top of page

[Nhân Thế] Chương 51.

Chương 51.


"Tao luôn có những giấc mơ lặp lại về một mùa hè nóng bỏng, giấc mơ nơi một con bách thanh gãy cánh rơi xuống đất. Con bách thanh đấy đẹp lắm. Lông nó mượt mà, cơ thể thì ấm áp. Đến cả máu chuột đồng bám trên bộ lông đấy cũng mang theo hơi ấm. Nhưng khi nó rơi xuống, máu tuôn ra và độ ấm cũng từ từ biến mất. Rồi tao nhận ra, nó đẹp nhất vào khoảnh khắc đấy. Không chỉ riêng nó, tất cả những sinh vật sống trên cõi đời này đều như vậy.


Này…, mày có thường nghĩ vậy không?”


***


Lúc thấy Đoàn Thế Nhân xuất hiện trước cửa nhà mình, Hoàng Oanh chẳng ngạc nhiên lắm. Điều ngạc nhiên hơn là cậu ta xuất hiện trong bộ dạng tả tơi như vừa mới kinh qua cơn bĩ cực. Mái tóc cậu rối bù và lộn xộn, áo sơ mi nhàu nhĩ, lấm lem bùn, chỗ bả vai còn lưu lại vết máu và phía dưới…


Lia mắt xuống “thứ” ngọ nguậy dưới ống quần cậu, Hoàng Oanh liền hiểu đã có chuyện gì xảy ra.


“Đáng lẽ cháu nên tìm người khác…” Cậu trai bình tĩnh nhìn bà, “Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất cháu từng gặp.”


Và cũng là người hiểu rõ cấu tạo của cậu nhất. Nhân không nói ra nhưng cậu biết Hoàng Oanh sẽ hiểu.


Hoàng Oanh chắn trước cửa, nhìn chằm chằm cậu hồi lâu. Rốt cuộc, bà thở dài rồi tránh sang một bên, coi như ngầm đồng ý cho Nhân vào nhà.


Bà mới chuyển nhà lên thủ đô từ lúc nhậm chức ở bệnh viện mới, căn nhà cũ ở tỉnh thì đã được cho thuê. So với căn nhà bề thế mà lạnh lẽo kia, căn nhà này bé nhỏ hơn một chút. Vẫn chẳng có nhiều đồ đạc.


Hoàng Oanh không đưa Nhân vào phòng khách mà vào phòng làm việc của bà. Căn phòng có những thiết bị tương tự như phòng mổ bệnh viện, tuy nhiên không đắt đỏ bằng. Nhìn những mô hình giải phẫu và những tấm khăn trắng được xếp gọn gàng, Nhân lại thấy cậu đúng đắn khi tìm Hoàng Oanh.


"Trước tiên, phải xử lý thứ này."


Bà nói rồi xem xét “vết thương” kỹ hơn. Vết thương bên ngoài đã se lại nhưng vùng thịt quanh đó vẫn sẫm màu, lớp mô tái tạo bị độc tố chặn lại nên bắt đầu tự mọc chen chúc nhau. Riêng về phần nhìn thì đám thịt lúc nhúc đấy trông tương đối kinh dị.


“Cậu bị rắn độc cắn?”


"Vâng, lúc cháu vào rừng." Nhân nói, "Khoảng hơn mười giờ đêm qua, tính đến giờ đã khoảng mười tiếng."


"Hồi phục chậm hơn tôi nghĩ." Hoàng Oanh trầm ngâm, "Cậu có xuất hiện triệu chứng gì của việc trúng độc không?"


"Khoảng mười lăm phút sau khi bị cắn, cháu thấy buồn nôn và đã nôn sạch đám thức ăn hôm đấy. Sau đó thì không còn triệu chứng nào khác."


“Tốc độ hồi phục mô của cậu dựa vào khả năng tự tái tạo hậu chấn thương, nhưng phụ thuộc vào mức độ hoại tử do độc tố gây ra. Có thể thấy cơ thể cậu đã trung hòa phần lớn độc tính trong nọc rắn nhưng ở đây,” Bà khoanh vùng vết thương, “Độc bị kẹt lại cục bộ và ngăn chặn quá trình tự tái tạo… nhất là khi chân cậu còn có vết thương khác… gì đây, bị đạn bắn?”


Đón lấy ánh mắt hoài nghi của vị bác sĩ, Nhân bất đắc dĩ gật đầu, “Vâng.”


“Vết trên vai cũng là đạn sượt qua?”


“... Vâng.”


“Cậu bị người ta săn đuổi à?”


“...”


“Tôi nghĩ nên cắt bỏ hẳn phần thịt này.” Hoàng Oanh kẻ vạch ước lượng, “Cắt từ đây lên đây, sau đó tôi sẽ theo dõi tốc độ hồi phục. Có phải cả đêm cậu không ngủ không? Tiêm thuốc mê nhé?”


Nhân không lập tức đưa ra câu trả lời. Hoàng Oanh nhướng mày.


"Không muốn?”


"Không phải ạ, cháu chỉ đang hơi băn khoăn.” Nhân nhìn thằng người phụ nữ trung niên sắc sảo ấy, "Làm sao các người biết tôi sẽ không chết?”


"Chỉ số hồi phục tế bào của cậu đã thể hiện.”


"Không phải, ý cháu là…” Nhân cố cắt nghĩa những thứ mơ hồ trong tâm trí, "Một quan sát viên đã nói rằng cháu là một kỳ tích và có thể cháu sẽ sống rất lâu. Cháu vẫn luôn hoài nghi, tại sao họ biết tương lai cháu sẽ thế nào? Trừ khi, họ từng chứng kiến một điều gì họ có thể gọi là ‘kỳ tích’ ở cháu. Nhưng đó là gì mới được?”


Trước kia, khi biết có người luôn quan sát mình, thi thoảng Nhân sẽ hoài nghi về danh tính cậu. Tất nhiên lúc đó, khi cậu chưa nhớ ra cuộc sống trước lần đầu tiên mình chết – cái cuộc sống khi cậu là "Huỳnh Thịnh Thế” đó, chẳng bao giờ cậu nghĩ bản thân sẽ là kết quả của một thí nghiệm.


Sau này, khi nhảy xuống từ ban công nhà Thế, Nhân lại mãnh liệt cảm thấy rằng cậu sẽ không chết. Thậm chí, cậu còn thấy quen thuộc. Quá quen thuộc, cái câu chuyện Thư Gia kể về đứa trẻ thả con bách thanh xuống đất. Nhân đã nhớ ra vào cái hôm cậu để "Huỳnh Thịnh Thế” xuất hiện. Hắn cho cậu thấy thế giới hoàn mỹ của hắn, cái thế giới chỉ gồm hai tông trắng đen ảm đạm. Hắn cho cậu thấy cái chết đầu tiên của cậu.


Cuộc sống đầu tiên của cậu kết thúc trên chuyến xe của tài xế Đoàn Văn Tài – người bố ở cuộc sống thứ hai. Nhân đoán cậu đã bị ngạt khí ga hoặc gì đó tương tự. Tóm lại, khi Huỳnh Thịnh Thế thật được tìm thấy, Huỳnh Thịnh Thế giả đã bị xử lý. Theo Thư Gia kể thì họ đã nuôi xác của cậu trong bể dung dịch cho đến khi giai đoạn thứ hai của dự án được khởi động, cũng chính là giai đoạn từ lúc cậu trở thành Đoàn Thế Nhân. Cuộc sống thứ hai của cậu kéo dài từ lúc đó cho đến tận khi cậu nhảy xuống từ ban công. Lúc tỉnh giấc trong bệnh viện, Nhân đã sẵn sàng đón nhận cuộc đời thứ ba của cậu.


Thế nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy khuyết thiếu điều gì đó. Một trang giấy đã bị xé đi khỏi cuốn sách Đoàn Thế Nhân. Một lát cắt đã biến mất. Cái lát cắt khiến tất cả quan sát viên biết rằng, Đoàn Thế Nhân sẽ không chết.


Lát cắt ấy là một lần chết đi và một lần sống dậy. Lát cắt ấy là…


Nhân đột nhiên ngẩng phắt lên, "Cô, Hoàng Khiêm mất lúc nào?”


Thêm vài giây nữa, Hoàng Oanh chậm rãi đáp, "Tháng 9. Vài ngày sau khi tựu trường. Nó nhảy xuống từ sân thượng nhà tôi.”


Nhân lặng người. Trong trí nhớ của cậu, Hoàng Khiêm mất vào đầu hè, khi hoa phượng hẵng còn nở những chùm rực rỡ nhất. Cậu nhớ… cậu không nhớ gì về mùa hè đó cả. Mùa hè đó…


Vậy là "kỳ tích” đã xuất hiện vào mùa hè đó.


"Hoàng Khiêm mất vào tháng 6.” Nhân lên tiếng. "Hôm đó, cháu tới nhà cô học nhóm với cậu ấy. Chúng cháu học bài đến tận cuối buổi chiều. Cậu ấy dẫn cháu lên sân thượng ngắm hoàng hôn và còn hát bài hát. Sau đó…”


Lúc về cậu đã tìm nghe lại bài hát đó và nhận ra đấy là lời từ biệt của Hoàng Khiêm? Rồi cứ thế đến tháng 9, mới tựu trường vài ngày, Hoàng Oanh tìm đến trường và gây náo loạn ở đó? Tại sao lại là tháng 9? Ba tháng hè cậu đã làm những gì? Và tại sao một người lý trí như Hoàng Oanh lại gây náo loạn và trút ra những lời lẽ đó lên cậu?


Dù đáp án đã hiện hữu ngay trước mắt, Nhân vẫn cảm thấy quá đỗi khó tin.


"Có phải…” Đôi môi cậu run rẩy, "Hôm đấy, có phải cháu cũng đã nhảy xuống không?”


Sự im lặng và ánh mắt sâu thẳm của Hoàng Oanh đã ngầm xác nhận mệnh đề của cậu. Và Nhân nối liền được thông tin trong mảnh giấy bị xé dở đó.


Cậu từng hứa với Hoàng Khiêm rằng nếu một ngày nào đó cậu ấy rủ cậu cùng tự vẫn, cậu nhất được không được nhận lời. Nhưng lần đó, có lẽ cậu đã thất hứa. Giống như khi đi ngang qua chỗ những người gặp tai nạn, cậu không nén nổi lòng hiếu kỳ mà đứng lại xem, Nhân cũng chẳng thể kháng cự được lòng hiếu kỳ mà cậu vẫn luôn chôn giấu với cái chết.


Vậy nên, ắt hẳn cậu đã nắm lấy tay Hoàng Khiêm và mỉm cười.


"Nào, đi thôi.”


Cùng trở thành những chú chim gãy cánh.


***


Hoàng Oanh luôn coi sự sống và cái chết là điều tất yếu của đời người.


Trong suốt quãng thời gian làm bác sĩ của mình, bà điềm nhiên đối mặt với biết bao ca phẫu thuật sinh tử. Bác sĩ phẫu thuật luôn phải là những người lý trí và lạnh lùng nhất, bởi họ chỉ cần sai một ly thôi là sẽ đi ngàn dặm. Ranh giới giữa lương y và lang băm đôi khi chỉ là một đường cắt lệch. Hoàng Oanh không cho phép bản thân có bất kể sai sót nào và thực vậy, ở bệnh viện tỉnh, bà là một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc. Yêu cầu về sự chính xác và chuẩn mực ấy cũng được người phụ nữ áp đặt lên gia đình. Chồng bà đã không chịu nổi thói quen sạch sẽ và yêu cầu phép tắc đến nỗi đã đề nghị ly hôn ngay khi bà mới sinh con trai đầu lòng. Hoàng Oanh thản nhiên chấp nhận lời đề nghị đấy và để đứa con duy nhất theo họ mình.


Hoàng Oanh đã sống cả đời như một chiếc đồng hồ chính xác. Bà không cho phép bất cứ sai sót nào. Con trai của bà phải có chế độ dinh dưỡng phù hợp nhất, môi trường học tập tốt nhất, và thành tích xuất sắc nhất. Nhưng trong những điều kiện trên, điều kiện cuối cùng là thứ Hoàng Khiêm chẳng bao giờ đáp ứng được. Hoàng Khiêm luôn là một đứa trẻ ngoan, tiếc thay, cậu lại chẳng thừa hưởng được trí tuệ của mẹ cậu. Những công thức, phương trình Hoàng Oanh cho là vô cùng dễ dàng, bà lại chẳng tài nào khiến con mình hiểu được. Và dù bà đã thuê rất nhiều gia sư đến dạy dỗ cậu, điểm số của Hoàng Khiêm vẫn chỉ xếp hạng hai trong lớp. Hạng đầu luôn thuộc về một người khác. Một đứa trẻ mà có đồng nghiệp trong giới từng ca ngợi với bà là "sự tồn tại phi thường".


Chẳng có sự tồn tại nào phi thường hơn con người, Hoàng Oanh đã bước vào thí nghiệm kia với ý nghĩ đó. Thời gian đầu, bà tiếp nhận hồ sơ của Đoàn Thế Nhân từ máy chủ lưu trữ của hệ thống quan sát viên và coi thiếu niên đấy giống như một con cừu Dolly. Bà muốn Hoàng Khiêm kết bạn với đứa trẻ đó và thu thập thông tin qua cậu. Nhưng dần dần, có những điều bất thường xuất hiện trong tâm trí bà. Điều bất thường nhất đến từ việc, một mặt, Đoàn Thế Nhân có thể dễ dàng hòa nhập với những tiêu chuẩn của trường học; mặt khác, cậu ta lại bị bạn bè cô lập vì bạn bè cho rằng cậu ta lập dị – giống như một người lập dị bình thường. Hoàn cảnh ở lớp của Nhân khiến Hoàng Oanh không khỏi nhớ đến tuổi thơ bà. Gia đình, bạn bè, thậm chí sau này cả chồng cũ của bà đều từng bảo rằng, bà là một kẻ máu lạnh.


Có lẽ, đã có lúc bà từng cảm thông cho đứa trẻ đó, cho đến cái ngày Hoàng Khiêm biết về thí nghiệm. Đứa con trai ngoan của bà, niềm hy vọng, sự phó thác và nơi lưu trữ cảm xúc duy nhất của bà gào lên với bà rằng, Đoàn Thế Nhân là con người, chính bà mới không phải. Bà chẳng bao giờ muốn suy xét một ly nào đến cảm xúc của cậu, rằng đối với bà, tất cả đều phải chính xác như máy móc.


Con sai rồi. Bà bình tĩnh nói. Máy móc vẫn có thể sai sót, nhưng mẹ thì buộc phải chính xác tuyệt đối. Nếu con muốn làm một bác sĩ phẫu thuật giỏi, con cũng phải trở thành người như mẹ. Đứa con trai ngoan của bà bật cười nhạo báng. Cậu bảo, con không bao giờ có thể trở thành người máu lạnh như mẹ.


Hoàng Oanh đã quen với việc những người thân nói rằng bà máu lạnh. Bà chấp nhận bản chất của mình.


Nhưng bà không thể tưởng tượng nổi, sẽ có ngày sự chính xác mà bà từng sự hào lại sai lệch. Sẽ có ngày, thứ mà bà cho rằng tất yếu lại bị lật ngược.


Bên cạnh Hoàng Khiêm đã tắt thở, đứa trẻ nọ lại vẫn còn những dấu hiệu của sự sống. Rõ ràng, nếu bọn nó nắm tay nhau nhảy xuống thì khả năng đứa chết đứa sống gần như bất khả. Rõ ràng, máu bọn nó cùng chảy, cả vết thương do va đập, cả vị trí va đập đều chẳng khác nhau là bao. Rõ ràng, Đoàn Thế Nhân đã chết.


Vậy tại sao cậu ta vẫn còn hơi thở? Tại sao tim cậu ta còn đập và cơ thể cậu ta vẫn ấm áp bên cạnh thi thể lạnh ngắt của con trai bà?


“Thứ quái dị…” Bà lẩm bẩm khi đội ngũ cứu thương xuất hiện khênh Đoàn Thế Nhân lên cáng, “đáng lẽ nó phải chết rồi.”


Chẩn đoán của bà không bao giờ sai lầm. Thứ sai lầm chính là Đoàn Thế Nhân. Đứa trẻ đó không phải may mắn hơn con trai bà. Con cừu Dolly đấy đã sống lại. Và người chết chỉ có con trai bà.


Đó chính là “kỳ tích” mà bọn họ nói đến ư? Hoàng Oanh chợt nảy ra một ý nghĩ cuồng loạn. Nếu bà giải phẫu nó và thay thế bộ não nó vào bộ não đã ngừng hoạt động của Hoàng Khiêm, liệu con trai bà sẽ sống dậy như nó chứ?


“Cháu không nghĩ cô nên hiện thực hóa bất cứ ý nghĩ nào trong đầu cô lúc này.”


Thanh âm khô queo vang lên sau lưng bà. Hoàng Oanh ngoảnh lại. Một thiếu niên mỉm cười bước về phía bà. Ngoại hình cậu ta trông y hệt Đoàn Thế Nhân, chỉ gầy và nhợt nhạt hơn một chút. Hoàng Oanh nhận ra, thiếu niên chính là “bản gốc” mà người ta nói đến. 


Các quan sát viên đều được biết về Nhân nhưng gần như không ai được phép tiếp xúc với bản gốc. Hoàng Oanh thấy trong đội ngũ đưa Nhân đi, rất nhiều người giống như đang canh chừng thiếu niên này. Nhưng cậu ta chẳng mảy may bận tâm đến những ánh mắt họ. Cậu trai nhìn bà, Hoàng Oanh gọi đó là ánh nhìn của xác sống.


So với Đoàn Thế Nhân, bản gốc này còn lạ lùng hơn.


Nghĩ vậy, Hoàng Oanh lạnh nhạt nói, "Tôi không nghĩ gì cả.”


"Nếu vậy thì quá tốt rồi.” Thiếu niên nhìn bà vô cảm, "Cô không nên nghĩ về lý do Thế Nhân còn sống, và hẳn là một số ý nghĩ như kiểu, nếu lấy trái tim của cậu ấy thay thế cho con cô thì con cô liệu có sống dậy không.”


“Não.” Hoàng Oanh chỉnh lại, "Thứ khiến con người sống là não, tim là cách nói sai lệch y khoa.”


"Ồ vâng, tim là cách nói của y học phương Đông.”


"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”


“Hẳn cô từng nghe về vụ thí nghiệm chỉnh sửa gen gây tranh cãi vài năm trước. Một nhà khoa học đã can thiệp gen phôi của một đứa trẻ có bố mẹ mang virus HIV, với mục đích khiến trẻ kháng lại căn bệnh này. Vụ việc bị phát hiện, ông ấy chịu án tù tại đất nước mình và bị cấm thực hành y tế, nhưng sau đó lại được một quốc gia khác chấp nhận và vẫn sống bình thường. Còn đứa trẻ bị chỉnh sửa gen thì sao? Hiệu quả kháng HIV của nó không rõ ràng, thậm chí tiềm ẩn nhiều rủi ro sức khỏe và di truyền khác, vì gen được tạo ra khác với biến thể tự nhiên.”


Thiếu niên nhắc đến một sự kiện gây rúng động ngành nghiên cứu nói chung và ngành y nói riêng một thời. Hoàng Oanh cũng biết đến sự kiện đó. Hầu hết chuyên gia đều chỉ ra rằng lợi ích là rất hạn chế so với những nguy cơ lâu dài. Nhưng người đàn ông ấy vẫn vô cùng tự hào về thành quả nghiên cứu của mình, mặc cho đứa trẻ phải đối mặt với những rủi ro chưa từng có trong tương lai. Khi cùng đồng nghiệp thảo luận về vụ việc đó, chín người mười ý. Hoàng Oanh thì không cảm thấy thí nghiệm lên con người có gì to tát. Dẫu sao, bà cũng đang tham gia vào một dự án còn phi đạo đức hơn.


"Vậy thì sao?” Bà lại hỏi.


“Từng có một người mẹ cố gắng làm điều giống như cô đang nghĩ.” Đôi mắt đen đúa nhìn thẳng bà, “Người mẹ mang thai đôi nhưng khi hai đứa trẻ được sinh ra, có một đứa đã chết. Không chấp nhận được cái chết của con mình, người phụ nữ đó đã cùng chồng mình lấy gen của người anh trai để thực hiện thí nghiệm nhân bản tế bào với mong muốn khôi phục tế bào chết của người em trai. Nhưng trong khi người em trai ghép tủy thất bại và tế bào xảy ra lão hóa nhanh thì một phiên bản khác của cậu ta…”


Ngừng một chút, thiếu niên mỉm cười, “Đúng hơn, là của người anh trai kia ra đời. Cậu ta được cho là có kháng nguyên vượt trội và trong quá trình nghiên cứu, người chồng tiến sĩ đã phát hiện tốc độ hồi phục tế bào của cậu ta sẽ tăng theo cấp số nhân. Nhưng thí nghiệm chỉ được thực hiện tới đó thì gia đình vợ anh ta muốn chuyển thí nghiệm về nước họ. Người chồng vẫn còn việc ở đất nước anh ta nên không cùng vợ mình về nước. Anh ta bèn giữ đứa con lớn ở lại để nghiên cứu trên chính cơ thể nó. Hẳn anh ta cho rằng nếu can thiệp vào kháng nguyên của đứa trẻ thì tế bào nó cũng sẽ thay đổi như nhân bản kia. Nhưng sau đó bạo động nổ ra và cơ sở thí nghiệm bị phá hủy, tiến sĩ đấy đã chết trong vụ nổ cơ sở thí nghiệm còn đứa con trai thì bị nhóm buôn người xuyên biên giới bắt đi. Rốt cuộc, chỉ có dữ liệu về kháng nguyên của nhân bản được lưu lại.”


Chiếc cáng được đặt ngay gần đó. Thiếu niên ngồi xổm xuống, áp tay lên mu bàn tay vẫn còn hồng hào của người trên cáng. Cậu ta cụp mắt.


“Sau đó, đội ngũ mới tiếp tục nghiên cứu nhân bản kia và phát hiện kháng nguyên vượt trội giúp nhân bản có sức khỏe tốt hơn bình thường. Cậu ta rất ít khi đau ốm, mất nhiều máu cũng không có những triệu chứng mệt mỏi. Thậm chí, sau mỗi lần khám tổng quát sau khi ốm dậy, người ta còn phát hiện hệ miễn dịch của cậu ta lại tăng lên. Có quan sát viên trong đội ngũ đã đặt câu hỏi, giả sử cậu ta bị thương nặng và mất nhiều máu thì liệu cơ thể có liên tục sản sinh ra tế bào mới để đắp vào chỗ vết thương đấy không. Tuy nhiên, vì lý do đạo đức và cả nguyên tắc của cuộc thí nghiệm, họ không thể can thiệp vào cuộc sống của cậu ta.”


Thiếu niên không lật tấm vải che mặt người trên cáng lên mà chỉ bình thản đứng dậy.


"Cậu ta có thể sống và phát triển như con người bình thường. Không ai phát hiện ra sự bất thường, bao gồm cả chính cậu ta, cho đến khi cậu ta chết.”


Nãy giờ, nghe bản gốc nói một hồi, thái độ của Hoàng Oanh ngày càng tệ. Bà đột nhiên hiểu vì sao đứa trẻ kia kể quá nhiều thứ cho mình đến vậy. Đội ngũ quan sát viên không được can thiệp quá mức vào cuộc sống của nhân bản. Thế nhưng, con trai bà đã can thiệp. Mặc dù Hoàng Khiêm không phải quan sát viên nhưng chỉ cần phía trên điều tra, bà cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm cho cái chết của nhân bản.


"Vì vậy, cậu ở đây là để buộc tôi rút khỏi thí nghiệm và bồi thường vì đã vi phạm điều khoản?”


"Ngược lại là đằng khác.” Thiếu niên từ tốn nói, "Cháu muốn nhờ cô một chuyện thôi. Hiện tại cháu cũng chưa biết phải mất bao lâu cậu ấy mới sống lại, khi sống lại thì sẽ mất bao nhiêu ký ức nhưng khi cậu ấy đi học trở lại, hy vọng cô sẽ giúp cháu diễn một vở kịch. Chỉ vậy thôi ạ, cô không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào cho cái chết của cậu ấy. Và cháu thay mặt gia đình, hết sức chia buồn cho sự ra đi của con trai cô.”


Thiếu niên bước tới gần bà, khẽ nắm bàn tay lạnh ngắt của bà. Hoàng Oanh lạnh lùng nhìn cậu ta. "Kẻ” này cũng giống như "thứ” trên cáng kia, đều là những sự tồn tại bất thường. Nhưng nếu thứ trên cáng kia bất thường về mặt thể xác, thì kẻ trước mặt bà đây chỉ có cái xác là giống con người. Hoàng Oanh bỗng thấy cái danh máu lạnh mà tất cả gán cho bà dễ chịu hơn biết bao.


Ít nhất, bà vẫn còn chút gì đó gọi là nhân tính.


“Xin cô hãy giúp cháu.” Thiếu niên nọ nói một cách thiết tha, nhưng đôi mắt cậu ta từ đầu tới cuối ráo hoảnh và khô khốc.


“Chúng ta tuyệt đối không thể để nhân bản phát hiện cậu ta đã chết.”


***


Vết thương của Đoàn Thế Nhân khép lại với tốc độ mắt thường trông thấy. Hoàng Oanh nghiêm túc nhập dữ liệu vào hồ sơ sức khỏe điện tử của cậu.


Lần Nhân bị gãy xương, Thế đã để bà toàn quyền phụ trách chăm sóc cậu ta. Toàn bộ những chai dịch được truyền cho Nhân đều là chất ức chế kháng nguyên và làm chậm quá trình hồi phục tế bào. Do vậy, bà không thể ước lượng chính xác tốc độ hồi phục của Nhân lần đấy nhưng theo như bà áng chừng, lần này nó đã nhanh hơn khoảng 8 lần. Một khoanh cắt rộng có đường kính gần 15 cen-ti ở chân, động đến cả phần trong xương nhưng chỉ mất khoảng ba tiếng để các tế bào khôi phục toàn bộ.


Nhìn vết thương khép miệng, Hoàng Oanh tự hỏi, với tốc độ hồi phục này, sẽ mất bao lâu để Đoàn Thế Nhân chính thức thay xương đổi thịt, trở nên bất phàm.


Đồng thời, bà cũng hiểu lý do tại sao Huỳnh Thịnh Thế không muốn để Đoàn Thế Nhân biết về việc này. Cuộc nói chuyện về lần đầu tiên gặp bản gốc vẫn in đậm trong trí nhớ bà. Hoàng Oanh nhìn những số liệu nhấp nháy trên màn hình, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.


Người phụ nữ kia sinh ra hai đứa con trai, người em chết rồi thì vẫn còn người anh. Tại sao cô ta lại vẫn tuyệt vọng đến mức lấy gen và tủy của người anh trai cho đứa em trai? Và tại sao ghép tủy của hai anh em sinh đôi lại sinh ra trường hợp không tương thích? Tỷ lệ cấy ghép không tương thích giữa hai anh em sinh đôi là bao nhiêu nhỉ…


"Cô Oanh, mấy giờ rồi ạ?”


Thấy Nhân đã tỉnh, Hoàng Oanh bỏ qua những suy đoán vớ vẩn kia.


"Mười sáu giờ mười ba phút.”


Bà nói rồi đứng dậy kiểm tra tổng quát cho siêu nhân lần nữa. Sau khi vết thương lành lại, Nhân có thể đi lại được như thường. Xét thấy có nhiều chuyện đáng nói, Hoàng Oanh bảo Nhân ra phòng khách cùng uống trà. Người nọ đồng ý ngay.


Trong lúc chờ Hoàng Oanh pha trà, Nhân bắt chuyện với bà.


"Vừa nãy cháu đã mơ… mà không, hẳn là một phần ký ức thất lạc nào đó của cháu. Trong mơ, cháu ở trên sân thượng với Hoàng Khiêm.” Nhân hoài nghi, "Vậy là mỗi khi chết đi sống lại, cháu sẽ quên đi một số ký ức? Cái này có phải do đội ngũ nghiên cứu can thiệp vào không?”


"Đến cả bác sĩ thần kinh giỏi nhất cũng khó mà can thiệp vào tiềm thức ai đó.” Hoàng Oanh nói, "Chỉ có thể kết luận là do cơ chế hoạt động của bộ não cậu. Chúng sẽ tự động lọc bỏ những thứ đã không cần thiết sau khi cơ thể 'chết’, giống như chương trình xóa bộ nhớ vậy.”


Bà đặt tách trà về phía người thanh niên. Khói mờ ảo bốc lên, Nhân nhìn xuống cũng chỉ thấy bóng cậu mờ nhòe phản chiếu. Cậu nhắm mắt, trong chốc lát bỗng hiểu tại sao cách Hoàng Oanh nhìn cậu luôn khắc nghiệt như vậy.


Họ cùng nhảy xuống nhưng Hoàng Khiêm đã chết và cậu vẫn sống. Còn điều gì kinh khủng hơn thế trong mắt một người mẹ như Hoàng Oanh? Còn điều gì phi lý hơn một bác sĩ từng chứng kiến đủ loại sinh tử trên đời phải đối mặt với sự tồn tại thách thức quy luật ấy?


"Đúng như cậu nghĩ, cậu và Hoàng Khiêm cùng nhảy lầu vào khoảng mười bảy bốn mươi ngày bốn tháng sáu, tôi có mặt tại nhà lúc mười chín giờ và phát hiện cậu có dấu hiệu sống sót.” Hoàng Oanh nói tiếp, “Một thời gian ngắn sau, đội ngũ thí nghiệm cũng tới đó. Hôm đấy là lần đầu tôi gặp bản gốc của dự án này.”


"Hả…?”


"Cậu tưởng rằng lần cậu giả dạng cậu ta đến bữa tiệc là lần đầu tôi gặp Huỳnh Thịnh Thế à?” Hoàng Oanh mỉa mai một câu rồi quay lại ý chính, "Chúng tôi đã đạt được thỏa thuận là thay đổi ngày mất của Hoàng Khiêm thành gần ngày khi cậu sống lại. Cậu đã sống lại vào ngày hai mươi bảy tháng tám và được đưa về nhà riêng. Sau đó, mọi thứ như cậu vẫn thấy, cậu tiếp tục sinh hoạt bình thường và làm thêm hè ở một quán do quan sát viên thành lập và ám thị cậu đã làm cả mùa hè ở đấy. Cậu có vẻ cũng không nhớ gì về cái chết của mình cả. Tôi tìm đến trường cậu, hoàn thành phần việc của mình và cũng rút khỏi thí nghiệm đó, cho đến đầu năm ngoái, Huỳnh Thịnh Thế một lần nữa tìm tôi.”


Đầu năm ngoái, rất gần với quãng thời gian Nhân gặp Thế trong công viên cũ kia. Nghe Hoàng Oanh nói, đại khái cậu cũng hiểu được rõ ràng đường đi nước bước của hắn. Chiếc áo măng-tô, sẻ non gãy cánh, vở kịch tái diễn, cuộc gặp tình cờ với Duy Đức ở Nhà Hát Lớn, sự xuất hiện của cậu trai mắt xanh xinh đẹp mang cùng cái tên Hoàng Khiêm, bữa tiệc sinh nhật ở Mạc Chu, buổi tiệc khánh thành bệnh viện, sự xuất hiện của Thư Gia vén màn danh tính Thanh Thế, việc mẹ cậu đột nhiên từ nước ngoài trở về, lời mời hợp tác của Thư Gia, ngôi nhà trong rừng sâu, lễ tang của tướng Tập, cuốn nhật ký của Thanh Thế và tai nạn lần lượt xảy ra với tất cả những người thân thiết với cậu…


Nhân từng có vô vàn suy đoán về động cơ thực sự của Thế, chỉ cho đến khi con người đó nhìn cậu và thú thực rằng hắn căm ghét Huỳnh Thịnh Thế thế nào, cậu mới vỡ lẽ, hắn làm tất cả những điều đó để xóa bỏ tất cả dấu ấn của Huỳnh Thịnh Thế trên cậu. Hắn dùng phương thức khắc nghiệt nhất khiến cậu nhớ lại những cuộc đời trước của mình, nhớ lại “Huỳnh Thịnh Thế” và rồi, khi cậu tìm tới tận cùng sự thật, cậu sẽ bị hắn chiếu tướng. Ở điểm cuối đó, hắn đã sắp đặt sẵn “cái chết” cho cậu.


Nếu cậu “chết”, cậu sẽ lại mất đi ký ức và sẽ không có gì đảm bảo cậu nhớ về tất cả những gì xảy ra với Thế trong suốt một năm nay cả. Có thể Thư Gia sẽ nhanh chóng tìm được hắn trên gác mái căn nhà kia. Mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo cũ như khi hắn chưa xuất hiện và cậu chưa từng trải qua tất thảy những chuyện hoang đường này. Sau khi bóc trần con người cậu, hắn muốn cậu vĩnh viễn quên mất sự tồn tại của hắn trên cõi đời, cũng đồng thời không còn bị danh tính của Huỳnh Thịnh Thế trói buộc.


Cậu sẽ hồi sinh và trở thành một Đoàn Thế Nhân toàn vẹn. Đó là định nghĩa về “tự do” của hắn.


Đúng là một thằng khốn nạn, Nhân mắng thầm. Mỗi khi cậu nghĩ mình đã đủ hiểu độ biến thái của con người đấy thì hắn lại khiến cậu mở mang tầm mắt. Đáng lẽ cậu không nên chỉ nhốt hắn lại mà nên thực sự rút gân tay, gân chân và cắt lưỡi hắn. Giá mà Thế mới là nhân bản nhỉ…


Nhân uống một ngụm trà, cố gắng kiềm chế lối suy nghĩ bệnh hoạn kia.


"Thực ra, cháu còn muốn nhờ cô tư vấn một việc nữa. Đây mới là lý do chính cháu tìm cô.” Nhân hắng giọng, “Cô từng đọc về dự án nuôi cấy mô người làm thịt nhân tạo chưa ạ?”


“Từng.”


Mặc dù không quan tâm lắm đến mấy vấn đề hậu nhân loại, ít nhiều Hoàng Oanh cũng biết dự án đó. Nhà khoa học trong dự án đó đã thực hiện một trình diễn nuôi cấy mô cơ lấy từ chính cơ thể mình, dùng huyết thanh tự thân để phát triển thành một miếng “thịt người” nhân tạo rồi chế biến và mời khán giả nếm thử. Nghe Nhân đề cập đến nó trong tình huống này, bà đoán được một phần ý định của cậu.


"Cậu muốn cắt thịt của bản thân?”


"Cô thẳng thắn quá ạ…” Nhân cười trừ, “Cháu đang giả sử thôi, nếu cháu muốn thường xuyên cắt thịt của mình, thời gian hồi phục của nó sẽ như nào? Và miếng thịt vừa tách ra có nguy cơ nhiễm khuẩn từ môi trường không? Nếu có, có cách nào làm sạch để ăn được mà vẫn an toàn không…”


Hoàng Oanh nhíu mày, “An toàn cho việc gì?”


“Hấp thụ và chuyển hóa chất dinh dưỡng ạ.”


Hoàng Oanh nghiêm khắc nhìn cậu, “Cậu muốn sử dụng bản thân làm nguồn nguyên liệu giống như thực phẩm?”


Đối diện cái nhìn đó, Nhân hơi áp lực. Biết thế cậu tìm chị Hà cho rồi. Chị ấy có vẻ cởi mở hơn với những đề tài như này hơn.


"Trước kia mọi người cũng lấy máu của cháu để bơm vào cơ thể Thanh Thế. Cháu không nghĩ cắt thịt thì có khác gì.” Nhân nghiêm túc nói. “Dù sao cháu cũng không phải Đường Tăng, người ta ăn thịt cháu cũng đâu bất tử được.”


Hoàng Oanh không cười trước lối liên tưởng có phần hài hước kia. Bà trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu.


“Về lý thuyết thì cậu hoàn toàn có thể nuôi cấy mô tế bào của bản thân để tự biến mình thành nguồn cung thực phẩm.” Bà bình tĩnh nói, “Tế bào của cậu liên tục tái tạo nên cũng ít mầm bệnh hơn thông thường. Tôi không chuyên về cái này, cậu nên nhờ ai đó hiểu biết về các loại thịt hữu cơ tư vấn thêm. Nhưng tôi khuyến nghị không nên động đến cơ quan nội tạng, nhất là não.”


Nhân hoàn toàn đồng tình với khuyến nghị của Hoàng Oanh. Cậu thực sự không muốn ai đó mắc mấy bệnh như kiểu Kuru đâu. Cậu chỉ muốn làm một món thịt hầm tiết canh thật ngon thôi! Đã hứa sẽ bồi bổ hắn tử tế mà.


Thấy Nhân đăm chiêu suy nghĩ, Hoàng Oanh lườm cậu, “Và đừng có nghĩ đến chuyện cắt nội tạng mình đem bán.”


Sửng sốt một chút, Nhân bật cười, “Trước khi cô nói thì cháu thực sự không nghĩ đến. Mà giờ cháu muốn cân nhắc rồi ấy ạ…”


Thấy sắc mặt người kia tối sầm, cậu lập tức bổ sung, “Cháu đùa thôi ạ.”


Bà ấy làm sao mà hiểu được trò tự giễu của hội nô lệ tư bản cơ chứ…


“Cảm ơn cô đã chữa trị và trò chuyện với cháu ạ.” Nhân chuyển chủ đề, "Tối mai cháu có cuộc hẹn với Hoàng Khiêm. Thị lực cậu ấy giờ sao rồi ạ? Nếu được, cháu sẵn sàng hiến giác mạc cho cậu ấy để…”


“Khỏi đi.” Hoàng Oanh gạt đi, “Nó đã được cấy ghép mống mắt nhân tạo. Tất nhiên, thị giác vẫn bị ảnh hưởng, khó phân biệt màu sắc so với người bình thường, nhưng đôi mắt nguyên bản của nó vốn đã kém trong việc phân biệt màu. Nó giải thích với tôi rằng việc lên màu thực ra dựa chủ yếu vào sự kết hợp giữa giá trị sáng–tối và màu sắc vật thể và môi trường hơn chỉ đơn thuần dựa vào là màu sắc nguyên bản, nên nó vẫn không gặp rắc rối nghiêm trọng trong việc tiếp tục theo đuổi con đường hội họa. Tâm lý nó mạnh mẽ hơn cậu nghĩ đấy.”


Hoàng Oanh đã ám chỉ đến thế, Nhân cũng không đề cập về vấn đề thị lực của Hoàng Khiêm nữa. Cậu nhìn tách trà đã cạn, cân nhắc vài giây mới bộc lộ băn khoăn có phần tế nhị của mình.


“Thực ra cháu không hiểu, sao cô lại muốn cậu ấy nhận cô làm mẹ nuôi? Ngoại trừ cái tên, cậu ấy chẳng có vẻ gì là giống Hoàng Khiêm cả.”


"Không giống mới là điều tốt.” Hoàng Oanh thản nhiên nói, "Tôi chỉ cần cái tên thôi.”


Nhân sững sờ. Cậu vô thức muốn hỏi bà, nếu một ngày nào đó tự dưng cô cảm thấy Hoàng Khiêm không giống với đứa con trai thực sự mà cô mong muốn, cô có từ bỏ cậu ấy không? Nhưng rồi Nhân nhận ra, trường hợp của Hoàng Oanh và Hoàng Khiêm không hề giống với trường hợp giữa cậu và bà Thụy Bích. Cậu không thể đánh đồng tương lai của họ với quá khứ của mình.


“Cái tên cũng là một mối liên kết nào đó.” Hoàng Oanh nhìn cậu, “Cậu chưa từng có những mối liên kết như vậy?”


Câu hỏi ấy chợt khiến Nhân bừng tỉnh. Sau khoảng lặng thinh, cậu mím môi, gật đầu.


“Có ạ.”


Không chỉ Huỳnh Thịnh Thế, đã có vô vàn những cái tên liên kết với cuộc đời phàm tục của Đoàn Thế Nhân.


***


Nhân tới sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng. Kiểm tra đặt bàn với nhân viên, Nhân yên tâm hơn khi cậu đến sớm hơn Hoàng Khiêm. Nhân viên dẫn cậu vào chỗ bàn trống đã đặt sẵn. Lần này trở lại nhà hàng Serenity, dường như cách bài trí trong nhà hàng đã khác đôi chút. Một số bức tranh bị thay đổi và trên bục không còn cây dương cầm nữa.


Bàn Nhân đặt ngay gần một bàn nhỏ hai người. Cậu vừa ngồi xuống, bên kia chợt có tiếng người gọi cậu.


"Nhân?"


Quay lại, Nhân cũng ngạc nhiên không kém khi trông thấy hai người bàn bên là Thu Hà và Thanh Sơn. Có vẻ họ đang trò chuyện về một đề tài nào đó. Bếp mở hôm nay do người khác phụ trách.


Trước khi Nhân đáp, chị Hà đã thêm lời, “Hay là cậu Thế nhỉ…?”


Hình như người cậu quen ai cũng đam mê diễn xuất…


“Em Nhân ạ.” Cậu cười. “Trùng hợp quá, em không nghĩ sẽ gặp chị với anh Sơn ở đây.”


“Cũng vừa bắt đầu bữa thôi.”


“Hai người cứ tự nhiên, em đang đợi bạn.”


Thu Hà nghe vậy bèn quay lại tiếp tục trò chuyện với em trai. Ngồi ngay bên cạnh, Nhân nghe rất rõ đề tài thảo luận (hoặc tranh luận) của họ.


“... Chị mày không phản đối thuần chay, chị mày chỉ quan niệm cái gì thuần quá cũng không tốt, dù là thuần chay hay thuần thịt thì đều cực đoan cả! Người ta hay nói thuần chay là hợp tự nhiên, tao lại thấy thuần chay mới đi ngược tự nhiên.”


“Người ta đang dựa trên quan điểm tín ngưỡng và đạo đức.” Thanh Sơn thở dài, “Chị nói thử xem đi ngược tự nhiên thế nào?”


“Loài ăn tạp mà bắt nó sống như động vật ăn cỏ thì khác gì đổi bản chất nó? Thuần chay đi ngược tính chất sinh học vốn có của loài ăn tạp. Về lâu dài, không chỉ ảnh hưởng đến cơ thể mà thậm chí cả chức năng thần kinh, qua đó gián tiếp ảnh hưởng và thay đổi tính khí. Những người thuần chay sống trong một xã hội ăn tạp sẽ gặp phải tất cả những vấn đề mà các nhóm thiểu số khác phải đối mặt. Nhưng đồng ý với mày, nó mang tính tín ngưỡng hoặc, theo cách hiểu của chị, là tâm lý. Không nói đến những người theo đạo hoặc gia đình có truyền thống ăn chay nhé, đấy lại thuộc phạm trù khác. Khi một người ăn tạp đột ngột chuyển sang chế độ thuần chay, thường thì họ đang cố thay đổi điều gì đấy trong tâm lý của bản thân. Nhưng mà, lựa chọn đấy vẫn quá cực đoan!”


“Chị à, phần lớn người ta không nghĩ những cái như chị đâu. Họ ăn theo niềm tin, đạo đức, hoặc thói quen. Chị cũng đâu thay đổi được niềm tin của họ.”


“Ai thèm thay đổi. Chị mày chỉ nêu quan điểm thôi.”


Ngồi bàn bên, Nhân mải nghe hai chị em nhà kia trao đổi mà không khỏi thất thần. Trùng hợp ghê, hôm qua cậu mới bàn về việc ăn thịt nhân tạo thì hôm nay đã gặp người quen nói đến thuần chay…


Để mà nói, những gì chị Hà với anh Sơn nói cũng khiến cậu suy tư hơn chút. Đối chiếu sang thói quen ăn uống của Thế, trong đấy có bao nhiêu phần là do tình trạng sức khỏe và bao phần là vấn đề tâm lý? Dựa theo biểu hiện khi cậu ép hắn uống máu mình, nếu cậu lừa hắn ăn thịt, hắn sẽ phản ứng thế nào nhỉ?


Nghĩ đến đây, Nhân bỗng hưng phấn hơn hẳn. Cậu muốn gặp hắn quá. Chỉ nghĩ đến việc hắn đã âm thầm kiểm soát cuộc đời này của cậu, cậu lại kích động đến mức muốn đáp trả hắn toàn bộ.


“Anh Nhân. Anh đợi lâu chưa ạ?”


Thanh âm của Hoàng Khiêm ngắt quãng những ý nghĩ cuồng loạn của Nhân. Cậu ngẩng lên, mỉm cười.


"Mới đây thôi.”


Hoàng Khiêm nhoẻn cười rồi ngồi xuống ghế đối diện. Nhân để ý cậu đã không cần đem theo gậy duỗi nữa. Nhưng đó là lần cậu dùng thân phận Huỳnh Thịnh Thế gặp Hoàng Khiêm, Nhân đành phải giả vờ một chút.


“Mắt em…” Cậu cố ý ngập ngừng, “Đã phẫu thuật mống mắt rồi à?”


“Vâng, thị lực em hồi phục tốt lắm ạ. Đến giờ gần như không còn vấn đề gì rồi anh.”


Nhân viên đem thực đơn ra, hai người gọi món. Chờ nhân viên đi rồi, Nhân tiếp tục gợi chuyện.


“Nghe ai đó bảo em nằng nặc gặp anh xong mới chịu đi du học?”


“A…” Hoàng Khiêm xem chừng hơi ngượng nghịu, “Cũng không đến mức nằng nặc…” 


“Anh không sao, chỉ là bị bệnh xong mắc vấn đề tâm lý một thời gian nên cách ly người khác thôi.” Nhân giải thích, tiện thể dọa cậu chàng một phen, “Em biết đấy, tâm lý anh luôn không ổn định cho lắm.”


“Em hiểu mà, giờ ai mà chẳng có chút vấn đề tâm lý hả anh.” Hoàng Khiêm nhìn cậu đầy thấu hiểu, “Bản thân em cũng có này.”


“Không tin. Trông em lành mạnh như thế…”


“Thật mà!”


“Vấn đề gì cơ?”


Xem chừng không muốn nhắc đến, Hoàng Khiêm uống ngụm nước rồi cứ thế chuyển chủ đề, "Em đã hỏi bác Oanh về anh Hoàng Khiêm kia. Em cũng đã trông thấy ảnh anh ấy. Đúng là ngoại hình chúng em chẳng giống nhau mấy. Mà có đúng như… người kia nói, anh ấy là tình đầu của anh không ạ?”


“Vãi cả…” Nhân bật cười, “em muốn gặp anh chỉ để hỏi cái đó thôi à?”


“Vậy có phải không ạ?” Hoàng Khiêm kiên trì.


“Không phải. Cậu ấy là một người bạn.” Nhân mỉm cười, “Hồi đó anh tỏ tình nhưng cậu ấy từ chối anh. Cậu ấy bảo anh không thích cậu ấy, lúc đó anh còn không tin. Sau này anh mới hiểu ý cậu ấy. Hồi đấy, anh còn chưa hiểu thế nào là thích, là yêu. Thật ra đến tận bây giờ, lắm khi anh vẫn không hiểu.”


Hoàng Khiêm nhíu mày, “Có phải là do… anh trai anh?”


“Huỳnh Thịnh Thế không phải anh trai anh.” Nhân bình tĩnh nhìn cậu trai kia, “Giữa bọn anh không thể nói là tồn tại mối quan hệ huyết thống. Bọn anh chỉ là người giống người thôi. Lúc đó anh lừa em đấy. Anh vẫn luôn nói dối em và kéo em vào tất cả những chuyện phiền phức này.”


Bàn bên có tiếng huýt sáo. Chẳng cần nhìn Nhân cũng biết chị Hà có vẻ đang rất tận hưởng cuộc thú tội tại chỗ này.


“Em biết.”


“Ừ, em không nên…” Nói được nửa chừng, Nhân ngừng lại, nhíu mày, “Gì cơ?”


“Thì em biết anh có động cơ khi tìm em mà. Em đâu mất não đến thế?” Hoàng Khiêm cười rộ lên, “Chuyện phiền phức đó là em muốn bước vào đó anh à. Vụ tai nạn đấy là do em phải trả giá cho những điều mình đã làm thôi. Nay em đến đây vì muốn nói rõ chuyện này.” 


“Trả giá gì?” Nhân nhíu mày. “Nếu là vì chuyện em ghi âm Duy Đức thì chúng ta đã nói rõ rồi…”


“Không chỉ vậy đâu ạ.” Hoàng Khiêm thẳng thắn nhìn cậu, “Em là người đã gây ra vụ tai nạn của Đoàn Nhiên Du.”


Sau câu nói đó, bầu không khí giữa đôi bên bỗng chìm nghỉm xuống. Nhân không thể tin được nhìn cậu trai. Trái lại, Hoàng Khiêm lại trông như một kẻ tuẫn đạo.


"Em đã bảo anh mà, em hám lợi lắm. Đến những chuyện như gây ra tai nạn cho người khác em cũng làm được. Thậm chí em còn không cảm thấy tội lỗi khi đã gây tai nạn. Dù sao em cũng không phải chủ mưu, em chỉ nghe theo sự sắp đặt của người khác thôi." Ngừng một chút, Hoàng Khiêm nghiêm túc nhìn Nhân, "Nếu em bảo thế, anh vẫn có thể nói là chuyện này không liên quan gì đến em à?"


Gương mặt Nhân sa sầm. Nếu lúc đó cậu bình tĩnh lại mà nghĩ kỹ hơn thì đã có thể nhận ra thời gian gây án không khớp. Du đã đi xa khỏi thành phố, dù Thế không hôn mê bất tỉnh thì cũng không thể đuổi theo và gây tai nạn cho anh ấy. Hắn cần một người khác làm việc đó thay hắn. Người đó chính là Hoàng Khiêm. Sau khi gây tai nạn, cậu ta gửi đoạn ghi hình qua cho Thế và hắn chỉ cần đợi đến đúng thời điểm để xuất hiện và ném đoạn ghi hình qua cho cậu, Nhân sẽ nghiễm nhiên cho rằng Thế là người gây ra vụ tai nạn đó và bỏ qua “đồng phạm” của hắn. Cứ như vậy, sự tồn tại của Hoàng Khiêm trở thành một người qua đường vô tội. Đến khi cậu bị nhốt trong bệnh viện kia, không còn ai để liên lạc, Hoàng Khiêm sẽ là lựa chọn khả dĩ nhất.


Có Hoàng Khiêm canh chừng ngay bên, khi ấy Nhân đã hoàn toàn bị Thế vây hãm.


“Mẹ kiếp, tôi hiểu rồi. Đến chuyện này mà hắn cũng tính đến.” Nhân bật cười, “Mẹ thằng điên!”


Chẳng nói thêm một lời, cậu đứng lên, rời khỏi nhà hàng kia. Hoàng Khiêm thấy thế lập tức đứng dậy đuổi theo.


“Anh Nhân!” Hoàng Khiêm lớn giọng gọi với.


Nhân không dừng bước nhưng đến lúc cậu rời khỏi trung tâm thương mại, Hoàng Khiêm đã đuổi kịp cậu. Cậu ta giữ tay cậu, khẩn khoản nói.


“Em xin lỗi! Em biết mình chưa trả giá đủ…”


“Không, cậu trả giá đủ rồi.”


“Vâng, em biết anh sẽ khó mà tha th… sao ạ?”


“Tôi bảo cậu trả giá đủ rồi.” Nhân điềm tĩnh đến mức Hoàng Khiêm sửng sốt không thôi. Cậu chàng mấp máy môi, còn đang nghĩ lời đối đáp thì Nhân đã giải thích cho cậu.


“Tôi không giận cậu.” Nhân tặc lưỡi, “Tôi chỉ giận bản thân vì đến giờ vẫn bị tên khốn đấy chơi một vố. Anh Du đã định sẵn sẽ bị tai nạn, dù không phải cậu gây án thì cũng là người khác. Và anh ấy cũng đã biết trước việc đó! Anh ấy vẫn luôn là người được hắn lựa chọn.” 


Phóng mắt ra con đường tấp nập xe cộ, Nhân bực bội, “Mẹ cái thằng biến thái cuồng kiểm soát đấy! Nếu theo đúng như kịch bản hắn đặt ra thì sau khi sống lại lần nữa và quên hết mọi thứ về hắn, kiểu đéo gì anh Du cũng xuất hiện và đưa tôi đi. Tiếc thật đấy!” Cậu mỉa mai, “Tôi đếch chết như ý hắn, giờ thì hắn tới số con mẹ hắn rồi!”


Hoàng Khiêm ngơ ngác trước tràng chửi thề và mớ thông tin gây nhiễu của người kia. Nhân xả xong cơn bực tức xen lẫn nỗi hưng phấn hỗn loạn trong lòng thì quay sang nhìn cậu trai, điệu bộ hòa hoãn hơn.


“Tôi đang định bảo giữa chúng ta, cậu mới là người nên quên hết mọi thứ và bắt đầu cuộc sống mới, mà chợt nhớ ra cậu đã có thể đi du học như ước nguyện của mình rồi.” Nhân mỉm cười, “Hoàng Khiêm, sống tốt nhé.”


Hoàng Khiêm kinh ngạc, còn đang xử lý diễn biến khó hiểu này thì chợt thấy Nhân trông về một hướng, cười khẽ.


“Xem kìa, nhân vật chính xuất hiện để đưa tôi thoát khỏi phim trường này rồi.” 


Cậu đứng đó, bình tĩnh đón lấy làn gió cuối đông phảng phất hương mùa xuân. Bên kia cánh cổng đôi bên là hai con ngựa bay mà cậu vừa bước xuống, Du bước tới, giống như lời chào của mùa xuân.


"Đáng lẽ nên nhắn trước với cậu nhưng nghĩ lại, có lẽ anh nên tạo cho cậu một bất ngờ.”


Chìa tay về phía cậu, anh cười khẽ.


"Thế Nhân, đi với anh."


Thoáng ấy, Nhân lại như trông thấy đôi mắt phẳng lặng của Thế.


Trời cao biển rộng sông dài, đây mới là thế giới của em. Không còn những ánh mắt, Du sẽ là người đưa em đi chiêm ngưỡng thế giới mà tôi từng trông thấy. Cậu gần như có thể nghe được hắn nói thành lời.


Hắn từng bảo, đến cả cậu cũng không muốn tự do, chỉ có hắn mong cầu tự do cho cậu. Sau khi tước đoạt tất cả để cậu chẳng còn bị điều gì ràng buộc, hắn lại cho cậu lựa chọn cuối. Hắn nói với cậu rằng, toàn bộ thế giới chỉ dành cho mình em, thật viển vông nhỉ? Rồi sau đó, hắn dùng cách tàn nhẫn nhất chặt đứt mọi xiềng xích và tạo ra thế giới viển vông đó cho cậu.


Tự do của hắn, hắn dâng tặng nó cho Thế Nhân của mình.


Nhân gần như muốn cười phá lên. Nhưng rốt cuộc, cậu chỉ lạnh lùng nhìn Du.


“Hóa ra người em nên trao giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất lại là anh đấy, Đoàn Nhiên Du.” Nhìn nụ cười tan biến khỏi gương mặt anh, cậu trào phúng, “Sylvia của em, anh đã cùng tên khốn kia lên kịch bản từ bao giờ?”


Huỳnh Thịnh Thế tính đủ đường, chỉ có điều này hắn chẳng bao giờ tính được.


Hắn những tưởng rằng chỉ cần cắt đứt những sợi dây rối cho cậu và để cậu trông thấy bầu trời thì cậu có thể trở thành cánh chim khao khát sự tự do. Nhưng Nhân là một con cá trong bể. Cậu không cần bầu trời để có được tự do của mình.


Giống như cái cách Thế thản nhiên ném cho cậu cái danh tính hắn căm ghét này, thứ tự do mà cả đời hắn hằng khát khao trong mắt Nhân cũng chẳng đáng một đồng.


Tự do của cậu, từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một mình Huỳnh Thịnh Thế.



Bình luận

Đã xếp hạng 0/5 sao.
Chưa có xếp hạng

Thêm điểm xếp hạng

Theo dõi tác giả để cập nhật bài viết mới mỗi ngày nhé!

 

Hãy ủng hộ tác giả một cốc trà sữa để cô ấy nạp đường hoàn thành tác vụ <3

bottom of page