top of page

Ủy thác ẩn danh theo yêu cầu

  • Writer: Nhân Thời
    Nhân Thời
  • Jun 18
  • 18 min read

Ủy thác | bởi Ẩn danh.

Mối quan hệ | Nhân vật được ẩn danh theo yêu cầu người ủy thác.

Thẻ | SFW/NSFW (Combo), Post-Traumatic Stress Disorder, Emotional Hurt/Comfort, Nightmares, Dissociation, Psychological Trauma, Healing, Soft Smut, Comfort Sex.

Dung lượng | 4,800 từ.



I, Giữa muôn đêm trường cô quạnh.



Đôi khi, trong những cơn mơ, ★ lại thấy mình trong bộ đồng phục cũ, đứng lặng dưới bầu trời xanh biếc. Ấy cái sắc xanh của những ngày đầu hạ khi xuân vừa lùi bước, để lại sắc ngan ngát trên khoảng trời thênh thênh. Cô đứng bên hàng rào lưới trên sân thượng, ngón tay chạm nhẹ lên mắt lướt. Phía sân trường bên dưới, các câu lạc bộ đang náo nức hoạt động. Mỗi lần bắt gặp khung thấy cảnh ấy, ★ lại ớn lạnh.


Đối với cô, bầu trời thênh thang kia từng gắn liền với cảm giác bị giam cầm. Dù có lên đến tận sân thượng, ★ vẫn bị những hàng lưới sắt thép quây kín. Trong mơ, cô luôn nghe thấy những tiếng ồn ào - những lời mạt sát, chửi rủa từ những kẻ giấu mặt, bủa vây lấy cô.


"★, thứ lập dị như mày sao lại được thầy cô chú ý đến thế!"

"Đồ làm màu. Cứ giả vờ đáng thương mãi thôi."


★ bỏ chạy khỏi sân thượng, áo đồng phục lấm lem, khắp người là những vết thương lớn nhỏ. Tiếng bước chân của chính cô truy đuổi cô, vang vọng không ngớt. ★ biết mình đang mơ song lại chẳng tài nào trốn thoát. Tay cô cầm một tờ giấy nhàu nát. Điểm thi? Bản kiểm điểm? Đơn xin nghỉ học? Cô không đọc nổi nữa, hành lang quanh cô méo mó, biến dạng.


Và rồi, mọi thứ đổ sập xuống.


Một bàn tay túm lấy ★, áo sơ mi cô bị giật ngược. Cô ngã xuống, cơ thể đập lên nền gạch lạnh buốt. Có tiếng loảng xoảng của đồ sứ vỡ. Cô nghe thấy tiếng một người đàn ông rất giống bố cô quát lớn bên tai. Mẹ cô đứng phía sau ông, nhìn cô lạnh băng. Những thanh âm lặp đi lặp lại đè nghẹt hơi thở ★. Chẳng biết mình ngã lúc nào, cô phát hiện máu rỉ ra từ bàn tay lẩy bẩy không ngừng.


★ bật dậy giữa chừng, mồ hôi đầm đìa.


Tài liệu trên bàn cô vương vãi. Cô trông xuống những tập hồ sơ giữa chừng, mệt mỏi thở dài.


Đôi khi, ★ cố gắng thức thật khuya chỉ để tránh rơi vào những cơn ác mộng. Cô vùi mình trong công việc đến kiệt sức, mong rằng khi thiếp đi, sự mệt mỏi sẽ cuốn cô đi thật nhanh, không để tâm trí kịp quay lại những ký ức cũ. Thế nhưng đôi khi, dẫu đã mỏi mệt đến rã rời, cô vẫn rơi vào vòng lặp ám ảnh đó.


Mấy ngày nay, có một manh mối tưởng chừng như có thể dẫn cô đến gần hơn với vụ mất tích của cha mẹ. Ban đầu, ★ đã hy vọng. Cô thật sự đã tin rằng lần này, mọi nỗ lực, tất cả những vụ án, bao thời gian và công sức cô đã bỏ ra sẽ được đền đáp. Thế nhưng sau hàng đêm chong đèn lọc tư liệu, sau khi tìm được đầu mối dẫn đến một kho dữ liệu cũ, thứ duy nhất cô tìm thấy lại chỉ là những tệp tin lỗi. Tất cả đều bị cắt xén, làm mờ, xóa sổ. Manh mối ấy dẫn cô đến ngõ cụt, giống như mọi lần.


★ đứng dậy, vào phòng vệ sinh muốn rửa mặt cho tỉnh ngủ. Thế nhưng khi soi bản thân trong gương, cô chợt như thấy lại dáng hình bản thân nhiều năm trước.


“Mày không xứng đáng được yêu thương!”


Giật mình, ★ dáo dác nhìn xung quanh. Căn phòng tuyệt nhiên yên tĩnh, thế nhưng cô lại cảm giác có rất nhiều ánh mắt hướng về phía mình. Họ đều biết cô thảm hại, yếu đuối thế nào. Những ánh nhìn quặn lên trong lòng cô cảm giác nôn nao, ★ ngước lên, chợt bắt gặp một đôi mắt vô hồn đang chằm chặp nhìn cô.


Không!


★ vô thức lùi lại.


Đừng nhìn đừng nhìn đừng nhìn!


Xin các người đừng nhìn tôi nữa! Xin các người đừng chạm vào tôi. Tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi!


★ nghe thấy tiếng loảng xoảng, gần đó. Tiếng rơi vỡ leng cheng thường thấy mỗi khi cha mẹ không hài lòng khi cô mắc khuyết điểm. ★ giật bắn mình khi nghe những âm thanh đó. Cô ôm đầu, ngồi sụp xuống.


Tất cả đều là do tôi! Tôi van các người hãy tha cho tôi đi. Con xin cha mẹ, lần sau chắc chắn con sẽ không làm sai nữa, nhất định con sẽ được điểm tối đa. Đừng đánh con, con đau lắm! Đừng đánh con!


Tai cô ù đi những tiếng mắng mỏ ồn ã. Thời hoa niên đẹp đẽ nhất đời những học sinh đã lưu lại những vết sẹo mà đến mãi sau này, chúng vẫn thường xuyên dày vò cô đau đớn.


"★!"


Tiếng gọi cô xen lẫn với tiếng thở dài của cha mẹ và những tạp âm bên tai. ★ gạt cánh tay đang vươn đến phía cô, ôm đầu chặt hơn. Cô không ngừng lặp đi lặp lại những câu nói mà cô vẫn thường cất lên trong vô thức.


“Con xin lỗi, con sai rồi! Con hứa sẽ ngoan ngoãn hơn mà, con hứa sẽ làm tốt hơn... sẽ được điểm tối đa. Con sẽ không làm chơi nữa. Con sai rồi! Con sai thật mà! Xin đừng đánh con... đừng đánh…”


"★, là anh, là anh!"


Có bàn tay kéo cánh tay cô ra. Luồng hơi ấm đối nghịch với đôi tay lạnh toát của cô. ★ giật mình, theo bản năng tránh né cái chạm kia. Cô không thể phân biệt được rốt cuộc bản thân có còn trong cơn ác mộng đó không.


"Là anh, ∎ đây, ★!” Giọng nói kiên nhẫn gọi cô, “Em nghe thấy anh không."


Anh ∎?


★ ngơ ngác ngước lên.


∎ đang ở đây sao?


Trong ánh sáng tờ mờ, cô thấy rõ gương mặt lo lắng của anh. Tay trái cô run run đưa lên. Khi chạm được vào gương mặt anh, ★ chợt bừng tỉnh.


“Anh ∎?”


Vừa dứt lời, cả người ★ bất chợt rơi vào một vòng tay ấm áp như mùa xuân. Rõ ràng đã có lúc cô từng ngước nhìn mặt trời rực rỡ nhất mà vẫn không xua tan được cảm giác giá lạnh đến thấu xương. Thế mà giờ đây, cô lại cảm nhận được hơi ấm thật sự của mùa xuân ngay trong lòng anh. Hơi ấm ấy trượt lên da cô lạnh lẽo, vùi cô vào trong một lồng ngực ấm áp với trái tim đang đập. ★ nghe thanh âm dịu êm mà vững vàng kia, bất giác nhận ra, thì ra cùng là những con người có thân nhiệt 37 độ, trên đời lại có một vòng ôm dịu dàng đến thế. Dịu dàng đến mức, cô chỉ muốn nằm một giấc đến thiên thu nơi anh.


"★..." Thanh âm ∎ lắng xuống khi cô ngả đầu vào anh. Bàn tay anh chạm lên làn tóc xác xơ, cố lay tỉnh một cô thẫn thờ, "★, đừng ngủ được không? Anh muốn gặp em."


"Ừm." ★ đáp khẽ, nhưng vẫn chưa vội động đậy. Cô mệt quá, lâu rồi mới mệt mỏi như thế. Dường như những tháng ngày truy tìm tung tích cha mẹ đã vắt kiệt cả thể xác lẫn tinh thần cô. Lúc này, khi mọi thứ sụp đổ cùng cơn ác mộng kia cô mới vỡ lẽ, suốt thời gian ở trong NXX, trải qua biết bao vụ án để tìm kiếm cha mẹ mất tích, thì khi thực sự có manh mối về vụ án ấy, phần nào đó trong cô lại kháng cự.


Chấn thương tuổi thơ họ để lại quá sâu. Sâu đến mức, ở nơi tối tăm nhất trong lòng mình, ★ đã thấy nhẹ nhõm, thậm chí có phần thanh thản khi mọi đầu mối cuối cùng lại rơi vào ngõ cụt. Cha mẹ luôn muốn cô trở nên hoàn hảo. Sau này, kể cả trong vô thức, ★ vẫn tạo ra lớp vỏ bọc Rosa để cô cảm thấy bản thân có ích. Nhưng sâu thẳm đáy lòng, ★ vẫn không thể trốn thoát khỏi cảm giác ghét bỏ chính bản thân vô dụng của mình. Nếu họ thấy cô của hiện tại thì sẽ ra sao? Liệu, có cơ may nào khi cô tìm thấy họ, cuộc sống hiện tại của cô với ∎ cũng sẽ bị phá hoại hay không?


Không được, ∎ quá quan trọng với cô. Cuộc sống hiện tại với anh quá tốt đẹp để có thể bị dấu hiệu bất ổn đánh đổ.


Thấy cô hơi cựa quậy, ∎ khẽ nói, “Đừng động đậy, ★, em bị thương rồi.”


Nghe anh nói, lúc này ★ mới ngửi thấy trong không gian một mùi tanh tanh ngai ngái. Trước kia, cô luôn quen thuộc với mùi vị này. Bẵng lâu không bị, ★ cứ nghĩ cô quên mất sự hiện diện ấy rồi. Cô tưởng cuộc sống yên bình bên ∎ sẽ dần xóa nhòa những dấu vết chấn thương trong quá khứ, song thực ra, chỉ cần một lần biến động là tâm trạng cô lại bị khơi dậy.


★ cựa người, nhấc tấm lưng nặng trịch của cô khỏi người yêu. Ánh đèn mờ trong nhà vệ sinh chiếu xuống, cô thoáng lấy lờ mờ vết đỏ dính trên tấm áo trắng ngần của anh. Bất thần, cơn đau nơi bàn tay và cổ tay chợt trỗi dậy. Lúc này cô mới nhận ra tay phải của mình đang được bọc trong một tấm khăn mùi soa. ∎ bình tĩnh giữ bàn tay ấy, chỉ khẽ buông ra lúc ★ cử động. Cô tháo khăn mùi soa, nhìn vết thương lởm chởm và vết máu trên những đốt ngón tay, thở dài.


"Em lại tự hại nữa sao? Lần này là vì sao đây?"


"Là lỗi của anh." ∎ nói, "Biết là em không thích gương rồi mà anh vẫn không tháo hết những tấm gương trong phòng em."


Theo lời anh, ★ nhìn về phía tấm gương trong phòng vệ sinh. Trên tấm gương có những đường nứt nhỏ. Máu vẫn lưu lại ở đó, chứng tỏ cô đã thực sự đấm tay mình lên. Thế nhưng ★ lại chẳng hề có chút ký ức nào. Ký ức cô vẫn còn kẹt lại trong bầu trời thênh thang miền mộng ảo.


"Em lại mơ về hồi cấp ba..." Cô thều thào, "Em còn mơ thấy cả cha mẹ. Rõ ràng, em gia nhập NXX để kiếm tìm họ. Nhưng đến khi tìm thấy manh mối rồi, em lại... sợ hãi. Em sợ một khi tìm thấy họ thì lịch sử sẽ lặp lại và cuộc sống mãi mới khởi sắc của em lần nữa trở về trong tối tăm."


"Không đâu, ★." ∎ ôm cô, "Có anh ở đây, anh sẽ không để họ làm thế.”


Nhìn sâu vào đôi mắt tím biếc của anh, ★ bỗng nảy sinh ham muốn gần gũi với anh. Cô nhoài tới, ngẩng đầu, hôn nhẹ lên bờ môi anh. Làn môi của ∎ cũng ấm áp như thân nhiệt anh. Đôi môi anh là ngọn lửa sưởi ấm cô trong đêm đông giá lạnh, ★ không thể ngừng được ham muốn níu giữ hơi ấm ấy. Cô không màng bản thân đang bị thương, trượt tay lên áo sơ mi anh. Nụ hôn của cô, so với cảm giác thân mật thông thường, lại giống như hơi thở thoi thóp của một sinh vật đang cố gắng bắt lấy chút ánh sáng cuối cùng.


∎ giữ lại cánh tay cô, không cho cô cựa quậy làm rách thêm vết thương. Tay còn lại, anh vòng qua mái tóc đen, giữ lấy gáy cô và từ tốn hồi đáp cô. Anh dùng sự dịu dàng và chủ động của mình để chứng minh sự hiện diện của bản thân giữa thời khắc mà ★ cảm thấy mơ hồ, lạc lõng nhất. ★ có thể cảm nhận rõ sự chân thật trong từng động tác của anh. Cách anh từ tốn tách mở môi cô. Cách anh len sâu chiếc lưỡi ấm nóng vào trong khoang miệng cô và cả cách bàn tay thật dịu dàng xoa xoa làn gáy. Sự an ủi của anh chính là liều thuốc hữu hiệu nhất để xoa dịu một cô sắp sửa vụn vỡ. Nhưng khi đang chìm trong nụ hôn êm ái kia, phần nào đó trong cô lại tự hỏi.


Tại sao ∎ phải trở thành liều thuốc của cô? Tại sao anh phải chịu cảnh chứng kiến cô tự đày đọa bản thân mà không thể thoát ra vũng lầy oái oăm ấy. Cơn ác mộng của cô cũng khiến ∎ mất ngủ một lần nữa. Ở cạnh cô chính là đọa đày. Họ không thể tiếp tục thế này.


Cô không xứng đáng được yêu thương! Cô không có quyền yêu và được yêu! Kẻ còn không thể yêu thương nổi bản thân như cô, còn muốn có quyền được yêu hay sao? Rồi cô sẽ hủy hoại anh ấy giống như cách cô liên tục hủy hoại bản thân thôi! Thật khủng khiếp, bản thân cô là một thứ quái thai khủng khiếp, ∎ không nên dính dáng tới một thứ như cô.


Như chợt bừng tỉnh khỏi cơn mê, ★ chợt buông môi hôn. Cô tách ra khỏi lòng anh, khẽ nói, "Em ổn rồi. Anh về phòng ngủ lại đi."


∎ nghiêm túc nhìn cô, "★, em đang không ổn."


"Mai anh còn có cuộc họp quan trọng, đừng để vấn đề của em ảnh hưởng đến anh."


"Vấn đề của em cũng là vấn đề của anh."


∎ đang muốn ôm cô lần nữa, nhưng ★ lập tức tránh đi. Cô ôm hai cánh tay vào nhau, chối từ sự thân cận của anh, chối từ hơi ấm mà cô vừa mới tham lam giữ lấy như cọng rơm cứu mạng.


"Không đâu, ∎, đây là vấn đề của em. Em không thể làm phiền anh phải đối diện với cảnh thấy em... trở nên thế này. Em không yêu thương nổi bản thân, ∎.”


"★..."


“Em sẽ tiếp tục, tiếp tục như vậy và anh càng ở lâu với em, anh sẽ càng bị vấn đề của em làm cho kiệt quệ. Em không chịu nổi cảm giác đó... Em không chịu nổi!"


"★, nhìn anh." Ngón tay ∎ lướt qua gò mà cô. Anh khẽ nâng gương mặt cô lên, cất giọng vững vàng, "Nhìn anh này."


Lần nữa đối diện với đôi mắt anh, ★ thấy cô như được bao bọc bởi một vùng trời rất dịu. Khi ánh hoàng hôn buông xuống phía chân mây và lặn dần trong thời khắc tàn ngày, khi màn đêm dần buông xuống và cô được thu mình khỏi thứ ánh sáng chói ngời của mặt trời, ★ mới cảm thấy an toàn hơn. Cô đã luôn tìm thấy được ở ∎ sự an yên ấy. Cô không muốn...


"Em không muốn anh bị kéo theo vấn đề của em." Cô nghẹn ngào, "Em không muốn mối quan hệ của chúng ta bị nó hủy hoại."


"Sẽ không đâu, ★. Mối quan hệ của chúng ta sẽ không bị bất cứ điều gì ảnh hưởng."


"Anh không phải một cục pin năng lượng vĩnh cửu. Sẽ có lúc anh mệt mỏi thôi, ∎." ★ trân trối nhìn anh, "So với việc chờ đợi anh kiệt sức, em thà rằng chúng ta..."


★ còn chưa dứt lời, ∎ đã ôm cô vào lòng. Cánh tay anh hơi siết chặt trong nỗ lực giữ lại cô đang trượt khỏi tầm tay, rằng nếu buông ra, anh sẽ thật sự đánh mất ★.


"★, lúc này em đừng nghĩ nhiều như vậy." Anh thì thầm bên tai cô, giọng man mác một nỗi buồn dịu nhẹ.


"Đi cùng anh tới một nơi, được không?"



II, Em luôn kiếm tìm hơi ấm nơi anh.



Lúc ∎ băng bó xong cho ★ thì đã hơn hai giờ sáng. Cô không biết anh còn có thể dẫn cô đi đâu vào khoảng thời gian này trong ngày. Nhưng dù sao, tỉnh lại từ cơn ác mộng kia và trải qua toàn bộ sự việc hỗn loạn như vậy, cô chẳng còn vào giấc nổi.


∎ rời khỏi phòng một lát rồi quay lại với áo khoác, chìa khóa xe và ánh nhìn rất kiên quyết nhưng nhẹ nhàng.


“Đi thôi,” anh nói, “Chúng ta ra ngoài một lúc.”


★ khẽ gật đầu, để mặc anh quàng áo khoác lên người cô, đan tay cô vào tay mình và dắt ra cửa. Không khí đêm lùa vào mặt, lạnh đến mức khiến cô thoáng rùng mình, nhưng lại dễ chịu một cách kỳ lạ.


Chiếc xe của ∎ đỗ ngay dưới bậc thềm. Anh mở cửa ghế phụ cho cô, tay luôn đặt nơi gáy lưng ghế. ★ ngồi vào trong, cảm giác cô đang được anh gói lại. Bỗng chốc, cả thế giới bỗng thu bé lại chỉ còn trong khoang xe ấy, chỉ còn cô và người con trai ngồi bên cạnh.


∎ khởi động xe, lẳng lặng đưa cô rời khỏi thành phố đang say ngủ.


Từ khi chuyển đến nơi này, thú thực, ★ vẫn chưa quen được với việc cô đã có một ngôi nhà mới. Với cô, đôi khi, nhà là một khái niệm thật xa xăm. Nó gắn liền với những trận đòn roi khắc nghiệt mỗi khi cô không đạt được thành tích tốt và thực hiện đúng bổn phận một người con mà cha mẹ mong cầu. Nhưng nó lại là nơi tồn tại duy nhất của cô sau những giờ phút bị bắt nạt trên trường. Thời niên thiếu, ★ cảm thấy thực ra nhà không khác khoảng trời xanh ngắt mà cô trông thấy nơi sân thượng là bao. Nó là một cái lồng thênh thang quây kín lấy cô, trao cho cô một chốn tạm bợ và cũng đày đọa cô trong những tháng ngày nơm nớm lo sợ. Đến tận bây giờ, khi đã có một ngôi nhà riêng với ∎, ★ vẫn vô thức e sợ thứ gọi là "nhà" ấy.


Trời đang độ giao mùa xuân-hè. Hai giờ sáng, từ trong xe ★ có thể trông thấy loáng thoáng những vì sao. Cô không hỏi ∎ lái xe đưa cô đi đâu. Sau những dằn vặt mệt mỏi đêm nay, có lẽ, cô chỉ cần một thời khắc bình yên bên anh.


Dần dần, ★ nghe thấy lãng đãng thanh âm. Ban đầu, cô không nhận ra họ đã đến biển. Mọi thứ tới thật khẽ khàng, từ âm thanh, mùi vị đến cả cảm giác lướt qua da thịt đều mang theo hơi thở man mát, xa xăm.


Chiếc xe chậm lại rồi dừng hẳn. ∎ tắt máy, nghiêng đầu nhìn cô. Thấy ★ khẽ gật đầu, anh bước xuống xe trước, vòng sang bên kia mở cửa cho cô.


Hai giờ sáng, anh dẫn cô ra ngắm biển. ★ không ngờ biển đêm lại khác biệt so với ban ngày như vậy. Những đợt sóng tấp vào bãi cát. Ánh trăng rọi xuống những hạt cát lóng lánh như sao sa xuống trần. ★ cởi giày, chạm khẽ bàn chân trần lên cát. Cát lọt vào kẽ chân cô, lợn cợn nhưng cũng mịn màng.


∎ trải tấm phản nhỏ lên bãi cát, bảo cô ngồi xuống cùng mình.


“Trước kia,” anh kể, “đã có lúc anh luôn nghĩ mình tồn tại chỉ để thay thế anh trai. Cái bóng của anh ấy lớn đến mức... anh gần như không thấy nổi chính mình. Anh đã từng chỉ muốn chạy trốn khỏi tất cả trách nhiệm, kỳ vọng, cả chính bản thân anh bản thân nữa. Nên em thấy đó, trước khi gặp em, anh cũng có vài tai tiếng... ờm, nói thế nào nhỉ, không đáng tự hào lắm đâu.”


"Hình như anh chưa từng kể với em, nhưng lạ thật..." ★ lẩm bẩm, "Em cảm giác mình đã biết rồi."


"★ của mình nhạy bén lắm mà, nhỉ?" ∎ cười, khẽ vuốt một lọn tóc lòa xòa trước trán cô, giọng pha lẫn giữa nghiêm túc và trêu chọc.


"Thực ra, anh từng nói với em lúc tỏ tình rồi, rằng trước khi gặp em, anh thật sự không hiểu rõ tình yêu là gì. Anh luôn nghĩ tình yêu phải lãng mạn, rực rỡ như những bức tranh, thật đẹp đẽ và tràn ngập sắc màu. Nhưng giờ, khi ngồi cạnh em thế này, cùng ngắm biển đêm và lắng nghe sóng vỗ anh mới hiểu, tình yêu không nhất thiết phải lúc nào cũng rực rỡ. Đôi khi, nó chỉ đơn giản là một khoảnh khắc lặng yên như đêm nay."


★ dường như hiểu được lời anh. Vào những sáng mùa hè, mặt nước lấp lánh như xà cừ, sóng nhỏ dập dềnh dưới nắng vàng như được thêu dệt từ ánh sáng. Nhưng cũng có những ngày đông xám xịt, mặt biển phủ sương mù, im lìm và lạnh lẽo. Đôi khi, nó là những ngày biển động và sóng cuồng quay cùng gió. Thế nhưng sau tất cả, khi bão qua đi, biển vẫn trở về với dáng vẻ nguyên sơ và tĩnh lặng như thuở đầu.


Hẳn lẽ, tình yêu giống như biển trước mặt họ, mang nhiều dáng vẻ. Có những khoảnh khắc đẹp đẽ và ngập tràn ánh nắng, cũng có những đêm trường tĩnh lặng như này.


"Nên là, ★ à…” ∎ nhìn cô đau đáu, “đừng vì một thời khắc mệt mỏi mà từ bỏ anh, được không?"


★ bỗng thấy gió lùa hơi muối mặn vào mắt cô. Cô choàng ghé đến, vòng tay qua cổ ∎ mà bật khóc. Tiếng khóc thổn thức nhòe tan trong sóng biển. Biển đêm mang nỗi buồn theo dòng nước mắt của cô trôi xa, xa mãi, chỉ còn để lại một khoảng lặng trên bãi cát cùng anh.


"Đừng trao em quá nhiều tình yêu như vậy, em sợ lắm..." Cô run rẩy ghì chặt anh, "Em sợ mình sẽ đánh mất những điều đẹp đẽ này, em sợ một ngày nào đó anh sẽ bị em mài mòn. Nhưng em..."


Cô nới lỏng tay, tách mình ra khỏi chiếc ôm mà nhìn thẳng vào mắt anh. Giữa không gian mênh mông này, lạ lùng thay, cô lại trông thấy bóng dáng mình trong đôi mắt anh.


"Nhưng em yêu anh, ∎."


Bởi vì yêu nên cô sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ mỏi mệt khi ở bên cô. Vì yêu nên cô sợ hãi anh sẽ rời đi. Nhưng cũng yêu mà cô có thể vượt qua hàng ngàn cơn ác mộng, vì yêu mà cô ích kỷ muốn níu giữ anh bên mình.


"Em muốn được ở cùng anh mãi mãi."


Khi ∎ hôn cô, ★ khẽ nhắm mắt. Cô ngửi thấy tiếng sóng biển rì rầm bên tai. Vị muối lẫn trong nước mắt cô chảy vào nụ hôn đằm thắm. ★ cảm giác trái tim héo mòn của cô vừa được nụ hôn nhuốm đẫm hơi đêm rót đầy, tràn trề sống dậy. Cô siết nhẹ tay áo anh, lại nghe anh thì thào bên tai.


"Anh cũng vậy, ★. Anh cũng vậy."



III, Và biển (anh) chính là câu trả lời.



★ không nhớ rõ họ đã hôn nhau bao lâu, chỉ biết gió biển vẫn thổi qua vai áo cô khi ∎ nhấc bổng cô lên, bước những bước vững chãi trên nền cát mềm. Cô rúc vào cổ anh, lắng nghe tiếng tim anh đập đều đặn bên dưới lớp áo mỏng. Mọi hoảng loạn của cơn ác mộng trước đó dường như đã tan dần trong hơi ấm quen thuộc.


∎ bế ★ về xe. Anh đặt cô vào trong ghế sau của xe rồi nhoài vào, say sưa hôn cô ngay trước khi đóng cửa. ★ thầm thấy may mắn vì đang là buổi đêm, chỉ có biển và trời sao chứng kiến cuộc làm tình của họ. Nghe cô nhắc, ∎ mới tháo đôi giày của anh và đóng lại cánh cửa. 


Tiếng sóng biển bị ngăn cách bên ngoài, trong không gian chỉ còn lại tiếng thở gấp quyện hòa. ∎ lo tay cô bị thương, bèn dùng một tay nhấc hai cánh tay cô lên cao. Lưng ★ tựa vào thành xe, ∎ biết cô không thích soi gương nên toàn bộ cửa kính trong xe đều được anh lắp lại kính tối màu, ít phản chiếu. Dù có tì lên đó, ★ cũng sẽ thấy an toàn.


Anh len một chân vào giữa chân cô, tay còn lại kéo lấy cằm cô, đẩy sâu nụ hôn quyến luyến. Môi lưỡi lên lên xuống xuống dập dềnh như sóng triều. ★ hé miệng, dạn dĩ đón lấy tình cảm của anh. Thực lòng, cô vẫn thấy chính mình thật tệ hại khi kéo anh cùng thao thức. Nhưng ∎ đã yêu cô nhiều đến thế, nếu cô không dũng cảm lên một chút mà đón nhận tình yêu này, có thể cả đời cô cũng sẽ chẳng tìm được khoảnh khắc nào như vậy.


Trong bóng tối, hơi thở anh vẫn còn vương mùi sóng biển. Anh hôn từ môi cô lên mí mắt, dụi khẽ chiếc mũi vào bên má chưa cô vệt nước của cô. ★ bật ra tiếng cười nho nhỏ. Anh lại hôn từ khóe mắt xuống chóp mũi cô, qua môi, qua cằm rồi xuống nữa. Chiếc áo choàng trên người ★ đã tuột xuống sàn xe từ bao giờ. Cô khẽ nhắm mắt khi anh hôn từ cổ xuống dọc xương quai xanh cô. Anh kéo vạt áo cô xuống, hôn lên đôi gò bồng trắng trẻo của cô bên dưới lớp vải. ★ không dám nhìn xuống cơ thể mình, nhưng khi ∎ ngẩng lên, có lẽ là thần giao cách mắt, cô hé mở mắt nhìn anh.


Ánh nhìn của anh đôi khi khiến cô bâng khuâng nhớ lại ngày khi họ mới bên nhau. Đã mấy lần kỷ niệm rồi, ánh mắt anh vẫn nguyên vẹn một tình yêu như thế.


"★, chị à," ∎ thì thầm, "Cứ để em yêu chị nhé. Chỉ cần để em yêu chị thôi."


Đôi khi, đón nhận tình yêu cũng thật khó như mở lòng yêu ai đó. ★ nhìn anh, một giọt nước mắt không kiềm được mà trượt khỏi khóe mi cô, rơi xuống lòng anh.


"Ừm."


Thanh âm cô tan đi trong cái hôn khẽ khàng. Một cái hôn rất tĩnh lặng trong bầu không gian yên ắng. ∎ lặng lẽ trao cô hơi ấm qua lớp vải. Nhiệt độ quen thuộc tràn vào làn da cô, len lỏi tận đến những nơi sâu kín nhất trên cơ thể cô. Bóng tối như tiếp thêm sự dũng cảm cho cô. ★ chủ động tách chân mình, đón lấy hơi ấm của anh.


∎ không muốn cô tì lưng vào thành ghế khó chịu bèn ôm cô ngồi dậy, đặt cô ngồi lên đùi mình. Ở tư thế này, thậm chí anh còn có thể vào sâu hơn. ★ không kìm được, hơi rướn cổ lên cao. ★ ngồi trên đùi anh, hai tay quàng vào gáy anh. ∎ giữ lấy eo cô, từ tốn di chuyển bên trong cô. Hơi thở ngập ngừng của cô dần chuyển thành những tiếng rên rất nhẹ. ★ ngả vào lòng anh.


Đó là một khoảnh khắc từa tựa như pháo hoa, mọi thứ bỗng sáng bừng trong phút chốc. Sau tất thảy những hoảng loạn, trốn tránh, cô vẫn muốn cùng anh trải qua những khoảnh khắc như thế này, khi đôi bên da kề da trong bóng đêm sâu thẳm.


Kéo lấy lưng áo anh, ★ gọi tên anh trong tiếng thở dốc. "∎, ∎..." cô muốn cất lên cái tên đó mãi đến tận lúc hừng đông. Phía trên họ là trời sao lấp lánh. Xa kia là sóng biển ôn tồn. Chỉ ở nơi này, trong khoang xe tồn tại một hơi ấm nguyên sơ mà ★ luôn tìm kiếm. Nơi mà cô không còn phải làm một ★ mạnh mẽ, không cần kiểm soát từng cảm xúc, không cần đo lường ánh mắt người khác. Cô có thể mỏng manh, dễ tổn thương, nhưng cũng biết yêu và được yêu.


Khi ánh ban mai chiếu lên cơ thể trần trụi của cô và lột trần cô dưới ánh sáng, lúc ấy, có lẽ cô cũng có thêm được chút dũng khí để đối diện với bình minh.


Và lại một lần nữa, cô muốn đối diện với câu trả lời cô tìm thấy nơi anh.


Related Posts

See All
Thiệu Trạm, Hứa Thịnh, CHNNNĐC

Ủy thác  | bởi Rinki Rudonori. Mối quan hệ  | Char x Char | Thiệu Trạm x Hứa Thịnh. Nguyên tác  | Câu hỏi này nằm ngoài đề cương. Thẻ  |...

 
 
 
Ezio, Vanhoutti, OCTP

Ủy thác  | bởi Rinn Senseii. Mối quan hệ  | OC x OC | Ezio x Vanhoutti. Thẻ | Loạn luân, Ám chỉ loạn luân, Ám ảnh, Vùng xám đạo đức, Góc...

 
 
 
Ủy thác ẩn danh theo yêu cầu

Ủy thác  | bởi Ẩn danh. Mối quan hệ  | Nhân vật được ẩn danh theo yêu cầu người ủy thác. Thẻ | NSFW, Semi-Public Sex, BDSM Dynamics,...

 
 
 

Comments


bottom of page