top of page

[Nhân Thế] Chương 52.

Chương 52. (17+)


Suốt những năm sống cùng Du ở khu trọ đấy, Nhân từng nghĩ cậu đã hiểu anh đủ nhiều. Anh là một tay nhiếp ảnh gia lãng mạn, là người quay phim nghệ thuật, là một chàng trai có tâm hồn tinh tế hơn nhiều so với vẻ ngoài xuề xòa của anh. Dù luôn làm việc với hình ảnh, anh không phải một người nhìn mọi thứ ở trên bề mặt. Những gì anh trông thấy luôn nằm ở tầng sâu hơn thế.


Nhưng hiện tại, khi lần nữa đối mặt với Du sau nhiều tháng xa cách, Nhân mới phát hiện con người luôn là những sinh vật vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu. Dù đã cố gắng để hiểu họ, đôi khi cậu vẫn bị cái rào cản "mình và họ" ngăn trở. Từ Hoàng Khiêm, Duy Đức, Thư Gia cho đến cả Du, sự ngăn trở mang tên giống loài đã khiến cậu hiểu lầm tất cả.


Và con người cậu hiểu lầm nhiều nhất ở đây ắt hẳn chính là Huỳnh Thịnh Thế.


Du không đáp lại câu mỉa mai của cậu mà hướng mắt sang người bên cạnh. Hoàng Khiêm cũng thẳng thắn đối diện cái nhìn của anh.


“Chào cậu.”


“Vâng, chào anh ạ.” Hoàng Khiêm chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết Du đến đây để làm gì. Dù trong lòng mất mát, ngoài mặt cậu chàng vẫn mỉm cười, “Em đi trước nhé, anh Nhân. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe.”


“Cậu cũng thế.” Nhân gật đầu, “Bay thuận lợi nhé.”


Lần này, cậu không tiễn Hoàng Khiêm hay bay cùng cậu ấy nữa. Có những chuyến bay chẳng tài nào mua được tấm vé khứ hồi.


Hoàng Khiêm lên xe về rồi, lúc này Du mới quay sang. Màn kịch tái ngộ của hai anh em kết thúc, hai người lần nữa nhìn nhau.


Du vò phần tóc dài sau gáy, thở dài, “Không bất ngờ tí nào luôn à?”


“Bất ngờ cái đầu anh! Từ lúc em không liên lạc được với anh là em đoán được chuyện này đã được sắp đặt rồi! Anh mà không xuất hiện thêm mấy ngày nữa là em đi tìm anh thật đấy!” Nhân bật cười, “Ngài đạo diễn à, anh không hợp làm diễn viên đâu.”


“Cũng không phải, anh chỉ tò mò chút…” Du băn khoăn, “Tại sao cái cậu Thế đó có thể xuất hiện xong nói mấy quả thoại như phim mà trông không nhựa tí nào nhỉ? Anh mới thử một lần đã thấy khúm núm muốn chết!”


“Ừ em cũng… mẹ, đấy không phải vấn đề!” Nhân bước xuống bậc thềm, cùng Du đi bộ trở ra cổng trung tâm thương mại.


“Mấy nay anh vẫn luôn ở đâu thế?” Giọng cậu dịu lại, “Chân anh thế nào rồi? Trời lạnh như này, có nhức lắm không?”


"Đi lại nhiều sẽ mỏi chân, chắc sau này anh khó mà leo lên núi để quay cảnh trên cao nữa. Thôi thì đi cáp treo cũng được.”


“Anh có nghĩ những gì anh đánh đổi rất không đáng không?”


Du quay sang nhìn Nhân, "Ý em là gì?”


“Vụ tai nạn đó là dàn dựng nhỉ?” Nhân hít một hơi, sắp xếp lại những mảnh ghép rối rắm trong đầu, “Lúc thấy anh trong bệnh viện em tin rằng anh thực sự bị Thế hãm hại. Hắn theo dõi em đủ lâu để biết em sẽ phát điên nếu như những người quan trọng với em bị tổn hại, tại sao hắn vẫn cố chấp cược một ván bằng cách khiến anh bị tai nạn và còn tống mẹ em vào tù? Và liệu hắn sẽ chấp nhận rủi ro bị phanh phui đứng sau việc cố ý gây tai nạn cho anh ư? Trước khi xem bộ phim anh gửi, chưa bao giờ em nghĩ đến những câu hỏi đó. Nhưng hôm nay, khi Hoàng Khiêm thú nhận với em người gây án là cậu ta, rốt cuộc em cũng ghép tất cả lại một bức tranh tổng thể. Hắn không sợ nếu cảnh sát điều tra về vụ tai nạn của anh, vì chính nạn nhân là anh sẽ phủ nhận điều đó. Cũng như thái độ từ mặt quyết tuyệt của mẹ em. Thế đã tác động đến cả anh và bà ấy từ trước.”


“Nói là tác động cũng không phải…” Du ngẫm nghĩ, “Có thể cậu ta tác động đến mẹ em thật, nhưng trường hợp của anh thì hoàn toàn do anh chủ động muốn hợp tác. Hôm ở Mạc Chu ấy…” Ánh mắt anh xa xăm, “lúc em nhờ anh đi tìm cậu ta, anh thấy cậu ta đang nôn hết đống đồ ăn hôm đấy. Dưới chân cậu ta là mấy vỉ thuốc và oresol, anh đoán cậu ta đã quen với việc dùng thuốc. Anh tiến lại gần định hỏi thăm thì cậu ta ngoảnh lại, lúc đấy… anh cảm thấy mình sẽ bị giết.”


“Anh ấy tấn công anh?”


“Anh tự dọa mình thì đúng hơn. Lúc cậu ta tới gần anh thậm chí còn không nghĩ đến việc di chuyển. Gương mặt cậu ta lúc đó xanh xao và cũng đổ nhiều mồ hôi. Cậu ta tới gần anh, ban đầu anh tưởng cậu ta choáng và phòng cũng tối nên nhận nhầm em thành anh chẳng hạn. Cho đến khi cậu ta hỏi anh về bộ phim của Vương Gia Vệ.”


“À, là cái bộ phim có đề cập đến loài chim không chân.” Nhân bồi hồi, "Em nhớ anh ấy từng bảo anh là loài chim không chân đó. Thế lúc đó anh ấy nói gì với anh?”


"Cậu ta hỏi, thế anh có biết ở ngoài đời có loài chim cũng có thể bay liên tục không nghỉ không. Anh bảo có, anh từng chụp khá nhiều ảnh chim chóc mà. Loài đó là chim yến thông thường, một loài chim rất phổ biến. Chúng có thể bay suốt mười tháng không hạ cánh. Thế bảo vẫn còn một loài chim khác bay liên tục nhờ vào việc tự 'ăn’ nội tạng của chính chúng để duy trì năng lượng. Đó là loài chim choắt mỏ thẳng đuôi vằn. Sau đó cậu ta còn bảo…” Du ngừng bước, ngẩng lên bầu trời không một vệt sao, "Rằng anh là loài chim yến thông thường kia. Anh bèn hỏi lại, vậy cậu là chim choắt mỏ thẳng đuôi vằn đấy à?”


Du nói đến đây thì khẽ thở ra một làn khói mỏng. Nhân thay anh nói, "Anh ấy không đưa ra câu trả lời nhỉ?”


“Ừ… cậu ta chỉ hỏi anh nghĩ thế nào về tình yêu vô điều kiện.”


"Vậy anh trả lời sao?”


“Anh bảo, đó chỉ là thứ tình yêu đã trở thành tình thân. Lúc đó anh đã không nói hết những ý nghĩ trong đầu anh. Anh còn nghĩ…” Du cau mày, "Anh còn nghĩ, hoặc là tình yêu đối với chính bản thân mình.”


"Em còn chẳng nghĩ đến khía cạnh đó. Anh tinh tế quá.”


"Có lẽ vì anh quen làm việc với những thứ vi tế… nhưng không quan trọng, quan trọng là, sau khi anh nói vậy thì Thế đã im lặng một lúc. Rồi cậu ta hỏi anh có thể trả giá nếu Thế Nhân gặp nguy hiểm không. Anh hỏi tại sao em lại gặp nguy hiểm. Cậu ta bảo… vì cậu ta sẽ giết em. Vì cậu ta chính là Huỳnh Thịnh Thế.” Đôi mắt Du từ bầu trời hướng về phía Nhân, “Huỳnh Thịnh Thế sẽ hủy hoại em, cậu ta bảo vậy rồi xin anh hãy đưa ra một cái giá để anh đưa em đi. Anh quá bối rối để hiểu cậu ta đang ám chỉ điều gì, với lại anh nghĩ cảm xúc cậu ta đang không ổn định nên bảo sẽ suy nghĩ, trước bình minh hôm sau sẽ cho cậu ta câu trả lời. Sau đó cậu ta để anh quay lại bàn tiệc.”


Đoạn phía sau, Nhân có thể kết nối được với những chuyện còn lại xảy ra vào đêm sinh nhật cậu. Cơn ác mộng của hắn, sự buông tuồng của hắn và cả nỗi khao khát hắn không bao giờ chạm tới được. Hắn không yêu cầu cậu bất cứ điều gì ngoại trừ việc hãy sống vì hắn. Hắn không bao giờ khẳng định điều gì ngoại trừ việc sẽ không để cậu chết.


Đến bây giờ, Nhân hoảng hốt phát hiện, cơn ác mộng của Thế đã đến từ rất lâu trước khi Thanh Thế ra đi. Nó đến từ cái chết của cậu. Trước cả khi cậu nắm tay Hoàng Khiêm nhảy xuống, cái chết đầu tiên của cậu chính là vì hắn. Vì mọi người đã tìm ra Huỳnh Thịnh Thế thực sự nên sự tồn tại của bản sao là không cần thiết nữa. Vậy thì, khi hắn trông thấy cậu trong chiếc bể đó, khi đặt cho cậu cái tên Thế Nhân này, hắn đã nghĩ gì? Tại sao hắn lại chấp nhận bị theo dõi, bị điều trị, bị thuần hóa? Hắn đã có rất nhiều cơ hội để rời khỏi ngôi nhà chết tiệt kia nhưng tại sao hắn luôn trở về? 


Nhìn vào mắt Du, Nhân cay đắng biết được câu trả lời.


“Anh không ngủ cả đêm đó. Sáng sớm hôm sau, anh ra ngoài định canh chụp cảnh bình minh thì đã thấy cậu ta ở đó. Có vẻ cậu ta cũng không ngủ. Bọn anh trò chuyện, cậu ta đề cập đến bộ phim Chương trình Truman và hỏi anh – một nhiếp ảnh gia – có nhận ra điều gì khác lạ ở em không.” Du thở dài, “Anh đã nói, em luôn diễn, giống như lúc nào cũng có ống kính chĩa về phía em. Tài diễn của em kiệt xuất đến mức thi thoảng anh cho rằng chẳng có vấn đề gì khi làm diễn viên phụ bên cạnh em. Rồi anh lại bảo, cậu ta cũng diễn, nhưng không phải cách diễn giống như em. Diễn xuất của em dùng để sinh tồn. Vì em sợ hãi thế giới này, sợ những cặp mắt nhìn vào em và chỉ ra sự khác biệt của em so với họ. Thế không giống vậy. Cậu ta sống như thể đã từ bỏ bản thân.”


Không phải như thể, Nhân thầm nghĩ. Hắn thực sự đã từ bỏ bản thân. Ngay từ lúc đặt cho cậu cái tên Thế Nhân, hắn đã coi mình thành một cái xác rỗng đắp lên danh tính của kẻ tên Huỳnh Thịnh Thế “đã chết” kia. Kể từ đó, hắn trở thành Huỳnh Thịnh Thế.


Danh tính Huỳnh Thịnh Thế mà cậu say đắm chính là chiếc lồng của hắn. Mà kẻ đã bẻ gãy đôi cánh và nhốt hắn lại trong chiếc lồng kia không chỉ có nhà họ Đoàn mà còn cả cậu.


Vì cậu là Huỳnh Thịnh Thế “đã chết” ấy.


“Và hai người hợp tác với nhau từ tận lúc đó? Khi mẹ em liên lạc với anh, anh đã đến gặp bà ấy…” Nhân nghiến răng, cười, "Đáng lẽ em phải nhận ra chứ! Mà không, lúc đó em cũng nghi ngờ rồi, nhưng em lại nghi ngờ sai hướng! Em thực sự nghĩ anh luôn đứng về phía em!”


"Anh đứng về phía em thật mà…”


"Anh thôi đi, Đoàn Nhiên Du!”


Nhân quát lên và Du im bặt. Anh nhíu mày, muốn cất lời nhưng Nhân đã đón đầu trước.


“Anh Du, anh là người tốt bụng và cởi mở nhất em từng gặp. Nhưng anh cũng sẽ có những giới hạn của riêng anh, một trong số đó là ranh giới giữa tình yêu và tình thân. Một khi anh đã xác nhận trong lòng muốn trở thành người thân của em, anh sẽ không còn thích em theo kiểu muốn yêu đương lãng mạn với em nữa.”


Dừng ở đây, Nhân thở dài, "Nhưng với Thế thì có thể.”


"Anh sẽ không làm thế.” Du nghiêm túc nói, "Cậu ta là người em yêu. Anh sẽ không bao giờ…”


"Để anh ấy biết, phải. Anh thậm chí còn sẽ tránh xa anh ấy. Vì em là một người em quan trọng với anh và anh biết anh ấy là người em yêu, nhưng đồng thời anh cũng biết…” Nhân nghiêng đầu, “tình yêu của em là một thứ giả dối. Chứng kiến một màn kịch như thế, đôi lúc anh vẫn sẽ không cam tâm chứ? Cán cân của anh sẽ nghiêng ngả giữa em và anh ấy. Đến khi chúng em đối đầu, anh bắt buộc phải lựa chọn. Và đây là câu trả lời của anh.”


Môi cậu nhích lên thành nét cười nhạt nhòa.


"Anh khiến em khó xử lắm đây anh Du à. Nhìn thứ tình yêu lặng thầm cao cả của anh, em lại thấy mình ích kỷ quá chừng. Anh làm đến mức này để làm gì cơ? Anh ấy sẽ không bao giờ hiểu được đâu. Anh ấy đã sống dưới danh tính Huỳnh Thịnh Thế lâu đến mức trái tim của anh ấy đã trở thành trái tim của Huỳnh Thịnh Thế. Mà Huỳnh Thịnh Thế thì không biết yêu.”


Không đứa trẻ nào ra đời đã hiểu được ý nghĩa của tình yêu. Có những người yêu cả đời vẫn không hiểu được từ ngữ ấy. Như cậu đây. Cậu đã dùng danh tính Đoàn Thế Nhân để liên tục học cách yêu nhưng đến bây giờ, cậu phải thừa nhận rằng, có những người sinh ra đã không thể yêu đúng cách. Dù có cố gắng đến mấy, bản chất họ vẫn sẽ luôn lệch chuẩn đối với người khác và với cả chính định nghĩa trong tâm trí họ. Họ sinh ra đã như vậy, những thứ như tình yêu hay lòng thương đều không thể chạm đến họ. Càng yêu thương họ, người ta sẽ càng tuyệt vọng khi nhận ra tình cảm mình dành cho họ chỉ như muối bỏ bể. Càng bỏ nhiều công sức vào họ, người ta sẽ càng thấm thía cái gọi là công dã tràng.


Những kẻ như thế, sự trừng phạt nghiệt ngã nhất sẽ đến khi họ bắt đầu nhận ra ý nghĩa của tình yêu.


Không là một sự phủ định quá chắc chắn.” Du xoay người, đứng đối diện cậu. Trong một đêm giao mùa se lạnh thế này, tiếng nói của anh rắc lên muôn vạn cánh hoa xuân.


"Đi với anh đến một nơi.” Du bình tĩnh lặp lại. "Anh sẽ chứng minh cho em thấy cậu ta biết yêu. Em cũng biết. Đây mới thực sự là điều anh muốn làm.”


Khi anh lần nữa chìa tay về phía cậu, Nhân bất đắc dĩ nhận ra cậu sẽ chẳng đời nào hiểu được tâm hồn bao la của những con người như trời như biển này. Cậu xót xa nhắm mắt. Vì cậu, Huỳnh Thịnh Thế đã luôn quanh quẩn trong chiếc lồng giam này. Không ai có thể trói buộc hắn, là hắn tự xóa sổ bản thân để thực hiện những “nhiệm vụ” hắn tin rằng hắn phải giải quyết. Nơi nào có cậu, hắn sẽ luôn trở về.


Sự tồn tại của Đoàn Thế Nhân là xiềng xích của hắn. Chỉ cần cậu còn trên nhân thế, Huỳnh Thịnh Thế sẽ vĩnh viễn không bao giờ được giải thoát.


***


Máy bay đáp xuống sân bay ngoại ô. Trong chuyến bay trở về, Du không đi cùng Nhân. Trước khi lên máy bay, Nhân đã nhờ anh giúp mình liên lạc với một người. Nghe Nhân nói xong, Du tỏ ra hoài nghi. Nhân đành nói, đây sẽ là điều cuối cùng cậu nhờ cậy anh. Nhìn cậu, Du lặng lẽ thở dài.


Họ đã ôm một cái ôm tạm biệt, giống như Nhân vẫn làm mỗi khi tiễn anh đi. Lần này, họ chỉ đổi ngược lại vai trò đôi bên.


Dù đã trải qua chuyến bay liên tục gần tám tiếng đồng hồ, Nhân vẫn chẳng hề mệt mỏi. Càng ngày cậu càng ý thức được sự chuyển hóa của cơ thể mình. Sau mỗi lần cậu bị thương nặng, nó lại bước một bước xa hơn khỏi ranh giới “con người”. Sau này, cậu thực sự nên cẩn thận.


Lên taxi về nhà, Nhân thấy mùa xuân đã ghé về trên từng ngóc ngách đường phố. Những bờ tường bỗng trở nên ẩm ướt, mềm xèo. Những tòa cao ốc chảy nhão xuống thành từng vũng loang lổ trên đường. Ở nơi này, mùa xuân khiến cả những kiến trúc vững chãi trở nên rệu rã. Hoặc do cậu vừa trở về từ bồn địa phương Bắc giá lạnh nên bỗng cảm thấy sự ấm áp của mùa xuân khiến lòng thêm ủy mị.


Càng gần tới nhà, cậu càng bồn chồn hơn. Trong mơ, cậu tha thiết gặp hắn đến nhường nào thì bây giờ, cậu lại vô thức muốn kháng cự nhường đấy. Cậu đã kìm nén lâu quá rồi, đến mức cậu không muốn đối diện với hắn. Hắn sẽ nhìn cậu thế nào, nói với cậu những gì, và cậu phải mở lời thế nào đây?


Tận đến khi bước lên chiếc cầu thang xoắn, những câu hỏi vẫn nhộn nhạo trong tâm trí Nhân. Cậu cố ý bước những bước thật chậm và vững vàng. Hắn sẽ nghe thấy tiếng giày da không? Hắn biết là cậu đã về căn nhà này, đang hướng đến căn gác và tìm hắn không? Cậu nên đối diện với hắn bằng khuôn mặt nào?


Khuôn mặt, phải rồi. Lướt qua tấm kính cầu thang, Nhân hít một hơi rồi mỉm cười. Khuôn mặt của Đoàn Thế Nhân trông như nào? Cậu ta sẽ nghĩ gì và phản ứng ra sao? Cậu phải tìm lại, phải tìm lại…


Trước khi tất cả ngã ngũ, cậu không thể trả trôi tấm mặt nạ này.


Dừng trước cửa, Nhân hít một hơi. Thế biết mở khóa thủ công nên cậu đã cài khóa vân tay và mật mã. Người bên trong không mở được, chỉ có thể mở từ bên ngoài. Cậu cũng đã chuẩn bị sẵn lương khô, đồ hộp và nước uống cho hắn cầm hơi. Dây trói cũng đủ dài để hắn vào vệ sinh giải quyết và trong tủ cũng chuẩn bị đủ đồ cho hắn tắm rửa. Nhân thừa biết với khả năng sinh tồn của Thế, chỉ hai tháng bị nhốt trong phòng hoàn toàn không làm khó được hắn. Biết thế, khoảnh khắc nhấn vân tay lên ổ khóa, Nhân vẫn thấy hồi hộp.


“Cạch” một tiếng, Nhân vặn tay nắm cửa, đẩy vào. Lúc trước, khi dàn máy ghi hình vẫn che lấp ô cửa sổ duy nhất, căn phòng này ngập trong bóng tối. Nhưng vào cái thời Nhân còn sống trong căn nhà này, mỗi khi ngồi quỳ ở đây chép Kinh Thánh, đôi khi cậu sẽ ngước lên ô cửa duy nhất trong phòng, ô cửa với những khung sắt ngoằn ngoèo uốn lượn. Cái giây phút mở cửa dài đến vô tận ấy, Nhân chợt nghĩ, suốt hơn hai tháng qua Thế có từng khi nào bước tới, cố vươn tay qua những đường hoa văn bằng sắc và chạm vào chiếc lá trên cành cây ngoài đó không? Tán cây ngoài đó vẫn trắng muốt màu hoa sưa. Mỗi khi ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ ấy thoảng qua Nhân liền biết, mùa xuân đã về ngôi nhà này.


Và giữa lúc mùa xuân ruổi theo bước chân vào căn phòng gác mái, bước chân chợt ngừng lại. Nhân đứng im, nhìn chằm chằm đám dây thừng bị cắt đứt và đám xích chân nằm một góc trong phòng.


Trước mặt cậu, chỉ là một căn phòng trống không bóng người.


***


Bồn địa sâu như lòng chảo này khiến Nhân chợt nhớ tới nơi chiến khu Tây Bắc mà cậu từng được học hồi xưa. Địa thế lòng chảo ấy bốn bề núi cao bao quanh, rừng rậm che phủ, từng là một vùng hiểm yếu trong chiến tranh. Nhưng, không như những cánh rừng ẩm ướt ở đất nước cậu, bồn địa ở vùng này khô và lạnh. Sa mạc họ cần tới nằm trong bồn địa này. Đó là nơi người bản địa đặt tên là nơi "đi vào và sẽ không bao giờ trở ra". Trên sa mạc không có ốc đảo nào nên việc băng qua - kể cả ở thời đại công nghệ tiến bộ này - vẫn có nhiều rủi ro. Du đã thuê một người bản địa nói tiếng Anh để tiện giao tiếp và hướng dẫn họ. Trên chiếc xe địa hình thuê, họ băng qua bồn địa và dừng lại trước sa mạc.


"Thì ra là nơi này..." Trông vùng cát xa xa, Nhân lẩm bẩm. "Cũng có lúc nó lạnh đến mức này..."


“Em từng thấy ảnh chụp chỗ này rồi à?” Du hỏi.


“À không, em từng mấy lần đến đây trong mơ.” Nhân lơ đãng nói, “Nhưng trong mơ nó nóng lắm, không lạnh như này.”


“Ừ thì nó là sa mạc lạnh nên không thể giống như sa mạc ở xích đạo rồi.” Du thở ra khỏi, kéo chiếc khăn dày cộp lên cao hơn, “Nhiệt độ hôm nay là âm bốn độ… em cần áo khoác dày hơn không?”


“Không sao đâu, em không thấy lạnh.” Nhân cười bảo, “Mà có nhiễm lạnh thì cũng chẳng chết được.”


Du cười ha ha mấy tiếng lấy lệ rồi bước về phía trước. Nhìn bóng lưng anh vững vàng phía trước, Nhân biết điều không hỏi tình trạng chân anh mà chỉ cất bước theo anh. Họ thường có những buổi đi bộ cùng nhau, chuyện trò vụn vặt. Nếu không phải Nhân biết hôm nay sẽ là lần cuối đi bộ cùng anh, hẳn cậu sẽ tận hưởng cái lạnh này thêm một chút.


Cậu thả bước chân cùng nhịp độ với anh.


“Có một cuốn sách anh từng đọc,” Du chợt lên tiếng, “về một tương lai xa xôi, khi bầu không khí nhiễm phóng xạ khiến các loài động vật gần như tuyệt chủng. Vì không đủ khả năng nuôi động vật thật, con người buộc phải thay thế bằng những con vật điện tử. Nhân vật chính nuôi một con cừu máy vì gã không đủ tiền mua một con cừu thật. Gã ám ảnh với động vật… đúng hơn, gã ám ảnh với sự sở hữu được một sinh vật sống. Để kiếm tiền, gã săn lùng và ‘thu hồi’ những người máy đào tẩu. Có nhiều đoạn trong cuốn sách ấy đã ám ảnh anh, nhưng anh nhớ nhất đoạn này.”


Thấu cảm, như có lần gã kết luận, hẳn chỉ giới hạn trong phạm vi loài ăn cỏ hoặc ít nhất là động vật ăn tạp có thể bỏ chế độ ăn thịt. Bởi rốt cuộc thì năng lực thấu cảm xóa nhòa ranh giới giữa kẻ săn mồi và nạn nhân, giữa kẻ thành và kẻ bại. [...] Động vật bầy đàn như loài người sẽ đạt được chỉ số sinh tồn cao hơn thông qua điều này, cú hoặc rắn hổ mang sẽ bị tiêu diệt.


Rõ ràng con robot dạng người thuộc loại thú ăn thịt đơn độc.


Rick thích nghĩ về chúng theo cách đó, như thế khiến công việc của gã dễ chịu hơn. Khi thu hồi – nghĩa là giết – một người máy, gã không vi phạm nguyên tắc sống do Mercer đặt ra.


“Sở hữu sự sống và tước đoạt cái chết là những thứ luôn ám ảnh nhân vật chính trong cuốn sách đó. Nó lạnh lẽo và điên rồ, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi một cuốn sách. Khi đối diện với một điều như thế ngoài đời thực, anh đã nghĩ, chẳng lẽ không thay đổi được gì ư? Chẳng lẽ anh phải trơ mắt nhìn nhân vật rẽ về cái kết như trong cuốn sách đấy?” Tiếp tục bước đi, Du nói, “Rồi anh hỏi Thế, cậu ta đã nghĩ gì khi băng qua nơi này. Cậu ta có kiệt quệ và bất lực khi đôi chân đã gãy như anh không? Nhưng rồi anh nhận ra mình không thể so sánh Thế với lũ chim gãy cánh. Em vẫn luôn nhận ra vấn đề của Huỳnh Thịnh Thế, đúng chứ?”


Du ngừng bước, ngoảnh nhìn cậu, “Rằng cậu ta không coi bản thân là người. Cậu ta coi mình thành một loại thú ăn thịt đơn độc, nhưng lại dùng hành vi của con người để tự kiểm soát bản thân… em đã gặp bác Hoài kiểm lâm rồi nhỉ?”


Khi quá nhập tâm vào điều gì, Du thường sẽ vô thức chuyển chủ đề. Nhân cung cấp cho anh cái gật đầu anh cần để tiếp tục câu chuyện.


“Anh là người thứ hai tìm đến khu rừng đấy để hỏi về Thế.” Du nói tiếp, “Người đầu tiên đã mất từ rất lâu rồi. Thanh Thế, em từng gặp cậu ta rồi. Cậu ta là người đầu tiên cố gắng lý giải nguyên do người anh trai sinh đôi của cậu ta lại lạ kỳ đến thế. Em có thể cho rằng do Thế đã trải qua nhiều sang chấn và buộc phải sinh tồn từ khi còn là một đứa trẻ vài tuổi nên dần dần cậu ta sinh ra kiểu nhân cách Huỳnh Thịnh Thế để sống sót. Nhưng như vậy đã đủ chưa? Phải có lý do nào đó để cậu ta sắp đặt tất cả những sự kiện này chỉ vì em."


Nhân không thể nhìn thẳng anh, chỉ đành hướng mắt ra bãi cát lạnh lẽo vô biên trước mắt. Cậu hiểu điều Du ám chỉ. Nhưng cậu mong Du không nói thành lời.


Đáng tiếc, Du chính là Du. Anh sẽ luôn nói ra những điều chân thật nhất.


“Cậu ta ký gửi sự tồn tại của mình lên em, Thế Nhân. Em là con cừu mà con người khao khát, cũng là con cừu mà một người máy không có quyền mơ về. Em là sự tồn tại độc nhất và duy nhất chứng minh cậu ta đã sống.”


Nhìn anh, Nhân chợt nhận ra bản chất của sự thật sẽ luôn đau đớn. Gen của hắn tạo ra cậu và sự tồn tại của cậu tạo ra hắn. Cậu là bản sao và cũng là nguyên bản của hắn. Cậu là nguyên tội.


Kể từ giây phút ý thức được điều này, cậu sẽ gánh trên vai số mệnh của Atlas mãi mãi.


***


Căn phòng trống không. Nhân nhìn sang bên, quan sát đống dây thừng và xích nằm chỏng chơ. Lúc đó, Nhân không định nhốt hắn suốt hai tháng mà chỉ muốn hạn chế cử động của hắn nên cậu không buộc dây thừng quá kỹ. Còn xích... hừm, với khả năng mở khóa của hắn thì có lẽ cũng chẳng khó khăn gì. Căn phòng này không thể mở từ bên trong, có khi nào Thư Gia đã phát hiện cậu nói dối và tìm đến ngôi nhà này trong lúc cậu đi vắng?


Hắn đang ở đâu? Phải làm thế nào để cậu tìm ra hắn? Làm thế nào để hắn vĩnh viễn không rời bỏ cậu? Luật của con người không thể áp dụng lên cậu, cậu có nên cướp hắn từ bên ngoài kia và giấu hắn đi mãi mãi không? Cậu sẽ cung phụng và yêu chiều hắn hết mực mà. Cậu sẽ cho người dựng những hàng thép gai và để hắn tự do trong khuôn viên căn nhà này. Giống như những gì cậu đã trao cho con bách thanh cậu yêu quý nhất. Rồi cuối cùng, hắn sẽ chết trong vòng tay cậu y hệt con bách thanh chẳng thuộc về miền nhiệt đới ấy.


Hắn sẽ chết như tất thảy những con người khác. HẮN SẼ CHẾT.


Nếu đến cả hắn cũng chết rồi, sẽ chỉ còn lại mình cậu trên nhân thế. Cậu sẽ phải tồn tại đến bao giờ?


Nhân ngẩn ngơ nhìn khung cửa sổ duy nhất trong phòng. Từ gác mái, trông ra ngoài khung cửa sẽ thấy nắng xuân đổ tràn những tán cây xanh um. Xuân đã về, thế nhưng cậu vẫn cảm nhận được mùa đông ôm choàng cậu từ phía sau. Hơi lạnh áp sát tấm lưng, cảm giác chân thật ấy khiến Nhân thất thần giây lát.


"Về rồi à?"


Hơi thở mang theo mùi sắt và ê-te phả lên vành tai. Thanh âm nhỏ giọt vào màng nhĩ cậu. Những đường tròn đồng tâm loang ra, thấm xuống vật trong lồng ngực. Nhân chớp mắt mấy lần mới tìm lại được tiếng nói.


"Ừm, về rồi." Máy móc đáp một câu xong, cậu lại ngẩn người.


Cách hắn hỏi chuyện như thể cậu chỉ ra ngoài một chuyến rồi trở về chứ không phải đã nhốt hắn suốt hai tháng trong căn phòng này. Hắn lại đang toan tính gì...?


Nghĩ đến đây, Nhân hơi cựa quậy, muốn tránh khỏi vòng ôm của người kia. Nhưng khi cậu vừa ngoảnh lại, người nọ đã giữ tay cậu. Mùi ê-te mát lạnh và ngòn ngọt phủ lên môi cậu, Nhân loạng choạng lùi về phía sau vài bước.


Khi cậu nhận ra đó là một nụ hôn thì đã bị đẩy đến bờ tường. Hắn giữ chặt cổ tay cậu, khóa môi và đẩy lưỡi vào trong. Không ngờ hắn sẽ chủ động như thế, Nhân chưa điều chỉnh kịp nhịp thở đã bị hắn lật lưỡi lên. Sự tiếp xúc thân mật ập đến, cơ thể cậu bất giác căng lên. Đây ắt hẳn không phải một nụ hôn đón mừng cậu quay lại. Mất vài giây để Nhân nhận ra nụ hôn này là cách hắn lên án cậu.


"Sáu mươi sáu ngày." Dứt môi hôn, Thế nhìn cậu, "Tôi đã chờ em mãi.”


Cơn choáng váng ban đầu qua đi, Nhân chớp mắt mấy lần mới quen dần với ánh sáng trong phòng. Nắng bên ngoài kia hắt lên mái tóc đã dài thêm vài phân, Nhân phát hiện, tóc hắn đã dài quá vai rồi. Khẽ chạm lên lọn tóc trượt xuống xương quai xanh, cậu mỉm cười.


"Muốn để anh chờ sáu trăm sáu mươi sáu ngày, nhưng sực nhớ ra lương thực không đủ, nếu em bỏ anh ở đó ngần ấy thời gian thì lúc mở cửa chắc sẽ chỉ thấy bộ xương khô mất."


Thay vì đáp lại, Thế lần nữa hôn cậu. Lần này, Nhân chẳng còn bị thái độ vồn vã của hắn đánh úp. Cậu choàng tay qua cổ hắn, nhanh chóng dấn sâu thêm nụ hôn triền miên kia. Hình như đã rất lâu rồi bọn họ chưa có nụ hôn nào như thế. Trước kia, cả hai người họ đều quá để ý trong việc khiến đối phương sa bẫy và những giờ phút lộ ra một chút chân thật duy nhất là trong những lần hôn, tay đan tay.


Thú thật, Nhân nhớ những nụ hôn như vậy của hắn. 


Cậu nhớ hắn quá. Dù hắn đang đứng ngay trước mặt và cậu có thể chạm vào chiếc gáy hơi gồ lên của hắn, dù môi lưỡi đôi bên đang quấn quýt nhau không rời, nỗi nhớ cồn cào trong cậu vẫn nhiều thêm, đầy mãi.


"Trên người em có mùi cát." Hắn lướt môi qua vành tai cậu, "Em tới đó rồi à?"


Nhắc đến chuyện này là Nhân lại bực bội. Cậu đảo ngược vị trí hai bên, cười mỉa mai.


"Không phải anh cố ý bảo Du đưa em tới đó à?"


"Tôi chỉ bảo anh ta đưa em đi. Ai biết anh ta đưa em đi đâu?"


"Anh cứ tỏ ra vô tội nữa đi." Nhân lầm bầm, "Quỷ quyệt."


Thế bật cười. Nụ cười của hắn êm đềm hơn cậu nghĩ và chân thật hơn mọi giấc mơ. Chẳng bao giờ Nhân nghĩ cậu sẽ tái ngộ hắn trong vòng ôm và môi hôn dịu dàng. Cậu không khỏi băn khoăn, rốt cuộc Huỳnh Thịnh Thế đang âm mưu gì nhỉ? Hắn liệu có dìm chết cậu trong thứ mật ngọt này rồi chạy đi tìm tự do của hắn không? Tự do. Chó chết, cậu căm ghét từ ngữ đó. Tự do là thứ quỷ quái chết tiệt gì mà hắn khao khát đến thế? Tại sao cậu không thể là tự do của hắn kia chứ? Hắn nên bỏ quách cái khao khát vớ vẩn đấy và…


Hắn gầy quá. Tầm mắt Nhân dừng lại trên gương mặt hắn. Cậu thừa nhận mình chỉ để lại lương thực khô nhằm tiêu hao năng lượng để nếu khi gặp lại, nếu xảy ra xung đột thì cậu có thể dễ dàng chế ngự hắn. Nhưng khi thực sự thấy hắn đã gầy đến mức dường như chỉ còn da bọc xương, cậu lại chẳng đành lòng. Áp lòng bàn tay lên má hắn, Nhân thở dài.


"Đến bệnh viện thôi." Ngón cái cậu xoa xoa hõm má hắn, "Trước tiên, tổng kiểm tra lại xem..."


"Đừng nói dối nữa, Thế Nhân."


Nhân khựng lại, nhíu mày, "Em nói gì đâu mà anh bảo em nói dối?”


"Đây không phải điều em muốn làm với tôi.” Thế áp lòng bàn tay lên mu bàn tay cậu, kéo xuống khỏi má mình, "Nói xem, lúc này em thực sự muốn gì?"


Thấy hắn đặt tay lên eo cậu, Nhân nhíu mày, giữ hắn lại.


"Anh đừng nghịch nữa, em nghiêm túc đấy. Anh mà không đi bệnh viện thì sẽ chết đấy.”


“Trò dọa trẻ con.”


Những ngón tay lạnh lẽo trượt theo đường nhân ngư xuống dưới, Nhân sững người. Cậu bặm môi, khẽ chửi thề. Chỉ có tiếng cười của hắn đáp lời cậu cùng tiếng lạch cạch của thắt lưng và rin rít của khóa quần. Hắn luồn tay vào trong. Nhân nhíu mày, tâm trí không ngừng xoay vần những câu hỏi. Từ lúc người nọ ôm cậu từ phía sau, cậu đã luôn cảm thấy hắn có gì khang khác. Thoạt tiên, Nhân cho rằng cảm giác lạ lẫm ấy xuất phát từ hai tháng cậu đơn phương chiến tranh lạnh với hắn. Nhưng một loạt những hành động bất thường của hắn lại phát một tín hiệu khác cho cậu, rằng.


Người khác lạ ở đây là hắn.


"Em muốn làm gì tôi?" Dùng tay còn lại nâng cằm cậu, hắn lặp lại câu hỏi.


Tâm trí liên tục nhắc nhở Nhân rằng hành động của Thế quá bất thường, cậu không nên bị sự bất thường này chi phối khỏi quỹ đạo lý trí. Nhưng phản ứng mãnh liệt của cơ thể đã phản bội cậu. Thứ lẳng lơ ấy quá thèm muốn bàn tay hắn, nó sẽ chẳng bao giờ khước từ ý muốn thân mật của hắn.


Những xúc cảm hỗn loạn và cuồng nhiệt nhất đồng loạt trỗi dậy, xé toạc chiếc mặt nạ da người của cậu. Đến lúc này rồi, Nhân không còn định hình được, rốt cuộc cậu muốn gì ở con người này nữa. Hắn đã cho cậu thứ tự do mình trân quý nhất nhưng cậu đã ném phăng nó đi.


Rốt cuộc, cậu muốn gì?


Kẻ sáng tạo dễ dàng khơi dậy những khát khao thầm kín nhất bên trong tạo vật của hắn. Bản chất của bản sao khiến nó trở nên hạ tiện trước bản gốc. Nó quy phục bản gốc nhưng đồng thời cũng khao khát chiếm đoạt mọi thứ của bản gốc. Nó chằng những sợi dây leo chằng chịt lên bản gốc, lấy bản gốc làm dinh dưỡng nuôi mình, hút dần sinh mệnh của bản gốc. Cuối cùng, khi giết chết bản gốc, nó sẽ trở nên toàn bích.


“Em muốn gì ư?” Nhân vô thức hỏi lại.


Trời đất trước mặt cậu ngả nghiêng. Nhân cảm giác cậu như con thuyền chòng chành trước phong ba bão tố. Đợt sóng trào lên, đổ ập xuống con thuyền bé nhỏ. Từng đợt, từng đợt. Liên tục, liên hồi. Nhân bám lấy vai người đối diện, thở dốc. Những lọn tóc hắn cọ lên gò má, cậu nghiêng đầu, gạt bớt những lọn tóc kia ra rồi cắn lên gáy hắn. Như vậy cũng chẳng làm chậm lại được động tác của hắn. Cơn bão ngày càng mãnh liệt. Những đợt sóng cứ tăng tiến mãi cho tới khi những ngọn sóng bạc đầu đâm thủng chiếc thuyền, trào ra, lẫn vào bọt sóng. Giông tố đi qua, chỉ để lại những mảnh vỡ xác xơ trôi nổi trên mặt biển.


Gục xuống vai hắn, Nhân chợt nhận ra.


Phải rồi, cậu muốn…


Giết hắn. Giết hắn. Giết hắn! Cậu muốn băm vằm con người trước mặt mình đây thành từng mảnh, ném thịt vụn và cả xương cốt hắn vào trong nồi, hầm nhừ và tọng tất cả những thứ đó vào trong miệng. Chỉ có như vậy, hắn mới vĩnh viễn hòa làm một với cậu.


Nhưng cậu không thể làm thế. Hắn là con người. Hắn sẽ chết, như bố cậu, như ông ngoại hắn, như Thanh Thế. Chỉ cần cậu sơ sẩy, hắn sẽ chết như điều tất yếu của con người. Máu hắn sẽ chảy hết và cơ thể hắn sẽ lạnh dần. Hắn sẽ trở thành mùa đông mãi mãi.


Càng muốn giết hắn bao nhiêu, cậu càng không thể giết hắn. Thứ nghịch lý ấy sẽ đọa đày cậu đến trường cửu.


***


“Vậy thì sao?” Nhân bình tĩnh nhìn Du.


“Cậu ta muốn em sống. Anh cũng muốn em sống.” Lần thứ ba Du chìa tay về phía cậu, “Cùng anh băng qua sa mạc này, chúng ta có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Em muốn trở thành ai cũng được, chúng ta không quay về đó nữa. Cả anh và em đều sẽ quên cậu ta đi, được không?”


Thi thoảng Nhân đùa là mặc dù trông bên ngoài Du khó gần, thực chất anh lại là một người thuộc chủ nghĩa hòa bình. Cậu không ngờ, đây lại là giải pháp của anh. Càng không ngờ, một phần trong giải pháp của anh lại trùng với đáp án của cậu.


Lặng nhìn bàn tay Du, Nhân bỗng thấy hơi bùi ngùi. Nếu anh đến sớm hơn, trước khi cậu biết quá khứ của Thế, trước khi cậu trở lại cánh rừng kia và phát hiện ra sự thật rằng cậu sẽ chẳng thể chết, có lẽ cậu sẽ bị thứ "tự do” mà Thế đặt vào tay mình lung lay. Có lẽ trong một viễn cảnh khác, Theseus sẽ không giết Minotaur mà sẽ giải thoát cho nó. Nếu Minotaur không có thân hình quái dị thì khi ra khỏi mê cung đấy thì con người có nhận ra nó là thứ quái vật ăn thịt người mà họ sợ hãi không?


Nhưng nếu Minotaur chẳng có hình hài quái dị kia, từ đầu nó đã chẳng bị nhốt vào mê cung ấy. Và không chỉ mỗi nó bị nhốt trong những mê cung. Có những người là con người cũng bị nhốt trong những tòa tháp, những đứa trẻ bị chôn sống ngay từ khi mới chào đời. Ai cũng đều bị nhốt trong một thứ vô hình nào đó. Hoặc họ bứt ra được khỏi đó như Hoàng Khiêm, như Du, hoặc họ sẽ sống cùng nó như Thư Gia và Duy Đức. Do hoàn cảnh, cũng có thể đấy là lựa chọn.


Nhân chợt lùi một bước. Một bước lùi ấy chính là lựa chọn của cậu. Dù Huỳnh Thịnh Thế có ở đây và chìa tay với cậu, đáp án này vẫn sẽ không suy suyển.


Lùi thêm nửa bước, Nhân ngẩng đầu, bình tĩnh đón lấy ánh mắt Du.


"Anh có cảm thấy bản chất một người là thứ gì đó rất khó thay đổi không?”


Du thu tay về. Gương mặt anh thoáng qua nét cười nhạt nhòa gió sương.


"Sao anh lại không bất ngờ trước đáp án này nhỉ?”


"Chắc vì anh hiểu em đi.” Nhân mỉm cười, xoay người đi về phía ngược lại, "Anh với Thế đi một vòng lớn như vậy để khiến em nhận ra trước giờ mình chưa từng sống đúng nghĩa, nhưng thật ra em khác hai người. Tất cả những gì hiện tại đều là do tự em lựa chọn. Em cần phải được kiểm soát và ràng buộc. Dù không phải con người, em vẫn cần những gì một con người cần để sống. Bạn bè, gia đình, xã hội, em cần tất cả. Em không phải cánh chim mà là một con cá. Em yêu chiếc bể của mình.”


Thấy Du đuổi theo mình, cậu ngoảnh lại, cười rộ lên.


"Và em cũng yêu Thế nữa. Những người xung quanh đã dạy em về tầm quan trọng của sinh mệnh. Còn anh ấy… anh ấy là người dạy em hiểu thế nào mới là yêu.”


Ngay cả trước khi thực sự hiểu thế nào là yêu, cậu đã yêu hắn rồi. Cậu vẫn nhớ như in những lời mình từng nói với Thư Gia trước khi đốt cuộn băng kia. Cậu muốn bầu bạn với hắn, chở che hắn, chiếm giữ hắn và khao khát được hắn đáp lại. Nếu thứ tình yêu của hắn là thứ tình yêu sạch sẽ và xa cách nhất thì tình yêu của cậu từ đầu đến cuối đều ngập tràn dục vọng. Tình yêu của cậu sẽ chẳng bao giờ hoàn toàn trong sáng và thơ ngây được.


"Nên vì yêu, em sẽ chấp nhận sống dưới cái tên một người khác, một gia đình khác, một cuộc đời khác?” Du thở dài, "Còn cuộc đời em thì sao?”


"Đấy vẫn là cuộc đời của em, anh ạ.” Nhân bước lùi trên bãi cát, dang tay, "Anh còn nhớ vở kịch Hoàng bào giả mạo chúng ta từng đi xem ở nhà hát hồ Cung không? Em từng nghĩ rằng sống dưới cái bóng của người mình yêu là bi kịch. Nhưng hóa ra, chỉ cần đổi một góc nhìn khác, tự dưng em lại thấy đó là một cái kết đẹp.”


Đến đây, cậu không tiếp tục bước lùi nữa mà xoay người lại, chạy thật nhanh về phía trước. Cậu sẽ rời khỏi bãi cát này, nhưng không phải cùng Du. Dù thế nào, cậu cũng sẽ không chạy trốn khỏi chính mình thêm lần nữa. Cậu sẽ trở về. Cậu phải trở về.


Trở về rồi, cậu sẽ…


***


"Em muốn làm gì tôi hả Thế Nhân?"


Hơi thở phả xuống vành tai ửng đỏ, khêu lên cơn rạo rực chưa phai dưới thân cậu. Liếc qua vết răng mình để lại trên gáy hắn, Nhân hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại rồi mới rời khỏi bờ vai hắn. Ngẩng lên, cậu đối diện với đôi mắt thăm thẳm của hắn.


Khoảnh khắc đó, đôi mắt cậu như đã hòa làm một với vùng trũng tối tăm kia.


"Giết anh."


Dứt lời, Nhân giật ngược tóc Thế về phía sau, kéo hắn ngã ngửa ra sau. Bóp lấy cổ hắn, Nhân thẳng thừng đập mạnh lưng hắn xuống nền sàn. Tiếng động lớn vang lên, cậu nhìn gương mặt không hiểu lộ chút đau đớn nào kia, thoáng sau ghé đến, cắn mạnh lên môi hắn. Quét lưỡi qua chỗ máu rỉ ra từ đôi môi kia, Nhân cảm giác máu nóng đã lan ra khắp cơ thể cậu. Càng muốn giết hắn, cậu càng không thể giết hắn.


Dù đang bị siết cổ, Thế vẫn nở nụ cười khinh khỉnh như thường.


"Du đã dùng đôi chân của anh ta để đánh cược với tôi đấy, Thế Nhân.” Hắn đảo mắt, “Chán nhỉ? Nàng tiên cá không thể đưa hoàng tử về đại dương rồi à?”


Bàn tay đặt trên cổ hắn siết chặt hơn một thoáng rồi nhanh chóng buông lỏng. Nhân chỉ phân vân đúng một giây trước khi bỏ qua lời khiêu khích kia. Không đời nào cậu nói cho hắn biết sự thật về tình cảm của Du. Làm vậy thì sẽ có lỗi với Du nhưng cậu vốn là kẻ mình đầy tội nghiệp, ích kỷ thêm một chút cũng chẳng vấn đề gì. Rốt cuộc thì dù có chết, thứ như cậu cũng sẽ chẳng được khoan thứ.


“Không chỉ nàng tiên cá đâu, đến cả người thợ săn cũng chẳng nỡ giết Bạch Tuyết.” Nhân mỉa mai, “Khi giăng tất cả những cạm bẫy đó, từng có khi nào anh nghĩ rằng sẽ muốn em trở về tìm anh không? Hay tất cả những gì anh sắp đặt chỉ vì muốn em – thứ tạo vật ngu ngốc này – trở thành đúng nghĩa một con người? Nhưng em không phải con người, anh à.”


Từ trên cao, cậu lạnh lùng nhìn hắn, "Em là người nhân bản, một sinh vật thuộc chủng người Nhân Tạo. Em được tạo ra hoàn toàn từ tế bào và bộ gen của anh, là một nhân bản có sự sống hoàn thiện. Từ trước khi được anh đặt tên cho em đã sống rồi, Thịnh Thế à. Em vẫn luôn sống cả cuộc đời từ lúc em là Huỳnh Thịnh Thế đó. Anh căm ghét Huỳnh Thịnh Thế đến vậy nên mới tìm mọi cách xóa sổ hắn ra khỏi em phải không?”


Cúi xuống thật gần, cậu chăm chú nhìn hắn, “Vậy nếu em cứ sống cả đời mình như Đoàn Thế Nhân, anh sẽ yêu em chứ?"


Thú thật, với tất thảy những hành động khác thường của hắn khi cậu trở về hôm nay, Nhân đã mong đợi một kỳ tích. Chỉ cần Thế đưa ra lời khẳng định, cậu sẽ bỏ quách thứ tự tôn ngu xuẩn của mình và hoàn toàn quy phục hắn. Cậu sẽ sống đúng như hình tượng con người hắn mong muốn và vứt bỏ ý thức về cái tôi giống như hắn đã từng làm vì cậu. Một lời khẳng định, cậu chỉ cần vậy thôi. Nhưng Thế lại nói.


"Tôi không muốn phải yêu em.”


Lời hắn trùng khớp với những gì trong mơ, cũng không khác là bao dự đoán của Nhân. Nhưng cậu vẫn không khỏi thất vọng. Rút con dao cài trong ống quần, cậu tháo vỏ bao, đặt chuôi dao vào tay hắn.


“Cho anh cơ hội cuối.” Nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt hắn, cậu nói, “Tự tay giết em, em sẽ để anh đi.”


Con dao sắc nhọn hướng về phía trái tim cậu, Nhân không mảy may sợ hãi. Cậu đã chuẩn bị rất lâu cho thời khắc này. Nếu phải chết và quên hết mọi thứ về hắn, cậu muốn hắn phải là người đích thân làm việc đó. Nhưng cậu cũng biết, hắn sẽ không bao giờ làm vậy. Hắn không thể giết cậu nên mới nhờ cậy người khác thay hắn thực hiện nhiệm vụ đó.


Cơ hội này là điều rộng lượng nhất mà một kẻ ích kỷ như cậu có thể trao đi.


Nhưng cũng như cậu thẳng thừng gạt bỏ tự do mà hắn trân quý, Thế cũng chẳng chút chần chừ mà ném con dao sang một bên cùng cơ hội cuối cùng của hắn. Thay vì giết cậu, hắn lại kéo cậu xuống và hôn cậu thật sâu, Nhân bỗng hoài nghi rằng hay là hắn thực sự không muốn bỏ đi nữa? Hắn sẽ ở lại bên cậu mãi mãi, đúng không?


Đúng không?


"Em thừa biết mà, Thế Nhân.”


Dứt môi hôn, cậu nghe hơi thở hắn khẽ khàng thổi bên tai, “Nếu làm vậy, tôi sẽ chẳng đời nào rời khỏi em được."


Đối diện với ánh mắt tĩnh lặng của hắn, Nhân bật cười. Khẽ lắc đầu, cậu lần nữa thả mình vào màn đêm bất tận. Nếu Huỳnh Thịnh Thế biến mất, trên thế gian này sẽ chỉ còn một con người tên Đoàn Thế Nhân. Hắn là tự do của cậu và cậu là gông xiềng của hắn.


Hôn lên môi hắn, Nhân chỉ nếm được độc vị mặn chát.


Miễn là cậu – nhân bản của hắn – còn tồn tại, Huỳnh Thịnh Thế sẽ chẳng bao giờ trở thành một con người chân chính.




Bình luận

Đã xếp hạng 0/5 sao.
Chưa có xếp hạng

Thêm điểm xếp hạng

Theo dõi tác giả để cập nhật bài viết mới mỗi ngày nhé!

 

Hãy ủng hộ tác giả một cốc trà sữa để cô ấy nạp đường hoàn thành tác vụ <3

bottom of page