Vash, Mirai, Trigun.
- Nhân Thời
- Jul 6
- 12 min read
Ủy thác | bởi Đình Thi.
Mối quan hệ | Char x OC | Vash The Stampede x Mirai.
Nguyên tác | Trigun (2023).
Thẻ | NSFW, Sinh học viễn tưởng, Làm tình chữa lành, Phi nhân loại, Nhẹ nhàng, Thân mật kiểu gia đình, Sếch cây cối, “Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”.
Dung lượng | 3,200 từ.
Hiếm khi có một trận mưa nào trên hành tinh Hoang Vu. Có lẽ bởi thế, Vash luôn thấy Mirai lúc nào cũng trong trạng thái uể oải.
Thi thoảng, sau những ngày rong ruổi mà may mắn tìm được một quán trọ yên ổn trong thị trấn nơi Vash chưa bị phát giác truy nã, Mirai lại thích nằm ườn cả ngày, sạc lại năng lượng cho cơ thể. (Thú thực, Mirai luôn khó hiểu việc anh còn chẳng thèm cải trang mà cứ nghênh ngang đi ăn uống để rồi nhỏ lại phải chạy đuổi theo tên Bão Hình Người kia lúc anh ta bị hiến binh truy đuổi)!
"Mệt chết mất!" Con bé than thở, nhìn lên trần nhà cọt kẹt sắp gãy tới nơi.
Dù cấu tạo khác con người đi chăng nữa thì em cũng chẳng thích thú gì cái nắng của hành tinh có đến tận năm mặt trăng này.
"Vash à..." Em lật người khỏi chiếc sofa đã sờn da, nhìn tên thanh niên đang ngồi một góc loay hoay sửa lại cánh tay máy, "Hầy, hay anh quay về trạm bảo dưỡng bên phía July để sửa chữa lại nó đi?"
Vash thở dài, “Xa quá, về sao được…”
"Thế lại đây, em xem nào?"
Vash xoa gáy, bước tới chỗ em. Mirai ngồi dậy, nhường một góc sofa cho anh. Cánh tay máy của anh buông thõng một bên, có thể là khớp nối đến hệ thần kinh hỏng hóc nên có vặn vít thì nó cũng chẳng hoạt động. Mirai toan giật cánh tay kia ra, lại nghe Vash la lên.
"Au, đau!"
"Anh mà cũng biết đau đấy à?" Con bé mỉa mai, sau đó bắt Vash cởi hẳn chiếc áo choàng đỏ phiền phức của anh ra. Lập tức, em ngửi thấy mùi máu.
"Vãi thật, anh bị thương hả?"
"Hả? À, ủa?" Lúc này Vash mới nhận ra vết thương trên cơ thể mình. Anh giật nảy, cà lắp, “Hình như vừa nãy bị đạn của hiến binh sượt qua... có để ý đâu."
"Tôi tưởng ông phản ứng nhanh với đạn lắm, chẳng bao giờ bị thương kia mà!" Mirai càm ràm. Thực lòng, lắm khi em muốn bổ não của tên thực-động vật Độc lập kia ra để xem xem trong đó là não hay một loạt hạt ngu ngốc gì đó. Chứ chẳng đời nào... ôi! Chẳng đời nào thế gian này tồn tại một sinh vật vô lý như anh.
Đã quen với những lời than vãn của em, Vash vươn cánh tay không-phải-máy của anh, xoa mái đầu mềm mịn như bẹ lá non.
"Thôi nào cô nương, có phải chúng ta không quen với những chuyện này đâu."
Mirai làu bàu, "Anh biết cơ thể em phản ứng tự động với vết thương của anh đúng không?"
Con bé nhoài người ôm Vash. Men theo cái ôm của em, những cánh hoa màu trắng ngà pha ánh vàng nhạt mọc ra từ cánh tay, bao lấy vết thương của Vash. Da thịt hai người nóng nực nhưng cánh hoa lại lành lạnh, những tế bào nhựa sống tiết ra lớp nhờn lên vết thương hở, chẳng mấy chốc, những tế bào đã khép miệng.
"Lần sau bớt bị thương đi cha."
“Ừ, ừ.” Vash nói vậy thôi chứ em thừa biết anh luôn chứng nào tật nấy.
Mirai ngả xuống, gối đầu lên đùi anh. Em giơ cánh tay chẳng khác gì con người kia lên, ngắm nghía những vết sẹo lớn nhỏ trên đó. Con người e sợ Bão Hình Người mang tên Vash the Stampede nhưng lại liên tục tổn thương cơ thể chẳng hề bất hoại của anh. Dù biết nguyên cớ cho việc đó cũng chỉ bắt nguồn từ sự tuyệt vọng và sợ hãi nhưng đôi khi, nhỏ vẫn thấy thật không đáng. Thay vì lặn lội đi khắp chỗ này đến chỗ khác ngăn cản Knives, thực ra Vash đã có thể mặc kệ tất cả. Nhưng anh quá yêu con người đến mức dù bị họ truy đuổi, hiểu lầm, bắt bớ, anh vẫn luôn chìa tay về phía họ.
Đúng là một kẻ ngốc nghếch mà.
Những cánh hoa bao bọc lấy vết sẹo. Mirai nhìn chăm chú vào quá trình chữa lành đó, nhìn sâu vào những vết tích trong lòng anh.
Vash cúi xuống, tò mò hỏi, "Em làm gì thế?"
"Xem xem có chữa được sẹo không?"
"Đáp án là..."
Những cánh hoa rút đi, Mirai lắc đầu, "Rất tiếc thưa ông, các bác sĩ chúng tôi đã cố gắng hết sức."
"Gần giống con người rồi đấy." Vash bật cười, xoa xoa mái tóc nhỏ.
Mirai nhìn đôi mắt xanh biếc hiền hòa của anh bên kia cặp kính, bỗng ngẩng đầu hôn anh. Dụi bên má vào cánh tay con người của anh, em nhỏ giọng băn khoăn.
“Sao em lại thấy đói nhỉ?"
"Mất cân bằng sinh học? Có cần hô hấp để điều tiết năng lượng không?"
"Ừm hứm, anh hô hấp cho em đi?"
Vash cốc lên trán nhỏ một cái, "Không phải ý đó, con nhóc này."
“Au!” Mirai bật dậy phản đối.
Với người khác anh luôn trưng ra cái bộ mặt chỉ mong không thể ôm cả loài người vào trong vòng tay để che chở mà với đứa em bầu ơi thương lấy bí cùng, anh lại thế này đây. Ôm rịn cánh tay anh, Mirai lắc qua lắc lại.
"Vash ơi Vash à..."
Gương mặt Vash hơi ửng hồng, mà lần này thì chắc chắn không phải vì thời tiết oi nóng. Được thôi, ông anh của em có thể ngây thơ đủ thứ, nhưng mà... ừm, hôm nay chắc mặt trời mọc từ đằng Tây thật rồi.
"Anh biết em dễ khát mà." Em vươn tay đặt lên hai bên má anh. "Hô hấp cho em đi."
Đôi mắt xanh biếc sau cặp kính nhìn em. Vash thở một hơi khe khẽ, cúi xuống hôn nhẹ lên vành môi em. Mirai nghiêng đầu, hé miệng để anh len sâu hơn nụ hôn. Cơ thể em dần giãn ra, những cánh hoa ẩn dưới lớp da khẽ chuyển động, ngọ nguậy muốn trồi lên và quấn lấy người đồng mình.
Cánh tay Mirai vòng qua cổ Vash, ôm lấy gáy anh, tìm kiếm điểm tựa. Tay máy của anh vẫn bất động nên bên còn lại nhẹ nhàng đỡ lấy cổ em, nâng nhẹ lên để nụ hôn thêm lưu luyến. Lưỡi anh luồn vào trong khoang miệng em, dịu dàng nhưng mãnh liệt giống như muốn đan rễ vào sâu hơn nơi em tồn tại.
Ngón tay em chọc chọc cổ anh, Vash buông em ra, nhéo một cái lên chiếc mũi hồng hào.
"Hô hấp đủ chưa?"
"Thôi nào." Mirai bĩu môi, mỉm cười, "Anh làm các tế bào của em ấy hết cả lên rồi."
Vash hoài nghi nhìn em, "Chỉ hôn thôi mà."
"Á trời ơi ngôn ngữ loài người!" Mirai la lên, "Chúng mình đã bị đồng hóa đến mức này rồi sao? Chúng mình đâu phải con người, là loài Độc lập mà anh."
"Thế thì cũng đâu thể dùng ngôn ngữ của thực vật?"
"Ừ ha, ủa...?" Mirai nhíu mày nghĩ ngợi, "Cũng cũng..."
Em nhổm dậy, "Thôi mặc kệ là dùng ngôn ngữ loài gì, cơ mà em chữa lành cho anh rồi đấy, anh chiều em đi."
Mặc dù Mirai từng nói nhỏ chẳng rõ bản thân tới từ đâu và làm sao lại là một loài Độc lập giống anh, Vash vẫn đối xử với em như một người anh vậy. À thì, về lý thuyết, tất cả những loài thực vật đều liên đới đến nhau, có thể coi là chung một gia đình nhưng trừ khi đó là phôi song sinh như Vash với Knives, còn lại thì đều là "khác giống nhưng chung một giàn" thôi. Khả năng đặc biệt của Mirai là chữa lành thương tổn. Em là đứa ít khả năng chiến đấu nhất cả bọn, nhưng bù lại, bất kể thương tích nặng đến đâu em đều có thể chữa khỏi. Mặt khác, thương tích càng nặng em càng dễ kiệt sức. Vash không muốn Mirai lúc nào cũng lấy năng lượng trong người trị thương cho mình nhưng ấy là cơ chế tự động nên cả em và anh đều chẳng làm gì được. Điều duy nhất anh có thể làm là giảm thiểu tối đa thương tích cho em đỡ nhọc.
Vash đối xử với ai cũng dịu dàng, điều ấy đúng về mọi mặt. Anh vén áo em lên, khẽ xoa phần da thịt bên hông của em rồi di chuyển ngón tay lên bờ ngực. Cảm giác da thịt kề cận nhau ấy khiến các tế bào trong cơ thể Mirai trở nên khác lạ. Em cảm giác chúng nối liền với mạch máu, bị kích hoạt từng đợt như dao động dẫn truyền, lan dọc theo mạch năng lượng sống mỗi khi anh kích thích những vị trí trên da thịt.
Đặc biệt là đầu vú. Khi ngón tay anh miết qua chỗ hạt đã dựng đứng đó, Mirai cảm giác "nhụy" của em phía dưới đã mở ra. Em thở ra một tiếng đầy khoan khoái. Loài Độc lập như họ vốn không có cơ quan sinh dục cố định. Cơ quan sinh sản đều nằm sâu trong cơ thể, đến khi bị kích ứng mới trồi ra.
"Vash, anh giống con người hơn là thực vật đấy." Mirai lầm bầm, "Hình như em từng được ai đó kể chuyện về loài người..."
Khác với dạng loài Độc lập kỳ lạ như anh, Mirai xuất thân từ một loài hoa nên trên người nhỏ luôn có một mùi thơm dịu nhẹ. Vash chạm nhẹ lên mái tóc mềm mịn những cánh lily của em. Mirai luôn mang lại cho anh cảm giác "nhà" thân thuộc. Có lẽ vì họ đã bên nhau từ ấu thơ trên những con tàu trôi nổi trên nền vũ trụ khi chúng chưa rơi xuống hành tinh Hoang Vu như sao sa lạc cõi trần, hoặc chăng bởi họ đều là loài Độc lập mà dù đã phát triển thành dáng hình con người, bên trong họ vẫn tồn tại phần cội rễ sâu xa không phải người.
Như khi anh chạm lên bầu ngực nhỏ nhắn nhưng căng đầy của em. Nơi đầu nhũ hoa sẽ nở ra những đóa lily trắng ngà mút lấy tay anh. Những đóa lily nở trên làn da nõn nà, phảng phất cái mùi hương dịu nhẹ chỉ thuộc về những loài thực vật dạng hoa mà dù là anh hay Knives đều không có. Vash cúi xuống, chạm môi lên cánh hoa thơm dịu ấy, lắng nghe cơ thể của Mirai phản ứng với anh.
"Ưm... Vash à." Mirai đưa tay che miệng, thốt lên những thanh âm rất nhỏ, "Anh có nghe thấy không, chúng đang gọi anh đấy."
Đối với Vash, con người và thực vật đều là gia đình của anh. Những sinh vật lai tạo thường đứng giữa ranh giới đấu tranh ấy, không ngừng cân bằng lại cán cân nghiêng lệch giữa hai phe. Anh vuốt ve cánh hoa dịu ngọt đang chảy mật trên đầu tay mình, chu du trên thân thể nhỏ nhắn của người thiếu nữ và nhìn những cánh hoa, nhành lá mọc ra từ cơ thể cô. Bỏ đi áo quần của phần con người trong họ, cả em và anh đều trở về với bản chất nguyên thủy nhất của mình, khi họ vẫn là thứ sinh vật có chung một cội rễ.
Cánh tay máy hơi lung lay rồi rụng xuống. Những nhánh cây mọc ra từ nơi tay của anh đã đứt lìa, thay anh quấn lên cơ thể em. Eo Mirai được các nhánh cây nâng lên. Em "a" lên một tiếng, vừa ngạc nhiên vừa khúc khích cười.
"Em cứ nghĩ anh sẽ giữ mãi hình dạng con người chứ? Trong các loài Độc lập, làm gì có loài nào con người như anh trai của em đâu, hì."
"Anh có tự điều khiển được đâu, bản năng đấy. Bản năng muốn chạm vào em."
"Eo khiếp! Vash nói lời sến súa kìa!"
Mirai ưỡn hông theo những nhánh cây kia, một phần da thịt con người của em vẫn được bàn tay con người của anh ve vuốt. Cảm giác râm ran chạy dọc cơ thể, em chớp mắt, không thể kiểm soát được đóa hoa phía dưới muốn chảy mật đẫm nhụy. Những dây lá mọc ra từ chân em vấn vít lấy cánh tay anh, uyển chuyển dẫn dắt anh tìm đến nơi cần đến.
Vash cúi xuống hôn em. Anh nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mỏng và ngọt, hôn lên chiếc mũi nhỏ nhắn và trắng trẻo, lên vành mắt ươn ướt của em. Mắt Mirai rực lên sắc màu vàng ươm của thứ hổ phách lấp lánh ẩn sâu dưới tầng cát trầm tích. Sắc vàng ấy phản chiếu lên đôi mắt xanh biếc da trời của Vash. Ánh nhìn của anh vẫn luôn dịu dàng với gia đình anh, dịu dàng đến độ Mirai cảm tưởng anh có thể lấy thân mình ôm cả bầu trời thênh thênh trên hành tinh Hoang Vu này.
Em cũng đáp lại những nụ hôn anh. Cành lá xanh tươi trên tay em quấn quýt mái tóc anh, nửa quyến rũ nửa vỗ về. Em áp mũi lên mũi anh, cảm nhận nhiệt độ và sự phục hồi cộng sinh khi họ da kề da. Dù Vash là một tên anh trai rắc rối thật, nhưng anh cũng là người bạn thơ ấu, người anh trai chung cội rễ và cũng là người đồng hành suốt với em những tháng ngày lang bạt. Tình cảm giữa họ gắn kết bởi nhiều tầng lớp giao thoa mà cả hai chẳng cần gọi tên để có thể gần gũi thế này.
"Vash nè..." Mirai chạm lên thân rễ cứng cỏi vòng quanh eo em. "Tưới mưa cho em, khiến em nở hoa đi."
"Cái cách nói ẩn dụ này..." Vash cười bảo, "Rất là phù hợp với loài Độc lập chúng ta đấy."
"Hứ, giờ anh đã thừa nhận bản thân là loài Độc lập rồi hử? Em còn tưởng anh lỡ du đãng với loài người quá mà quên cội rễ luôn rồi đấy!"
Vash bật cười ha hả. Anh đáp ứng thỉnh cầu của Mirai. Tay anh đưa xuống nơi âm ấm giữa hai chân em, len sâu vào những cánh hoa trắng mềm. Cơ thể Mirai run lên, mật hoa tiết hoa như được ong hút mật, chảy nhòe nhoẹt tay anh. Bên trong bông hoa vừa ẩm ướt vừa ấm nóng, lại thơm mùi mật ngọt.
Hương thơm chờn vờn bướm ong lan ra cùng với dòng mật đẫm ngón tay anh. Gương mặt Vash hơi ửng lên. Đôi khi, anh vẫn không quen với sự mời gọi kín đáo của cô em. Cơ chế tự động chữa lành, tự động cho đi khiến em trở nên thiếu dưỡng chất, nhất là ở nơi sa mạc nắng gió và hoang hoải này, chẳng có đủ thực vật để cho em gần gũi. Thế nên, khi bám được vào loài Độc lập là anh, nhu cầu cần được khỏa lấp của em dạn dĩ hơn hẳn.
Rễ cây quấn quanh eo Mirai hơi siết chặt em hơn, để lại những vết lằn hồng hào trên làn da trắng trẻo, vừa đủ để kéo em lại gần song không hề làm em bị thương. Mirai giơ cánh tay hơi nhạt màu của em ra, ngụ ý. Vash miết tay em lên đỉnh đầu, đan những ngón tay to lớn của anh qua những ngón tay bé nhỏ của em. Ngoài kia bầu trời rất nóng, thế nhưng, đối với thực vật bọn họ thì ánh nắng là thứ cần thiết trong quá trình quang hợp.
"Anh vào nhé."
Rễ cây đâm sâu vào trong em, thẳng xuyên qua nhụy hoa ướt nhẹp mà đâm tới phần hạt. Đôi chân Mirai run bắn. Em ưỡn người, đón lấy những cơn khoái cảm tràn vào cùng thân rễ. Cảm giác bị xuyên thủng ấy khiến em như đang chu du trên sa mạc vô tận, nhìn quanh đâu đâu cũng là ảo giác. Những cây lá trên người em lả tả rụng rơi, những cánh hoa trắng muốt phủ đầy cơ thể, lẫn cùng mồ hôi và dính cả người Vash. Rễ cây rút khỏi nhụy hoa, kéo theo một đường dài mật ngọt trên tấm vải. Cả người Mirai nhũn ra như đường ngào dưới ánh trời nóng chảy. Vash phủ hoa và lá trên người em, kéo em dậy.
Ôm em vào lòng, anh giữ eo em bằng bên tay con người của mình, hỏi, "Hay chúng mình ấy ấy theo cách của loài người đi."
"Anh nói tế nhị thế." Mirai quàng tay lên bờ vai rộng của anh, mỉm cười, "Chỉ cần anh vào bên trong em, phương thức nào cũng không quan trọng đâu."
Nơi nhụy hoa rút đi kia lộ ra vách thịt trần trụi, hồng hào. Vash giữ hông em, từ từ đẩy em vào dương vật đã cương lên của anh. Cánh tay Mirai hơi run rẩy. Em bấu lấy vai anh, gục trán lên ngực anh, thở hổn hển. Dương vật của Vash cứ đầy dần trong em, mỗi lúc một to thêm, chiếm hết bên trong thành vách trơn trượt đầy ứ mật ngọt của em. Mật ngọt chảy xuống đùi em và anh, làm mọi cử động thêm trơn tru.
"A... Vash, ôi, đầy quá!" Hông em nảy lên mỗi khi nơi ấy của anh rút ra rồi cắm vào trong em. Mirai rên rỉ tên anh, cánh tay như dây leo quấn chặt anh, đưa đẩy hông mình. Bàn tay Vash xoa xoa lên xuống trên lưng em.
Từng đợt khoái cảm lẫn cùng cảm giác căng trướng bên trong kích thích dịch trong em chảy trong ngừng. Nhưng Vash còn chưa chịu để em yên. Anh cúi xuống, hôn những nụ hôn vụn vặt lên môi trong khi không ngừng mở ra rồi lại lấp đầy em. Đôi mắt vàng ươm hoa lên những nắng. Mirai nhũn người dựa vào anh, khẽ lẩm bẩm những câu từ tủn mủn. Vash lấp đầy em trên mọi nghĩa. Anh đưa em lên đỉnh rồi khiến em rã rời trong dòng nhựa tràn trề. Nhựa của anh tràn vào bên trong cơ thể em, đem theo những hạt phấn lấp đầy chỗ hạt đang mở rộng của em. Bụng Mirai căng trướng. Em nghển cổ, ư lên một tiếng căng trớn, cắm sâu móng tay lên da thịt trần trụi của Vash.
Khoảnh khắc khoái cảm dâng trào trôi qua. Dòng nhựa của Vash chảy ra từ cơ thể Mirai, lẫn cùng với mật ngọt và được những cành lá chũi ra từ cơ thể em hút lấy. Giống như mưa dầm thấm đất, ánh nắng nuôi dưỡng nguồn cây, dòng nhựa của anh là thứ dinh dưỡng bơm đầy trong em.
Hệt như vừa được hồi sinh vậy, Mirai thầm nghĩ.
Comments