Tất An, Vô Cứu (IDV) Phục trang
- Nhân Thời
- Aug 5, 2024
- 12 min read
Updated: Jan 16
Ủy thác bởi Minh Minh.
Mối quan hệ | Tạ Tất An, Phạm Vô Cứu (IDV) |
Thẻ | SFW, Designer, Investor, Garment, Clothing. |
Đếm từ | 3,100 từ. |
"Ta có thể may đồ cho đệ không?"
Sau thanh âm kia, phòng làm việc vắng lặng như tờ. Vô Cứu rời mắt khỏi bộ sưu tập trong máy tính bảng, đột nhiên hoài nghi hắn vừa nghe nhầm.
"Hử?" Hắn ngước lên, hỏi lại, "Anh mới bảo gì cơ?”
Trước phản ứng của hắn, nhà thiết kế hơi trầm mặc. Vô Cứu đã quen với việc người kia im lặng. Tất An vốn kiệm lời, khi làm việc y còn yên tĩnh hơn, lắm lúc tuyệt nhiên không nói một câu. Nhưng lần này Tất An có vẻ khang khác. Y bồn chồn mân mê góc giấy trong ánh nhìn chờ đợi của Vô Cứu. Thoáng sau, y hạ quyết tâm, ngẩng đầu đề nghị lần nữa.
“Liệu ta có thể may cho đệ bộ đồ này không?” Ánh mắt vừa trang nghiêm vừa êm dịu của y rọi thẳng Vô Cứu, "Không hiểu sao, ta rất muốn đệ mặc bộ đồ này. Ta nghĩ sẽ rất hợp."
Tạ Tất An đã làm việc trên danh nghĩa nhà thiết kế cho công ty của Phạm Vô Cứu gần nửa năm. Dưới cương vị chủ đầu tư, đôi khi Vô Cứu cũng đóng góp ý kiến và tham gia chỉnh sửa các mẫu thiết kế của y, song đây là lần đầu Tất An ngỏ ý may đồ cho hắn. Thông thường, Vô Cứu sẽ hay chủ động trao đổi với y hơn. Đột nhiên nhận được thỉnh cầu từ Tất An, hắn bỗng phấn chấn hẳn.
Đặt máy tính bảng xuống bàn dài, Vô Cứu bước đến gần y, cười hỏi, “Đâu? Thiết kế nào thế, tôi xem với.”
Tất An đưa cho nhà đầu tư một bản phác thảo. Trang phục trên giấy vẽ theo phong cách cổ phong Trung Quốc, tuy nhiên kiểu dáng lại rất phá cách, tân thời. Vô Cứu hứng thú hỏi, "Cảm hứng từ đâu thế?”
"... Từ đệ.”
Nhà đầu tư khẽ nấc cụt, đột nhiên muốn uống chút nước.
"Ồ…” Hắn nhìn thoáng qua nhà thiết kế, cảm thấy có lẽ y đang nghiêm túc. “Không ngờ tôi có thể tạo cảm hứng cho anh đấy, Tất An.”
Biểu cảm trên gương mặt Tất An thoạt trông mềm mại, trìu mến hẳn.
"Ừm.” Y gật đầu, mắt không rời khỏi người đối diện. "Đệ vẫn luôn là nguồn cảm hứng của ta.”
Ánh nhìn chăm chú mà xa xăm kia gợi Vô Cứu nhớ đến cái ngày hắn tình cờ gặp y dưới bóng ô trên đại lộ. Dáng đứng điềm đạm mà thanh nhã của y chẳng hề ăn nhập với con phố hào nhoáng, xô bồ của xứ sở sương mù. Tạ Tất An không chỉ là con người của một đất nước khác, thuộc về nền văn hóa khác, trên người y chẳng hề có hơi thở đương thời.
Khi ấy, Vô Cứu đã tưởng hắn và Tất An chỉ là hai người xa lạ tình cờ sở hữu gương mặt giống nhau. Nhưng phải chăng, sự thu hút đặc biệt trên người ấy lưu dấu thời gian từ hàng thế kỷ xa xưa?
"Nếu đã thế, thì ừ, anh kham được thì cứ làm.” Vô Cứu hắng giọng, giấu chút xao động dập dềnh trong nét cười. "Nhưng đừng trách tôi nhắc nhở trước, nhà thiết kế à, bộ đồ này trông hơi khó thực hiện đấy nha.”
"Ta hiểu.” Tất An gật đầu. "Trước tiên, cho phép ta lấy số đo của đệ nhé?"
“Thật sự thì, anh không cần trang trọng như vậy.” Vô Cứu khoanh tay, nửa hỏi nửa giỡn, “Thói quen của người Trung Quốc ư?”
"Đệ cũng là người Trung mà.”
"Một nửa thôi.”
Vô Cứu nhìn thềm trời lơi lả hơi sương sau tấm kính tráng gương mỹ lệ, cười man mác. Hiện giờ, hắn đang là công dân Anh Quốc, chỉ có nửa dòng máu thuộc về vùng đất uyên áo bên kia con đường tơ lụa. Dẫu đã quen với thứ tiếng Latinh thông dụng nhất thế giới, hắn vẫn hơi xuyến xao khi nghe Tất An nói tiếng Trung. Hẳn vậy mà càng ngày hắn càng muốn thân cận với y hơn.
Bước về phía Tất An, nhà đầu tư tựa lưng lên chiếc bàn thiết kế trắng muốt. Tất An ngẩng lên, nhìn hắn một lượt từ trên xuống, ánh nhìn như đang ngắm nghía. Vô Cứu bỗng hơi xốn xang trước đôi mắt của nhà thiết kế.
"Anh còn chần chừ gì?” Khóe miệng hắn cong cong.
"Nếu đệ đã cho phép, vậy ta không khách sáo nữa.”
Với lấy chiếc dây cuộn trong hộp dụng cụ trên bàn, Tất An kéo tay Vô Cứu. Đứng thẳng theo hướng dẫn của y, Vô Cứu nghiêng vai, cởi chiếc áo khoác đen bên ngoài. Sơ mi thẳng thớm và chiếc com lê xám ôm sát cơ thể lộ ra trước mặt nhà thiết kế, Tất An dời mắt, bối rối ma sát ngón tay. Bắt được biểu cảm thoáng qua của y, Vô Cứu đột nhiên muốn khiến y lúng túng thêm nữa. Nới cổ áo, hắn cởi hờ cà vạt, gọi tên người kia.
"Tất An.”
Tất An như người ngủ mơ sực tỉnh, đáp khẽ, "Ta đây.”
"Anh đến đây.”
Giọng nói của Vô Cứu như thỏi nam châm hút y đến. Tất An cất bước tới gần hắn hơn nữa. Thoáng thấy xương quai xanh của nhà đầu tư lấp ló sau vạt sơ mi, Tất An hít một hơi để bình tĩnh.
Vươn tay đón lấy áo khoác và cà vạt từ hắn, Tất An từ tốn nói, “Trước tiên là đo vai, đệ quay đằng sau đi.”
Vô Cứu làm theo lời y. Tất An treo áo khoác và cà vạt của hắn lên giá đỡ rồi giăng thước. Một tay y đặt điểm tựa, chạm hờ vai hắn - cái chạm nhẹ nhàng, dìu dịu âm ỉ. Tay còn lại, y áp thước dây qua lớp áo, hơi nghiêng đầu để nhìn rõ số đo trên bờ vai người kia. Hơi thở của y khẽ phả lên chỗ da lồ lộ sau gáy, chập chờn như mưa bụi phớt trên da dẻ. Bờ vai Vô Cứu bất giác căng lên, khẽ nấc cụt. Nói là hồi hộp thì cũng không chính xác, hắn chộn rộn là phần nhiều. Chút thay đổi nhỏ nhặt ấy bị nhà thiết kế nhìn ra rõ ràng.
"Đệ thả lỏng một chút…”
Thanh âm điềm đạm của Tất An khẽ vang bên tai Vô Cứu. Hắn bất giác nín thở. Trên người nhà thiết kế luôn phảng phất một mùi hương xa xăm, êm dịu. Vô Cứu cảm thấy, có lẽ từ lần tao ngộ ban sơ, hắn đã sa lầy trong mùi hương nguyên khôi ấy.
Chẳng nhận ra những xao động dập dìu trong ánh mắt thăm thẳm của Vô Cứu, Tất An chăm chú ghi số đo của hắn vào lòng bàn tay. Lấy số đo vai với lưng xong, y dùng răng giữ bút, vòng qua trước mặt Vô Cứu.
"Mẫu thiết kế này phải đo cả cổ nữa, đệ nâng cằm lên chút được không?”
Y nói, rồi vòng thước đo qua cổ hắn. Tầm mắt đôi bên vừa lúc chạm nhau. Tất An thoáng dời mắt, lặp lại, giọng mềm như thể đang dỗ dành, "Nâng cằm chút nào.”
Vô Cứu liếc qua vành tai phiếm hồng của y, khẽ nâng cằm lên theo lời y. Nhà thiết kế lướt dây đo qua lớp da trên cổ hắn, ngón tay chạm khẽ lên hầu kết. Vô Cứu bỗng thấy môi mình khô ran. Liếm môi, hắn chờ Tất An buông dây khỏi cổ mình mới nuốt nước bọt.
Chẳng biết Tất An có nhận ra không. Vô Cứu nhìn nhà thiết kế chăm chú ghi số đo lên lòng bàn tay, cảm thấy có lẽ Tất An chẳng phát hiện những chỗ y mới chạm vào trên người hắn đều mang theo những xuyến xao, rạo rực.
"Ngốc quá.” Hắn buột miệng.
"Gì cơ?”
"Không có gì đâu, anh đừng để ý.”
Tất An gật đầu, nói thêm, "Đệ dang tay ra, ta đo vòng ngực.”
"Sau vòng ngực là gì?” Vô Cứu hỏi. Hắn cần biết quá trình mập mờ thổn thức này sẽ còn tiếp diễn thế nào.
"Thì… đến vòng eo, vòng mông, chiều cao từ hông đến gót chân, bắp đùi, cẳng chân.”
"Ra là thế.” Vô Cứu dang tay, khóe môi cong cong tinh nghịch, "Tôi hiểu rồi.”
Chiếc áo gi lê ôm sát dáng người tinh tế, trông Vô Cứu hệt như một pho tượng cẩm thạch đẹp đẽ mà Tạo hóa tạc nên. Tất An chần chừ đôi chút rồi bước tới, vòng tay qua ngực hắn. Cằm y hơi dựa xuống vai, Vô Cứu cảm tưởng như được y ôm lấy. Thoáng chốc ấy, nhịp tim hắn bỗng đập dồn như ngựa phi. Cảm giác thân thương tràn vào cõi lòng, Vô Cứu ngỡ hắn vừa mới kinh qua ảo giác.
Mưa bụi giăng trên vùng đất cổ kính, xa xăm. Chiếc thuyền nan im ru bên nhành liễu. Dòng sông lững lờ chảy, mặt sông dập dềnh những giọt mưa ẩm ương. Cây cầu đá vắt qua con sông trấn huyện, hắn đứng trên cầu, ngẩng nhìn mưa giăng bất tận. Mưa ướt đầm vai hắn, Vô Cứu chẳng mảy may để ý, mắt đăm đăm trông về một hướng. Mưa cứ hoài rơi, người hắn trông đợi vẫn chưa tới.
Thời gian luân chuyển, tuế nguyệt đổi thay, hắn vẫn hằng kiếm tìm dáng hình người ấy, khao khát hơi ấm thuộc về ai kia.
"Vô Cứu, lại gần ta một chút."
Tất An nói rồi trượt tay, thả thước dây hờ hững chếch xuống eo. Vô Cứu chẳng có động thái sẽ cất bước, chỉ giương đôi mắt sâu thẳm nhìn y. Cảm giác điêu linh, trống trải như mưa bụi thoáng vụt qua cõi lòng Tất An. Trái tim y bỗng thắt lại như bị ai cướp mất mảnh hồn. Dường như y nghe thấy thanh âm từ xa xăm vọng đến, rằng y phải giữ lấy người kia, bằng không hắn sẽ biến tan.
Gò thước dây vào lớp vải gi lê, Tất An bỗng ôm ghì eo hắn, kéo Vô Cứu về phía mình. Bị bất ngờ, Vô Cứu nấc cụt một tiếng, dọa Tất An giật mình theo.
Khi y còn đang chẳng hiểu mô tê gì thì người kia đã nhanh chóng ôm xiết lại y. Ngả đầu lên vai Tất An, Vô Cứu thở một hơi thật dài. Hình như hắn đã ngóng chờ cái ôm này từ rất lâu rồi.
"Vô Cứu.” Giọng Tất An vang lên bên tai hắn, dường như trầm lắng, dịu dàng hơn, “Đệ để ta đo xong đã.”
"Cách xưng hô của huynh buồn cười thật.” Vô Cứu khúc khích, nhưng vẫn buông y ra.
Tất An nén lại thoáng quyến luyến tràn qua đáy lòng, tiếp tục hoàn thành công việc lấy số đo một cách nghiêm chỉnh. Y thực sự muốn may bộ đồ này cho Vô Cứu.
Lấy số đo chiều dài chân xong, Tất An hơi quỳ xuống, giăng thước dây đo bắp đùi Vô Cứu. Từ trên cao, nhà đầu tư nhìn đỉnh đầu y, đột nhiên vuốt lọn tóc bên tai y.
“Gì thế?” Nhà thiết kế ngẩng lên. Không thể không nói, góc độ này dễ làm người ta liên tưởng nhiều điều. Vô Cứu vừa táy máy lọn tóc y vừa nói bâng quơ.
“Thiết kế của huynh có phần nhũ sáng trông rất giống chòm sao nào đó.”
“Ừm, là chòm Bắc Đẩu.”
Ngón tay nghịch ngợm thoáng ngừng lại, đáy mắt nhà đầu tư thoáng qua vệt hoài cảm sâu xa. Thật kỳ lạ khi hắn cảm thấy nhoi nhói trong lòng. Chòm Bắc Đẩu có một ngôi sao dẫn đường, gọi là sao Bắc Cực. Ngôi sao sáng nhất mà thi thoảng ngước lên trời đêm, Vô Cứu lại muốn vươn tay bắt lấy.
Dù là thuở ấy hay bây giờ, hắn vẫn hoài trông ánh sao đẹp đẽ của lòng mình.
*
Làm ngày làm đêm, rốt cuộc Tất An cũng hoàn thiện bộ đồ kia. Lúc y mang đồ tới phòng làm việc, Vô Cứu đã ở sẵn đó, vừa ngắm cảnh thành phố bên kia cửa kính vừa ngâm nga.
Nhận ra hắn đang vui vẻ, Tất An đánh tiếng, "Vô Cứu, ta đến đưa đệ thứ này.”
Vô Cứu ngoảnh lại, thấy trên tay y là một bộ đồ liền hiểu ngay.
"A, đã xong rồi?”
"Ừ, xong rồi.”
Dứt lời, Tất An bỗng thấy Vô Cứu xoay người bước về phía mình. Giương đôi mắt chờ mong, hắn ngỏ ý, “Huynh à, ta muốn mặc nó ngay bây giờ.”
Tất An nghe vậy bèn nói, "Được, nó là của đệ mà.”
"Huynh mặc giúp ta, được không?”
Ngạc nhiên trong phút chốc, Tất An nửa bất đắc dĩ nửa chiều lòng hắn, gật đầu, "Được chứ.”
Ướm thử trang phục lên người mẫu là công đoạn mà bất cứ nhà thiết kế nào cũng quen thuộc. Thế nhưng ướm thước vải lên người Vô Cứu, Tất An lại khẩn trương đến lạ. Y nhìn hắn vén tóc, cởi sơ mi, mắt lia xuống trang phục treo trên tay.
Bộ đồ đen tuyền phối với sa tanh xanh lam và phụ kiện vàng ròng, vừa kiểu cách vừa thời thượng. Vạt giao lĩnh được may bằng chất vải cứng cáp, bó eo như vest, trong là áo cổ cao. Tất An im lặng khoác từng lớp lên người Vô Cứu, động tác cẩn trọng như nâng niu trân bảo. Cài xong chiếc trâm tròn lên phần vải ngay chỗ xương quai xanh, y ngắm nghía hắn một chút rồi lại tiếp tục.
Phía ngoài, nhà thiết kế khéo léo tô điểm bằng một lớp sa tanh mỏng tang. Dưới ánh đèn, lớp sa tanh loang loáng biếc xanh như thanh thiên vũ trụ, thấp thoáng thấy chòm Bắc Đẩu ẩn hiện trong từng đường vân tinh tế. Phần thân dưới, bên ngoài chiếc quần vải là lớp lớp vải mềm đan xen, uyển chuyển mà chẳng mất đi cái tư thái thong dong, phóng khoáng. Tất An điểm xuyết chiếc trâm cài tinh tế trên đai lưng, nối với những sợi xích mỏng nhẹ.
Dưới thắt lưng lửng lơ treo dải ngọc bội xanh lam, gắn với trang sức kim loại, Vô Cứu thoáng nghe thấy tiếng leng keng nhè nhẹ như chuông gió khi Tất An đeo nó cho hắn.
Mặc đồ lên, Vô Cứu hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh trong tưởng tượng của Tất An. Y ngắm nghía hắn, kìm lòng chẳng đặng mà khẽ cảm thán, "Thật hoàn mỹ."
Vô Cứu liếc nhìn y. Gương mặt Tất An thoạt trông vẫn điềm đạm như thường nhưng đáy mắt lại chẳng giấu nổi nét sáng rỡ. Vô Cứu xoay người, bước đi theo chỉ dẫn của y, miệng tủm tỉm khi thấy đôi mắt kia ngày càng lấp lánh.
"Huynh thích bộ đồ này đến vậy cơ à?" Hắn cười trêu. "Trông huynh vui chưa kìa!"
"Ừm, ta thích. Từ lúc đặt bút vẽ ta đã luôn mong đến lúc đệ mặc nó lên rồi." Tất An chẳng để tâm ý tứ trong lời nói của mình, dịu dàng nhìn Vô Cứu. "Lụa đẹp vì người. Vì nó được khoác trên người đệ nên mới trông thật hoàn mỹ. Hoàn mỹ lắm Vô Cứu à..."
Tất An không phải người dẻo miệng, lắm lời. Câu từ y thốt lên đều là những lời xuất phát từ đáy lòng. Đến lúc này, một người hoạt ngôn như Vô Cứu cũng hết cách đối phó với vẻ chân thành trong đôi mắt kia.
"Huynh nghĩ sao nếu huynh may môt bộ đồ tương tự thế này cho chính mình?"
Thấy Tất An ngạc nhiên, Vô Cứu khẽ chép miệng, dùng lời lẽ che đậy động cơ của mình.
“Thì là để quảng bá cho nhãn hàng. Gương mặt chúng ta giống nhau mà, nếu may một cặp trang phục tương phản, nhất định khi tung ra thị trường sẽ đạt được hiệu quả quảng bá thương hiệu, có khi có thể trở thành chiến dịch thương mại luôn không chừng."
"Ồ..." Tất An gật gù, mỉm cười, "Ta không biết là còn có thể làm như thế. Đệ giỏi thật đấy Vô Cứu. Như vậy..."
Gạt mớ giấy tờ trên bàn làm việc sang bên, Tất An cúi đầu, nhanh chóng phác thảo mẫu thiết kế song song với bản vẽ trang phục của Vô Cứu. Tương phản với sắc màu huyền bí của bộ đồ kia, mẫu thiết kế mới được đắp lên sắc trắng tươm tất, tinh khôi. Chỉ nhìn mẫu thiết kế đó thôi, Vô Cứu cũng mường tượng được Tất An sẽ trông tao nhã thế nào khi khoác lên mình màu sắc ấy.
Sắc trắng thực sự rất hợp với con người y.
Loáng cái Tất An đã phác thảo trong thiết kế. Y đưa Vô Cứu xem, ướm hỏi, "Đệ thấy thế nào?"
Vô Cứu phì cười, "Huynh là chuyên gia cơ mà?"
"Ta muốn nghe ý kiến của đệ."
Vô Cứu lật tập giấy. Hai bản phác thảo đen trắng đặt cạnh nhau trông như một cặp uyên ương. Mọi thiết kế của Tất An đều trác tuyệt, nhưng riêng hai bản vẽ này, Vô Cứu phải thừa nhận rằng trong mắt hắn, chúng toàn bích.
"Hợp lắm, Tất An. Hợp cực kỳ. Huynh mặc lên sẽ rất đẹp."
“Đệ nói vậy ta cũng mừng…”
Còn chưa dứt lời, Tất An đã thấy ánh sáng trước mắt y bị khuất lấp. Tiếng leng keng như chuông đồng treo trên cổ chân giai nhân loáng thoáng bên tai, nhịp thở Tất An hơi xao động. Bản thiết kế chạm khẽ lên tóc y. Cách một mặt giấy, Vô Cứu nghiêng đầu, gửi đến y nụ hôn phơn phớt huân phong.
Người nọ tách ra, ánh sáng trở lại, Tất An ngước nhìn nụ cười trên môi hắn, ngẩn ngơ.
"Vừa rồi…”
"Thiết kế của huynh này.” Vô Cứu trả lại bản thiết kế cho y, mỉm cười quay gót. “Ta rất mong chờ thành phẩm của huynh đấy.”
Mãi đến khi người nọ khuất xa, tiếng leng keng vẫn chao nghiêng bên tai Tất An. Chạm khẽ lên tóc, y cảm giác nơi ấy còn đọng lại hơi ấm phập phù náo động cõi lòng.
Komentarze