Shinji, Aki, Persona 3
- Nhân Thời
- Sep 2, 2024
- 7 min read
Updated: Jan 15
Fluff
"Mày lại uống rượu à?"
Thanh âm quen thuộc của Akihiko vang lên sau lưng Shinjiro. Không đáp lại câu hỏi xét nét của người kia, Shinjiro vẫn trân trối nhìn vầng trăng bên kia ô cửa.
"Ờ, nay trăng tròn. Tao uống chút."
Akihiko đưa mắt trông theo. Bên kia những ô cửa kính đều tăm tắp, trăng tròn và sáng rỡ như chiếc trâm ngọc cài lên chiếc áo nhung đen, sáng đến mức lu mờ ngàn vạn ngôi sao điểm xuyết. Shinjiro luôn yếm thế mỗi độ trăng tròn. Akihiko biết rõ nguyên do, nhưng chẳng có cách nào giúp Shinjiro hoàn toàn dứt bỏ cảm xúc đó.
"Đừng uống nữa.” Tỳ tay lên sofa, Akihiko ngắm nghía gương mặt nghiêng nghiêng của Shinjiro. "Có tao ở đây rồi mà, Shinji.”
Dựa vào tao đi, những lời ấy nghẹn lại trong họng anh. Shinjiro không dựa vào anh, không chỉ bởi người kia có thói quen ém nhẹm tất thảy vào trong lòng, mà còn vì anh…
"Aki, mày không thấy mệt khi cứ tỉnh táo mãi thế hử?” Shinjiro giơ cốc về phía anh, "Uống không?”
Ánh sáng lấp lóa trước mắt tách anh khỏi dòng suy nghĩ ẩm ương. Akihiko nhìn cốc rượu lắc lư trên tay Shinjiro. Viên đá trôi nổi phản chiếu thứ ánh sáng nhạt nhòa lên dòng rượu sóng sánh. Đối diện với ánh nhìn nghiêm trang của Akihiko, Shinjiro “hừm” một tiếng.
"Thôi vậy..."
Anh còn chưa kịp thu tay về, người kia đã đoạt lấy chiếc cốc từ anh. Akihiko ngửa đầu, quyết đoán tống chỗ rượu còn lại xuống họng. Mùi Rum cay nồng xộc lên mũi, anh quệt đi vết rượu trên mép miệng.
"Tao đã bảo, mày không được uống rượu nữa."
Shinjiro im lặng nhìn anh. Ngược sáng, Akihiko cảm giác ánh mắt người nọ tĩnh lặng như hòa với vầng trăng vành vạnh sau lưng. Dù đã biết nhau mười mấy năm đằng đẵng, lắm khi anh vẫn chẳng tỏ tường cảm xúc của Shinjiro. Anh vòng qua bên kia sofa, chắn giữa Shinjiro và ánh trăng bàng bạc.
"Tao sắp sập nguồn rồi.” Anh dang tay, dìu dặt gọi Shinjiro, “Lại đây, Shinji, sạc pin cho tao đi."
Dường như Akihiko vừa nghe thấy tiếng cười nhè nhẹ từ Shinjiro. Vành tai anh hồng rực. Nồng độ rượu Rum mạnh hơn anh tưởng, cảm giác chếnh choáng ngày càng rõ rệt hơn. Khi Shinjiro đứng dậy, chậm rãi bước về phía anh, Akihiko nghe rõ tiếng tim anh đập lịch bịch trong màng nhĩ. Shinjiro vòng tay qua lưng, từ tốn ôm anh.
Chắc là do rượu, Akihiko thấy lâng lâng. Trái ngược với dáng vẻ cộc cằn, trầm lặng thường nhật, cái ôm của Shinjiro lúc nào cũng thấm đẫm dịu dàng. Akihiko nghe hơi thở người kia phả khẽ bên tai, đột nhiên bật cười.
"Cười gì?” Shinjiro khó hiểu hỏi.
"À… tự dưng tao cảm thấy trăng hôm nay đẹp thật.”
Akihiko đặt tay lên vai Shinjiro, tay còn lại đan tay người kia, giơ lên cao.
"Gì đây?” Shinjiro vẫn chưa bắt được ý anh.
"Có rượu, có trăng rồi, mày không thấy bầu không khí này hợp để nhảy một điệu lắm à?”
"Cho tao xin.” Shinjiro bất đắc dĩ nói, "Tao đâu biết khiêu vũ như mày?”
Nói là thế, Shinjiro vẫn bước theo hướng dẫn của anh. Sống lưng Akihiko thẳng tắp, dáng đứng Shinjiro thì hơi gù, ấy thế mà bước chân đôi bên đồng bộ đến lạ. Ánh trăng phủ tấm vải nhiễu mỏng manh lên mái tóc và sườn mặt hai người, Akihiko khẽ ngâm nga tấu khúc Ánh trăng của nhà soạn nhạc nước Đức. Trông nét cười trên môi anh, ánh mắt Shinjiro thoáng mềm đi.
Có Akihiko ở đây, đêm trăng tròn hôm nay hình như cũng không tệ đến thế.
Angst
Akihiko ngỡ anh đang thả hồn trong mơ. Không gian lắng đọng sắc xanh héo mòn, đến ngọn gió phớt qua những cánh hoa cũng khiến chúng rũ rượi, xanh xao. Vằng vặc trên mái tóc anh vầng trăng xanh ngắt. Nghiêng đầu, Akihiko áp má lên lớp lông trên áo khoác, hít một hơi. Tuồng như anh vừa ngửi thấy mùi hương cố nhân ùa về trong lớp áo, thứ mùi phảng phất hơi Rum tưởng chừng đã hoen nhòe trong ký ức anh.
Đêm ấy cũng là một buổi trăng tròn. Đêm nọ thì lại là một buổi trăng tròn khác. Một đêm trăng bạc thênh thênh, một đêm trăng xanh bải hoải.
Akihiko chẳng hứng thú gì với màu xanh lá. Anh thích màu đỏ hơn - nhưng đỏ thì cũng có sắc độ. Trước kia, Akihiko rất thích màu đỏ rực, đỏ thắm, đỏ hùng tráng, đỏ dã diễm. Không phải màu đỏ đô, đỏ nâu, đỏ sậm, hay bất cứ tông đỏ nào ảm đạm như chiếc áo khoác này. Nhưng con người ta khi gặp biến cố thì thường dễ đổi thay. Chẳng phải vì bàn tay nhuộm đẫm sắc đỏ của người chầm chậm trượt khỏi tay anh, chẳng phải vì sắc đỏ hôm ấy pha lẫn sắc xanh nhợt nhạt của sự sống rã rời, Akihiko vẫn yêu sắc đỏ rực rỡ - chỉ là, giờ đây anh yêu cả sắc đỏ điêu tàn.
Thứ màu sắc tàn tạ tâm can.
Gót giày lộp cộp trên những ô gạch tăm tắp. Anh quỳ một chân, cẩn trọng đặt bó hoa vẫn luôn ôm trên tay xuống nền gạch. Ánh sáng ô uế rọi lên những cánh hoa rực đỏ. Hoa ngả về sắc độ gần như màu áo khoác anh mang.
"Tiếc là không có rượu.” Akihiko lẩm bẩm, sau đó tự bật cười. "Thôi, có rượu vào lại thành thăm viếng mất.”
Thăm viếng - Akihiko không muốn dùng cách nói ấy. Vốn dĩ, người đã bao giờ ngưng sống trong trái tim anh?
Ngẩng nhìn vầng trăng xanh, Akihiko đứng dậy, ung dung cởi áo khoác. Bên trong anh vẫn mặc sơ mi trắng và gi lê len đỏ quen thuộc. Anh cài lại cúc áo rồi giơ chiếc áo khoác lên đối diện, bình tĩnh cất lời.
"Có hoa, có trăng rồi, Shinji, mày không thấy bầu không khí này hợp để nhảy một điệu ư?”
Chiếc áo trả về cho anh sự thinh lặng. Akihiko cười ngậm ngùi. Tay trái anh giữ tay áo, tay phải anh đặt tay áo lên vai mình.
Rồi Akihiko sải bước. Một hai, một hai ba, tấu khúc của ánh trăng câm lặng vang lên trong tâm tưởng anh. Chiếc áo xoay tròn theo anh, đồng bộ như hai trái tim đập chung một nhịp.
Ánh trăng từng là chứng nhân của tất cả tự tình giữa anh và người, từng là vị thẩm phán sắt đá phán người án tử. Ánh trăng mang người đi cùng với nửa mảnh hồn anh.
Giờ đây, nó chỉ còn vỏn vẹn nửa vầng trăng tàn trăng tạ.
NSFW
"Shinji, đêm nay tao ở lại với mày.”
Đã đến trước ngưỡng cửa, Akihiko chợt buông một câu ráo hoảnh. Đôi mắt xám như sương giăng thềm trời bên ngoài cửa sổ chú mục vào người đối diện. Giây khắc ấy, Shinjiro bỗng thấy ánh nhìn Akihiko sâu thẳm hơn.
"Được chứ, Shinji?”
Nghe người kia lặp lại lần nữa. Shinjiro bỗng phát hiện có lẽ hôm nay cả anh lẫn Akihiko đều say rồi. Chẳng cần câu trả lời từ anh, Akihiko vẫn xoay người, trở lại chỗ anh.
Đôi bên yên tĩnh nhìn nhau. Sau khoảng lặng chênh vênh ấy, anh đột nhiên xoay người, nắm lấy cổ tay Akihiko. Người kia lùi lại khi anh tiến tới, đôi mắt xám ngoan cố nhìn anh. Akihiko đáng ghét, Shinjiro thầm nghĩ khi hôn lên đôi môi kia, lúc nào cũng ương bướng ép người khác phải thuận theo ý mình.
Akihiko đưa tay bóp cằm Shinjiro, bắt anh phải há miệng để đưa lưỡi vào. Shinjiro chẳng ưa gì hành vi bức ép đó, nhưng thay vì tránh đi, anh lại cuốn lấy chiếc lưỡi ngang ngạnh, đáp lại người kia bằng cái hôn đầy hung hăng của mình. Akihiko hơi ngẩng đầu, chấp nhận sự khiêu chiến của anh. Phần lớn thời gian, cách hôn của họ sẽ như một hồi chiến trận: người tiến ta lùi, người công ta thủ; chẳng ai chịu thua ai, ngang tàng đến cùng cực. Hẳn bởi cùng ương ngạnh mà Akihiko chưa từng ngơi nghỉ trong việc thuyết phục anh trở lại SEES, còn Shinjiro thì vẫn chẳng buông được nỗi ân hận đầy ắp cõi hồn anh.
Nhịp thở đôi bên tán loạn trong hương rượu quẩn quanh. Shinjiro mở mắt, nhìn gò má hây hây ngay trước mũi, nhìn đôi mắt long lanh như trăng rơi đáy nước, nhìn đôi môi sưng mềm trên nước da trắng nhợt, rồi lại nhắm mắt, đắm mình vào vầng trăng ảo huyền.
Cả hai đều biết, chỉ một nụ hôn thì quá đỗi ít ỏi.
Akihiko bật ra tiếng than nặng nề khi Shinjiro cắn lên xương quai xanh của anh. Chiếc áo khoác của Shinjiro quá vướng víu, anh cởi phắt nó ra, ném sang bên. Lách cách. Sột soạt. Shinjiro chùng chân, mon men xuống chiếc gi lê len đỏ ưa thích của anh. Người nọ cắn lấy góc áo anh, dùng răng từ từ kéo nó lên. Góc nhìn vừa rồi quá kích thích. Shinjiro chết tiệt, Akihiko thầm mắng khi áo gi lê anh toàn toàn bị lột bỏ và môi lưỡi họ lần nữa va nhau. Anh vừa hôn vừa kéo Shinjiro trở lại căn phòng. Luôn là chỗ của Shinjiro. Luôn là anh đơn phương níu kéo. Shinjiro ngu ngốc, anh thầm mắng lần nữa khi người nọ giữ lấy gáy anh.
Sao cậu không thể trở về cùng tôi kia chứ?
Dù đã biết đáp án, Akihiko vẫn bức bối không yên. Shinjiro lại chẳng cho anh thời gian suy nghĩ, tiếp tục cởi bỏ những lớp vải rối rắm trên cơ thể anh. Akihiko cũng gấp gáp đáp lại. Trước mặt Shinji, anh cảm giác bản thân luôn chạy đua với thời gian, dù chẳng rõ nỗi bất an từ đâu mà có. Đã từng một thời, Shinjiro là chiếc mỏ neo của anh, ngăn anh khỏi những hành động bốc đồng. Giờ Akihiko lại thấy chiếc mỏ neo ấy quá nặng, đến thời điểm anh chẳng còn đủ sức níu giữ, nó sẽ trôi tuột khỏi tay anh, rơi xuống và vĩnh viễn ngụ lại đáy biển sâu. Đến cùng, chỉ còn mình anh lênh đênh trên dòng nước, dưới ánh trăng mênh mang và đêm trường mòn mỏi.
"Aki, đau quá à?”
Akihiko nhất thời chưa hiểu sao Shinjiro lại hỏi thế. Mãi đến khi ngón tay người kia quệt qua khóe mắt ẩm ướt của anh, Akihiko mới phát hiện anh lỡ để cảm xúc mài mòn lý trí.
"Ừ, đau.” Anh nói rất khẽ, tránh để Shinjiro phát hiện giọng anh nghèn nghẹn.
"Shinji, nhẹ nhàng hơn với tao đi.”
Shinjiro hé miệng, hình như muốn nói gì đó. Akihiko nín thở, chờ đợi. Rốt cuộc, khuôn miệng kia lần nữa khép lại, chỉ còn một thanh âm trầm ấm nhưng trĩu nặng khôn cùng.
"Ừ.”
Comments