top of page

Thiệu Trạm, Hứa Thịnh, CHNNNĐC

  • Writer: Nhân Thời
    Nhân Thời
  • Aug 15
  • 12 min read

Ủy thác | bởi Rinki Rudonori.

Mối quan hệ | Char x Char | Thiệu Trạm x Hứa Thịnh.

Nguyên tác | Câu hỏi này nằm ngoài đề cương.

Thẻ | Đời thường, Đám cưới, Hậu tốt nghiệp, Cháy chậm, Nhẹ nhàng.

Dung lượng | 3,100 từ.






“Nào, một hai ba... cheese!”


Tiếng máy ảnh vang lên “tách” một cái, ánh đèn flash lóe sáng trong thanh âm nói cười rộn ràng. Hứa Thịnh đứng dưới hàng dây đèn lấp lánh quấn quanh khung vòm hoa, bận rộn chụp ảnh với những người bạn cấp ba và đại học đến dự lễ cưới của cậu và Thiệu Trạm.


Nhóm bạn học cấp ba vừa chụp ảnh xong, Hầu Tuấn nhanh tay giơ máy, “Ê ê đứng yên, thêm một tấm nữa nhé!”


Cậu ta hô, “Một hai ba...” rồi hướng máy về phía Hứa Thịnh, trêu ghẹo, “Anh Trạm đâu rồi hử anh Thịnh? Mọi khi hai người vẫn như hình với bóng cơ mà?”


Hứa Thịnh nghe vậy cười ha hả, “Anh Trạm của cậu đang ở trong phòng tiệc. Tôi đón khách ngoài này, anh ấy chuẩn bị bên trong. Đó gọi là nội ứng ngoại hợp, hiểu không?”


Hầu Tuấn chắp hai tay vào nhau, làm bộ thành kính, “Các anh thật là trâu bò!”


Cả nhóm phá lên cười. Đàm Khải lúc này liếc sang bộ ảnh cưới của Hứa Thịnh với Thiệu Trạm đang được trưng bày ngay gần chỗ họ chụp ảnh, bình phẩm.


"Bộ ảnh cưới này, nghe bảo anh Thịnh chỉ đạo nghệ thuật từ A đến Z đúng không? Đỉnh thật!”


Cậu ta giơ ngón cái cho Hứa Thịnh một like, “Không hổ danh sinh viên tốt nghiệp xuất sắc khoa tạo hình đại học Mỹ thuật mà!"


Hứa Thịnh rất tự nhiên nhận lời khen, “Xời, anh của các cậu mà lại!”


Trò chuyện và chụp ảnh xong, nhóm bạn cấp ba lần lượt vào trong hội trường. Hứa Thịnh đứng lại một lúc, nhìn theo cả đám rời đi rồi mới quay lại ngắm tấm ảnh cưới của mình và Thiệu Trạm được đặt trang trọng ở sảnh chính. Ngay bên dưới là cuốn album mà cậu tự tay thiết kế.


Nói đúng hơn, toàn bộ lễ cưới này đều là thành quả do cậu và Thiệu Trạm cùng nhau chuẩn bị từ đầu đến cuối.


Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký kết hôn, họ lập tức bắt tay vào chuẩn bị lễ cưới. Cả hai đều vừa ra trường, chưa tiết kiệm được nhiều. Hứa Thịnh bảo: nếu có thể tiết kiệm được khoản nào thì cứ tiết kiệm. Dù sao với họ, điều quan trọng nhất là có mặt gia đình và bạn bè thân thiết, tổ chức một buổi lễ ấm cúng, giản dị là đủ rồi.


Nhớ lại ngày đi chụp ảnh cưới, Hứa Thịnh bất giác mỉm cười. Khi thảo luận với nhau về bộ ảnh, cậu đã nghĩ tới cả trăm ý tưởng, trăm concept, nhưng rốt cuộc vẫn không chọn được cái nào thực sự phù hợp. Căn bản, có quá nhiều điều cậu muốn ghi lại. Những khoảnh khắc, những kỷ niệm, những ngày tháng bên nhau, chỉ một concept thôi thì chẳng thể gom hết được tất cả tháng ngày ấy.


Ngồi trong lòng Thiệu Trạm, Hứa Thịnh vừa vuốt màn hình điện thoại vừa lật xem file ghi chú toàn bộ ý tưởng.


“Biển cũng là một lựa chọn. Chụp ảnh cưới ở biển tuy phổ thông nhưng vẫn được nhiều người chuộng lắm. Về phong cách thì, ôi chà... có thể chỉnh sửa hậu kỳ theo kiểu Claude Monet đó. Concept học đường cũng rất thú vị. Nó gói lại được cả quãng thời gian tụi mình quen nhau từ cấp ba, rồi cùng nhau qua hết đại học. Em cũng thích cái tên Xuân Xanh nữa…”


Cậu tặc lưỡi, kéo xuống danh sách.


“Mà một lễ cưới theo kiểu truyền thống thì sao? Anh biết cái trend chụp ảnh cưới xuyên thời gian không? Kiểu như cái bài Phù Quang của Châu Thâm á…” Cậu hát lại câu của bài hát gốc, “Ta với Người chỉ có duyên gặp một lần / Liệu có được xem như lời hẹn ước…


Nghĩ mãi mà vẫn chưa chốt được, Hứa Thịnh đặt điện thoại xuống bụng, thở dài lẩm bẩm, “Ây dà... chưa bao giờ em thấy việc lựa chọn lại khó khăn đến vậy.”


Nói rồi, cậu trai trở mình, vòng tay ôm ngược lại Thiệu Trạm, ngẩng đầu hỏi nhỏ, “Anh nghĩ sao?”


"Em muốn nhất cái nào thì làm cái đó."


"Chung chung quá." Hứa Thịnh bĩu môi, "Này, vị thạc sĩ xuất chúng của tôi ơi, hay anh tạo ra một chuyên đề cho em đi?"


Thiệu Trạm nhìn sâu vào đôi mắt cậu, chốc sau nói, "Lễ cưới chỉ là một điểm mốc của chúng ta. Sau này, chúng ta còn sẽ trải qua rất nhiều lần bốn mùa bên nhau. Anh từng đọc được một câu như thế này: Nguyện tôi như sao, người như trăng, mỗi đêm cùng tỏa sáng, soi nhau rạng rỡ.”


"Nguyện tôi như sao, người như trăng… trải qua nhiều lần bốn mùa bên nhau…" Hứa Thịnh nhẩm theo câu nói của Thiệu Trạm, chốc sau reo lên, "Được đấy, bốn mùa! Chúng ta đã có bốn mùa của chúng ta và sau này sẽ còn rất nhiều bốn mùa khác. Em thích lắm!"


Sau đó, Hứa Thịnh đã tỉ mỉ lên một cuốn phác thảo, bảng màu cho từng mùa. Những bức tranh họ chụp đều được cậu hậu kỳ bằng những nét cọ theo trường phái lãng mạn cậu luôn ưa thích. Có những bức cả hai người họ đều mặc vest đen hoặc vest trắng. Lại có những bức, họ mặc đồ giống như hôm nay, cậu mặc vest trắng cài hoa diên vĩ còn Thiệu Trạm thì...


"Anh Thịnh, nơ áo em lệch rồi kìa."


Hai tiếng anh Thịnh kia đủ để Hứa Thịnh biết ai đang là người nói chuyện. Cậu ngoảnh lại, nhoẻn cười.


"Bên trong ổn thỏa rồi hả anh?"


"Ừ, anh nhờ cô và em họ anh tiếp khách bên trong rồi, muốn ra gọi em đi chỉnh trang lại một chút."


Thiệu Trạm đưa tay chỉnh lại chiếc nơ cài áo hơi lệch của người yêu, bình tĩnh nói, "Sắp đến giờ rồi."


Hứa Thịnh nhìn bông hoa lăng tiêu cài trên áo Thiệu Trạm. Trong lễ cưới, hai người đã chọn cài loài hoa tượng trưng cho đối phương trên ngực áo. Cậu thì cài diên vĩ, Thiệu Trạm cài lăng tiêu.


Hồi năm nhất đại học, có lần Hứa Thịnh làm một đề tài về hoa. Nhân dịp đó, cậu rủ Thiệu Trạm cùng đi dạo quanh mấy cửa hàng hoa trong thành phố. Nếu phải chọn một loài hoa để tượng trưng cho Thiệu Trạm, Hứa Thịnh sẽ không ngần ngại chọn hoa diên vĩ. Thiệu Trạm là người kín đáo, trầm tĩnh nhưng bên trong lại dịu dàng và ấm áp. Cậu nghĩ mãi cũng không tìm được loài hoa nào phù hợp với cậu ấy hơn thế.


Nghe Hứa Thịnh hỏi, nếu phải chọn một loài hoa để nghĩ về cậu, thì anh sẽ chọn gì, Thiệu Trạm không trả lời ngay. Khi ấy, Hứa Thịnh cứ tưởng người kia sẽ đáp đại một loài gì phổ biến như hướng dương hay cúc họa mi. Thiệu Trạm lại đáp lại bằng một câu thơ cổ, "Hoa lăng tiêu rực như lửa, cốt cách kiêu hãnh vươn lên chín tầng mây."


“Cậu giống như hoa lăng tiêu vậy, rực rỡ và lạc quan, luôn vươn mình trong mọi hoàn cảnh.”


“Đang nghĩ gì vậy?” Thiệu Trạm hỏi.


Hứa Thịnh chạm vào bông lăng tiêu cài trên ngực áo người kia, "Nghĩ vài thứ vẩn vơ thôi."


Cậu siết nhẹ tay Thiệu Trạm, nhoẻn cười, “Đi thôi, vào trong sửa soạn lại một chút.”


Vào phòng chú rể, Hứa Thịnh nhờ người trang điểm dặm lại phấn cho cả cậu và Thiệu Trạm.


Thiệu Trạm hôm nay mặc một bộ vest đen giống hệt trong ảnh cưới. Tóc vuốt gọn ra sau, làm lộ rõ vầng trán cao và gương mặt lạnh lùng, sắc nét. Nhìn anh trong gương, Hứa Thịnh khoanh tay đứng phía sau, ngắm nghía người yêu sắp trở thành bạn đời, bật cười thành tiếng.


"Thú thực thì ban đầu em nghĩ mình sẽ hồi hộp lắm. Nhưng mà giờ em lại thấy nó vẫn như mọi ngày á anh." Cậu nhìn Thiệu Trạm trong gương, “Chắc tại vì chúng ta đã ở bên nhau lâu rồi.”


Trong quãng đời học sinh của họ, hiếm có mối tình nào kéo dài từ cấp ba đến đại học rồi đi tận vào lễ cưới. Giờ nghĩ lại, nếu không phải sự cố hoán đổi lạ lùng khi ấy, cậu với Thiệu Trạm có lẽ cũng chẳng thể đứng đây, cùng sóng đôi bước vào lễ đường như bây giờ.


Cậu cứ tưởng cảm giác hôm nay sẽ thật bình thường như mọi ngày. Nhưng khi tiếng nhạc Canon in D vang lên, trông thấy Thiệu Trạm từ đầu bên kia lễ đường bước về phía mình, chẳng hiểu sao sống mũi Hứa Thịnh lại cay cay.


Thiệu Trạm đến gần, đặt tay lên gò má cậu. Hứa Thịnh hơi nghiêng đầu, tựa má vào lòng bàn tay ấy rồi hơi rướn người.


Vầng trán hai người chạm nhau. Thiệu Trạm cúi xuống, nói khẽ với cậu, “Vừa rồi em bảo giống như mọi ngày, giờ muốn khóc rồi à?”


"... Em có khóc đâu."


Hứa Thịnh khịt mũi, ngẩng nhìn cậu ấy. Thiệu Trạm nắm tay cậu trong tiếng nhạc trữ tình và lời dẫn mừng của MC kiêm đứa bạn cấp ba của họ - Hầu Tuấn.


"Hôm nay, chúng ta cùng chung vui tại đây chứng kiến thời khắc hai người bạn của chúng ta sau hơn năm năm bên nhau, chính thức bước vào một chương mới của cuộc đời. Trước tiên, mời các chú rể lên phát biểu nhỉ?"


Cả Hứa Thịnh lẫn Thiệu Trạm đều không lạ gì chuyện đứng phát biểu trước đám đông. Nhưng lúc này, Hứa Thịnh vẫn còn đang xúc động nên Thiệu Trạm là người lên trước.


Vẫn với phong thái điềm tĩnh quen thuộc, Thiệu Trạm nhận micro từ tay Hầu Tuấn, gật nhẹ đầu cảm ơn rồi bắt đầu bài phát biểu.


“Nếu phải nói về mối quan hệ của chúng tôi, tôi nghĩ từ phù hợp nhất là ‘duyên phận’. Nếu không có duyên phận ấy, có lẽ tôi cũng không thể được nắm tay em ấy ở đây hôm nay.”


Thiệu Trạm bình tĩnh nhìn những người có mặt dưới hội trường, nói rành mạch từng lời.


“Tôi rất biết ơn em, vì đã bao dung với tính khí của tôi hồi mới quen. Biết ơn vì em luôn rực rỡ, tốt đẹp và kiên định như thế. Hứa Thịnh..."


Đến đây, Thiệu Trạm không quay về phía hội trường nữa mà quay về phía Hứa Thịnh. Ánh mắt cậu ấy tĩnh lặng mà dịu dàng.


“Gặp được em là điều tuyệt vời nhất trong quãng đời niên thiếu của tôi. Từng đi qua biển cả, nên chẳng gì là nước được nữa. Ngoài mây Vu Sơn, chẳng có mây nào là mây.


Bài phát biểu này Thiệu Trạm hoàn toàn không chuẩn bị trước. Phía dưới, mọi người đồng loạt vỗ tay chúc mừng hai người.


Chút xúc động Hứa Thịnh vừa mới kìm xuống giờ lại dâng trào. Cậu bước về phía người kia, cúi đầu nói vào micro, giọng hơi run nhưng nụ cười vẫn đầy ánh sáng.


“Bây giờ thì sao đây, mọi người? Anh ấy vừa nói hết những điều tôi định nói rồi đấy.”


Dưới khán đài lập tức bật lên những tiếng cười rộ. MC Hầu Tuấn chẳng biết xấu hổ còn hét lớn, “Không cần nói nữa! Hôn nhau đê!”


Hứa Thịnh bật cười, lắc đầu, “Đùa thôi. Tôi làm gì xúc động đến mức nói không nên lời được. Chúng tôi còn chưa trao nhẫn mà."


Cậu cầm lấy micro bằng cả hai tay, hướng về phía Thiệu Trạm, đôi mắt cong cong như trăng non.


“Em vốn nói nhiều hơn anh rồi, nên vào khoảnh khắc này, em muốn tặng anh một món quà thay lời em muốn nói.”


Cậu ra hiệu cho người phụ trách đạo cụ. Ngay tức thì, ảnh nền của lễ cưới được thay bằng một đoạn video.


Trong khung hình là Thiệu Trạm của những năm cấp ba. Cậu đứng bên hành lang, gần ban công. Ánh nắng xuyên qua tán cây, rải xuống gương mặt ấy những mảng bóng râm đan xen thứ ánh sáng lấp lánh như dát vàng.


Máy quay từ từ lùi lại. Hứa Thịnh tuổi mười bảy phóng khoáng, rạng rỡ xuất hiện trong khung hình. Nụ cười cậu sáng bừng, mang theo tất cả cái hồn nhiên, rạng ngời một thời xuân xanh.


“Xin chào, Hứa Thịnh của tương lai à! Còn nhớ mình không? Mình là Hứa Thịnh tuổi mười bảy và đây là người yêu của mình, Thiệu Trạm. Nói cho cậu nghe nè, cậu ấy là cái người mà dù cả lớp sợ gần chết cũng không dám trêu, vậy mà lại đi dạy kèm cho mình từng phép cộng trừ chia nhân! Là người mỗi khi mình bốc đồng thì lại âm thầm đứng chắn phía sau, là người không giỏi dỗ ai cả nhưng mỗi lần mình buồn thì sẽ lén lén đặt kẹo vào hộc bàn… Nếu Hứa Thịnh của tương lai có nghe được, nhất định phải nắm tay cậu ấy cho chặt vào đấy nhé!”


Sau đó, đoạn băng dần tối lại. Trên màn hình hiện lên một dòng chữ động: Nguyện tôi như sao, người như trăng, cùng nắm tay qua bốn mùa luân chuyển.


Như một dòng nhật ký lặng lẽ chảy dài, cuộn băng bắt đầu đan xen những khoảnh khắc của Hứa Thịnh và Thiệu Trạm. Cảnh họ hẹn hò trên phố. Cảnh Thiệu Trạm yên tĩnh ngồi học trong thư viện đại học với chiếc bút trên tay và quyển sách mở dở, ánh nắng rọi qua cửa kính hắt xuống bả vai. Cảnh Hứa Thịnh ngồi vẽ, trên mặt vẫn dính bột màu,... Vô vàn những mảnh ghép từ những năm tháng cấp ba đến đại học, được cậu gói ghém trọn vẹn trong đoạn video dài chưa đầy năm phút.


Hứa Thịnh đã thực sự trải qua bốn mùa cùng với Thiệu Trạm. Cậu trải qua mùa thu đáng kinh ngạc khi đột nhiên bị tráo đổi thân xác với thủ khoa của khối, đến mùa đông trải dài những ngày cùng nhau học nhóm trong thư viện, lén lút nhắn tin dưới gầm bàn, âm thầm rút ngắn khoảng cách. Họ dắt tay nhau qua mùa xuân tốt nghiệp khi cả hai cùng đậu đại học và bên nhau những buổi chiều hè dạo quanh thành phố.


Đúng như Thiệu Trạm nói, họ đã có nhiều bốn mùa cùng nhau và sau này sẽ càng có thêm nhiều năm bốn mùa nữa.


Cuối cùng, video khép lại bằng cảnh cầu hôn. Ai đó đã cầm máy quay lén khoảnh khắc Thiệu Trạm quỳ gối trong phòng học, còn Hứa Thịnh thì kinh ngạc đến bật cười. Màn hình tối lại nhưng ánh đèn không tắt đi mà chiếu thẳng vào bọn họ.


Bàn tay cầm mic của Hứa Thịnh hơi siết lại. Đúng là cậu có hơi xúc động thật.


Cậu nhìn người con trai mình muốn gắn bó cả đời, khẽ mỉm cười.


“Anh từng nói rằng chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, em biết chứ. Nhưng trong ngày trọng đại của hai đứa mình, em vẫn muốn... từng khoảnh khắc đều phải thật tuyệt vời.”


Cậu đưa tay về phía Thiệu Trạm, giọng hơi run nhưng ánh mắt vẫn vững vàng.


"Hôm ấy anh đã luồn chiếc nhẫn vào tay em và cầu hôn em, Thiệu Trạm. Hôm nay, hãy để em trao nhẫn cho anh trước nhé?"


Cậu vừa dứt lời, phía dưới đã vang lên những tràng vỗ tay và tiếng hò reo không ngớt. Thế nhưng, bên tai Hứa Thịnh lúc này dường như chẳng còn âm thanh nào nữa. Trong mắt cậu chỉ có một mình Thiệu Trạm đang tiến về phía mình.


Cậu ấy cầm hộp nhẫn đặt bên bục rượu sâm panh. Bên trong là hai chiếc nhẫn nam, chiếc nhỏ và mảnh hơn một chút là của Hứa Thịnh.


Hứa Thịnh cầm lấy chiếc còn lại, nhẹ ngẩng đầu. Ánh đèn chiếu xuống gương mặt Thiệu Trạm thứ ánh sáng trong suốt pha lê, đẹp đến nao lòng. Không nói gì, Thiệu Trạm chìa tay ra. Cũng không nói gì, Hứa Thịnh nâng bàn tay ấy lên, từ tốn luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út của người kia.


Lúc này, Thiệu Trạm đột nhiên cất tiếng, "Hứa Thịnh."


Hứa Thịnh ngẩng đầu nhìn người đối diện.


"Vâng?"


Thiệu Trạm ghé lại gần cậu, cúi xuống thì thầm một câu mà chỉ câu nghe thấy.


Sau đó, Hứa Thịnh bật khóc. Cậu nghĩ mình sẽ cười thật tươi trong ngày trọng đại nhất đời này, nhưng thay vào đó, cậu lại mỉm cười trong những giọt nước mắt hạnh phúc.


Thiệu Trạm nâng tay cậu lên, cũng trao nhẫn cưới cho cậu. Nhiệt độ tay cậu ấy tràn lên ngón tay cậu, Hứa Thịnh ngỡ ngàng nhận ra: chuyện này không phải mơ.


Trao nhẫn xong, theo tục cưới, hai người sẽ trao nhau một nụ hôn gắn kết. Thiệu Trạm nghiêng người, tay gạt đi giọt nước mắt đọng nơi khóe môi Hứa Thịnh rồi cúi xuống, từ tốn đặt một nụ hôn rất dịu dàng lên làn môi nóng hổi và ẩm ướt.


Nụ hôn ước định của hai người tan vào trong những tiếng chúc tụng vang lên dưới khán đài. Sau nụ hôn, hai chú rể tiến đến bàn rượu, cùng mở champagne, rót ra ly để chia cho mọi người chúc phúc.


MC Hầu Tuấn nhìn họ rót rượu, liếc nhanh một cái rồi đánh bạo hỏi, “Không biết vừa rồi khi cậu trao nhẫn cho anh Trạm, anh ấy đã nói gì mà cậu bật khóc vậy?”


Phía dưới hội trường lập tức rộ lên tiếng xì xào hóng chuyện. Hứa Thịnh liếc sang Thiệu Trạm, bắt gặp ánh nhìn tĩnh lặng và đầy thấu hiểu. Cuối cùng, cậu không đáp lời Hầu Tuấn, chỉ khẽ mỉm cười.


Khoảnh khắc đẹp đẽ này, cậu muốn giữ lại một chút bí mật nho nhỏ cho riêng mình.


Khi ấy, Thiệu Trạm đã cất lên câu nói mà suốt thời thanh xuân, Hứa Thịnh vẫn nhớ mãi không quên.


Cậu ấy nói.


"Không cần theo đuổi, tôi đã là của cậu từ lâu rồi.”


Hết.


Related Posts

See All
Dược Phu, Dalle, Mononoke.

Ủy thác  | bởi An Huynh Mối quan hệ  | Char x OC | Kusuriuri (Dược Phu) x Fuji Dalle. Nguyên tác  | Mononoke. Thẻ | Đời thường, Bối cảnh...

 
 
 
Ủy thác ẩn danh theo yêu cầu

Ủy thác  | bởi Ẩn danh. Mối quan hệ  | Nhân vật được ẩn danh theo yêu cầu người ủy thác. Thẻ | NSFW, Semi-Public Sex, BDSM Dynamics,...

 
 
 
Ủy thác ẩn danh theo yêu cầu

Ủy thác  | bởi Ẩn danh. Mối quan hệ  | Nhân vật được ẩn danh theo yêu cầu người ủy thác. Thẻ | SFW/NSFW (Combo), Post-Traumatic Stress...

 
 
 

Comments


bottom of page