[Tứ hải cầu hoàng] Hồi III - Nhất Tướng Công Thành
- Nhân Thời
- Mar 6
- 16 min read
Hồi III
Nhất tướng công thành.
Lấy từ thành ngữ "nhất tướng công thành vạn cốt khô”, tức vinh quang của bậc vua chúa đều phải trả giá bằng tính mạng hàng vạn dân thường.
Gió đêm tạt qua song cửa, mang theo hơi lạnh se sắt. Trong hoàng cung trùng điệp gác son, ánh đèn dầu hắt lên lớp rèm tơ mỏng, phản chiếu bóng người trên nền gạch đỏ thẫm.
Chiêu Dương ngồi bên án thư, đôi mắt hoàng kim lặng trông trang giấy trước mặt. Lời đồn đã lan đến tận tai chàng. Trong thành, người ta gọi chàng là “yêu phi” – kẻ mê hoặc bạo quân, khiến hắn mềm lòng, khiến hắn lơ là chinh chiến. Những lời ấy đong đầy hàm ý nguyền rủa, dường như mong mỏi chàng biến mất khỏi thế gian này.
Chàng đặt tay lên cuộn sách trước mặt, khẽ vuốt ve mép giấy đã hơi sờn. Tàng Uẩn vẫn chưa nghỉ.
Lúc này, ngoài trời vọng đến một chuỗi thanh âm quái dị, tựa như tiếng chuông đồng vọng giữa màn sương. Không phải tiếng nhạc cung đình, cũng chẳng phải chuông điểm canh. Đôi mày Chiêu Dương khẽ cau lại.
Chàng đứng dậy, khoác áo choàng, đẩy nhẹ cửa bước ra.
Bầu trời vằng vặc ánh trăng, rọi xuống những mái hiên cung điện tịch liêu. Chiêu Dương không cần thị nữ hầu hạ, từng bước đi xuyên qua hành lang lát đá. Càng đến gần tẩm cung của Tàng Uẩn, mùi đàn hương càng nồng đậm, len lỏi giữa làn gió lạnh.
Trước điện, đám quan nội thị cúi đầu, chẳng ai dám ngẩng nhìn chàng. Nhác thấy thân ảnh áo trắng phiêu dật, một nội thị thấp giọng khẩn cầu:
“Thưa hoàng phi… Xin người đừng vào."
Lời y còn chưa dứt, Chiêu Dương đã nhấc chân bước qua bậc cửa.
Điện chính chìm trong ánh sáng mờ mờ. Mùi mực hòa lẫn với hương trầm, âm u như huyễn cảnh. Tàng Uẩn ngồi trên bệ đá, trước mặt là một bàn bày đầy những quyển sách cổ, lẫn lộn những bức họa vẽ ký tự kỳ quái. Một ngọn nến chập chờn hắt sáng lên gương mặt tái nhợt của hắn.
Chiêu Dương đứng nơi ngưỡng cửa, yên lặng nhìn hắn.
Đây không phải lần đầu chàng thấy Tàng Uẩn chìm trong thứ ánh sáng quỷ dị này. Nhưng hôm nay, lòng chàng đột nhiên nhói lên từng cơn. Hắn tự nhốt mình nơi đây đã bao lâu? Bao lâu rồi hắn giam cầm bản thân giữa những trang sách mang đầy hoang tưởng?
Chàng cất giọng khẽ khàng, “Đã khuya rồi, sao chàng vẫn chưa nghỉ?"
Bàn tay đang cầm bút của Tàng Uẩn khựng lại. Hắn ngước mắt, đôi con ngươi đen sẫm phản chiếu ngọn đèn lập lòe. Thấy rõ người trước mặt là ai, nét sắc lạnh trong mắt hắn dịu đi đôi phần.
“Em tới làm gì?” Hắn khàn giọng hỏi.
“Em lo cho chàng."
Tàng Uẩn cười nhạt, chống tay lên bàn. “Lo gì? Chẳng phải em cũng nghe người ta nói rồi sao? Giờ cả thiên hạ đều gọi em là ‘yêu phi’. Họ cho rằng em khiến ta đổi khác."
Chiêu Dương lặng im. Dưới ánh nến lay động, hắn trông như một kẻ lạc lối giữa biển người, cô độc mà xa vời.
Một hồi lâu, chàng mới nhẹ nhàng nói:
“Họ sai rồi. Là chính chàng muốn đổi thay."
Tàng Uẩn hơi sững người.
“Chàng đã chán chiến tranh, chàng đã bắt đầu tự hỏi ý nghĩa của những cuộc giết chóc,” giọng Chiêu Dương vẫn êm đềm như nước, “Chỉ là chàng chưa kịp nhận ra điều đó mà thôi."
Tàng Uẩn siết chặt ngón tay. Nụ cười mỉa mai nở trên môi hắn, song đôi mắt lại sâu hun hút.
“Vậy còn trường sinh? Ta vẫn chưa từ bỏ điều đó.” Hắn lật một trang sách, ngón tay lần theo những dòng chữ viết bằng mực đã ngả vàng. “Chiêu Dương, em có tin không? Trên đời thực sự có cách để trường tồn mãi mãi."
Chàng không đáp.
“Ta đã giết hàng ngàn người,” Tàng Uẩn cười khẽ, giọng trầm hẳn xuống, “Thứ máu thịt ấy, xương cốt ấy, không uổng phí đâu. Chúng đều là vật tế, đều là bậc thang để ta tiến gần hơn đến bất tử."
Ngọn lửa trong đèn dầu lay động. Chiêu Dương bỗng thấy tim mình lạnh đi một chút. Chàng biết Tàng Uẩn đã từng làm những điều khủng khiếp. Nhưng khi chính tai nghe hắn nói ra điều đó – không một chút hối hận, không một chút chùn bước – chàng vẫn không khỏi đau lòng.
Chàng bước tới, vươn tay cầm lấy cổ tay hắn.
“Chàng nghĩ rằng trường sinh sẽ khiến chàng hạnh phúc sao?"
Tàng Uẩn không nói gì.
Chiêu Dương nhìn sâu vào mắt hắn, giọng chàng nhẹ nhàng nhưng từng chữ như thấm vào da thịt:
“Chàng có bao giờ nghĩ đến những đêm dài đằng đẵng sau này không? Khi tất cả mọi người đều rời bỏ chàng, khi thời gian chẳng còn ý nghĩa, khi vạn vật đều thay đổi mà chỉ có chàng cô độc tồn tại…” Chiêu Dương khắc khoải nhìn hắn, “Đến khi ấy, chàng có còn muốn tiếp tục tồn tại không?”
Ngón tay Tàng Uẩn khẽ run lên. Lời nói ấy như một thanh đao, xuyên thẳng qua lớp vỏ bọc của hắn.
Hắn từng không tin vào bất cứ điều gì. Hắn chỉ tin vào quyền lực, vào vĩnh hằng. Hắn đã giết vô số người để chứng minh điều đó. Nhưng chưa từng có ai hỏi hắn rằng – nếu đạt được trường sinh rồi, liệu hắn có còn muốn sống tiếp không?
Chiêu Dương vẫn nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay chàng ấm áp.
“Tàng Uẩn,” chàng gọi khẽ, “Chàng có từng nghĩ, điều mà chàng thực sự khao khát không phải là trường sinh, mà là…"
Chàng dừng lại một chút, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
“… Một người có thể đi cùng chàng suốt đời?"
Tàng Uẩn không nói gì. Trong bóng tối, hắn siết chặt tay chàng, như kẻ chết đuối vớ lấy chiếc cọc gỗ trôi dòng.
☯
Ngày hôm ấy, mây xám giăng kín trời, che lấp sắc xanh của thiên không. Một vị pháp tăng từ Tây Vực đến, khoác trên mình y bào bạc màu gió cát.
Bước chân vị pháp tăng chậm rãi mà vững vàng, mỗi bước chân như giẫm lên dấu vết của bao kiếp luân hồi. Ngài đi qua cổng cung, bước qua những bậc đá mòn vẹt theo năm tháng, và cuối cùng dừng lại trước Chiêu Dương và Tàng Uẩn.
Lão tăng nhìn bọn họ hồi lâu, rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Bệ hạ, có phải đêm nào cũng mộng thấy máu chảy thành sông, thấy oan hồn khóc than?”
Tàng Uẩn thoáng cứng đờ. Hắn chưa từng nói với ai về những giấc mộng của mình, song vị pháp tăng này… dường như đã nhìn thấu tất cả.
Chiêu Dương nhìn Tàng Uẩn, thấy sắc mặt hắn trầm xuống. Trong lòng chàng thấp thoáng sầu đau.
“Bệ hạ, đời này giết quá nhiều, chấp niệm quá sâu. Nếu không buông bỏ, thì dẫu có trường sinh, cũng chỉ là chịu cảnh đơn độc đến thiên thu.”
Gió lùa qua sân điện, lay động những dải lụa treo cao, phát ra âm thanh phấp phới như tiếng thở dài của trời đất.
Tàng Uẩn ngước nhìn pháp tăng, đôi mắt tối sẫm như vực sâu không đáy.
“Ta không tin,” hắn cười nhạt, “Luân hồi, đời đời kiếp kiếp, ai có thể chứng minh?”
Pháp tăng không trả lời ngay. Ngài chỉ khẽ nhìn sang Chiêu Dương, ánh mắt lão tăng trầm tĩnh nhưng mang theo nét thương xót.
“Thân vương nước Khương, người có sẵn lòng tích đức hành thiện, để đổi lấy đời đời kiếp kiếp bên bệ hạ không?”
Chiêu Dương không cần suy nghĩ, chàng gật đầu ngay.
Tàng Uẩn quay phắt sang chàng, cau mày.
“Em tin vào những lời này sao?”
Chiêu Dương nhìn hắn, ánh mắt sáng tựa trăng sao.
“Không cần biết là có thật hay không,” chàng nhẹ giọng, “Chỉ cần có một cơ hội, em vẫn muốn thử.”
Ánh mắt Tàng Uẩn dao động. Hắn chợt nhận ra, chàng khác hắn. Hắn không tin vào luân hồi, không tin vào kiếp sau. Nhưng Chiêu Dương tin. Chàng tin rằng nếu làm điều đúng đắn, nếu giữ lòng nhân hậu, thì dù là kiếp này hay kiếp sau, họ vẫn sẽ tìm thấy nhau.
Hắn chưa từng có niềm tin như vậy.
Nhưng nếu là Chiêu Dương… hắn muốn thử tin một lần.
☯
Trời sang thu, gió lướt qua rừng hoàng mai, để lại những cánh lá khẽ run trên cành gầy. Sắc trời nhạt nhòa nhuộm một tầng khói mỏng bên hoàng cung nước Uyên. Vầng dương đã khuất sau rặng cung điện san sát, chỉ còn sót lại ánh sáng lơ lửng trên mặt hồ. Dưới mặt nước gợn sóng lăn tăn, từng tán sen rũ bóng, những chiếc lá xanh xao trôi dập dềnh như những linh hồn không nơi nương tựa.
Tàng Uẩn ngồi trong chính điện, mắt nhìn vào trang sách cũ kỹ trước mặt. Trên những tờ giấy vàng ố, những nét chữ nhỏ như con kiến dày đặc tựa như những sợi dây xích vô hình, kéo lấy tâm trí hắn, trói chặt hắn vào thứ tín niệm đã giam cầm hắn suốt nhiều năm.
Trường sinh thuật.
Bao năm qua, hắn đã giết bao nhiêu người? Đốt bao nhiêu ngôi làng? Tắm trong bao nhiêu máu tươi? Hắn chẳng buồn đếm.
Hắn chỉ biết rằng những kẻ chết đi đều không thể oán trách, không thể vùng vẫy. Những thân xác bị giẫm nát dưới vó ngựa chiến, những tiếng khóc của dân lành giữa ngọn lửa hoang tàn… tất cả những điều đó hắn đều đã quên từ lâu.
Bởi vì từ lâu, hắn đã tin rằng chỉ có trường sinh mới giúp hắn giữ lại trích tiên của hắn.
Bởi vì nếu có thể sống mãi, thì dù có luân hồi chuyển kiếp, dù thế gian đổi thay, hắn vẫn có thể chờ đợi, vẫn có thể tìm thấy người ấy.
Nhưng giờ đây, hắn đã gặp lại trích tiên của mình. Kể từ ngày Chiêu Dương đến bên hắn, mọi thứ bắt đầu lung lay. Trích tiên không còn là bóng hình mơ hồ trong giấc mộng, không còn là những nét bút hoang đường trên giấy. Người đang đứng trước mặt hắn, là xương thịt, là sinh mệnh, là nụ cười dịu dàng dưới ánh nến. Người là Chiêu Dương.
Chiêu Dương với đôi mắt như ánh dương, với hơi thở như huân phong, với lòng kiên trì đến mức khiến người ta không nỡ phá vỡ. Chàng không lên án hắn, không chỉ trích hắn, không bao giờ tỏ vẻ ghê sợ khi biết tay hắn đã vấy bao nhiêu máu.
Chiêu Dương chỉ đứng đó, nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng.
Rồi chàng nói, “Chàng có bao giờ nghĩ đến những đêm dài đằng đẵng sau này không? Khi tất cả mọi người đều rời bỏ chàng, khi thời gian chẳng còn ý nghĩa, khi vạn vật đều thay đổi mà chỉ có chàng cô độc tồn tại…”
Những lời ấy như một nhát kiếm, đâm xuyên qua lớp vỏ bọc lạnh lẽo mà hắn đã xây dựng bao năm.
Có những đêm, Tàng Uẩn giật mình thức giấc, hơi thở nặng nề như thể vừa thoát ra khỏi một cơn ác mộng không tên.
Ánh trăng ngoài song cửa nhàn nhạt rọi vào tẩm điện, phủ lên mọi thứ một tầng ánh sáng mơ hồ, lạnh lẽo như lớp sương đọng trên lá. Hắn xoay người, đôi mắt u tối dừng lại trên gương mặt Chiêu Dương.
Chàng đang ngủ. Hơi thở nhẹ đều, hàng mi dài khẽ rung như cánh bướm, đôi môi điểm nét hồng nhuận dưới ánh trăng, sắc mặt an nhiên mà dịu dàng đến lạ. Tàng Uẩn vươn tay, ngón tay hắn lướt nhẹ lên gò má chàng. Da thịt dưới đầu ngón tay hắn ấm áp và mềm mại, chân thực đến nỗi khiến hắn không dám nhắm mắt.
Chiêu Dương đang ở đây, ngay bên cạnh hắn. Nhưng liệu ngày mai, liệu kiếp sau, liệu có một lúc nào đó, chàng sẽ rời xa hắn?
Ý nghĩ ấy như một lưỡi dao sắc bén, lạnh buốt và tàn nhẫn, cắm sâu vào lòng hắn. Ngón tay hắn lần xuống, chậm rãi vuốt dọc sống mũi thẳng tắp, rồi dừng lại nơi bờ môi chàng.
Tàng Uẩn đột nhiên nhớ đến những lần chiêm bao quá khứ – những giấc mộng cây hòe, nơi trích tiên của hắn chỉ là ảo ảnh, mãi mãi không thể chạm tới. Hắn đã từng tin rằng chỉ có trường sinh mới giúp hắn giữ lại người. Song giờ đây, người đang ở ngay trong vòng tay hắn, bằng xương bằng thịt, chẳng còn là một giấc hư vô.
Hắn cúi xuống, khẽ thì thầm bên tai chàng, giọng nói trầm thấp như một lời nguyện cầu chỉ có đêm trường nghe thấy:
“Đừng rời xa ta.”
Rồi hắn áp môi lên vầng trán thanh tú của chàng, hít sâu hơi thở quen thuộc.
Chiêu Dương hơi cử động trong giấc ngủ, bàn tay vô thức nắm lấy cổ tay hắn, như thể ngay cả trong mơ, chàng cũng biết hắn đang kề bên.
Giữ tay chàng trong lòng tay mình, Tàng Uẩn khẽ nở nụ cười hiếm hoi giữa màn đêm dằng dặc.
Hắn chẳng cầu trường sinh nữa.
Chỉ cần mỗi lần thức giấc, vẫn có chàng ở bên, thế gian này đã là vĩnh hằng.
☯
Sau ngày ấy, Tàng Uẩn không còn nhắc đến thuật trường sinh.
Hắn không nói lý do, cũng chẳng hề giải thích. Chỉ là những cuốn sách cổ chất đống trên kệ gỗ không còn bị lật mở, những quyển thư tịch dày cộm ghi chép về thuật luyện đan cũng chẳng còn vương vãi trên án thư. Đám cung nhân từng bí mật chuyển đến cho hắn những thang thuốc, những loại kim thạch hiếm có cũng không còn nhận được mệnh lệnh mới.
Tàng Uẩn chưa từng thừa nhận rằng mình đã từ bỏ. Nhưng Chiêu Dương hiểu rằng hắn đã thôi không còn khát cầu thứ hư huyễn kia.
Tàng Uẩn có thể không hoàn toàn tin vào luân hồi, nhưng hắn đã bắt đầu hiểu ra một điều còn đáng sợ hơn cả cái chết - đó là phải một mình đối diện với vĩnh hằng.
Nhưng ngay cả khi hắn muốn buông bỏ, thế gian cũng sẽ không dễ dàng buông tha hắn.
Những lời xì xào trong triều đình ngày càng lớn dần, chẳng còn ai che giấu vẻ căm phẫn sau những nụ cười giả tạo trong buổi triều nghị.
Quan văn thì viết sớ, tâu rằng “hoàng đế không còn chí lớn, bị yêu phi mê hoặc, khiến đất nước suy vong.” Tướng lĩnh thì âm thầm thì thào, rằng “nếu không có vị kia, bệ hạ sẽ không do dự khi phát binh.” Thậm chí cả những đại thần trung thành nhất cũng bắt đầu thắc mắc, liệu hoàng đế của họ có còn là Uyên đế từng làm thiên hạ khiếp sợ nữa không?
Đến tận bây giờ, chưa có ai dám đứng ra công khai chống lại Tàng Uẩn. Nhưng Chiêu Dương biết, những cái nhìn sắc bén mỗi khi chàng đi ngang, những lời bàn tán dường như cố ý để lọt đến tai chàng, đều là tiếng chuông reo giông tố. Chàng đã quá quen với những ánh mắt ấy - những ánh mắt nhìn chàng như thể chàng là nguyên nhân của mọi sự sa sút, là đầu mối của mọi hỗn loạn.
Có những kẻ chưa từng gặp chàng, chưa từng nói một lời với chàng, nhưng vẫn tin chắc rằng chàng chính là tai họa. Chàng khiến Tàng Uẩn từ một bạo quân thành một kẻ yếu đuối. Chàng khiến triều đình mất đi một đế vương sắt đá. Chàng chính là nguyên nhân của tất cả.
Tàng Uẩn có thể không quan tâm đến những lời đồn đại đó, song Chiêu Dương không thể không để ý.
Bởi vì chàng biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tàng Uẩn sẽ không còn đường lui.
Không một vị bạo quân nào được phép quay đầu. Không một kẻ từng đạp lên hàng ngàn thi thể mà bước lên ngôi cửu ngũ có thể dễ dàng từ bỏ ngai vàng. Không một vương triều nào chịu để một vị đế vương yếu đuối tồn tại quá lâu.
Những đêm mất ngủ, Chiêu Dương ngồi trong thư phòng, ánh nến lập lòe phản chiếu trong đôi mắt hoàng mai trầm tĩnh.
Chàng đã từng nghĩ, nếu có thể cùng Tàng Uẩn sống trọn một kiếp trong hoàng cung, như vậy đã là đủ. Nhưng bây giờ, chàng không thể tiếp tục mơ tưởng nữa. Bầu không khí trong triều đình đã quá mức ngột ngạt. Những lời dèm pha, những ánh mắt giám sát, từng bước chân chàng đi đều có người dõi theo, từng hành động của Tàng Uẩn đều bị kẻ khác săm soi.
Tất cả như một tấm lưới vô hình, từ từ siết chặt, siết đến mức chẳng để họ bình tâm nhắm mắt hằng đêm. Tình cảnh này, thật giống từ chàng trong tiền kiếp. Chiêu Dương không thể trơ mắt nhìn hắn bị dồn ép đến mức không còn lựa chọn nào ngoài cầm kiếm trở lại, vấy máu thêm một lần nữa để giữ lấy quyền lực.
Chàng không muốn như vậy. Chàng không muốn Tàng Uẩn quay trở lại con đường cũ.
Nhưng nếu hắn không thể quay đầu, vậy chàng chỉ còn một cách duy nhất - giúp hắn rời đi. Không phải bằng cách chết trên chiến trường, không phải bằng cách vùi xác trong một cuộc chính biến, cũng không phải bằng cách đổ máu lên ngai vàng. Mà là rời đi thật sự.
Từ bỏ hoàng cung, từ bỏ quyền lực, từ bỏ cả danh phận hoàng đế.
Nhưng làm sao để một bạo quân có thể từ bỏ ngai vàng mà không làm rung chuyển cả thiên hạ?
Chiêu Dương ngồi trước án thư, tay vô thức siết chặt mép bàn.
Rồi chàng chợt nhớ đến một người, người duy nhất có thể giúp chàng toan tính một nước cờ hoàn mỹ. Người đàn ông đã từng dùng trí tuệ của mình để giúp Tàng Uẩn cai trị thiên hạ, cũng là người từng muốn rời xa chốn quan trường. Nếu có ai đó có thể nghĩ ra một kế hoạch để Tàng Uẩn có thể chết đi – và sống lại, thì chỉ có thể là ông ta.
Chàng không do dự thêm nữa.
Chàng đứng dậy, khoác áo choàng, thổi tắt nến rồi lặng lẽ bước ra khỏi thư phòng.
Ngoài kia, ánh trăng vằng vặc treo trên bầu trời, phản chiếu xuống những mái ngói lưu ly lạnh lẽo. Một cơn gió thổi qua hành lang, cuốn theo mùi hương nhàn nhạt của rừng mai phía xa.
☯
Căn phòng chìm trong ánh đèn dầu yếu ớt. Mùi mực, giấy cũ và tro tàn của lò sưởi vấn vít trong không khí. Chiêu Dương bước qua ngưỡng cửa, tấm áo choàng khẽ lay động theo từng cử động. Chàng không cần bất kỳ ai dẫn đường, không cần kẻ nào báo tin.
Phía sau án thư, quân sư bình thản ngước nhìn chàng.
Người đàn ông này đã già nua, đôi mắt đầy những dấu vết của tháng năm và những trận chiến chính trị không hồi kết. Ông từng giúp Tàng Uẩn quét sạch triều đình, từng là cánh tay đắc lực, từng dùng mưu lược để giữ ngai vàng vững chắc. Vậy mà bây giờ, chính chàng lại đến gặp ông, để bàn về cách lật đổ nó.
Chiêu Dương biết điều này nghe thật nực cười. Nhưng chàng vẫn bước tới, chẳng hề do dự.
“Ta muốn giúp bệ hạ thoát khỏi ngai vàng.”
Không vòng vo, không ẩn ý.
Trong triều đình đầy rẫy gian trá, kẻ nào cũng đeo một lớp mặt nạ dày cộm. Dẫu vậy, Chiêu Dương lại chọn cách thẳng thắn nói ra, bởi chàng biết, nếu có một người đủ thông minh để hiểu chàng không đùa, thì đó chính là quân sư trước mặt.
Quân sư khẽ nhướng mày. Sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt ông ta chỉ kéo dài trong chớp mắt, rồi nhanh chóng thay thế bằng một nét cười nhàn nhạt.
“Hoàng phi, người không biết trên đời này, có những kẻ dù muốn cũng không thể từ bỏ ngai vàng sao?”
Chiêu Dương không lập tức đáp lời.
Chàng bước chậm rãi về phía án thư, đưa mắt nhìn lướt qua những cuộn tấu chương chồng chất. Làm vua chính là như vậy.
Quyền lực không phải là vinh quang, mà là một xiềng xích. Người ở tiền kiếp từng nói với chàng, ngai vàng là thứ chỉ có thể trèo lên chứ không thể bước xuống. Nó không phải một chiếc ghế ngồi, mà là một cạm bẫy bằng vàng.
Thế nhưng, chàng không tin vào điều đó.
“Không phải không thể,” chàng cất giọng, trầm ổn như nước lặng, “Mà là chưa có cách.”
Chỉ cần có cách, bất cứ điều gì cũng có thể thay đổi.
Quân sư nheo mắt.
“Hoàng phi nghĩ mình có cách?”
“Ta tin là có.” Chiêu Dương đứng thẳng lưng, mắt không rời khỏi ông ta. “Nếu cả thiên hạ đều muốn bạo quân chết, vậy thì ta sẽ giúp chàng chết đi một lần.”
Lần này, quân sư thực sự ngạc nhiên. Không phải vì chàng nói đến chuyện lật đổ Tàng Uẩn, mà vì cách chàng nói ra nó – nhẹ bẫng, như thể không hề có lấy một chút gánh nặng.
Một cơn gió lạnh lùa qua khung cửa khép hờ, khiến ngọn đèn dầu lay động. Quân sư chậm rãi đặt bút xuống, ánh mắt ông ta lướt qua Chiêu Dương, như thể đang quan sát một điều gì đó mà từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy ở chàng.
Một lúc sau, ông khẽ thở dài, không phải vì mệt mỏi, mà là vì cuối cùng cũng đã thấu suốt.
“Người thực sự muốn làm vậy?”
Chiêu Dương nhìn thẳng vào mắt ông. Không hề chớp. Không hề dao động.
“Ta muốn chàng sống.”
Chỉ một câu, nhưng ý nghĩa của nó sâu hơn bất cứ lời lẽ nào.
Chiêu Dương không màng đến ngai vàng, không màng đến danh phận. Chàng không quan tâm đến những gì thiên hạ tụng truyền. Chàng chỉ muốn Tàng Uẩn sống. Chỉ cần còn sống, dù là ai, dù ở đâu, dù làm gì… họ vẫn sẽ tìm được nhau.
Quân sư im lặng, ánh mắt đầy suy tư.
Trong bao năm làm mưu sĩ, ông ta đã tri ngộ biết bao người. Có kẻ tìm đến ông vì quyền lực. Có kẻ cầu ông vì giang sơn. Có kẻ đến vì muốn diệt sạch kẻ thù. Nhưng đây là lần đầu tiên, có người tìm ông chỉ vì muốn cứu một người.
Sâu trong đôi mắt hoàng mai của Chiêu Dương, ông nhìn thấy một thứ gì đó kiên định hơn bất cứ dã tâm nào.
Ông bỗng bật cười. Không phải cười châm biếm, nụ cười ấy thật sự thư thả. Ông đã từng muốn rời xa quan trường, đã từng nghĩ không còn gì đáng để mình đặt cược nữa. Nhưng hôm nay, đứng trước chàng trai này, ông biết mình sẽ đặt cược lần cuối cùng.
Cuối cùng, ông chậm rãi gật đầu.
“Nếu hoàng phi đã quyết… ta sẽ giúp ngài.”
Bước ra khỏi nghị điện, Chiêu Dương hít một hơi thật sâu.
Không khí đêm mát lạnh, gió mang theo mùi hương của những đóa hoa muộn còn sót lại trong vườn cung. Chàng đứng trên hành lang dài, nhìn về phía chính điện, nơi Tàng Uẩn vẫn còn đang phê duyệt tấu chương. Bóng hắn in dài lên nền đá. Cô độc, tịch mịch, như thể cả hoàng cung này chẳng có ai có thể đứng bên hắn.
Chiêu Dương sẽ không để hắn một mình.
Từ khoảnh khắc này, một kế hoạch đã âm thầm bắt đầu. Một kế hoạch để Tàng Uẩn có thể chết đi – và sống lại.
Một kế hoạch để hắn thoát khỏi số mệnh bạo quân.
コメント