top of page

Trăng tạ hồn tiêu

  • Writer: Nhân Thời
    Nhân Thời
  • Aug 12, 2024
  • 9 min read

Updated: Jan 16

Ủy thác bởi Cedric Jonathan

Mối quan hệ

Cr•Jn (OC/P)/Kurapika (HxH)

Thẻ

Angst, Bi kịch, Deja vu, Tâm lý, Bệnh tưởng, Góc nhìn của Cr•Jn.

Đếm từ

2,000 từ.


Trăng tạ hồn tiêu



Mày đảo mắt.


Dầu sơn hăng hắc trét đầy căn xưởng, vải mốc mọc rêu trong mũi, thạch cao trắng toát chất chồng một xó, và hàng tá bức họa xếp ngay ngắn. Mày ngồi trước giá vẽ, thừ người nhìn tấm vải trắng phau đóng trên giá.


Thoáng sau, mày nâng cọ, phết một lớp nền lên tấm vải. Phông nền tím đen, màu của một khoảng trời bất kỳ mày từng trông trong quá khứ. Đợi nền khô, mày quệt tiếp lớp sơn cam đỏ.


Lửa bập bùng, gỗ lách tách. Người ấy lướt qua mày, tà váy bohemian phấp phới, đẹp tựa hồ điệp trong lửa.


"Anh là ai?" Nàng hỏi.


"Tôi là ai, thật ra không quan trọng lắm." Mày chìa tay về phía nàng. Ánh mắt nàng lạnh tanh như mài từ chuỗi xích kim khí trên bàn tay đẹp đẽ của nàng.


Dẫu trong đôi mắt đỏ kia ánh lên vẻ hoài nghi, rốt cuộc nàng vẫn nắm lấy tay mày. Trước đống lửa - mày chẳng nhớ đó là lễ hội quái quỷ nào - mày trìu mến đỡ lấy bàn tay xinh đẹp ấy, sa đà trong cái liếc mắt hững hờ của nàng. Lửa thổi bùng đêm hội không nghỉ. Những đốm sáng lập lòe hắt lên gương mặt nàng. Mày say sưa trong điệu khúc dân dã của người Romania. Chẳng còn những náo động ồn ã xung quanh, trong tầm mắt mày chỉ còn độc mỗi nàng và gót chân tình tứ của nàng.


Đêm thâu trong những hũ rượu dân Romania mang về từ những vùng đất bên kia Địa Trung Hải. Ngồi bên đống lửa lớn, mày vừa nhấp rượu vừa trò chuyện cùng nàng.


"Vừa rồi tôi để ý, sau lưng em có một hình xăm." Thấy nàng nhìn mình, mày bồi thêm, "Nghe khiếm nhã quá không?"


Môi nàng treo nét cười thản nhiên. "Trên cổ anh cũng có một hình xăm."


"Ừ."


"Có sự tích gì không?"


"Không có gì đặc biệt, tôi chỉ cảm thấy..." Ngẩng đầu nhìn sông Ngân lấp lánh, mày nói nốt. “Mình chỉ thuộc về màn đêm.”


"Nghe có vẻ là một hình xăm ý nghĩa.”


Khi đôi mắt đôi bên chạm nhau, mày bỗng thấy túy lúy. Phần ít do men rượu, phần nhiều do nàng. Nàng im lặng trong cái chạm thấp thỏm của mày, chẳng đón nhận cũng chẳng né tránh.


"Còn em?" Mày thì thào khi môi mình lướt qua vành tai nàng, "Dấu hiệu sau lưng em có ý nghĩa gì chăng?"


Đôi mắt nàng phản chiếu ánh lửa trong tăm tối. Sắc hỏa hoàng lấp kín tâm trí mày, cọ phết lên tấm vải mạnh mẽ như lửa rực. Lửa choán cả khoảng trời. Cột khói cao ngất ngưởng, mày nghe đâu đây tiếng than khóc sụt sùi. Trong đám lửa kia, rốt cuộc mày cũng trông thấy trọn vẹn hình xăm trên lưng nàng. Vầng dương chói lòa đôi mắt, mày trơ ra, chết sững trong thời khắc nàng chôn thây trong biển lửa, bên tai là ngàn người gào rú. Những kẻ đốn mạt mặt phủ đầy tro đen. Những kẻ ngu muội hô hào truy giết mặt trời. Mặt trời bị thiêu rụi, khắp thành lổ loang đỏ thẫm.


Quệt hình xăm mặt trời lên lên da thịt người trong tranh, mày chợt ngừng. Dường như mày vừa ảo thính thấy tiếng chuông nguyện nhà thờ Đức Bà. Trên đỉnh tháp chuông, hình như có ai ngả mình rơi xuống như vệt sao sa.


Nao nao trong cơn chếnh choáng, mày buông lơi cây cọ vẽ tả tơi, ngẩng nhìn gương mặt nhạt nhòa trong tranh. Sơn vàng đã gần hết, mày phải pha thêm đợt mới, pha cho ra sắc vàng trong ký ức héo mòn. Sắc vàng trên mái tóc ấy chẳng chói ngời như nắng hay lấp lánh hoàng kim. Tóc Người vàng vọt, vàng rượi, vàng rũ, vàng bải hoải, vàng xác xơ như lá thu cuối phố, như nước da của những kẻ bệnh tạng lê lết ven đường cái thuở đói nghèo.


Lần trước... dường như là một mái tóc ngắn, chỉ khoảng ngang cằm. Mày phết lớp sơn vàng lên mái tóc.


Chập choạng thềm trời bên kia khung cửa, chập cheng í ới tiếng mấy gã say rượu gọi nhau, chập chờn giữa huyên náo bóng tóc vàng ngả màu đèn ảm đạm. Nàng vân vê ly rượu, chất lỏng đỏ đặc sánh quyện như đôi mắt nàng. Khoảnh khắc sắc đỏ ấy rọi thẳng tâm can, mày có được đáp án trong lòng, nhấc chân bước tới gần nàng.


"Kurapika, tôi không ngờ sẽ gặp lại em ở đây."


Nàng nâng mi, giương mắt nhìn mày. Sắc đỏ lạnh tanh, mày cảm tưởng như mới ngửi thấy mùi gỉ sét.


"Anh là ai?" Nàng cất giọng hững hờ.


Chỉ một câu nói, Người đá mày về với vòng xoáy o ép của thời gian. Lồng ngực mày thắt lại, huyệt thái dương nhoi nhói, thậm chí mày còn nếm được vị gỉ sét ứ đầy khoang miệng.


“Xin tự giới thiệu,” Lịch thiệp đưa tay về phía nàng như mày vẫn hằng quen, mày mỉm cười. “Tôi là…”


Tiếng vĩ cầm chợt vang lên. Cả mày và nàng đều nhìn về phía dàn nhạc. Người trong quán lần lượt đứng lên, trao nhau những cái liếc mắt dạn dĩ trong điệu nhảy thấm đẫm ái tình. Nàng chạm khẽ lên tay mày. Mày khom lưng, nghiêm cẩn đặt môi lên làn da ngọc thạch.


"Nàng có thể nhảy cùng tôi một điệu không?”


Mày và nàng đã nhảy cùng nhau cả ngàn điệu, trong ánh chiều và cả dưới những vầng trăng khuya. Mỗi lần phết cọ vẽ lên tấm vải, nhìn gương mặt người trong bức họa dần lộ rõ khuôn hình, mày lại hoài tưởng một ký ức ngẫu nhiên trong suốt vòng lặp đằng đẵng của mình. Những lần trăng mọc, trời tàn, những lần trăng tạ, hồn tiêu. Mày luôn tìm thấy Người ở mỗi kiếp sống và lưu trữ tư dung Người trong từng bức họa, thành kính như con chiên đứng trước Chúa Trời và nguyện:


“Người là ánh sáng, Người đã đến thế gian, để bất cứ ai tin vào Người, thì không ở lại trong bóng tối”.*

* Phóng tác từ Kinh Thánh: “Tôi là ánh sáng, tôi đã đến thế gian, để bất cứ ai tin vào tôi, thì không ở lại trong bóng tối”. (Ga 12. 46)

Mày không tin vào các thế lực siêu nhiên - bản thân mày vốn đã là một thực thể đào thoát khỏi vòng sinh, lão, bệnh, tử khép kín của con người. Mày chỉ tin Người - Chúa Trời duy nhất của mày. Panacea của mày.


"Panacea mang hàm ý thế nào?” Nàng khẽ hỏi khi mày len tay qua mái tóc vàng rũ. 


Căn phòng mờ tối, lấp ló ánh đèn và mùi mỡ dê hăng hắc. Mày vùi mặt xuống hõm vai nàng, thấp thỏm ôm lấy nàng từ sau.


"Thuốc giải? Biệt dược?” Hiếm khi nàng hỏi về một vấn đề liên quan đến mày. Mày không ngại phô bày bản thân, song mày chẳng muốn đối diện với ánh nhìn ghê tởm, xa lánh của nàng. Nàng đâu nhớ bất cứ điều gì của những kiếp sống trước. Chỉ riêng mày mắc kẹt trong guồng quay hư ảo, liên tục kiếm tìm nàng mọi phương trời.


Người là nước trên sa mạc, là lửa trong đêm tuyết rơi, là mặt trời ấp iu đại dương thăm thẳm.


Kurapika, Người là…


Sự cứu rỗi.


“Chữa lành.” Mày đan tay qua eo nàng, chân thành tâm nguyện, “Nàng chữa lành mọi vết thương tâm hồn tôi.”


Vẫn như mọi khi, nàng im lặng. Nhưng khác với mọi khi, nàng khẽ đặt tay lên bàn tay trước eo mình. Hơi lạnh kim khí lạnh lẽo ập đến làn da, hệt như song sắt giam giữ mày trong bản án tự tình. Mày ôm nàng chặt hơn, gần như khắc khoải.


Mày cầm tù bản thân trong sự tồn tại của nàng.


Ho khan mấy tiếng, mày lảo đảo vớ lấy cốc nước nhúng đầy cọ vẽ. Nước trong cốc lẫn lộn sơn và dầu, đặc sệt đen đúa, ngai ngái hăng hăng. Ném mấy cây cọ xuống, mày giơ cốc nước lên cao, ngất ngưởng xối thẳng lên đầu. Dòng nước đen chảy từ đỉnh đầu, qua vầng trán, hòa trộn với mồ hôi lạnh ngắt rồi tiếp tục chuyến phiêu du trên da thịt. Rùng mình, mày gồng hết cỡ xiết chặt cánh tay xương xẩu, thao láo nhìn gương mặt người trong tranh. Móng tay cắm sâu vào da, gấp gáp ghì qua ghì lại. Rách toác, cả da thịt lẫn tâm trí mày phun máu đỏ. Máu nhuộm kín đôi mắt người trong tranh. Người ta nói đỏ là sắc màu cuồng nhiệt; mày lại thấy nó là sắc màu buốt rát. Đỏ tái tê, hoang hoải, đỏ sục sôi như nồi da nấu thịt. Mày gãi mạnh cổ tay nhòe nhoẹt sắc đỏ, chân rung rung. Trong vụn vặt ký ức, mày nhặt nhạnh được vài mảnh đẹp đẽ, vài mảnh tan hoang. 


"Em bảo sao cơ?”


Có lẽ ấy là một buổi chiều tà, bởi tất cả những gì mày nhớ về đặc gam màu tím đỏ. Tóc nàng bay bay trong gió, che khuất một phần gương mặt và đôi mắt nàng.


"Mai tôi rời thành.” Giọng nàng lãnh tĩnh.


Mày gằn xuống cơn xáo động trong lòng, lý trí hỏi, "Tôi nên tìm em ở đâu?”


"Không ở đâu cả.” Nàng lặng lẽ buông mi, "Đáng lẽ anh không nên gặp tôi mới phải.”


Người là thế - kín kẽ, hững hờ và tuyệt tình đến xót xa. Đến một lời nói dối ngọt ngào Người cũng chẳng buồn trao.


Mày biết mình không thể sống thiếu Người. Hoặc là mày chết rục xương trong lúc kiếm tìm Người, hoặc mày quyên sinh sau khi thân thể Người về với vòng tay của đất mẹ - và một lần nữa hồi quy tìm nàng.


Nhưng mày không cản trở nàng, đúng hơn là không thể. Mày chỉ còn cách nhìn nàng khuất ngàn dặm xa.


“Ít nhất,” Trước khi tạ từ, mày nói, “hãy sống. Em phải tồn tại trên cõi đời thì tôi mới có thể tìm thấy em.” 


Đáp lại mày chỉ là tiếng gió vi vu và ánh chiều vàng vọt. Những ngày sau mày chui lủi trên gác mái, bầu bạn với chuột bọ và hoàn tất phần thời gian vô nghĩa của kiếp sống ấy.


Bức tranh hoàn thành trước mắt, người trong tranh yên lặng nhìn mày. Sự yên lặng của hình dung bất động. Tựa bức chân dung của nỗi sầu, Gương mặt kia vô cảm.* Mày không cần một Galatea hoàn mỹ và vô thực. Mày cần Người. Mày cần Kurapika của lòng mình.

* Sử dụng ý trong kịch Hamlet, nguyên văn là: “Like the painting of a sorrow, The face without a heart.”

Cái ý nghĩ đó đeo bám tâm trí rối ren của mày như đỉa đói chẳng tài nào dứt khỏi. Mày buông cọ, tháo tạp dề, để bức vẽ chưa ráo dầu lại và rời khỏi căn xưởng. Mày đã tìm kiếm nàng nhiều đến mức chỉ một cái liếc mắt cũng có thể nhận ra sự tồn tại của nàng giữa muôn vàn gương mặt vô danh khác. Dòng người qua lại trong thành, người hát rong tấu một khúc nhạc, bên tai mày văng vẳng lời thơ của một nhà soạn kịch lẫy lừng nào đó.


Ôi, thời gian, với bàn tay tinh xảo

Từng làm nên bao cảnh đẹp huy hoàng

Nhưng thời gian với cái mình sáng tạo

Lại biến dần thành đổ nát, tan hoang.*

Trích dẫn từ bài Sonata thứ năm của William Shakespeare, bản dịch từ Thi Viện.

Mày đã kiếm tìm Người nhiều đến mức tin rằng giữa đôi bên tồn tại thứ gọi là thần giao cách cảm. Nhưng lần này, mày không tìm được Người. Không nơi nào xuất hiện bất cứ dấu vết hay manh mối cho sự tồn tại của Người. Mày tìm đến mọi ngóc ngách trong thành, từng con hẻm, từng phường hội… mọi nơi mày và Người từng đặt chân tới. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, Người chưa từng hiện hữu trước mắt mày. Mày quay cuồng, váng vất, chẳng rõ mình đã từng đến đâu, ở đâu.


Rồi mày dừng chân, ngẩng nhìn vầng trăng vành vạnh. Thứ chỉ thuộc về màn đêm - cái bóng của mặt trời - lặn rồi lại mọc, vĩnh hằng như bản thân mày.


Trăng tạ, hồn tiêu.*

Sử dụng ý thơ Hàn Mặc Tử.

Thân thể được màn đêm ôm trọn, mày gửi hơi thở cuối cùng vào ánh trăng.


Comments


Bạn khẳng định mình đã đọc kỹ toàn bộ điều khoản trước khi đặt comm. Bạn đặt comm, đồng nghĩa với việc bạn đồng ý toàn bộ điều kiện trên.

đặt đơn ủy thác
bottom of page