Sương họa ánh trăng
- Nhân Thời
- Sep 1, 2024
- 12 min read
Updated: Jan 16
Ủy thác bởi Zelda
Mối quan hệ | Tokito Muichiro (Kimetsu no Yaiba)/Reader (Makito). |
Thẻ | NFSW, Hôn nhân sắp đặt, Sếch cảm xúc, Sếch nhân văn, Chữa lành, Ngọt ngào. |
Khảo cứu | Thời Taisho / Đại Chính. |
Đếm từ | 3,200 từ. |
Giả định: Trận chiến Vô Hạn Thành kết thúc, Muichiro vẫn còn sống và trở về. Cậu được an bài cho một vị hôn thê không thể nhìn rõ gương mặt.
Sương họa ánh trăng
"Cậu Tokito, liệu thiếp có thể..."
Chờ một lúc cũng không thấy thị nói tiếp, Muichiro mới nhận ra câu nói lấp lửng kia đã bị thị bỏ ngỏ. Vị hôn thê hiền thục làm như mình chưa từng cất tiếng, cẩn thận khoác áo lên người cậu. Nếu là khi xưa, Muichiro đã tảng lờ những điều dang dở. Nhưng kể từ khi sống sót rời khỏi Vô Hạn Thành, cùng các chiến hữu Sát Quỷ Đoàn trở về chốn cũ, cậu như thay da đổi thịt, hoàn toàn rũ bỏ con người hờ hững, bàng quan thuở nào.
"Nàng vừa định nói gì?" Cậu nhẹ nhàng hỏi.
"Không có gì đâu ạ, cậu đừng bận tâm." Người phụ nữ kính cẩn cúi đầu, tiếp tục luồn tay áo còn lại qua vai cậu.
Vị hôn thê này được gia tộc Tokito lựa chọn cho cậu. Trước giờ, tâm sức của Muichiro đều dành cả cho việc luyện tập và săn quỷ, chẳng có thì giờ tương tư hay tưởng đến chuyện gió trăng. Cậu để mặc gia tộc toàn quyền quyết định hôn sự, cũng chẳng mấy quan tâm vị hôn thê là người thế nào. Mãi đến khi gặp thị - một người phụ nữ hơn mình tám tuổi với gương mặt ẩn tàng sau rặng sương mù - cậu mới bắt đầu để ý thị hơn.
Thoạt tiên, Muichiro ngỡ ấy là tác động của ấn Sương mù, song khi cậu thử hỏi gia nhân trong nhà, mỗi người lại trả lời một kiểu, hệt như thể thị có ngàn khuôn mặt.
Muichiro biết thị không thể là quỷ. Kibutsugi Muzan hoăng, toàn bộ lũ quỷ cũng tuẫn táng cùng với Vô Hạn Thành. Thế nên Muichiro nghĩ đến một phương án khả thi khác: cô gái này mắc căn bệnh tương tự cậu trước kia. Cậu vì nỗi đau mất Yuichiro mà quên hết mọi thứ. Có lẽ, trong lòng vị hôn thê cũng tồn tại rào cản tâm lý thị chưa thể vượt qua, người ta mới không thể trông thấy gương mặt thị.
Đương khi Muichiro còn đang suy nghĩ, vị hôn thê đã thắt xong đai lưng cho cậu.
"Ướm xong rồi, bộ đồ này rất vừa vặn với cậu ạ."
Muichiro có thể dựa vào giọng điệu để đoán cảm xúc của vị hôn thê. Dường như thị rất hài lòng. Tay thị khẽ chắp lại trước miệng, kín đáo giấu nét cười khúc khích. Tự dưng, Muichiro cảm thấy rất đỗi hiếu kỳ.
"Vừa nãy, nàng muốn hỏi điều gì..." Muichiro nắm tay thị, đôi mắt ngan ngát biếc xanh chăm chú nhìn thị, "Có thể chia sẻ với ta không?"
Như bị bất ngờ, vị hôn thê hốt hoảng rút tay. Nhưng ngay sau đó, thị lập tức nắm lại, thậm chí còn chặt hơn cái nắm tay phớt qua của cậu vừa nãy. Người phụ nữ ấy im lặng. Muichiro vẫn hằng quen với sự yên tĩnh của cánh phụ nữ trong nhà. Đâu đâu cũng vậy, những người phụ nữ được chọn làm vợ luôn phải tuân thủ những bổn phận, đặc biệt phải ngoan ngoãn, biết điều. Nhưng đối với Muichiro, như vậy không đúng. Cậu hiểu cái tình cảnh bị o ép trong giáo điều nên cậu càng cảm thông cho những số mệnh bị thói đời ràng buộc.
“Ta sẽ không phán xét bất cứ điều gì về nàng.” Cậu đĩnh đạc nói.
Người phụ nữ ngẩng đầu, có lẽ thị bất ngờ lắm. Muichiro nhìn thẳng gương mặt mờ ảo kia, chờ đợi.
"Chuyện này... hơi khiếm nhã thưa cậu." Thị lí nhí.
“Nàng nói đi.”
Bàn tay thị hơi run rẩy. Như đã hạ quyết tâm, thị khẽ khàng mở lời.
"Thiếp... có thể ướm thử áo của cậu không ạ?"
Nói xong câu đó, vị hôn thê lại cúi gằm gương mặt. Có điều gì vừa mới lóe lên trong tâm tưởng Muichiro. Gương mặt lạnh nhạt, lơ đễnh của cậu thoáng qua nét cười nhẹ bẫng.
"Ừm, được." Cậu vén tóc, nhìn thị, “Giúp ta thay đồ đi.”
Đồng phục Sát Quỷ Đoàn không quá trang trọng, cầu kỳ. Vị hôn thê nhanh chóng giúp cậu cởi bộ đồ kia ra, chỉ để lại lớp xiêm y trắng phía trong. Muichiro khoanh tay, nhìn thị giữ khư khư bộ đồng phục trong lòng.
“Sao thế?” Cậu khó hiểu, “Sao không thay đồ?”
Dường như vị hôn thê rất ngạc nhiên. Thoáng sau, thị bẽn lẽn cất lời.
“Cậu muốn thiếp thay trước mặt cậu ạ?”
Muichiro cho rằng sắp thành vợ chồng với nhau thì thay đồ trước mặt nhau đâu phải chuyện lạ lùng gì. Thường ngày thị vẫn hầu hạ cậu tắm rửa, mặc đồ đó thôi?
“Nàng không muốn à?”
“Không phải, thiếp chỉ…”
Ngượng ngùng. Thị thực sự ngượng ngùng khi mặc đồ của cậu trước mặt cậu. Đáng lẽ thị nên lén lút hơn, nhân lúc cậu rời đi để khoác trang phục của cậu lên người mới phải. Hành động này thực sự quá dạn dĩ…
“Có lẽ ta đang ép nàng quá.” Muichiro dịu giọng.
“Thiếp…”
Những lời định giãi bày nghẹn ứ trong cổ họng. Thị chẳng biết nên nói sao cho thỏa. Đó giờ thị vẫn quen thói giấu nhẹm tâm tư, luôn dùng một câu “không có gì đâu” cho qua chuyện. Thị luôn tránh né rắc rối như chim sợ cành cong, sợ phải đối diện hậu quả.
Nhưng trước ánh mắt kiên nhẫn của Muichiro, thị bỗng xao động. Cậu nhỏ hơn thị tận tám tuổi, gương mặt còn vương nét trẻ con, song tính tình lại điềm đạm, chín chắn hơn thị nhiều lắm. Thị ái mộ cậu, lại chẳng khi nào dám tỏ bày chút khát khao dặt dìu ấy.
Rốt cuộc, thị chỉ đành dựa vào lời cậu, thì thầm, “Cậu đã bảo vậy thì thiếp xin vâng.”
Muichiro còn chưa kịp hiểu ý thì đã thấy vị hôn thê quay lưng về phía mình. Thị vén mái tóc chỉ dài quá vai một chút ra trước, để lộ phần gáy trắng ngần dưới cổ áo kimono. Mãi đến khi dải thắt lưng buộc chặt eo thị lả lướt xuống sàn, Muichiro mới vỡ lẽ. Lần cuối cậu chứng kiến một người phụ nữ thay đồ là khi cậu còn bé xíu, anh Yuichiro cũng ở đó, bóng lưng và động tác trang nhã của mẹ in sâu vào tâm trí cậu ấn tượng rằng: dáng vẻ ấy quá đỗi kiêu sa.
Từ từ, lớp kimono buông rũ xuống khoeo tay. Bờ vai thon và tấm lưng nhẵn nhụi phô bày trước mắt cậu. Như lật từng trang giấy và thẩm thấu tinh túy ẩn sâu trong con chữ, Muichiro lặng lẽ ngắm từng lớp trang phục dày cộm tuột khỏi cơ thể thị. Tòa thiên nhiên trần trụi hiển lộ, phết lên nét mực sơn hà. Thị thuần thục khoác áo, cài khuy, mặc quần, cuối cùng thắt đai lưng, tuần tự từng bước hệt như thị vẫn luôn làm cho cậu.
“Xong rồi ạ.”
“Nàng quay lại ta xem.”
Tựa Hoa Điểu Quyển bước ra từ bức họa, thị chậm rãi quay gót hồng, đối diện với cậu. Khoảnh khắc ấy, Muichiro cảm tưởng cậu vừa trông thấy một phần dung nhan thị - một đôi môi chúm chím như nụ hoa, hòa ái mỉm cười. Phần nào trái tim hững hờ của cậu bỗng khẩn trương hơn.
Chẳng rõ cảm giác ấy là gì, Muichiro chỉ đứng yên, nhìn thị trân trối.
Cậu không cao hơn vị hôn thê là bao, nhưng bộ đồ kia vẫn quá rộng rãi so với thị. Thị lọt thỏm trong mớ vải lùng thùng, ngượng nghịu khi chẳng thấy cậu nói gì. Thị không dám hỏi, bèn tự cảm nhận dáng vẻ của bản thân trong bộ đồ của vị hôn phu. Trên đây vẫn còn sót lại hơi ấm của Muichiro. Thị nghiêng đầu, áp tay áo dài lên đôi má mờ sương, thì thào.
"Thật giống như được cậu Tokito ôm lấy..."
Phát hiện mình mới cất thành lời, thị thảng thốt, "A, thiếp lỡ miệng..."
Còn chưa nói xong, thị bỗng thấy Muichiro bước về phía mình. Cậu hiền lành, lời nói cũng từ tốn, nhưng vẫn có sự nghiêm nghị của một Trụ cột cũng như thiếu chủ gia đình. Đương khi thị đang nghĩ phen này xong rồi, Muichiro bỗng dừng bước. Cậu dang tay, mỉm cười, đôi mắt biếc toát lên vẻ chiều chuộng.
“Lại đây.”
Vị hôn thê bối rối, sợ mình hiểu sai ý cậu.
"Sao nàng phải ôm áo khi có thể ôm ta?”
Thoáng kinh ngạc lướt qua gương mặt tù mù, thị bị trái tim xui khiến, quên hết mọi phép tắc mà nhào vào vòng tay cậu. Hơi ấm và mùi hương của Muichiro ùa vào cõi lòng, thị chợt thấy như có điều gì đó vừa mới khởi sinh. Dòng chảy ấm nồng len lỏi trong cái ôm thân mật, sự kính cẩn của đạo nghĩa vợ chồng bắt đầu biến đổi thành một thứ gì suồng sã hơn. Vị hôn thê ngước lên, phát hiện hồ nước phẳng lặng trong đôi mắt thiếu niên dập dềnh xao động. Chẳng hề báo trước, cậu cúi xuống, hôn khẽ lên cổ thị.
“Cậu… cậu Tokito…” Thị lúng túng, chẳng nỡ tránh đi.
Muichiro hôn dọc cổ thị, tay tách phần cúc áo trên cùng, vén cổ áo, vừa hôn lên xương quai xanh vừa thì thào, “Đến giờ, ta vẫn chưa biết tên nàng.”
Nghe giọng điệu ủ rũ của vị hôn phu, thị không đành lòng, bèn vươn tay vuốt ve mái tóc cậu.
“Danh tính chúng thiếp thuộc về gia tộc, cha mẹ nên… tên của thiếp chẳng quan trọng đâu.”
Thị vừa dứt lời, Muichiro chợt bế bổng thị lên. Vị hôn thê hoảng hốt quàng tay qua cổ cậu, chẳng ngờ cậu sẽ đặt mình xuống giường. Căn phòng tĩnh lặng, Muichiro nghe rõ tiếng thở se sẽ của vị hôn thê. Hai tay thị khép lại trước ngực, như còn đang lưỡng lự. Muichiro chạm lên mu bàn tay tròn trịa, xinh xắn như búp măng, nghiêm túc cất lời.
“Quan trọng.” Đôi mắt cậu chẳng bao giờ gian dối, “Đối với ta, tên của phu nhân rất quan trọng.”
Lại một lần nữa, màn sương trên gương mặt thị tản ra từng chút. Muichiro hoàn toàn thấy được đôi môi kia hơi mím lại, run run.
“Makito, thưa phu quân.” Giọng thị e dè nhưng rất đỗi dịu dàng, “Tên thiếp là… Makito.”
Muichiro không kìm được ý muốn hôn lên đôi môi ấy. Khẽ nâng gáy thị, cậu cúi xuống, bắt lấy cái tên kia bằng đôi môi mình. Vị hôn thê không chống cự nụ hôn của cậu. Thị hé miệng, dè dặt đón nhận sự xông xáo khác thường của cậu. Nụ hôn của Muichiro chẳng còn nhẹ nhàng như làn sương. Cậu hớp lấy nhịp thở của thị, ôn hòa nhưng cũng rất đỗi ương ngạnh, chẳng cho thị không gian ngơi nghỉ. Sương mù nặng nề thấm nhuần mặt đất, Muichiro chuyển dời nụ hôn ẩm ướt lên vành tai, thì thầm tên thị.
“Makito.”
Cổ và vành tai vị hôn thê đỏ bừng, và dù gương mặt thị vẫn ẩn trong sương, Muichiro cảm giác đôi má thị cũng thế. Cậu gỡ từng chiếc khuy cài áo trên bộ đồng phục Sát Quỷ Đoàn, giống như đang lấy lại những thứ vốn thuộc về mình. Lồng ngực thị phập phồng, có lẽ đang thấp thỏm, nhưng thị vẫn để mặc cậu cởi bỏ tấm áo quyện hòa mùi hương đôi bên. Bầu ngực nở nang lộ ra một nửa. Muichiro dụi đầu lên ngực thị, khẽ hít hà. Ở vị trí ấy, cậu có thể nghe rõ tiếng đập của trái tim thị - thứ thanh âm sống động và rạo rực cõi lòng. Cậu há miệng, cắn lấy lớp vải rồi kéo hẳn nó ra. Toàn bộ sự phồn sinh hồng hào và đầy đặn căng tròn trước mặt cậu. Liếm lên đầu vú phổng phao, Muichiro nghe tiếng thở và tiếng tim Makito xáo động hơn.
Dường như chính cậu cũng chẳng thể giữ hơi thở ổn định.
Ngậm lấy bầu ngực thị, Muichiro bỗng nếm thấy vị ngòn ngọt. Lọn tóc đen mềm chảy xuống làn da màu gạo, thơm tho mùi sữa - thứ mùi cậu từng bỏ quên trong những ký ức hoài xa về người mẹ dịu dàng cậu chẳng còn nhớ mặt. Những hồi tưởng bẵng nhiên ùa về trong hương sữa ngạt ngào quẩn quanh chóp mũi. Cậu rướn cổ, mút mát mùi hương ngầy ngậy, êm đềm kia.
“Cậu Tokito…” Makito hổn hển gọi.
“Muichiro.”
“Dạ?”
Muichiro ngước lên, “Ta đã gọi tên nàng rồi, sao nàng vẫn chưa gọi tên ta?”
Dẫu cho cậu đang nghiêm túc, gương mặt cậu lại thể hiện rõ vẻ thiết tha, nũng nịu. Bờ môi Makito hơi cong lên, hình như đây là lần đầu Muichiro thực sự thấy thị tươi cười. Makito nhéo má cậu, đôi môi kia bật ra ba âm tiết thị yêu chiều nhất.
“Muichiro.”
Lớp sương mù lại tản ra thêm một chút, lộ chiếc mũi và gò má hây hây. Muichiro như hiểu được điều gì, vừa cúi hôn má thị, vừa cởi thắt lưng và chiếc quần thùng thình che kín đôi chân đằm thắm. Makito ngượng ngùng che mặt khi cậu tách hai chân thị ra. Muichiro thấy vậy liền bật cười.
“Nàng biết ta không thể thấy mặt nàng chứ?”
Lúc này, như sực nhớ, Makito mới bẽn lẽn bỏ tay xuống.
“Vâng, thiếp cũng…” Còn chưa nói xong, thị đã thốt lên một tiếng khi Muichiro vào trong thị. Động tác của cậu rất từ tốn, nhưng cũng không tránh khỏi sự vụng về của lần đầu. Makito ghì mu bàn tay lên miệng, tránh cho cậu phát hiện tiếng nức nở của mình.
Nhưng Muichiro tinh ý hơn thị tưởng. Cậu ngừng lại, cẩn thận hỏi, “Đau lắm không?”
“Thiếp… không sao.” Makito hổn hển đáp, “Lần đầu tiên bao giờ cũng thế… mẫu thân đã dạy thiếp…”
“Người dạy nàng thế nào?”
“Người bảo thiếp… nín nhịn một chút.”
Dù không thấy rõ gương mặt thị, Muichiro vẫn cảm nhận được sự đau đớn trong giọng nói run rẩy kia. Cậu ôm lấy tấm lưng thị, nâng thị lên, áp vào khuôn ngực mình.
“Ta sẽ dừng lại đến khi nàng có thể thích nghi.”
“Cậu không cần…”
“Ta cần.”
Makito không còn sức nói chuyện nữa, bèn im lặng dựa lên ngực cậu. Mồ hôi chảy dọc xuống cằm, thấm lên vạt áo trắng phau. Thị quàng tay qua gáy, nửa ôm nửa kéo tóc cậu. Nơi mềm mại, ẩm ướt của thị hớp lấy vật của cậu từng chút. Muichiro kiên nhẫn ôm thị, chờ đến khi hơi thở của thị chậm rãi lắng xuống.
“Thiếp ổn rồi.”
Nghe vậy, Muichiro tiếp tục. Makito ôm ghì cổ cậu, mím môi. Cậu không muốn thị cứ chịu đựng mãi, bèn cúi xuống hôn thị, nuốt trọn những tiếng nức nở của thị vào lòng. Cuốn lấy lưỡi thị, cậu muốn dùng khoái cảm trên môi lưỡi chuyển dời cơn đau bên dưới. Makito hổn hển đón lấy nụ hôn dịu dàng của cậu, dòng nước chảy xuống từ gò má, Muichiro chẳng rõ ấy là mồ hôi hay nước mắt.
Cơn đau rốt cuộc qua đi. Khi hai người rời môi, Makito khẽ nghển cổ, thốt lên một tiếng rên khoan khoái. Thanh âm rõ rệt đó đâm thẳng vào màng nhĩ Muichiro. Trái tim cậu như nổi sóng, muốn vẫy vùng khỏi làn sương lênh đênh trên biển cả. Cậu giữ hông thị, thúc mạnh từng đợt vào sâu trong. Makito run bắn mỗi khi cậu chạm đến nơi mẫn cảm nhất, rên rỉ gọi tên cậu. Muichiro, Muichiro, Muichiro, thanh âm như bùa chú kéo cậu vào sâu thẳm trầm mê. Muichiro luôn nghĩ rằng một người trầm lặng, lơ đễnh như cậu sẽ chẳng bao giờ có được sự cuồng nhiệt của mặt trời, lại càng không hợp với một vị hôn thê thanh thuần như vầng trăng. Nhưng hiện thực lúc này lại nói cậu hay, trăng và sương đều là những thứ thuộc về màn đêm. Trăng đắm mình vào hơi sương, khơi dậy thứ xúc cảm dạt dào như thủy triều. Muichiro bỗng tự hỏi, vầng trăng ấy sẽ rực rỡ thế nào khi lớp sương dày đặc kia hoàn toàn tan biến.
Nhục dục đôi khi không chỉ là ngọn lửa say cuồng. Nhục dục cũng có thể giống như màn sương nhẹ bẫng, như đêm trường thăm thẳm, như ánh trăng sáng ngần. Makito đắm chìm trong những cái chạm vừa êm dịu vừa mãnh liệt của vị hôn phu, lần đầu cảm nhận được sâu sắc tiếng nói của chính mình. Thị ưỡn ngực, cong eo, đón lấy sóng tình ồ ạt bắn vào cơ thể, rên to khi khoái cảm vươn tới đỉnh điểm. Trước mặt thị đột nhiên trắng xóa, bên tai ù ù, văng vẳng tiếng thở rũ rượi của chính thị.
Cảm giác thăng hoa ấy dần rút đi như thủy triều lui về khơi xa. Makito gục đầu lên hõm vai nhân ngãi, lẳng lặng thu vào lòng mùi hương bạc hà tươi mát chỉ thuộc về Muichiro.
“Phu nhân của ta, Makito.” Cậu lấy vạt áo lau mồ hôi đầm đìa cơ thể thị, rủ rỉ, “Ta nghĩ mình muốn gọi nàng như thế cả đời.”
Makito mềm rục trong vòng tay cậu, nghe hơi thở mềm mỏng nhưng cũng đầy vững chãi của cậu lưu luyến bên tai. Cậu giữ gương mặt thị, nhìn thẳng vào nơi mà đôi mắt thị nên ở đó.
“Ta muốn mỗi sáng thức dậy, được trông thấy nàng.” Cậu khẽ chớp đôi mắt to tròn đẹp đẽ, nhõng nhẽo hỏi, “Có được không?”
Vị hôn thê ngập ngừng, “Nhưng đến thiếp còn chẳng thấy được gương mặt thiếp.”
Đặt tay lên ngực thị, Muichiro nhẹ nhàng cười khẽ.
“Makito, ta không cần phải nhìn thấy mặt để hiểu con người nàng.”
Thoáng chốc ấy, màn sương kia hoàn toàn tiêu biến, Muichiro triệt để tỏ tường tư dung thị. Khuôn mặt trái xoan, hai bên gò má đầy đặn, bờ môi chúm chím, non mềm như trái mọng trĩu cành, và đôi mắt linh động nhưng cũng rất đỗi hiền hòa. Hoàn toàn là dung nhan trong tưởng tượng của cậu về vị hôn thê hàm hậu kia.
"Makito…" Đôi mắt trong vắt bạc hà của Muichiro trân trối nhìn thị. Cậu vuốt ve gương mặt vợ mình, mỉm cười.
"Nàng thật xinh đẹp."
Chiếc kén đóng kín đột ngột rạn nứt, để lộ hình hài đôi cánh xinh đẹp. Bươm bướm rũ mình khỏi tấm xác khô cằn, gửi đôi cánh vào lòng thiên thanh.
Lúc hôn lên bờ môi cậu, Makito cũng hoàn toàn trông thấy lòng mình sáng tỏ.
Comments