top of page

Cyno, Celyna, Genshin

  • Writer: Nhân Thời
    Nhân Thời
  • Jun 7
  • 12 min read

Updated: Jun 10

Ủy thác | bởi M P H.

Mối quan hệ | Char x OC | Cyno x Celyna.

Nguyên tác | Genshin Impact.

Thẻ | SFW, Gắn bó tình cảm, Nhẹ nhàng, Chữa lành.

Dung lượng | 3,000 từ.






Mỗi khi trở về từ những chuyến đi, Celyna đều sẽ dành một vài ngày rảnh rỗi tự chiêu đãi bản thân. Về nhà rồi, em cũng cởi bỏ được lớp vỏ bất đắc dĩ của một Eremite và trở về làm một cô gái nhỏ đời thường, dễ thỏa mãn chỉ với một bữa tối ấm cúng.


Bắc nồi gang lên bếp đá, Celyna lấy ra những nguyên liệu em đã chọn. Đặt cá lên thớt, Celyna bất giác nhớ đến Cyno. Nếu anh ở đây, nhất định anh sẽ phụ em một tay sơ chế món cá này trong khi em bắc nồi khuấy kem sữa. Em ngửi mùi sữa đượm hương thảo mộc rồi trông xa xa ô cửa. Màn trời tim tím buông xuống khung cửa mái nhà nhỏ phảng phất hương sữa thơm nồng. Em trộm nghĩ, nếu là Cyno, anh hẳn sẽ rất dễ bị em dụ dỗ bằng một bữa tối ấm cúng và ly trà thảo mộc dịu êm. Chỉ nghĩ đến đó thôi em lại tủm tỉm cười rồi lại bất giác hướng mắt bên kia khung cửa xa xăm. Anh đang ở trong thành hay đã tan tầm nhỉ? Hay anh hẵng còn bận rộn truy bắt những kẻ buôn tri thức cấm náu mình trong những dải cồn sa mạc nắng gió kia?


Đang nấu ăn, Celyna chợt nghe tiếng khóa mở cửa nhà. Em vội tắt bếp, lau tay lên vạt áo rồi bước nhanh ra ngoài. Cánh cửa vừa mở ra, trước mắt em là dáng hình quen thuộc mà suốt cả buổi chiều nay không lúc nào rời khỏi tâm trí.


Gió cát sa mạc vẫn còn vương trên mái tóc trắng và lớp áo choàng sẫm màu. Ánh chiều tà nhuộm vàng góc hiên, tráng một lớp bảng lảng lên gương mặt anh. Celyna chẳng kìm được nụ cười đang nở rộ trên môi.


“Cyno, anh về rồi!”


Như thường lệ, em nhào vào lòng anh như một chú mèo nhỏ. Cyno chỉ kịp giơ tay đỡ lấy em. Mùi tiêu đen, xạ hương và thoảng thoảng nhựa cây khô quen thuộc trên người anh gợi nhắc những thân thương lâu ngày xa cách. Celyna muốn ôm anh chặt hơn. Nhưng khi vừa mới quàng tay qua, em chợt cảm nhận cơ thể anh run lên nhè nhẹ. Celyna ngẩng đầu, hơi kinh ngạc khi thấy anh nhíu mày. Lẫn cùng mùi gió cát, em còn ngửi thấy một mùi tanh tanh ngai ngái của giống như rỉ sét lâu ngày.


"Trên người anh... có mùi máu." Em chần chừ, "Có chuyện gì xảy ra sao, anh?"


Xuất thân là một Emerite, Celyna rất nhạy bén với thương tích. Tuy nhiên, em không thể chắc đó là máu của anh hay của người khác. Em hiểu rõ, dù có mạnh mẽ đến đâu, ai rồi cũng khó tránh khỏi những vết thương trong chiến đấu. Em cúi xuống, định tìm vị trí vết máu trên người anh.


"Không phải là... máu của anh đấy chứ?"


Cyno không đáp ngay, trước tiên vòng tay ôm em một cái rất nhẹ. Khi anh buông ra, Celyna nhanh nhẹn kéo anh vào nhà, khép lại ánh đèn mờ phía sau lưng anh.


"Anh bị thương đúng không? Ở đâu vậy, để em xem xem nào."


"Vết thương nhẹ thôi." Cyno bình tĩnh nói, “Thật sự...”


Cyno còn chưa kịp dứt lời, Celyna đã đặt một ngón tay lên môi anh.


“Để em xem.” Em kiên quyết.


Cyno hết cách, đành để em kéo ngồi xuống ghế. Celyna nhanh chóng đi lấy hộp cứu thương rồi quay lại bên anh. Cyno cởi áo choàng ngoài, chỉ còn lớp vải áo phủ qua vai. Vạt áo bên trái được kéo lên, lộ ra một lớp vải thô bao bọc quanh một vết thương chéo. Dưới lớp áo đẫm mồ hôi và nhuốm bụi cát, máu vẫn còn rỉ ra, thấm loang vào mảnh vải quấn sơ sài mà anh vội băng tạm trước khi trở về.


Celyna nhíu mày, “Anh xử lý vết thương qua loa quá!”


"Vẫn ổn mà.”


"Không ổn chút nào." Em thở dài, giọng em hơi mềm đi, "Để em tháo băng rồi băng lại vết thương cho anh nhé."


Cyno hơi khom người, lặng lẽ đưa tay ra. Celyna biết ấy là cử chỉ biểu thị anh đang ưng thuận. 


“Em tháo băng cũ đây.” Celyna thông báo, đầu ngón tay lướt nhẹ qua mép vải buộc sơ bên hông anh.


Em tỉ mỉ tháo lớp vải trên mạn sườn. Khi đầu ngón tay em vô tình chạm vào làn da anh, Cyno cảm giác như có làn nước mát lành từ ốc đảo trườn lên da thịt. Lớp băng thô bên ngoài được gỡ hết, vết chém sẫm màu lộ ra rõ ràng dưới ánh đèn: một đường dài xéo, vừa sâu vừa lệch. Celyna đoán là do nhát chém vội từ kiếm nặng, Cyno đã tránh nhưng chẳng tài nào tránh hết.


"Vết thương sưng lên rồi." Em cúi gần hơn, giọng đầy lo lắng, "Chắc đau lắm."


"Không sao, tôi quen rồi."


"Quen thì quen, vẫn là da thịt con người chứ có phải mình đồng da sắt đâu chứ."


Cyno lặng đi một nhịp hơi thở, tựa hồ là cả một nhịp trái tim. Anh nhìn cái nhíu mày xót xa của em, bỗng nghĩ ra một câu đùa nhằm xoa dịu nỗi lắng lo kia.


"Tôi mình đồng thật mà." Anh ám chỉ màu da mình.


Celyna liếc anh, "Trò đùa của anh thật không đúng lúc chút nào."


Vết thương nằm lệch bên mạn sườn, khó mà băng bó đúng vị trí khi ngồi nên Cyno đứng dậy. Celyna cẩn thận lau sạch những vết máu khô còn sót quanh miệng vết thương. Với em, băng bó thương tích đã là chuyện quen tay. Em thuần thục rút băng gạc, mở lọ dung dịch sát trùng, rồi cúi đầu tập trung xử lý từng bước một. Dung dịch lạnh buốt nhỏ xuống làn da nóng rẫy của Cyno. Ngón tay mảnh và mát như nước đêm của em lướt dọc theo rìa vết thương, cảm giác ngưa ngứa râm ran ấy kéo anh ra khỏi những suy nghĩ chồng chéo trong đầu.


“Anh chịu đau tốt thật,” Celyna lẩm bẩm, lấy cuộn băng gạc lớn, “nhưng em không thích anh coi nhẹ cơ thể mình đâu.”


Tay em giữ một phần băng gạc, tay kia em luồn ra phía sau, vòng qua eo lưng Cyno. Từ trên cao nhìn xuống, trông như Celyna đang ôm anh. Cyno nhìn em chăm chú. Trong không gian nhỏ ngập hương bếp núc lẫn thoảng mùi thuốc sát trùng, anh chỉ muốn nghiêng người về phía em, vùi mặt vào hõm cổ mảnh mai ấy.


Và rồi anh thực sự làm vậy. Khoảnh khắc cô gái nhỏ thắt xong một lượt băng, anh chợt vòng tay qua, ôm em từ phía trước.


Khi ôm Celyna, Cyno bất giác nghĩ tới những giờ anh cất bước trên sa mạc nóng cháy. Trên những cồn cát cao, nơi mặt trời lặn để lại vệt sáng cam tía loang loang như máu trên da trời, anh thường chọn một mỏm đá lớn, ngồi một mình, mắt dõi theo những con bọ hung lăn than hay ngửa mặt ngắm vầng trăng khuyết mọc từ phía Đông. Người ta nói anh thuộc về sa mạc và mặt trời. Sắc đỏ cam cháy bỏng trong con ngươi anh là minh chứng rõ ràng nhất. Nhưng chính anh lại thấy những giờ lẳng lặng ngồi giữa hơi lạnh và trăng thanh mới là lúc tâm hồn anh tìm được đôi chút thanh thản.


Ôm em, giống như ôm trọn màn đêm sa mạc, êm dịu mà thấm sâu vào tận da thịt. Anh nghĩ rồi lại tự phủ nhận ý nghĩ ấy. Celyna của anh nào phải cái lạnh lẽo trơ trọi trải khắp dải cồn cát kia. Sức sống mát lành của em, nhịp đập rộn ràng trong lồng ngực em càng giống hơn một ốc đảo. Anh như khách bộ hành tìm được nơi trú sau những ngày mòn mỏi trên trường sa.


Cyno ôm Celyna trong vòng tay anh lặng lẽ, cảm nhận nhiệt độ man mát trên da dẻ em được anh bao bọc. Thường ngày, Celyna luôn là bên sẽ đến gần anh, hỏi thăm, trò chuyện, thi thoảng sẽ trộm nắm tay anh rồi buông ra khi anh còn chưa kịp nắm lại. Hiếm khi anh là người chủ động. Em ngạc nhiên thoáng chốc rồi khẽ mỉm cười. Làn da đồng rắn rỏi thuộc về những cư dân bản địa vùng cát nắng kề bên làn da sứ mát lành của em, tương phản như mặt trời quyện hòa cùng vầng trăng. Em rất thích mùi gia vị nồng nàn phảng phất trên người anh, thứ hương thơm thi thoảng em bắt gặp khi ghé qua một nhà hàng Sumeru trên phố. Hình như dân Sumeru luôn mang trên mình thứ mùi gia vị ấy, nhưng đặt lên Cyno, nó vẫn trở nên khác lắm.


Tay Cyno đan qua vòng eo nhỏ nhắn của Celyna. Anh áp má lên mái đầu em, nhắm mắt, để vài sợi tóc mềm rủ qua cằm. Cảm giác ấy làm anh nghĩ đến một cơn gió đêm lướt qua bãi cát đã thôi cái bỏng rát ngày dài, mang theo chút phấn thơm và bơ sữa thơm lành thuộc về riêng em.


Hơi thở Cyno dịu đi trên mái tóc trắng ngà. Celyna ngả vào ngực anh, nghe từng tiếng trái tim anh bình ổn vọng đến đôi tai em. Cánh tay anh vòng qua bờ vai em, chạm nhẹ lên đuôi tóc xõa trên gáy. Anh xoa đầu em như xoa một tấm lông mềm mại. Celyna cười khúc khích, thầm cảm thấy như thể anh đang an ủi ngược lại em dù anh mới là người nhuốm phong trần cát bụi. Tay em nhẹ nhàng luồn vào những ngón tay đôi phần chai sạn, khẽ miết lên làn da anh. Cyno cúi đầu, đặt môi lên mái tóc vầng trăng, đặt lời nguyện cầu vào nụ hôn chúc phúc.


Hai người cứ yên tĩnh như vậy một lúc lâu, để những mỏi mệt phù du ngoài kia lắng xuống trong gian nhà nhỏ thơm thảo. Mãi đến khi chạm tay lên rìa lớp băng trắng, Celyna mới chợt nhớ ra em còn chưa băng bó xong cho anh.


Celyna hơi tách khỏi anh, nghiêng người xem lại vết thương một lần nữa. Khi em bắt đầu đặt miếng gạc mới lên, Cyno bất ngờ nghiêng người về phía trước, dụi mặt vào mái tóc trắng mềm như sữa của em.


“Anh làm em khó thao tác đấy,” Celyna bật cười, vừa trách yêu vừa không giấu được sự xao động trước sự gần gũi của anh. Em cảm nhận rõ hơi thở anh phả nhẹ lên cổ, rồi một cái hôn khẽ khàng chạm xuống da, cái hôn nhẹ như hừng đông trải lên tán cây buổi sớm se lạnh.


Một lúc sau, Cyno mới ngồi thẳng lại, để yên cho em tiếp tục quấn băng. Khi băng đã cố định, Celyna đưa đầu ngón tay chạm nhẹ lên mép vết thương, kiểm tra lần cuối một cách cẩn thận.


“Vậy là xong rồi.” Em bảo anh ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nói, “Anh nghỉ ngơi đi, em đi nấu nốt bữa tối.”


Celyna còn chưa kịp đứng dậy, bàn tay Cyno đã nhẹ nhàng nắm lấy tay em, kéo em trở lại vào vòng ôm.


“Chốc nữa đi.” Anh khẽ nói.


Celyna ngồi lại trong lòng anh, khéo léo né tránh chỗ vết thương vừa được băng bó cẩn thận. Chẳng còn lý do gì để giữ khoảng cách, Cyno nghiêng đầu về phía cổ em, lần này lưu lại lâu hơn. Hơi thở anh đều đặn, làn môi khẽ chạm lên làn da em những cái hôn nhẹ. Anh dụi trán vào vai em, nhắm mắt lại.


“Về nhà tốt thật,” Cyno thì thầm.


Nhà, trong suốt những năm tháng đầu đời, Celyna khó lòng hiểu được ý nghĩa cụm từ ấy. Hình dung gần nhất về một mái nhà thuộc về em có lẽ đã tan biến từ ngày cha nuôi em ngã xuống, nhóm Eremite cũ cũng tan rã theo. Em tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ còn tìm thấy cảm giác ấy lần nào nữa. Nhưng kể từ khi được anh trao cho chiếc chìa khóa tùy ý ra vào căn nhà này, sau mỗi chuyến đi, dường như em lại ngóng trông, háo hức đến ngày trở về.


Vả chăng, Cyno cũng thế.


Trở về với em, giống như anh trở lại ngôi nhà đúng nghĩa. Em luôn là chốn dừng chân thanh thản của anh, là nơi duy nhất mà sau bao giấc mơ cát bụi, anh muốn quay về. Dù anh chỉ có thể tìm đến em sau khi màn trời đã buông, khi bóng tối rũ bỏ thân phận Mahamatra và Emerite của họ, thì cô gái nhỏ vẫn sẽ chờ đón anh bằng một ánh mắt dịu dàng, bằng sự kề cận lặng lẽ và ấm áp khôn cùng.


“Hôm nay em dạo quanh đại khu, mua được một ít mỹ phẩm ưng lắm.” Celyna thủ thỉ kể chuyện.


Cyno chuyên tâm nghe em kể. Anh thích cách em thuật về những điều nhỏ nhặt quanh mình. Một thỏi son, một thỏi kem dưỡng tay, vài món linh tinh mà người khác sẽ bỏ qua bằng chất giọng sống động rất riêng. Chính những lúc như thế, Celyna mới thật sự là em.


Và chính khi ấy, lòng anh cũng dịu lại.


"Lúc chiều, tự dưng em nghĩ tới anh.” Celyna tủm tỉm. “Em nghĩ Tổng Quản của chúng ta đang làm gì nhỉ? Có đói bụng không? Có muốn ăn món em nấu không... và... chẳng biết hôm nay anh có về nhà không?"


"Vừa nãy tôi chưa kịp nói với em." Cyno nhìn em, "Tôi về rồi đây."


"Ừm." Celyna nhoẻn cười, "Mừng anh về nhà."


Cyno thấy một lời khó mà nói tỏ tiếng lòng anh mỗi khi đôi mắt ấy nhìn sâu vào anh. Tâm tính anh phẳng lặng, cảm xúc cũng chẳng nhiều nhặn gì, đôi khi cũng khó lòng mà giãi bày thẳng thắn anh đang cảm thấy ra sao. Nhưng Celyna chưa bao giờ cần anh phải nói những lời mật ngọt. Em chỉ cần những khoảnh khắc như vậy. Hai người ngồi bên nhau, chuyện trò hoặc lặng im. Thế là đủ cho một cuộc nghỉ ngơi sau những chuyến rong ruổi mệt nhoài.


Thực ra, đôi khi, Celyna cũng nghĩ đến viễn cảnh được cùng Cyno đi dạo chợ. Đôi bên trong tay chọn lựa từng món đồ nho nhỏ, chắc hẳn sẽ vui lắm. Nhưng kể cả trong những ngày nghỉ, Cyno vẫn hiếm khi xuất hiện nơi đông người, đặc biệt là chốn nhộn nhịp như đại khu Bazaar. Em hiểu điều đó. Mà thật ra, chỉ cần nghĩ đến anh thôi… với em, cũng đã đủ đáng quý rồi.


“Lễ hội.”


“Dạ?” Celyna ngẩng lên, hơi ngạc nhiên.


Cyno vuốt  nhẹ sợi tóc lòa xòa khỏi trán em, đầu ngón tay lướt khẽ qua đuôi mắt em biêng biếc xanh lơ.


“Sắp tới có lễ hội rồi.” Anh nói, “Tôi sẽ sắp xếp lại công việc, dành ra một hai ngày để cùng em dạo chợ đêm. Có vài khu phố tôi từng đi ngang qua lúc làm nhiệm vụ, buổi tối bày bán nhiều món hay ho.”


Đôi mắt Celyna ánh lên tia sáng hứng khởi. “Vâng, em mong chờ lắm.”


“Em nghỉ đến bao giờ?” Cyno chợt hỏi.


Thiếu nữ khẽ đưa tay lên, đếm từng đốt ngón tay rồi lắc đầu cười.


“Em cũng không chắc nữa… chắc khoảng một tuần. Dạo này khu vực phía Tây cồn cát bắt đầu có biến động, nhiều lính đánh thuê bị điều động tới đó.”


Cyno biết em từng trải qua những lần vào sinh ra tử, cũng biết bên trong cơ thể nhỏ nhắn của em là một tinh thần mạnh mẽ thế nào. Nhưng anh vẫn không kìm được mà thương xót em, niềm thương xót đến từ việc em là một người rất đỗi quan trọng với anh. Anh không nói những lời ấy thành tiếng, chỉ bình tĩnh dặn dò em. 


"Đừng để bị thương nhiều."


“Vâng,” Celyna nghiêng đầu nhìn anh, đáy mắt đong đầy những dịu dàng. “Anh cũng vậy nhé. Khi em không ở cạnh, anh phải tự biết chăm sóc mình. Đừng sơ ý như hôm nay nữa.”


Cyno không trả lời ngay. Anh đưa tay vòng qua bờ vai em, nhẹ kéo em lại gần. Chốc sau, em nghe anh “ừ” một tiếng nhẹ tênh.


"Anh nghỉ ngơi chút đi." Em áp tay lên gương mặt anh, nói khẽ, "Em ở đây với anh.”


Cyno áp nhẹ gương mặt vào lòng bàn tay mát lạnh của em. Một lúc lâu sau, khi hơi thở anh lắng dần, Celyna khẽ dịch người, để anh ngả đầu lên lưng ghế. Tay em luồn vào mái tóc dày rối nhẹ vì gió cát, vuốt ve từng nhịp chậm rãi. Những lọn tóc rối dần được chuốt thẳng dưới bàn tay mềm mại. Mọi gánh nặng trên vai anh dường như đã được gỡ bỏ, chỉ còn lại một chàng trai mỏi mệt tìm được góc an yên.


Lòng bàn tay em vẫn nhẹ nhàng chuyển động trên tóc anh, dịu dàng và kiên nhẫn. Có lẽ Cyno đã không ngủ trọn vẹn nhiều đêm liền, cũng có thể đây là lần đầu sau rất lâu, anh không cần phải đề phòng bất cứ điều gì. Hơi thở anh dần nặng trĩu, đều và sâu hơn, cánh tay đặt trên eo em cũng thả lỏng theo.


“Em muốn anh mơ một giấc thật yên ổn, không sa mạc, không máu, không tiếng gió cát rít qua lều trại.” Em thủ thỉ với anh, “Chỉ là... một giấc mơ có tiếng suối róc rách, có cỏ mềm, có em bên anh và những món ăn em nấu.”


Cyno không nói gì. Hơi thở anh đã trở nên chậm rãi, êm đềm như mặt hồ nơi ốc đảo. Khoảnh khắc ấy mong manh mà trọn vẹn. Celyna lặng lẽ giữ tay anh, mắt hướng ra ngoài ô cửa, nơi trăng lưỡi liềm treo cao.


Em trộm nghĩ, ước gì thời khắc bình yên này kéo dài mãi mãi.


Related Posts

See All
Dược Phu, Dalle, Mononoke.

Ủy thác  | bởi An Huynh Mối quan hệ  | Char x OC | Kusuriuri (Dược Phu) x Fuji Dalle. Nguyên tác  | Mononoke. Thẻ | Đời thường, Bối cảnh...

 
 
 
Thiệu Trạm, Hứa Thịnh, CHNNNĐC

Ủy thác  | bởi Rinki Rudonori. Mối quan hệ  | Char x Char | Thiệu Trạm x Hứa Thịnh. Nguyên tác  | Câu hỏi này nằm ngoài đề cương. Thẻ  |...

 
 
 
Ingo, Emmet, Pokemon

Ủy thác  | bởi Mềm Xốp. Mối quan hệ  | Char x Char | Ingo & Emmet. Nguyên tác  | Pokemon. Thẻ | SFW, Côn trùng sinh đôi, Nhẹ nhàng, Vibe...

 
 
 

Comments


bottom of page