top of page

Bảo Bình, Thiên Yết, OCTP

  • Writer: Nhân Thời
    Nhân Thời
  • May 16
  • 12 min read

Updated: Jun 23

Ủy thác | bởi Vũ Ngủ Yên.

Mối quan hệ | OC x OC | Bảo Bình (nam) x Thiên Yết (nữ).

Thẻ | NSFW, Break Up and Make Up, Toxic Relationship, Hate Sex, Drunk Sex, Make-Up Sex, Rough Sex, Emotional Manipulation, Unresolved Sexual Tension, Obsession, Perfume as Symbolism, One Night Stand with Feelings.

Ngữ liệu | Renegade - Aaryan Shah (song).

Dung lượng | 3,000 từ.






Dù là một kẻ đào hoa, Bảo Bình hiếm khi hình dung người khác sẽ trông như thế nào trên giường ngay từ lần gặp đầu tiên. Chỉ thảng hoặc đôi ba lần, mà ấn tượng nhất là lần đầu hắn gặp Thiên Yết. Ánh đèn mờ ảo rọi những vệt vàng lấp lánh lên mái tóc đen xoăn lượn sóng, tựa ánh trăng vỡ rải xuống lòng sông đêm.


Thiên Yết ngồi bên quầy, hơi nghiêng người, ngón tay lơ đãng vân vê cổ ly thủy tinh. Nàng vẫn khoác trên mình bộ đồ công sở chỉn chu: sơ mi trắng cài kín cổ, ôm sát chiếc cổ thon dài và kiêu hãnh như thiên nga, váy chữ A bó gọn lấy bắp đùi, ẩn hiện sau lớp tất đen. Chính nét gợi cảm, yêu kiều lặng lẽ phô bày dưới vẻ ngoài kín đáo và lãnh đạm ấy mới là chất kích thích nguyên sơ nhất đối với những kẻ mang tâm thế chinh phục. Khoảnh khắc nàng rời mắt khỏi ly rượu, ngẩng lên nhìn hắn, tâm trí Bảo Bình như trôi dạt theo tiếng nhạc gợi tình.


Keep your eyes on mine

And if you want, I'll tell you lies

Tell you I'm yours for life

And tell your friend she's next in line


Khi ấy, ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn là muốn lên giường với nàng.


Sau này, kể cả đôi bên đã tan đàn xẻ nghé, đôi lúc Bảo Bình vẫn sẽ nhớ đến lần đầu gặp Thiên Yết. Đã nhớ, tức hắn chưa thể xóa sạch nàng khỏi tâm trí dù ấn tượng về lần chia tay với nàng chẳng tốt đẹp gì. Vậy nên, khi mở cửa và thấy nàng đứng đó trong bộ đồ công sở quen thuộc, hắn bỗng hiểu ra: suốt bao lâu nay, hắn chưa từng thực sự thoát khỏi cuộc đời nàng.


Liếc màn mưa nhỏ sau lưng nàng, hắn tựa vai vào thành cửa, khoanh tay trêu chọc.


“Lại mò về đúng cửa quen à?”


Thiên Yết không đáp lời, chỉ ngẩng lên nhìn hắn. Ánh nhìn của nàng dường như bớt đi chút sắc sảo và cứng cỏi thường ngày, trở nên hơi vô định và mơ màng. Bảo Bình tới gần thêm một bước, ngửi thấy mùi rượu vương trên bộ đồ công sở của nàng.


Hai năm ở bên nhau, nói dài cũng không dài nhưng đã đủ để hắn nhuần nhuyễn những thói quen của nàng. Thiên Yết tham công tiếc việc đâu phải chuyện một sớm một chiều. Có những đêm nàng ghé qua nhà hắn trong bộ dạng say xỉn khi vẫn mặc đồ công sở. Nàng hay mặc áo trơn, phối cùng váy chữ A hoặc bút chì ôm sát. Khi còn đeo cà vạt thì toát lên vẻ chỉn chu, đĩnh đạc; nhưng một khi cởi ra, lại là dáng vẻ quyến rũ của một người đàn bà chín muồi. Trước khi ở bên hắn, nàng vẫn luôn tỏ ra như thế: cao ngạo, thanh tao, tưởng như chẳng điều gì có thể chạm đến. Chính ra, hắn cũng bởi bị hút hồn bởi cái phong vị ấy nên mới muốn dây dưa cùng nàng lâu thêm một chút.


Giờ thì lại lằng nhằng quá rồi. Bảo Bình không phải người thích vướng vào rắc rối. Nếu đã muốn cắt đứt thì hắn với Thiên Yết cũng phải một chín một mười. Chuyện thành ra lằng nhằng thế này cũng là do hắn đã ngỏ lời trước.


Thiên Yết nhìn chằm chằm hắn một lúc. Cuối cùng, có vẻ như đã tỉnh táo lại, nhớ ra hắn là ai, nàng lập tức quay lưng định bỏ đi.


“Này,” Bảo Bình nhanh chóng kéo nàng lại, chẳng ngờ cô nàng lại biêng biêng ngả sang một bên. Hắn đỡ lấy Thiên Yết, để nàng ngả vào ngực mình. Thiên Yết cứng người trong chốc lát, rời khỏi vòng ôm của hắn, tay vịn vào bên cửa.


Bảo Bình nhìn mưa bụi giăng lên tóc nàng, hơi nghiêng người để nàng có không gian vào trong. Song Thiên Yết vẫn chỉ đứng đó, hỏi hắn, "Có rượu không?"


Bảo Bình không trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi sang vấn đề khác, "Nay tăng ca muộn à?"


"Tiếp đối tác." Thiên Yết làu bàu, “Đám đó phiền nhiễu thật đấy!”


“Bị ép rượu sao?”


“Chứ còn gì!” Nàng cáu kỉnh, “Dự án ngu xuẩn!”


Nói vậy, nàng vẫn chẳng chịu bước qua ngưỡng cửa. Bảo Bình rất muốn thở dài với thái độ đã xông pha nộp mạng vẫn muốn cứng đầu cứng cổ tới cùng của nàng. Hắn nắm cổ tay nàng.


"Bên ngoài mưa hơi lớn rồi, trước tiên em vào nhà đi đã."


Rồi mặc kệ Thiên Yết có muốn hay không, hắn vẫn kéo nàng vào và khép lại màn mưa phía sau. Hắn thừa biết cái cớ nàng viện ra chẳng ra gì, cũng hiểu lời mời của mình tệ chẳng kém. Nhưng nàng đã say khướt, người còn ướt mưa, vậy thì ai mà nỡ để nàng đứng ngoài? Chuyện này, rõ ràng chẳng phải lỗi của hắn.


Vốn dĩ Bảo Bình còn định ra vẻ quân tử: hỏi nàng vài câu về công việc, về chuyện phải tiếp rượu đến khuya; hỏi xem nàng có đau đầu không, có muốn hắn pha cốc nước chanh giải rượu không. Nhưng chỉ vừa lúc nàng loạng choạng, cơ thể nóng bỏng và mềm nhũn đổ vào người hắn, thì tất cả những dự định “tử tế” kia lập tức bị bản năng của một kẻ khốn nạn đá văng khỏi đầu. Hắn đẩy nàng vào vách tường ngay hành lang, kéo tay nàng đặt lên vai mình rồi cúi xuống hôn.


Dù ngoài miệng thường xuyên khắc khẩu, ngôn ngữ cơ thể giữa họ lại ăn khớp hệt đôi mảnh ghép vừa vặn. Ngay khi hôn lên bờ môi căng mọng vương vị rượu cay nồng, Bảo Bình lập tức tìm lại cảm giác thân mật, như thể đôi bên chưa từng nói lời chia tay. Thiên Yết đang say, nhưng mang cùng thứ bản năng với hắn. Nàng quàng tay qua cổ, kéo hắn lại gần, đẩy sâu hơn nụ hôn nồng nhiệt. Bảo Bình được đà lật chiếc lưỡi mềm mại, ấm nóng của nàng lên, mút lấy vị whisky đăng đắng còn đọng trong khoang miệng. Thiên Yết bị hôn đến mức hơi khó thở, nhíu mày giật tóc hắn. Bảo Bình chưa vội buông, chỉ kéo nụ hôn chậm lại, từ tốn hơn. Trước khi rời môi, hắn còn liếm nhẹ một cái lên bờ môi nàng.


"Nhớ anh?" Bảo Bình cố ý chỉ nói hai chữ đó mà không thêm bất cứ từ nghi vấn nào phía sau, cốt cũng vì muốn mập mờ biến nó thành lời khẳng định. Căn bản nếu hắn khỏi, Thiên Yết nhất định sẽ chối, nhưng hắn để mọi thứ lưng chừng sẽ khiến nàng thêm bối rối.


Nhất là khi nàng vốn chẳng tỉnh táo như bình thường.


"Nhớ cái lỗ mũi!" Thiên Yết gạt tay hắn ra, bực dọc đá đôi guốc sang bên rồi loạng choạng bước về phía sofa phòng khách. Bảo Bình xếp đôi guốc nàng lên kệ giày rồi tiến về phía nàng. Thiên Yết tùy tiện lấy một chai rượu bất kỳ trong tủ hắn, còn muốn uống thêm. Bảo Bình không muốn nàng say ngất ngây đến nỗi nôn ọe ra đó, nhanh chóng lấy chai rượu trên tay nàng, cất nó lại.


"Không nhớ anh thật à?" Hắn bỡn cợt, làm như nụ hôn quấn quýt vừa rồi ở ngưỡng cửa chỉ là một tai nạn bất cẩn. Ôm eo nàng, hắn hơi ghé đến sát vành cổ, vén tóc và ngửi mùi đàn hương ấm áp lẫn chút vani ngòn ngọt vấn vít trên gáy nàng - loại mùi khiến hắn muốn vùi mặt vào cổ rồi hôn đến khi nàng nghẹt thở.


"Không nhớ anh mà còn dùng nước hoa anh tặng?"


"Tiện thì dùng." Thiên Yết lườm hắn, song đôi mắt long lanh men rượu và gò má ửng hồng của nàng đã bán đứng sự cứng rắn nàng cố tình tô vẽ.


Bảo Bình khẽ cười, vuốt dọc theo lưng áo xuống eo nàng, cố tình kéo vạt áo nàng ra khỏi chiếc áo ôm sát vòng eo thon thả. Ngón tay hắn len một vòng quanh váy nàng, từ phía sau ra phía trước, kéo hờ phần khóa phía bụng dưới.


"Anh cũng vẫn dùng đồ em tặng còn gì." Thiên Yết đột nhiên nói.


Có vẻ nàng đã trông thấy chiếc bật lửa zippo bạc hắn để trên bàn. Thật hiếu thắng. Bảo Bình lười tranh cãi xem giữa hai người, ai mới là bên chưa dứt được tình cũ. Sao cũng được, đều như nhau cả. Hắn chẳng muốn nghĩ về những viễn cảnh quá xa xôi. Cả nghĩ là vấn đề của Thiên Yết, nào phải của hắn. Nàng đã bước vào nhà hắn thì phải chấp nhận rủi ro, còn hắn chỉ cần một đêm vui với người đẹp mà thôi.


Trong lần hôn sâu thứ hai, hắn đè nàng xuống chiếc sofa cạnh bàn. Thiên Yết nửa muốn chống lại, nửa lại buông xuôi, vẫn lẫn lộn giữa bối rối và bản năng. Bảo Bình luôn biết cách xoay sở trong những khoảnh khắc như thế, khiến mọi thứ dần nghiêng hẳn về phía hắn mà hắn chẳng mảy may bận tâm đến hậu quả. Hắn luồn tay dưới lớp váy chữ A, xé toạc đôi tất da đang ôm sát lấy đôi chân nàng. Thiên Yết vô thức nhấc gối, tạo điều kiện để hắn kéo tuột lớp váy bó khỏi đùi nàng.


"Sao anh cứ phải như này?" Giọng nàng vương hơi rượu, nghe nghèn nghẹn. Lớp phòng thủ gai góc trên cơ thể Thiên Yết từng bước một bị hắn kéo tuột. Nàng có cảm giác mình đang lao thẳng con xe Maserati không phanh xuống vực. Thiên Yết vốn thường vẽ ra những viễn cảnh trong đầu, chẳng hạn như trong tình huống này, nàng sẽ làm gì, nói gì. Nàng giống một tay đạo diễn khắt khe và cầu toàn. Nhưng Bảo Bình thì chưa bao giờ là một diễn viên ngoan ngoãn.


"Vậy anh phải làm như nào?" Hơi thở vương khói của Bảo Bình áp lên khóe môi nàng, vừa lơi lả vừa khó nắm bắt.


Những câu thoại hắn nói luôn chệch khỏi quỹ đạo tưởng tượng của nàng, phá hoại mọi kịch bản nàng đã lên trước và muốn nàng ứng đối theo tiết tấu của hắn. Họ vẫn luôn quay cuồng trong điệu valse mà cả hai đều muốn chiếm thế thượng phong, người mong kìm giữ, kẻ lại quyến luyến tự do.


“Không phải em tìm đến anh sao?” Hắn ngậm cười, "Em muốn anh thế nào?”


Hắn bày ra câu hỏi song lại chẳng hề đưa ra bất cứ đáp án nào cho nàng lựa chọn. Bởi vì khác với một Thiên Yết chỉ biết “có” và “không”, đáp án Bảo Bình chọn sẽ luôn là “không rõ”.


"Em muốn thế nào thì anh cũng sẽ chẳng thuận theo." Nàng cau mày.


"Không phải anh đang thuận theo em đây sao?"


"Không hề."


"Anh có mà."


Thiên Yết biết rõ, điều Bảo Bình muốn chẳng qua là khiến nàng thêm rối rắm. Nhưng một khi đã bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc, nàng chẳng thể giữ nổi sự minh mẫn vốn có. Đôi lúc, hoặc có lẽ là thường xuyên, nàng thấy Bảo Bình giống như làn khói thuốc vấn vít bên môi hắn: luẩn quẩn, vô định, chỉ có thể vờn lấy mà chẳng bao giờ nắm trọn trong tay. Khói khi thì tràn vào môi, để lại dư vị mê đắm say sưa; lúc lại xộc thẳng vào mắt, cay xè. Rồi tan đi, để lại phía sau chỉ là cảm giác mệt mỏi rã rời.


Nhưng cũng như hắn hút một điếu lại muốn hút thêm điếu khác, như nàng uống một cốc rượu rồi lại muốn uống thêm cốc nữa, rượu và thuốc lá là những chất kích thích càng để lâu dài càng độc hại. Thế nhưng, ai rồi cũng tìm đến chúng mỗi khi muốn sa đà vào một cơn nghiện nửa tỉnh nửa mê. Rượu, thuốc và tình dục, thật ra đều là một.


Hắn cởi tất chân nàng, khoảng cách chỉ vừa đủ để kéo chiếc quần lót bên trong nàng xuống. Thiên Yết vô thức ưỡn mình khi tay hắn vuốt lên âm đạo nàng. Nàng muốn khép chân lại nhưng Bảo Bình đã len chân vào giữa, chặn đứng nàng. Hắn vén áo nàng lên cao, phía dưới mơn trớn cửa mình nàng ẩm ướt. Cơ thể Thiên Yết vốn đã nhạy cảm hẳn, lại còn bị hắn ma sát bên ngoài, chẳng mấy chốc bụng dưới đã râm ran khó chịu. Nàng thở dốc, giữ lại cánh tay đang xoa nắn đầu vú nàng.


"Anh nghĩ em chỉ đến đây để làm tình với anh thôi à?"


"Chứ không thì là gì?" Bảo Bình cúi xuống nhìn nàng, "Muốn nối lại tình xưa với anh à?"


Thiên Yết nhíu mày, "Chính anh ngỏ lời trước."


"Em tin à?"


"Thằng khốn nhà anh...!" Thiên Yết muốn gạt tên khốn kia ra và lập tức rời khỏi cái chuồng chó của hắn, nhưng Bảo Bình quá đỗi biết tận dụng cơ hội. Ngón tay hắn len vào cửa mình ẩm ướt của nàng, trực tiếp khóa nàng lại trong tay hắn. Thiên Yết muốn rút tay hắn ra thì bị hắn kéo hai cổ tay, giữ lên trên đỉnh đầu nàng.


"Đừng nghịch." Hắn cười.


Trái ngược với tâm trạng bức bối của nàng, cơ thể nàng lại dễ dàng đón nhận hắn. Chẳng mấy chốc mà Bảo Bình đã khiến phía dưới của nàng ướt nhẹp chỉ bằng việc làm bằng tay cho nàng. Thiên Yết mím chặt môi, chối từ sự khao khát của cơ thể. Bảo Bình rút tay khỏi âm hộ nàng, cúi xuống thì thào bên tai nàng.


“Kiềm chế là thói quen không tốt đâu Thiên Yết à.”


Thực ra, không chỉ mỗi nàng, hai người họ đều nuôi dưỡng những thói quen độc hại như nhau. Giả như mỗi khi Bảo Bình đâm thật sâu vào trong nàng, Thiên Yết lại muốn chồm dậy cắn mạnh vào bả vai hắn, hoặc những khi họ làm theo tư thế truyền thống, nàng đều cào móng lên lưng hắn, để nỗi uất ức của nàng hóa thành những dấu tích đầy rẫy lưng hắn. Nàng muốn hắn phải nhớ kỹ đau đớn nàng đem đến cho nàng, muốn hắn phải khó chịu như cách hắn luôn khiến nàng khó chịu, lại càng muốn hắn ghi khắc hơn cơ thể nàng như cách nàng không thể dứt bỏ hắn khỏi tâm trí. Chẳng biết bao lần nàng đã dùng tình dục để vứt bỏ tên chó má kia khỏi cõi lòng nhưng rốt cuộc, nàng vẫn không thể. Không thể xóa nhòa dấu ấn của hắn cũng như không thể thay đổi loại nước hoa hắn tặng dù rằng khi hắn chẳng còn ở bên, mùi hương ấy cũng chẳng còn như trước. Không thể dứt khoát và lạnh lùng chối bỏ cái chạm của hắn như bên ngoài nàng luôn mạnh miệng. Không thể không lần nữa sa vào trò chơi mà giành thắng lợi trước hắn.


Lần này, Bảo Bình không làm nàng từ phía trước. Hắn lật nàng lại, vỗ lên cặp mông căng mẩy của nàng. Thiên Yết bất giác kêu lên một tiếng, hắn đã banh cửa mình nàng rộng hơn và thọc cây hàng của hắn vào bên trong. Lâu ngày không giao hoan, hắn vẫn nhanh chóng tìm được nơi sâu nhất bên trong nàng và thúc nàng lên đỉnh như cũ.


Dương vật hắn trần trụi cọ xát trong thành vách mềm mại và ướt nhẹp của nàng. Mỗi khi hắn làm nàng từ phía sau, Thiên Yết đều cảm thấy nàng bị hắn đánh gục trong sự nhục nhã lẫn cùng với khoái cảm. Nàng thấy mình thật dâm dục, lăng loàn khi lại một lần nữa quỵ lụy dưới thân hắn. Nhưng nàng cũng thấy an toàn khi không cần đối diện với gương mặt chỉ biết tuôn ra những lời khốn nạn của hắn. Khi Bảo Bình làm từ phía sau, hắn thường sẽ vuốt dọc gờ lưng cong cớn của nàng và niết chặt eo nàng. Hắn tạo cho nàng một loại ảo giác rằng hắn rất mức khao khát nàng, hoàn toàn thỏa mãn nỗi mong được lấp đầy trong say đắm. Thiên Yết muốn vùi mặt xuống sofa để chiếc đệm nuốt mất những tiếng nỉ non lẳng lơ của nàng, nhưng Bảo Bình lại cứ dụ dỗ nàng bằng những cái thúc mạnh và những lời trêu chọc gợi tình của hắn. 


"Sao rồi? Mèo cắn mất lưỡi em à?"


Hắn luôn biết kích thích vào từng điểm nhạy cảm nhất của nàng, cả theo chiều hướng tốt lẫn xấu. Thiên Yết không muốn hắn nghĩ rằng nàng đang phải nín nhịn và khuất phục hắn nữa. Nàng bật ra những thanh âm dâm đãng và yêu kiều nhất, khơi dậy ham muốn nhất cho hắn nghe. Nhưng từ đầu đến cuối, nàng vẫn chẳng gọi tên hắn trong lúc làm tình, tuồng như muốn giữ lại chút tự trọng cuối cùng. Bảo Bình kéo mông nàng lên cao, thúc những cú thật mạnh trước khi bắn toàn bộ tinh dịch của hắn vào trong nàng. Thiên Yết nghe tiếng rên hắn kìm nén trong họng, dịch nhầy lẫn cùng tinh dịch chảy dọc theo hai bên bẹn đùi nàng, vương vãi xuống chiếc sofa của Bảo Bình.


Cơn hưng phấn như thủy triều rút đi, Thiên Yết mềm nhũn muốn gục xuống sofa, nhưng Bảo Bình lại đỡ lưng nàng, hơi lật người nàng dậy. Như thể bắn vào trong nàng chưa thỏa, hắn gục xuống ngực nàng, vừa liếm vừa hôn lên bầu ngực căng mọng và tay vẫn ma sát cửa mình của nàng. Thiên Yết quay cuồng trong cảm giác vừa muốn đẩy hắn ra vừa muốn hắn chịch nàng nhiều lần nữa. Dường như rất hiểu rõ nàng, Bảo Bình ngước lên.


“Lại một lần nữa không?”


Thiên Yết chẳng rõ, đấy là câu hỏi cho vấn đề nào. Nàng chỉ biết, lại một lần nữa, nàng sa vào cạm bẫy hoang đường của hắn.


I'm not here for games

I told you what it is, you chose to stay, ohh

Baby, you chose the pain

'Cause you don't know me, you just know my name, ohh…


Related Posts

See All
Vash, Mirai, Trigun.

Ủy thác  | bởi Đình Thi. Mối quan hệ  | Char x OC | Vash The Stampede x Mirai. Nguyên tác  | Trigun (2023). Thẻ | NSFW, Sinh học viễn...

 
 
 
Ủy thác ẩn danh theo yêu cầu

Ủy thác  | bởi Ẩn danh. Mối quan hệ  | Nhân vật được ẩn danh theo yêu cầu người ủy thác. Thẻ | NSFW, Semi-Public Sex, BDSM Dynamics,...

 
 
 
Bảo Bình, Thiên Yết, OCTP

Ủy thác  | bởi Vũ Ngủ Yên. Mối quan hệ  | OC x OC | Bảo Bình x Thiên Yết. Thẻ  | NSFW, Non-Con, Sexual Violence, Stalking, Gaslighting,...

 
 
 

Comments


bottom of page