Dược Phu, Dalle, Mononoke.
- Nhân Thời
- Aug 26
- 11 min read
Ủy thác | bởi An Huynh
Mối quan hệ | Char x OC | Kusuriuri (Dược Phu) x Fuji Dalle.
Nguyên tác | Mononoke.
Thẻ | Đời thường, Bối cảnh Taisho, Nhẹ nhàng.
Dung lượng | 2,900 từ.
Xe lửa dừng lại bên rìa thị trấn nhỏ. Tiếng xình xịch dần lắng xuống, thay vào đó là âm thanh của tiếng bánh xe gỗ lăn lạch cạch trên nền gạch đá ong xen lẫn tiếng người gọi nhau í ới nơi sân ga ngập nắng.
Hòa cùng dòng người lũ lượt, Dược Phu bước ra trước, tay xách hành lý đơn sơ của họ: một tay nải đựng hộp thuốc, kiếm và vài món vật dụng cá nhân. Theo sau hắn vài bước, Dalle hé mắt nhìn quanh thị trấn mới đến. Đôi mắt nàng ánh lên chút tò mò.
"Có mệt không?" Dược Phu hỏi.
Dalle lắc đầu, mỉm cười với hắn.
Thị trấn họ mới đặt chân tới tuy nhỏ nhưng lại sầm uất nhờ tuyến đường sắt mới mở. Giờ đã đầu thu, tiết trời hanh khô, bầu trời cao vợi và gió mang theo mùi lá phong đỏ.
Như thường lệ, mỗi khi đặt chân đến một thị trấn mới, họ đều sẽ tìm đến khu vực nhà nghỉ bình dân gần trung tâm chợ. Nhà trọ lần này là một ryokan nhỏ nằm bên bờ kênh đá.
“Cô muốn đi tham quan một lát không?”
Dalle ngần ngừ một thoáng rồi gật đầu.
Sau khi xếp đồ và tắm rửa qua loa, họ rời nhà trọ để dạo quanh thị trấn. Dược Phu biết rõ nàng thích những món đồ nho nhỏ, nên mỗi khi đến thị trấn mới, hắn đều ngầm dành cho nàng một buổi dạo phố.
Con phố lát đá trải dài, hai bên là những dãy nhà gỗ mái ngói, phần lớn là tiệm buôn bán: quán ăn, hiệu thuốc, nhà may, quán trà,... Người dân ăn mặc giản dị, song cũng đã có bóng dáng của vest và mũ dạ phương Tây, pha trộn với kimono truyền thống. Dalle cùng hắn chậm rãi cất bước, ánh mắt lướt qua những cửa tiệm Đông - Tây xen lẫn. Có lúc nàng dừng lại lâu hơn trước khung kính bày áo quần hay phụ kiện, ngón tay khẽ chạm vào mép vải, gương mặt nghiêng nghiêng, ánh mắt sáng hơn thường lệ.
Cuộc dạo chơi đưa họ đến một tiệm may kimono nhỏ ở góc phố. Bên trong treo đầy vải nhuộm tự nhiên cùng trâm cài, quạt giấy, túi gấm, thoang thoảng mùi trầm và lụa mới.
Dalle bước vào, giẫm lên chiếu tatami, ánh mắt đảo quanh rồi dừng lại lâu hơn ở một góc có treo kimono mùa thu. Nàng nhẹ nhàng nâng tay áo của một bộ kimono nền vàng nhạt, có vẽ tay hoa hagi, loài hoa dại nở rộ vào đầu thu.
Dược Phu đứng sau lưng nàng, khoanh tay nhìn một lượt rồi hỏi, “Cô muốn mua gì?”
Dalle không đáp, chỉ khẽ lắc đầu rồi lùi lại, tay chạm vào chiếc túi vải nhỏ buộc bên hông. Chiếc túi cất số tiền tiết kiệm ít ỏi của cả hai. Dược Phu hiểu ngay. Họ vốn chẳng mang theo nhiều, chỉ ưu tiên thuốc men và vật dụng cần cho việc trừ yêu. Quần áo mới hay món đồ trang trí vốn là thứ xa xỉ, chỉ thỉnh thoảng mới dám nghĩ đến. Nhưng hắn biết, với nàng, một bộ kimono cũng đâu phải điều gì quá đỗi lớn lao.
Hắn không nói thêm, chỉ liếc về phía bộ kimono nàng vừa dừng lại lâu hơn. Khi Dalle chuyển sang ngắm những chiếc trâm cài tóc, Dược Phu bảo nàng ra ngoài đợi. Nàng ngoan ngoãn bước đi. Nhìn bóng dáng thanh mảnh khuất sau cánh cửa, hắn mới dặn thợ may giữ lại tấm vải thêu hoa hagi tím để may cho nàng một bộ kimono mới.
Cọc tiền xong, hắn bước ra ngoài, vừa đảo mắt tìm Dalle thì thấy một nhóm đàn ông tụ tập ở con hẻm cạnh tiệm may. Nàng đang bị chúng vây quanh, vẻ mặt lộ rõ sự dè dặt. Trong mắt Dược Phu, trên người một tên toát ra lớp yêu khí mỏng, lập tức biết rằng hắn từng sát mạng người, tuyệt chẳng phải hạng tốt đẹp.
Dược Phu khẽ nhíu mày, bước tới vừa lúc nghe tên côn đồ cất giọng, “Tiểu thư nhà ai mà đi một mình ngoài đường thế này? Xinh xắn thế, có muốn đi với bọn anh không?”
Dalle khẽ lùi lại, ý muốn từ chối nhưng bọn chúng cứ bám riết như ruồi vây mật, không chịu buông tha. Nàng dáo dác đưa mắt tìm lối thoát, rồi chợt trông thấy một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai gã đàn ông trước mặt.
Tên kia giật mình, quay lại định dằn mặt kẻ xen vào. Nhưng khi chạm phải gương mặt lạnh lùng, ánh mắt u tối của Dược Phu, hắn bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt.
Khí chất của người đàn ông ấy đã nói rõ: đây không phải kẻ mà chúng có thể dễ dàng động vào.
“Vị này là phu nhân ta.”
Dược Phu chỉ buông vỏn vẹn một câu, giọng đều đều mà lạnh lẽo. Đám đàn ông lập tức đổi sắc mặt. Kẻ đứng đầu, vừa còn vênh váo, giờ lắp bắp cười gượng, miệng liên tục thanh minh “nhận nhầm, nhận nhầm”, rồi cùng đồng bọn vội vàng tản đi, chẳng dám ngoái đầu lại.
Không khí trong hẻm nhỏ nhanh chóng lắng xuống.
Dalle khẽ thở phào, đôi vai đang căng cứng buông lỏng. Nàng hơi cúi đầu, nép lại bên hắn như đã tìm thấy bến đỗ an toàn. Dược Phu liếc nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng vẫn còn chút hoang mang. Hắn cất giọng bình thản, coi như một lời nhắc nhở.
“Ở đâu cũng có những hạng người như thế. Đừng để tâm. Đi thôi.”
Nói rồi, hắn bước chậm lại nửa nhịp, để nàng có thể đi sát bên cạnh. Dalle lập tức theo sau, bước chân nhẹ nhàng. Khi cả hai ngang qua tiệm may ban nãy, trời bỗng đổ mưa lất phất. Những hạt mưa lách tách rơi xuống mái ngói và đường đá, mỏng như tơ giăng. Dược Phu mở chiếc ô đen, nghiêng vừa đủ để che trọn cả nàng. Hắn cùng nàng sải bước trên con phố mưa bụi.
Bất chợt, hắn cảm thấy vạt áo mình bị khẽ kéo lại. Ngoảnh đầu nhìn, Dược Phu bắt gặp ánh mắt ngập ngừng, và nghe thấy một giọng thì thầm rất nhỏ vang lên từ phía sau.
“Cảm ơn anh.”
Hắn dừng lại thoáng chốc, mắt dán vào nàng như muốn nhìn thấu tận lòng. Rồi, như sợ khoảnh khắc này trở nên quá rõ ràng, hắn quay đi, bình thản nói, “Đó là chuyện nên làm.”
Dù rằng lời nói dửng dưng, trong lòng hắn lại thoáng qua một thoáng xuyến xao khó tả.
*
Họ chỉ còn vài ngày nghỉ ngơi trước khi Dược Phu nhận nhiệm vụ mới ở một ngôi làng cách thị trấn chừng hai chục dặm. Như thường lệ, Dalle ở lại lo chi tiêu, bào chế thuốc và son phấn cho khách nữ trong vùng. Hai người chẳng cần nói nhiều; lối sống này đã thành thói quen.
Sáng sớm, hắn rời đi. Mưa đã tạnh, vạt nắng xiên xiên trên mái ngói. Khi bóng dáng khuất nơi cuối phố, Dalle đứng yên một lát rồi mới quay vào, căn phòng bỗng quạnh quẽ lạ thường.
Thị trấn này cũng giống bao nơi họ từng qua, nhưng nàng vẫn cảm nhận nhịp sống riêng của nó. Người đời vẫn lớn lên, già đi, đổi thay theo năm tháng; còn nàng và Dược Phu dường như đã đứng ngoài dòng chảy ấy. Dù vậy, nàng vẫn thấy thời gian trôi, và vẫn còn nhiều điều để quan sát và học hỏi. Trong đầu thoáng nghĩ: cứ ru rú trong trọ cũng buồn. Khi Dược Phu bận trừ yêu, nàng muốn tìm việc tay chân để bớt trống trải. Có lẽ giúp tiệm thuốc hay bán mỹ phẩm cũng tốt. Nàng vốn quen làm son, kem tay, dầu ủ tóc từ thảo mộc – những thứ mà phụ nữ ở đâu cũng cần.
Dalle thong thả dạo chợ ven kênh, ngắm những sạp hàng mùa thu đầy nấm matsutake, hạt dẻ, cà tím, khoai lang, cá khô phơi nắng. Vừa chọn đồ, nàng vừa lắng nghe tiếng rao lẫn tiếng nước róc rách, chuông gió leng keng.
Đang mải suy tính mua thêm gì, nàng bỗng bị một phụ nữ trung niên ăn vận tươm tất tiến lại.
“Tiểu thư đây thật xinh đẹp.”
Dalle hơi khựng lại, lịch sự cười với bà. Giọng nói kia ngọt như mật, khiến nàng nghĩ đơn thuần bà ta muốn hỏi thăm hay nhờ vả.
Dalle khựng lại. Trong khoảnh khắc, nàng không biết phải đáp thế nào, hơi lúng túng nhìn sang quầy hàng bên cạnh. Bàn tay nàng khẽ siết chặt quai giỏ mây. Nàng vốn không quen từ chối thẳng thừng, lại càng không giỏi đoán ý những lời mời mọc khéo léo thế này.
Khi Dalle còn đang chần chừ giữa việc gật đầu xã giao hay im lặng bỏ đi thì một giọng trầm quen thuộc vang lên phía sau.
“Tôi không nghĩ phu nhân của mình hợp với những công việc như thế.”
Nàng giật mình quay lại. Dược Phu đứng đó, tay giấu trong tay áo, gương mặt bình thản nhưng ánh mắt cụp xuống, đôi mày nhíu nhẹ. Rõ ràng hắn đang khó chịu.
“A… ngài là…?” người phụ nữ gượng gạo hỏi.
“Tôi chỉ là kẻ buôn thuốc. Nhưng tôi biết rõ bà là ai.” Hắn đáp, rồi hạ giọng, đủ cho bà ta nghe, “Nếu còn đến gần nàng lần nữa, e rằng nơi này khó yên ổn.”
Người phụ nữ tái mặt, vội cúi chào rồi lẩn đi giữa đám đông.
“Đó là tú bà ở phố đèn đỏ.” Dược Phu lạnh lùng giải thích.
Không đợi nàng lên tiếng, hắn nắm tay kéo ra khỏi chợ. Dalle ngoan ngoãn bước theo, cúi đầu nhìn bàn tay hắn đang siết chặt tay mình.
Chiều buông nhẹ. Ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng mái ngói và mặt kênh, gió khẽ lay tán phong, vài chiếc lá đỏ rơi xuống vai áo hắn. Mái tóc rối thường ngày của Dược Phu trong nắng chiều lại ánh lên một sắc mềm mại, nhạt màu râu ngô.
“Hôm nay nàng mua được gì?” Hắn hỏi, giọng đã dịu lại.
Dalle giơ giỏ mây. Bên trong là cà tím, củ cải trắng, đậu hũ mềm, rong biển khô và vài quả hồng giòn, toàn là đặc sản mùa thu.
Về đến trọ, nàng vào bếp chuẩn bị bữa tối. Canh miso đậu hũ, cà tím hầm nước tương và cơm trắng chín mềm, họ ăn cùng nhau trong tĩnh lặng. Chiều tắt lịm sau rặng mái, bóng tối mỏng phủ lên hiên gỗ. Phố ngoài kia đã lên đèn, còn trong phòng nhỏ chỉ le lói ánh nến, xen lẫn tiếng bát đũa chạm khẽ và tiếng gió lay cành liễu ngoài sân.
Dược Phu nghĩ mọi chuyện sẽ cứ thế trôi qua cho đến khi rời thị trấn. Thế nhưng hôm sau, khi trở về sau một trận trừ yêu mệt mỏi, hắn lập tức nhận ra điều khác lạ: căn phòng im ắng bất thường.
Trên giường, Dalle nằm co ro, chăn kéo kín tới tận cằm. Nàng vốn không phải người quá năng động, nhưng hiếm khi chịu nằm nghỉ vào giờ này. Hắn bước đến, ngồi xuống bên cạnh, vén chăn kiểm tra nàng. Gương mặt nàng hiện ra, tái nhợt đến mức làm nổi bật hai gò má ửng đỏ khác thường. Trán nàng nóng hầm hập, mồ hôi rịn thành từng giọt nhỏ nơi thái dương, lăn xuống gối. Đôi môi khô khốc hé mở theo nhịp thở gấp gáp, nặng nề.
Dược Phu chau mày, ánh mắt tối lại. Rõ ràng nàng đã lên cơn sốt cao.
Không nói một lời, hắn đứng dậy, lấy chậu nước lạnh và một chiếc khăn sạch. Động tác thuần thục nhưng không giấu được vẻ gấp gáp. Hắn vắt khăn rồi nhẹ nhàng đặt lên trán nàng, sau đó đổi liên tục để giảm nhiệt.
Trong cơn mê man, Dalle khẽ hé mắt. Ánh nhìn đục mờ, như muốn cất lời. Đôi môi nàng mấp máy, âm thanh yếu ớt đến mức tưởng chừng chỉ là tiếng gió lướt qua.
Dược Phu ghé sát, giọng trầm xuống, “Cô cần gì sao?”
Dalle chớp mắt, gò má đỏ bừng vì sốt. Giọng nàng mỏng manh, pha chút nũng nịu khó nhận ra, “… Kem.”
Nàng biết rõ, ở thời đại này, kem là thứ xa xỉ, có khi còn đắt hơn một chiếc trâm cài. Vừa thốt ra, nàng đã thoáng hối hận vì đòi hỏi quá nhiều. Nhưng chưa kịp rút lời, Dược Phu đã lặng lẽ đứng lên.
"Được, chờ ta. Ta đi mua kem cho cô ngay đây."
Chỉ một câu nói ấy thôi đã khiến trái tim Dalle dịu lại, cơn sốt dường như không còn quấy nhiễu quá nhiều. Nàng nhắm mắt, nửa tỉnh nửa mê, để mặc thời gian trôi qua. Đến khi tiếng bước chân quen thuộc trở về, nàng hé mắt thấy hắn đang bưng trên tay một cốc kem trắng muốt.
Mặc dù biết ăn kem khi đang sốt không phải điều lý tưởng, nhưng Dược Phu vẫn đáp ứng yêu cầu hiếm hoi ấy. Dalle vốn chẳng hay đòi hỏi, mà nếu có, cũng chỉ là những món rất nhỏ. Hắn ngồi xuống, cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy, lót gối sau lưng rồi lấy chiếc thìa nhỏ, xúc một chút kem, đưa đến môi nàng.
"Cẩn thận."
Dalle khẽ gật đầu. Đầu lưỡi chạm vào vị ngọt lạnh, nàng hơi rùng mình, nhưng khóe môi lại cong lên nhẹ nhàng. Vị kem nơi đây khác xa thời đại của nàng: nhiều sữa hơn, tan nhanh hơn, mùi hương cũng mộc mạc, ít nhân tạo. Dược Phu vừa xúc được vài thìa thì kem đã vội tan chảy, để lại những giọt ngọt lạnh vương trên thìa.
Ăn xong cốc kem, nàng cảm giác cơn sốt cũng vơi đi ít nhiều.
"Ta còn có quà cho cô." Dược Phu chợt nói.
Hôm nay, hắn về muộn hơn thường lệ vì sau khi trừ yêu xong còn ghé tiệm may lấy bộ kimono đã đặt riêng cho nàng. Thợ may gói kỹ trong hộp gỗ nhỏ, buộc dây chỉ đỏ đơn giản mà chắc chắn. Nếu Dalle không đột ngột ngã bệnh, hẳn hắn đã trao món quà ấy sớm hơn, trong một khung cảnh dễ chịu hơn.
Nhưng lúc này, tặng nàng cũng không muộn.
Dược Phu trở lại bên giường, đặt chiếc hộp gỗ trên đầu gối nàng. Hắn không nói gì, chỉ tháo sợi dây buộc rồi đẩy chiếc hộp lại gần. Nắp hộp bật mở, để lộ lớp giấy lụa bọc bên trong. Bộ kimono nền vàng nhạt hiện ra, điểm hoa hagi tím trắng trải dọc, từng cánh mảnh mai như cơn gió thu lướt qua đồng cỏ. Đường thêu mềm mại, mũi kim chắc chắn, hương vải mới còn vương chút mùi thuốc nhuộm dịu nhẹ.
Dalle thoáng sững người. Đôi mắt vốn đục mờ vì sốt bỗng sáng lên, long lanh như bắt được vạt nắng. Bàn tay run run đưa ra, nàng ngập ngừng vuốt dọc theo thớ vải, khẽ miết lấy hoa văn.
“Cho… tôi ư?”
Dược Phu không đáp ngay, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Trong khoảnh khắc ấy, mọi cơn sốt hay mệt mỏi dường như tan biến, chỉ còn lại hình ảnh một thanh nữ bừng sáng trước món quà giản dị. Dalle ôm bộ kimono vào ngực, đôi má vẫn nóng hổi vì bệnh nhưng ánh mắt rực rỡ khác thường.
“Tôi thích lắm.” Nàng khẽ nói.
Hắn quay đi, làm ra vẻ dửng dưng, song khóe môi khẽ cong, hé lộ niềm yên lòng khó giấu.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu ngày len qua rèm, Dalle đã thấy cơ thể mình nhẹ nhõm trở lại. Cơn sốt qua đi như một cơn mưa rào đêm, để lại đôi gò má hồng tự nhiên và ánh mắt trong trẻo hơn. Dược Phu đứng chờ ngoài hiên, hành lý đã sẵn sàng, chỉ còn đợi nàng khoác áo ra đi.
Họ lại tiếp tục khởi hành. Con đường trải dài trước mắt, nối từ thị trấn này sang thị trấn khác, như chưa bao giờ có điểm dừng. Bánh xe ngựa lăn trên mặt đường sỏi, gió đầu thu đưa theo mùi cỏ ẩm và khói bếp vương khắp những mái nhà vừa bỏ lại sau lưng.
Trong những ngày tháng lạc lõng ở một thời đại không thuộc về mình, Dalle nhận ra: thật may mắn khi bên cạnh nàng vẫn có hắn. Người đàn ông ấy không hứa hẹn điều gì xa vời, nhưng lặng lẽ cùng nàng đi hết một chặng đường, rồi lại thêm một chặng đường nữa.
Không chỉ băng qua một mùa thu rực sắc lá đỏ, nàng biết mình sẽ còn có nhiều mùa thu khác cùng hắn: khi lá vàng lại rụng xuống, khi tuyết trắng phủ mái ngói, khi xuân trở về với cỏ non và những buổi hạ oi nồng. Tất cả bốn mùa, tất cả những nẻo đường phủ bóng thời gian, nàng và hắn sẽ bước qua, vai kề vai.
Comments