nàng muốn trốn chạy. Nàng cần chạy thoát khỏi nơi này.
Khi Bảo Bình ghé tới hôn nàng lần nữa, Thiên Yết nghiến răng, quyết tâm cắn một cú thật mạnh vào môi gã. Nàng muốn nhân lúc gã đau mà vùng thoát ra, chạy khỏi căn phòng ghê tởm này và không bao giờ quay lại.
Nhưng nàng chỉ vừa xoay người thì đã bị gã túm lấy đuôi tóc, giật ngược ra sau.
Thiên Yết kêu lên, quay người cào vào cánh tay gã nhưng chỉ để lại vài vệt đỏ hằn trên da. Bảo Bình chẳng mảy may lay chuyển, trái lại còn kéo mạnh khiến nàng ngã ngửa ra sàn.
Lưng đập xuống mặt đất cứng, cơn đau chưa kịp xuôi thì bàn tay to lớn của Bảo Bình đã ghì lấy vai nàng. Gã len người vào giữa hai chân nàng, ép lớp váy dài thành xiềng xích giữ nàng cố định. Thiên Yết vùng vẫy trong hoảng loạn, nhưng Bảo Bình chỉ cần một tay cũng đủ giữ chặt hai cổ tay nàng.
“Thiên Yết, đừng chạy trốn.”
Gã nhìn nàng từ trên cao xuống như đang nhìn một con dê tế thần. Ánh sáng trải lên tấm lưng gã một vầng hào quang ghê rợn, che đậy gương mặt trong bóng tối phản quang. Thiên Yết không thể trông rõ biểu cảm của người đàn ông, càng thêm thảng thốt.
"Thả tôi ra đi, Bảo Bình. Xin anh... tôi xin anh."
“Ngoan.” Gã thì thầm, “Nếu em không kháng cự, mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn đấy.”
Giọng gã vẫn nhẹ nhàng, nhưng Thiên Yết sững người khi nhận ra: trong cái dịu êm ấy ẩn giấu thứ gì đó lạnh lẽo hơn nàng từng tưởng. Hơi thở của người đàn ông kề sát, nóng hổi mà vẫn khiến nàng lạnh buốt. Thiên Yết nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy một thoáng ẩm ướt trơn trượt đang trườn qua da thịt.
Bàn tay Bảo Bình lướt từ cổ nàng xuống dưới ngực, xoa nắn bầu ngực căng tròn qua lớp áo, rồi từ tốn luồn tay vào trong. Thiên Yết càng cố giãy giụa thì càng bị gã siết chặt. Bảo Bình vạch áo nàng lên, qua cổ, qua đầu và khóa lại thành hình chiếc còng trên cổ tay nàng. Bầu ngực nở nang lộ ra, trắng mịn, căng mọng dưới ánh sáng vàng vọt. Thiên Yết cảm giác nàng đang bị phanh thây từng bước trong một nghi lễ kỳ dị. Những tấm ảnh rơi lả tả trên sàn như ma trận và nàng là vật tế trong một nghi lễ tâm linh của gã ngoại quốc.
"Đúng như tôi nghĩ.” Bảo Bình mỉm cười, “Thân thể em thực sự gợi cảm hơn dáng vẻ em thể hiện ra nhiều.”
Dứt lời, Bảo Bình xoa nắn đôi vú căng mọng của nàng, mân mê đến khi đầu vú xinh đẹp căng cứng. Thiên Yết bật ra tiếng nấc nhẹ. Trái ngược cảm giác tức tưởi trong lòng, cơ thể nàng ngày càng bị bàn tay gã đàn ông kích thích. Đầu vú bị bàn tay to lớn xoa nắn đến ẩm ướt. Chất lỏng trắng mang theo mùi thơm ngọt rỉ ra những ngón tay gã đàn ông. Bảo Bình nếm đầu ngón tay mình, ung dung mỉm cười.
"Em đúng là chẳng khác nào hoa ly. Thơm thật. Chẳng biết cái miệng dưới của em có mềm mại và ngọt ngào như cái miệng phía trên của em không đây?"
Gương mặt Thiên Yết đỏ bừng vì quẫn bách. Trăm lần nàng cũng không ngờ chứng tiết sữa mà tưởng chừng đã chữa khỏi lại bị khơi dậy chỉ bởi vài cái đụng chạm từ gã đàn ông ngoại quốc kia. Nàng muốn gập tay, muốn che đi dòng chất lỏng đang trào ra từ đầu vú, thứ mà nhà mẹ chồng nàng từng bảo chẳng khác gì con bò mộng.
Thế nhưng, Bảo Bình lần nữa kéo tay nàng ở yên, không để nàng cử động.
"Ngoan, thứ đẹp đẽ này của em nên được phô bày chứ không phải giấu giếm."
Lời thì thầm của gã như tiếng nói của ác quỷ, trong thoáng chốc, Thiên Yết mơ hồ cảm nhận được sự dịu dàng mà nàng vẫn luôn khao khát từ khi còn là một thiếu nữ mơ mộng. Ảo tưởng đó khiến nàng thôi giãy giụa trong thoáng chốc, ngay cả khi Bảo Bình luồn tay vào trong váy, kéo một lượt cả váy lẫn quần con nàng xuống, dường như nàng vẫn chưa thôi ngẩn ngơ.
Bảo Bình vuốt ve gương mặt nàng, xem chừng thương hại sinh vật bé nhỏ dưới thân gã. Ấy thế, động tác của gã lại chẳng có vẻ gì là nhẹ nhàng. Gã thọc ngón tay vào trong cửa mình của Thiên Yết. Eo nàng bất giác cong lên trước động tác đột ngột kia. Nàng bật ra tiếng rên yếu ớt khi bị gã thâm nhập, sữa từ đầu vú lại rỉ ra cùng lúc với chất dịch phía dưới. Cả người nàng như hóa thành chất lỏng, mềm nhũn trong sự kiểm soát của gã.
Song hành với sự nhục nhã không sao kể xiết, Thiên Yết còn cảm giác cơ thể trần truồng của mình như được khai phóng bởi điều gì. Nàng hướng mắt về phía ánh đèn vàng vọt trên trần, nghe bên tai tiếng người đàn ông lẩm bẩm lời gì đó bằng tiếng Nga mà bằng vốn liếng bập bõm của mình, Thiên Yết hiểu rằng gã đang ngợi khen nàng.
"Em thấy không? Em rất đẹp.”
Có lẽ nàng đã sai, Thiên Yết tự nhủ trong lúc chao đảo giữa muôn vàn xúc cảm. Có lẽ không phải vì bị Bảo Bình ép buộc mà vì nàng yếu đuối nên mới không thể kháng cự. Biết đâu… sâu trong lòng, nàng cũng muốn gã làm thế? Nỗi xấu hổ tràn lên khiến gương mặt nàng nóng bừng, nhưng chẳng hiểu vì sao, phần thân thể mềm nhũn của nàng lại chẳng chịu nghe theo cảm giác ấy. Nếu thật sự không muốn, sao nàng lại phản ứng thế này? Thiên Yết mím chặt môi, càng lúc càng căm hận chính bản thân mình.
Bảo Bình rút ngón tay ra khỏi nàng, rồi vừa xoa nắn cửa mình ẩm ướt ấy, vừa cúi xuống liếm nhẹ lên đầu vú thơm lừng hương sữa.
Sự kết hợp giữa động tác kích thích và lời thì thầm dịu dàng khiến Thiên Yết như phát điên. Dịch dâm không ngừng tuôn trào cùng dòng sữa trắng, miệng dưới liên tục bị xoa nắn đến tê dại. Trong cơn mụ mị, đôi mắt nàng lạc vào một góc tường thấp thoáng vài đóa anh túc đỏ rực, loài hoa từng xuất hiện trong cửa hàng của gã. Bị ve vuốt đến tột độ, Thiên Yết bất ngờ lên đỉnh. Toàn thân nàng căng cứng, tai ù đi, tầm mắt mờ đục. Nàng vừa rướn cổ thở dốc, còn chưa kịp hạ xuống thì đã bị một thứ thô bạo, to lớn hơn ngón tay bất ngờ cắm vào cửa mình ướt nhẹp và ấm nóng.
Eo Thiên Yết ưỡn lên, những ngón tay không ngừng run rẩy. Bảo Bình kéo đôi chân dài của nàng qua hông, đâm thẳng và sâu vào bên trong. Nước mắt sinh lý chảy ra khỏi đôi mắt bồ câu, Thiên Yết bật ra những thanh âm như tiếng khóc.
“Em cảm nhận được rồi, đúng không?” Gã cúi đầu, thì thầm bên tai nàng, giọng đầy mê đắm. “Thân thể em sinh ra là để dành cho anh.”
Trái ngược với lời lẽ hoa mỹ của mình, động tác của Bảo Bình thô bạo đến mức như muốn xé rách nàng. Gã không ngừng đâm vào bên trong, từng đợt nối tiếp nhau. Bộ ngực Thiên Yết liên tục xóc nảy dưới sự vận động mãnh liệt của cơ thể. Sữa bắn ra khỏi đầu vú, vương vãi xung quanh những giọt trắng như tinh dịch. Nàng không chịu nổi sự xâm phạm thô bạo kia, cầu xin trong những tiếng nỉ non.
"A… không, đừng, xin anh… dừng lại đi… xin anh mà…”
Thanh âm của nàng dường như khiến Bảo Bình thích thú hơn. Gã chiêm ngưỡng tác phẩm mình bắt được dưới ánh đèn, nhìn những giọt châu sa rơi rớt khỏi đôi mắt dần mơ màng và vẩn đục vì bị gã hành hạ. Miệng nàng không thể khép lại, bật ra lẫn lộn tiếng rên rỉ xen lẫn cầu xin trong khi âm đạo nàng một mực hút lấy dương vật gã. Có lẽ đó lại là một loại cầu xin khác. Nàng đang khẩn cầu gã đưa nàng đến chốn cực lạc.
Bảo Bình rất giỏi lắng nghe nguyện vọng người khác. Gã đột ngột rút dương vật ra rồi kéo nàng ngồi dậy. Khi Thiên Yết tưởng gã rốt cuộc đã buông tha cho nàng thì gã đàn ông thúc vào nàng từ phía sau. Thiên Yết run rẩy, lại muốn giãy giụa nhưng Bảo Bình đã nắm lấy tóc nàng, kéo giật cổ nàng lên. Tay gã mò ra phía trước, tùy ý trêu đùa nhũ hoa đẫm sữa của nàng.
Thiên Yết khóc nấc lên. Đau đớn xen lẫn khoái cảm đày đọa nàng chết đi sống lại. Dịch dâm nhòe nhoẹt chảy dọc hai bên bắp đùi, lẫn cùng mồ hôi. Nơi nhạy cảm nhất của Thiên Yết không ngừng bị kích thích, bụng nàng râm ran như đóa hoa bị ong bướm liên tục quấy nhiễu đến mức tiết mật. Nàng lên đỉnh lần nữa, nước mắt đã chảy nhòe gò má. Bảo Bình kéo ngửa gương mặt nàng lên, cúi xuống nhìn đôi mắt dại đi của nàng. Thiên Yết đờ đẫn nhìn nụ cười trên môi gã, chỉ biết lẩm bẩm từng thanh âm lạc giọng.
"Tha cho tôi… thả tôi ra… đi mà…”
Bảo Bình tạo một khẩu hình miệng, phải đến vài giây sau, Thiên Yết mới nghe được gã nói gì. Gã khàn khàn cất giọng, “Em đẹp như vậy, ngần ấy là chưa đủ.”
Gã không chỉ muốn bắt giữ nàng, gã còn muốn giã nát nàng.
Lần tiếp theo Bảo Bình chơi nàng, Thiên Yết đã chẳng còn hơi sức kêu gào nữa. Nàng chỉ còn bật ra những tiếng kêu vụn vỡ. Bọng mắt nàng đã sưng đỏ. Bảo Bình lại đổi một tư thế khác để chơi nàng. Gã vừa thúc vào âm đạo vừa miết lên âm hộ căng phồng. Thiên Yết mệt đến muốn lả đi nhưng cơ thể nàng vẫn muốn nữa. Cửa mình khép chặt mở rộng ra, đón lấy hoàn toàn dương vật người đàn ông vào nơi sâu nhất, Thiên Yết cảm tưởng nó sâu đến mức có thể xé rách nàng từ bên trong. Nàng càng uể oải, Bảo Bình càng muốn dùng hình phạt cơ thể gọi nàng thanh tỉnh.
Thiên Yết chẳng còn hơi sức kêu lên mỗi khi gã đâm vào sâu bên trong, cơ thể như con rối mặc gã giật dây. Rồi, một giây phút bất thần, dương vật gã đột ngột co thắt bên trong. Sau đó, một dòng dịch bắn thẳng vào nơi sâu nhất của nàng. Thiên Yết mơ hồ nghe thấy tiếng thở trầm nhẹ của người đàn ông lẫn cùng hơi thở lộn xộn của nàng. Cả người nàng lẫn lộn đủ loại chất lỏng, mùi sữa, mùi dịch âm đạo và cả mùi tinh dịch ngập ngụa bên trong. Thiên Yết cảm giác nàng đã chết một lần rồi.
Lúc Bảo Bình rút ra, thân thể nàng cũng đổ xuống như con rối đứt dây. Thiên Yết nằm lặng trên sàn, cảm giác thứ chất lỏng trong cơ thể nàng vẫn còn rỉ ra. Nàng đờ đẫn nhìn ánh đèn vàng vọt trong căn phòng giăng đầy những con mắt của chính mình, muốn chết đi trong cảm giác tủi nhục và ớn lạnh.
Vào thời khắc Thiên Yết tưởng rằng cuộc hành hình này đã kết thúc, thanh âm của Bảo Bình lại vang lên.
"Lại lần nữa.”
Ấy là khi nàng biết, cơn ác mộng khủng khiếp này vẫn còn chưa chấm dứt.
Comments