Hiro, Rei (Conan)
- Nhân Thời
- Nov 12, 2024
- 15 min read
Updated: Jan 15
Ủy thác bởi Không Hề Vã.
Mối quan hệ | Morofushi Hiromitsu, Furuya Rei (Conan) |
Thẻ | NSFW, Dom/Sub verse, Dom Hiro, Sub Rei, Dom drop, Consent play, Blow jobs, Anxiety, Guilt trip, Aftercare. |
Đếm từ | 3,900 |
Hiếm có những ngày Hiro rã rời như thế. Cửa phòng khép lại là hắn nằm phịch xuống chiếc sofa cũ trong phòng, tay gác lên trán. Hắn muốn đánh một giấc chẳng biết trời trăng gì, nhưng dù đã nhắm nghiền mắt, các giác quan của hắn vẫn tỉnh táo vô cùng.
Sột soạt, Hiro nghe tiếng động bên ngoài, có lẽ Rei đang dọn dẹp vết máu vương vãi họ để lại trên hành lang. Dù chủ trọ chẳng bao giờ ghé kiểm tra căn hộ ọp ẹp này, lúc nào cậu cũng cẩn thận xóa sạch dấu vết. Hiro không phải kiểu người có thể ở yên trong khi người khác làm việc, nhưng dẫu tâm trí giục giã hắn đứng dậy, cơ thể hắn vẫn bất động trên ghế như thể cơn sinh tử ban nãy đã bòn rút gần hết sinh lực hắn.
Có lẽ thế thật, Hiro chẳng rõ. Thậm chí, hắn còn không cảm giác được cơn đau đến từ vết thương của chính mình.
Vết thương… đúng rồi. Nào phải mỗi hắn, Rei cũng đang bị thương nữa. Hắn không thể để cậu tự mình băng bó được. Nghĩ thế, Hiro bèn nhấc mình khỏi chiếc sofa cũ kỹ, vừa xoa mái tóc còn vương gạch bụi vừa lừ đừ đi lấy hộp cứu thương.
Hồi còn làm trong cục An ninh Công cộng, đã vô số lần hắn và Rei cận kề cửa tử. Lúc nào trong người Hiro cũng mang sẵn băng gạc và thuốc giảm đau. Vừa rồi, hắn và Rei đã dùng một liều cầm máu tạm, băng gạc hắn mang theo cũng lẫn đất cát, chẳng còn sạch sẽ. Hiro mở tủ, lấy hộp sơ cứu, quay lại đúng lúc giáp mặt với Rei.
“Chưa đi tắm à?”
Rei vừa hỏi hắn vừa cởi áo khoác ngoài, vắt lên thành ghế. Trông cậu hơi mệt mỏi. Mái tóc vàng nhạt vốn thẳng thớm của cậu đã mất nếp, vài lọn rủ xuống, che mất một phần đôi mắt sắc sảo. Hiro bước tới, chỉnh lại mấy lọn tóc lòa xòa cho cậu, cười bảo:
“Lát nữa đi. Để tớ băng bó xong cho cậu đã.”
Hắn kéo người kia lại sofa, bảo cậu ngồi xuống. Đặt hộp sơ cứu lên lớp da cũ, Hiro ngồi quỳ một chân, bắt đầu kiểm tra vết thương của Rei. Mắt lia đến vết cắt qua cẳng tay cậu, hắn hơi nhíu mày. Vừa rồi không kịp sơ cứu vết thương này, giờ thì nó đã sưng lên, bám rịn vào lớp vải sơ mi.
“Chờ chút, tớ đi lấy kéo cắt vải.”
Hiro nói rồi định đi tìm kéo. Nhưng còn chưa đứng dậy, hắn đã bị Rei giữ lại.
“Scotch.” Cậu gọi, giọng nghiêm túc. "Cậu sao rồi?”
Hiro bối rối trước câu hỏi không đầu không đuôi của cậu, "Gì đó?”
"Trông cậu không ổn.” Rei kéo Hiro lại gần, tỉ mỉ quan sát gương mặt hắn, “Căng thẳng?”
Hiro định chối theo bản năng, nhưng Rei còn phản ứng nhanh hơn hắn. “Không phải,” Cậu nghiền ngẫm, “là di chấn sa sút tinh thần sau khi trải qua stress quá độ.”
Rei luôn tinh ý trong việc phán đoán cảm xúc người khác chỉ qua vài động thái nhỏ nhặt. Chẳng khó để cậu phát hiện ngay trạng thái bất ổn của Hiro. Sau khi trở thành điệp viên hai mang, họ đã quen với việc cả ngày lượn qua lượn lại trước mặt kẻ thù. Về khoản này, tâm lý Rei vững hơn hẳn hắn. Cậu như một người đi dây điêu luyện, dù lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc vẫn bình tĩnh vô cùng. Cũng bởi vậy, lắm khi cậu liều lĩnh rất mực. Hiro nhớ có lần cậu xông xáo truy đuổi một tên tội phạm gài bom, suýt chút nữa mất mạng. Hay cả hôm nay…
“Tớ không sao đâu.” Hiro gượng gạo nói, “Ngủ một giấc là ổn thôi.”
Rei liếc hắn, thẳng thừng vạch trần, “Cậu còn vào giấc nổi à?”
Hiro im lặng một thoáng rồi khẽ thở dài, "Bourbon..." Hắn kéo Rei lại gần, xắn tay áo cậu lên, hết sức tránh động đến vết thương trên cẳng tay cậu. “Cậu còn đang bị thương đấy.”
“Cậu cũng vậy còn gì.”
“Ít nhất thì cũng nên băng bó đã…”
“Scotch.” Rei ngắt lời hắn, áp lòng bàn tay lên mặt hắn. “Play không?”
Tông giọng cậu hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay cậu lại ấm áp vô cùng. Hơi ấm kia truyền đến, Hiro mới sực phát hiện da hắn lấm tấm mồ hôi. Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt xanh màu diên vĩ đối diện, những lời lẽ chối từ đều bị ánh mắt cậu nuốt chửng. Cảm giác chỉ cần nhìn lâu chút nữa, hắn sẽ sa lầy trong đó.
Đảo mắt ra chỗ khác, Hiro nói khẽ, “Bây giờ không tiện.”
“Nhìn thẳng tôi mà nói.”
“Bourbon, thật sự lúc này tớ…”
Bàn tay Rei trượt xuống cổ hắn, chạm lên yết hầu. Hiro bất giác nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lia về phía cậu. Hắn phát hiện ánh nhìn sắc sảo thường ngày của Rei đã mềm hẳn đi. Đôi con ngươi cậu trìu mến mà long lanh hơn. Cậu lướt tay qua lớp áo, dọc theo đường ngực xuống phía dưới. Những ngón tay Rei len qua thắt lưng bó chặt quần vải, câu kéo hắn lại sát mình. Cọ đùi lên hạ bộ Hiro, Rei cất tiếng.
"Ngài..." Cậu kéo dài thanh điệu, mềm mỏng nhìn hắn, "không muốn ư?"
Phòng trọ tối om. Leo lét ánh sáng hắt vào từ đèn đường bên ngoài, tán đều gương mặt mập mờ của nhân tình trong thăm thẳm. Hiro nghe tiếng thở của hắn còn dồn dập hơn cả lúc vây bắt đám tội phạm. Đầu óc hắn hơi rối loạn và ngôn từ thần phục của của Rei nhuần nhuyễn khuấy đảo hắn. Xen lẫn mùi máu tanh, Hiro ngửi thấy mùi của dục vọng ái tình. Dục vọng len lỏi từng đường tơ kẽ tóc, quyện lấy hơi thở cuồng quay.
Hắn muốn. Hắn rất muốn. Nhưng…
“Tớ sẽ làm cậu đau mất, Zero.” Hiro thì thào, giọng khắc khoải.
Rei nghe vậy, hơi trầm ngâm. Hiro không rõ trong khoảng lặng đó cậu đã nghĩ gì. Da đầu hắn căng lên và không gian tịch mịch càng khiến suy nghĩ trong đầu hắn rối ren. Khi hắn đang bị sự yên tĩnh ấy bóp nghẹt, Rei chợt cất lời.
"Hiro.” Cậu khẽ gọi tên hắn. Gần như chẳng bao giờ Rei gọi vậy trong lúc play, bởi những lúc ấy, từ ngữ đó không chỉ là tên hắn mà còn là safe word của họ, là tín hiệu dừng cuộc chơi. Nhịp tim Hiro nảy lên một cái. Đồng tử hắn chạy theo động tác của Rei, chạy theo cái chạm trên gò má đến nụ hôn thận trọng đậu lại nơi làn môi. Cái hôn rất khẽ, giống một lời an ủi hơn một nụ hôn. Trước khi tách ra, cậu ghé bên tai Hiro, nói với hắn, “Nên nhớ, không chỉ tôi, bất cứ lúc nào cậu đều có thể dừng lại.”
Tâm trí Hiro chao nghiêng theo hơi thở cậu. Lần nữa chạm mắt với Rei, hắn khẽ nhắm mắt, ngửa đầu thở dài.
Hắn luôn phải bó tay, đầu hàng trước cậu.
Sau điệu thở dài bất đắc dĩ, Hiro mở mắt. Không trù trừ nữa, ánh nhìn hắn trở nên sâu thẳm hơn.
“Bourbon.”
Rei im lặng, giống như đang chờ hắn nói tiếp.
“Quỳ xuống.” Hiro ra lệnh.
"Vâng, thưa ngài.” Rei nói rồi quỳ xuống trước mặt hắn.
“Trật tự.” Hiro nghiêm giọng.
Rei nín bặt, tuyệt nhiên không lời nào thốt lên từ khuôn miệng ấy nữa. Hiro nhìn cậu chằm chằm, ngắm nghía từ đầu đến chân. Rei quỳ gối nghiêm chỉnh như một võ sĩ samurai, vậy cũng được, nhưng chưa đủ khiến hắn hài lòng. Nhìn chán chê, hắn cúi người, nâng cằm cậu. Thấy Rei ngẩng lên, Hiro tăng lực tay mạnh hơn, bóp chặt hàm cậu. Rei vẫn không nói năng gì, chỉ chớp mắt mấy lần. Hiro nơi lỏng quai hàm, tay trượt xuống chiếc cổ cao đặc trưng của con lai. Không dễ để lại dấu vết trên da sẫm màu, dù có đeo xích cả ngày, nơi ấy cũng chỉ lưu lại vết tích hồng sạm rất khó phát hiện. Hắn tăng lực bóp, cảm nhận hầu kết người kia rung rung và những đường cơ cổ căng lên trong lòng bàn tay hắn. Mắt xanh đóng lại, Rei há miệng, hơi thở nặng nề hơn, song tuyệt nhiên không kêu lấy một tiếng. Hiro nhìn đôi mày cậu nhíu chặt, ngập ngừng buông tay. Rei hơi gập lưng, thở hắt một hơi rồi lại ngẩng nhìn hắn.
Đôi bên không nói một lời, song Hiro cảm giác cậu có thể đọc ra được tâm trạng hắn chỉ từ ánh mắt. Hắn không thích điều đó, bèn giơ chân, nâng chiếc cà vạt trên sơ mi cậu lên.
"Cởi ra.” Hắn nói, “Tự bịt mắt lại đi.”
Không chút chần chừ, Rei nhấc tay cởi chiếc cà vạt xuống rồi thuần thục buộc quanh mắt. Hiro đặt chân lên ngực cậu, vuốt dọc xuống theo đường cúc sơ mi. Rei cởi từng chiếc cúc chân hắn lia qua, thẳng đến hàng cúc cuối cùng. Hiro dùng chân hất hai vạt sơ mi ra khỏi cạp quần rồi vòng sang bên, huých mu bàn chân lên mông cậu.
"Quỳ thẳng người, tay giơ lên cao.”
Rei lập tức đổi tư thế, nâng gối quỳ thẳng đứng. Cậu giơ hai cánh tay quá đỉnh đầu, chụm cổ tay sát nhau. Trong lúc đó, Hiro xoay người ngồi xuống sofa.
"Giữ yên đó, một tiếng.”
Sau câu nói kia, bầu không khí trở nên hoàn toàn yên ắng. Hiro không dựa vào sofa và ngồi gù lưng, tay tỳ lên hai bên đùi, đan nhau. Thời gian rù rì trôi qua, hắn vẫn nhìn chằm chằm Rei quỳ gối trước mặt. Chỉ thế này là quá nhẹ nhàng so với những gì họ thường làm, song hôm nay Hiro không muốn đi quá xa. Tâm trí hắn vẫn chưa bớt quay cuồng khỏi những ký ức ban tối. Hiro biết Rei là một người dứt khoát và liều lĩnh, nhưng cái khoảnh khắc cậu xông ra trước hắn, đương đầu với những đường đạn khôn lường, dây thần kinh Hiro kéo căng đến mức không khí như bị rút cạn khỏi lồng ngực. Đáng lẽ hắn phải quen với việc Rei bị thương lắm rồi, nhưng không, mỗi lần chứng kiến cậu đối diện hiểm cảnh, hắn vẫn thảng thốt như lần đầu.
Kim đồng hồ chậm chạp nhích từng chút, hơn nửa tiếng qua đi, cả Hiro lẫn Rei đều chẳng nói một lời. Rei thì - đương nhiên rồi - Hiro đã lệnh cho cậu không nói chuyện thì cậu sẽ chẳng hé răng nửa lời. Nhưng Hiro cũng chẳng có động tĩnh gì thì là điều hiếm có. Thông thường, hắn sẽ làm vài việc khiêu khích sức chịu đựng của cậu. Hắn sẽ kẹp gì đó lên đôi núm hồng hào nửa ẩn nửa hiện sau lớp sơ mi, lia chiếc roi mềm qua dọc mạn sườn rồi vung lên, dứt khoát quật vào da cậu. Hắn cũng sẽ hứng thú nhìn mồ hôi chảy dọc làn da căng bóng màu đồng và tận hưởng việc cơ thể cậu se sẽ run lên.
Nhưng hiện tại, dù đây chỉ là một thú chơi, dù Rei thực sự sẵn lòng, Hiro vẫn không thể chà đạp cậu.
Rốt cuộc, một tiếng sắp qua đi mà Hiro vẫn chỉ ngồi yên và chăm chú nhìn thương tích chưa kịp băng bó của Rei. Máu ứa ra từ vết thương trên cẳng tay cậu, chảy dọc cánh tay. Rei vẫn chẳng nhúc nhích. Hiro mím môi, chốc chốc lại liếc đồng hồ. Hắn bỗng hối hận vì đã ra hạn thời gian lâu như vậy. Vết thương của Rei trông thật nhức mắt, hắn chỉ muốn sắc đỏ kia biến mất khỏi làn da đó.
Ngay khi kim giây điểm những khắc cuối cùng, Hiro đứng bật dậy, xăng xăng bước về phía Rei. Hắn nhấc cậu đứng dậy, sỗ sàng ép cậu lên bàn kính trước sofa. Lưng tì vào mặt kính cạnh, Rei bất giác hít một hơi. Không tháo băng bịt mắt, Hiro tỳ chân giữa hai chân cậu, giữ cánh tay cậu trên đỉnh đầu rồi cúi xuống, liếm dọc theo đường máu. Vị tanh ngọt tràn vào khoang miệng, Hiro bỗng thấy tâm trí tỉnh táo như mới nốc một liều thuốc giảm đau tạm thời. Hắn chẳng khác nào con thú lồng lộn đang liếm láp vết thương của bạn đời.
Dường như nhận ra được cảm xúc hỗn loạn của hắn, Rei thở dài, “Scotch à…”
"Tôi đã cho phép em lên tiếng chưa?”
Hiro ngắt lời cậu, đoạn bóp cằm Rei, dấn cậu sâu vào nụ hôn ngập vị sắt. Rei không cất tiếng nữa, ngoan ngoãn đón lấy sự xâm lược gió tanh mưa máu của hắn. Đôi lưỡi đan nhau, quấn quýt dập dìu. Hiro không cho cậu thời gian hít thở, giữ chặt cằm để cậu chỉ có thể đón lấy chút dưỡng khí nhỏ nhoi từ hắn. Nước bọt trong suốt chảy xuống cằm cậu, gương mặt hồng rộm dưới sức nóng. Phải đến mấy phút sau, Hiro mới rời môi. Ngón tay hắn len vào chiếc cà vạt bịt quanh mắt cậu, từ từ kéo xuống.
Đôi mắt biếc xanh loang loáng hơi nước rọi thẳng vào gương mặt chủ nhân. Trái tim Hiro bỗng mềm nhũn như miếng bọt biển ngập nước. Hắn kéo Rei đứng dậy, vừa vuốt ve gương mặt tinh xảo của cậu vừa hỏi, “Lúc tối, tại sao em lại xông lên trước tôi?”
Nghe hắn hỏi, Rei sực nhận ra tâm trạng bất ổn từ lúc về phòng của hắn do đâu mà có. Cậu nghiêng đầu, áp má lên bàn tay ấm áp mà cứng cỏi của hắn, khẽ đáp, “Em nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất.”
Lựa chọn tốt nhất… à? Hiro cụp mắt, trong phút chốc không biết nên nói gì. Giống như hắn đã trở lại quãng thời gian lặng câm ban xưa cho đến khi Rei xuất hiện, khơi dậy những thanh âm trong hắn. Những xôn xao xáo động hơi thở hắn. Hiro bỗng nghĩ, có lẽ hắn nên nuông chiều bản thân một chút, giống như cách Rei đang vỗ về tâm trạng trồi sụt của hắn.
Nhấc cánh tay Rei lên cao, Hiro siết chặt cổ tay cậu, “Không đau ư?”
Đôi mày Rei chẳng nhíu lấy một cái. Cậu ghé tới sát vành tai hắn, thủ thỉ, “Nếu chúng là thứ ngài ban cho thì vâng, em không đau.”
“Đồ lẳng lơ.” Hiro cười rồi trượt tay vào trong quần Rei. Quỳ suốt một giờ, cơ thể Rei phần nào đã bị kích thích. Hắn mới chạm vào đã thấy chỗ đầu dương vật cậu rỉ ra mấy giọt nhờn. Rei thoáng rùng mình trong sự đụng chạm của hắn, cổ tay bị hắn giữ trên cao hơi run rẩy. Hiro vừa ma sát vật nóng hổi kia vừa quan sát gương mặt dần trở nên kích tình của cậu. Đôi mi cậu chớp chớp, môi mím lại như muốn kìm nhịp thở nhiễu nhương. Hiro nhìn chằm chằm cậu như thể con mồi hắn vẫn hằng chú mục qua ống ngắm.
"Kêu lên." Hắn nói và một tiếng rên rất khẽ bật ra khỏi khuôn miệng quyến rũ kia. Rei ngửa đầu, bật ra tiếng thở dốc trầm thấp, nặng nề. Mồ hôi chảy xuống, thấm vào bờ môi đã bị hắn hôn đỏ mọng. Biểu hiện dâm dục kia hoàn toàn kích thích Hiro.
Ngay khi Rei chuẩn bị lên đỉnh, hắn chợt dừng lại giữa chừng, không để cậu ra trong tay mình.
"Scotch." Tiếng thở dốc của Rei nặng nề hơn. "Cho em, xin ngài, cho em..."
Cậu cọ người vào đũng quần hắn, liên tục lặp lại lời van vỉ.
Hiro nâng mắt, nhàn nhạt nói, "Thế thì trước tiên em phải khiến tôi hài lòng đã."
"Thế nào mới đủ khiến ngài hài lòng?"
Cánh môi Hiro cong cong. Hắn liếc mắt nhìn nền trời thăm thẳm sau ô cửa con con. Ánh sáng mập mờ rọi chiếu lên khe hẹp gần như không thể nhận ra giữa hai người. Hiro nhìn đôi mắt nhuộm đẫm ái ân của Rei, ngọn lửa từ bụng dưới chợt bùng lên dữ dội. Hắn bất thần túm tóc Rei, đạp lên gối cậu. Rei hơi khuỵu xuống, mặt ngẩng lên đối diện với hắn. Tay Hiro trượt từ tóc xuống cổ cậu, thắt nút cà vạt rồi giữ lấy phần thừa như giữ một sợi xích. Dáng điệu thần phục trái ngược với sự kiêu ngạo, lạnh lùng của cậu thôi thúc con quái thú khát cuồng trong hắn trỗi dậy. Cắn lên bờ môi cậu, hắn ra lệnh.
“Làm tôi cương.”
“Vâng.”
“Chỉ được dùng miệng làm cho tôi.” Hiro mỉm cười, "Tay em tàn phế rồi, không cử động được nữa.”
Thường ngày nụ cười hắn trông ôn hòa bao nhiêu thì lúc này, nét cười ấy hoang dại bấy nhiêu. Khóe miệng Rei hơi nhích lên. Cậu chắp hai tay ra sau lưng, nhún người, từ từ quỳ xuống. Nghiêng đầu, dùng răng cắn lấy thắt lưng hắn, gỡ từng chút một. Thắt lưng da được nới lỏng, cậu lại dùng răng kéo tiếp khóa quần, từng chút tới khi lớp vải đáp đất. Cọ mũi vào chiếc quần trong hơi sẫm màu, cậu liếm theo đường nhân ngư rồi dùng răng kéo đến khi dương vật của Hiro lộ ra ngoài. Đến đây, Rei ngẩng lên, hỏi bằng chất giọng lành lạnh mà cũng thật gợi tình.
"Xin ngài hãy ra lệnh cho em.”
Từ trên nhìn xuống, gương mặt Rei trông còn dâm đãng hơn cả quỷ hấp tinh. Hiro giật chiếc cà vạt trên tay, kéo cậu lại gần.
"Mút nó.” Hắn nghiêm giọng, “Mút lấy nó như thể em là con chó đang có được khúc xương ngon nhất.”
Nghe vậy, Rei khom lưng, cúi mình chạm lưỡi lên đầu khấc Hiro rồi ngậm lấy phần đầu vật gân guốc kia. Dùng tay đã khó để nuốt trọn, chỉ dùng miệng còn khó hơn. Nhưng Rei là người ngoan cường, lắm khi còn bướng bỉnh. Nhích đầu gối lại gần hơn, cậu gần như lọt hẳn vào giữa hai chân hắn, liên tục liếm mút cây hàng. Giữa phòng trọ tối tăm, mùi hương tình dục ám muội càng lộ rõ hơn. Khi Rei ngậm được một nửa dương vật Hiro vào trong miệng, rốt cuộc cậu cũng thấy hắn phản ứng. Hiro mạnh bạo nắm tóc cậu, tọng thứ cương cứng vào sâu hơn. Miệng Rei lấp kín vật ngoại cỡ của hắn, nước mắt sinh lý trượt khỏi bờ mi, nhỏ xuống không ngừng. Hiro giữ yên tóc Rei, liên tục thúc dương vật vào miệng cậu tận khi hắn lên đỉnh. Đạp chân lên dương vật căng cứng của cậu, hắn cất tiếng trong hơi thở nặng nề.
“Lên đỉnh cùng tôi.”
Đôi mắt ngập ngụa nước của Rei ngẩng lên nhìn hắn. Thoáng ấy, Hiro trút thẳng sự thất thường của mình vào mớ dịch trắng trong miệng Rei. Hắn nghe tiếng cậu rên rỉ và tinh dịch cậu cũng ướt đầm những ngón chân hắn.
Cơn quay cuồng trắng xóa qua đi, Hiro túm tóc cậu kéo lên, ngấu nghiến bờ môi bóng nhẫy của cậu. Rei nhắm mắt, chủ động đáp lại hắn. Tiếng thở đôi bên quấn quyện rồi tan ra trong thinh lặng. Hiro nhìn Rei, thoáng sau khẽ thở dài.
"Zero, đi tắm thôi.”
Lần này Rei không phản đối hắn nữa. Cậu nhấc chân đứng dậy, thoạt đầu hơi run do đã quỳ quá lâu, nhưng Hiro đã kịp đỡ lấy cậu. Liếc qua vết thương đỏ loét dữ tợn trên tay cậu, Hiro cầm theo hộp cứu thương vào phòng tắm.
Kéo cậu đến trước bồn rửa, hắn xối nước lạnh lên vết thương kia rồi đổ thuốc sát trùng lên. Vết mủ trắng chảy ra, đôi mày Rei cuối cùng cũng hơi nhíu lại. Cậu nhìn người đang chăm chú băng bó vết thương cho mình, lát sau mới nói.
"Không định chơi đến cùng à?”
Động tác của Hiro thoáng ngừng lại. Hắn ngần ngừ tới tận khi đã băng bó xong vết thương cho cậu mới khẽ ôm lấy cậu.
"Tớ không nghĩ mình có thể kiểm soát bản thân.” Hiro dựa vào vai cậu, rủ rỉ.
"Cậu không cần phải kiểm soát bản thân.” Rei bình thản đáp lời hắn, “Tôi đã nói thế nào?”
“Cậu chịu được, nhưng… tớ rất sợ sẽ làm cậu tổn thương, Zero. Tớ sợ lắm.”
Cảm nhận được sự run rẩy trong giọng nói nghẹn ngào đã lâu Hiro không để lộ, Rei ôm nửa ôm nửa đỡ lấy bờ lưng hắn.
"Vì lúc tối, khi truy đuổi tội phạm tôi đã xông ra trước cậu à?”
“... Ừ.”
"Hiro, chúng ta là điệp viên. Bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể chết.”
"Tớ biết.”
Hiro ngậm cười. Lời Rei nói lúc nào cũng đầy tỉnh táo và đanh thép như viên đạn bắn ra từ súng ngắm, chuyên tâm xuyên thẳng một mục tiêu duy nhất. Hắn biết cậu mạnh mẽ và can trường đến mức nào. Dẫu vậy, hắn vẫn sợ.
"Tớ chỉ… thực sự sợ rằng tớ sẽ mất cậu.” Hiro ôm ghì lấy Rei, thổn thức.
Hắn sợ sẽ mất cậu nhiều hơn cả việc chính mình ngã xuống. Hắn sợ một ngày nào đó sẽ chẳng còn trông thấy người đã cho hắn thanh âm. Nỗi sợ chính là điều tối kỵ của những cảnh sát ngầm như họ, là điểm yếu chí mạng khiến họ hành động sơ suất. Hiro biết hết những thứ đó, nhưng đối với hắn, sự tồn tại của Rei đã lớn lao đến mức hắn muốn tìm mọi phương thức để bảo vệ.
"Đừng sợ.” Rei cất lời bên tai hắn. Cậu nâng gương mặt Hiro lên, trao cho hắn một nụ hôn dịu nhẹ. “Cậu sẽ không mất tôi đâu.”
Đến cả lời phủ định của Rei cũng nghe như một lời tuyên bố vững vàng. Hiro bật cười, mở vòi sen xối nước lên tóc cậu.
"Được rồi, tay cậu bị thương, để tớ gội đầu cho.”
"Chân cậu cũng bị thường đấy.” Rei liếc xéo hắn. "Lo cho cái thân cậu trước đi.”
Hiro mỉm cười, xoa bọt lên tóc Rei. Bọt trắng phủ lên mái tóc, Rei nhắm mắt, giống như con mèo sợ việc tắm rửa. Xối nước rửa trôi bòn bọt, Hiro nói khẽ trong làn nước rầm rì.
"Tớ lo cả mà.”
Comments