top of page

Mượn ánh hoàng hôn

  • Writer: Nhân Thời
    Nhân Thời
  • Aug 20, 2024
  • 27 min read

Updated: Jan 16

Ủy thác bởi Điềm Điềm.

Mối quan hệ

Nagi Seishiro (Blue Lock) x Reader (■)

Thẻ

Người nổi tiếng, Cầu thủ bóng đá x Diễn viên, Bê bối giới giải trí, Tai tiếng, Mập mờ, Không phải pỏn nhưng rất tráy, (Ai sợ thì đi về).

Khảo cứu

Sunset in the city (Soobin); Sofar (Binz); Boyfriend (Ariana Grande).

Đếm từ

7,200 từ.


Mượn ánh hoàng hôn



"Thế, đằng ấy có thể nói lý do hẹn tôi ở đây chưa?"


Nagi im lặng, mắt xám thờ ơ liếc nữ minh tinh đối diện. ■ ngồi vắt chân, nhởn nha huơ huơ thìa kem. Cách nhỏ nói chuyện như thể đã chán ngán việc gặp cậu mỗi nửa tháng ở một hàng quán lowkey trong con hẻm tạm bợ nào đó. Lần này là một quán kem. Nagi chuộng đồ chua thanh và kem chanh ở đây thì miễn chê. Nhưng bữa nay cậu nổi chứng biếng ăn, không đáp lời ngay mà cứ nhìn cô nàng xinh đẹp đối diện đặt thìa kem lên miệng.


"Ối chà." ■ giỏi bắt ánh nhìn như cách nhỏ bắt trọn ống kính máy quay. Chống tay lên má, nhỏ nghiêng đầu, lọn tóc đen hững hờ chảy xuống bờ vai. Điệu cười của nhỏ lém lỉnh, trong ý chòng ghẹo còn phiêu diêu một chút lơi lả, đẩy đưa.


"Đừng nhìn môi tôi mãi thế, Nagi à. Ly kem của cậu còn chưa hết mà cậu đã thòm thèm phần kem người khác rồi sao?"


Đôi mắt xám lia từ gương mặt đến những ngón tay ngoe nguẩy của nhỏ, sau một khoảng lặng êm ru, Nagi chậm chạp cất tiếng.


"Lần trước cô cố tình để mấy tay săn ảnh chụp lại?"


"Lần nào thế nhỉ? Với cậu hay với ai ta?" ■ chạm thìa kem lên môi, gõ nhẹ mấy lần. "Tôi có nhiều lần như vậy quá."


Nhỏ luôn như thế, chẳng bao giờ cắt nghĩa rõ ràng câu hỏi của cậu, cứ đáp đại cái ý tứ lấp lửng, mập mờ. Hiển nhiên Nagi biết nếu cậu hỏi thêm một câu tức đã bị gài đúng ý con nhỏ láu cá ấy. Thật ra thì, cậu không quan tâm chuyện đó lắm. Cậu chẳng hề ham muốn kiểm soát những cuộc trò chuyện như ai kia. Quá phiền toái.


"Với tôi, ở quán % Arabia lần trước, lúc cô…”


Còn chưa dứt lời, Nagi đã bặt thinh khi thìa kem mát lạnh chạm vào lưỡi cậu. Mùi cà phê quyện hòa với vị kem sữa ngây ngây và chút ít rượu Rum ập đến vị giác cậu. Nagi híp mắt trong tiếng khúc khích của ■.


"Ừ, cố ý đấy.”


Nhỏ rút thìa kem ra khỏi miệng Nagi, tay quệt chút kem dính trên khóe môi cậu. Chính là hành động này. Nhớ lần đó, hai đứa vừa mới ra khỏi tiệm "% Arabia", Nagi còn chưa kịp đeo khẩu trang thì ■ đã chợt kéo ngón tay cậu.


"Nè, mặt tôi còn dính bọt cà phê không?”


Nagi cúi xuống theo phản xạ. Chẳng có gì đọng lại trên đôi môi đỏ mọng ấy ngoài nét cười tủm tỉm của nhỏ.


"Không còn.” Cậu nói.


"Có mà.” ■ cương quyết. "Lau giúp tôi đi.”


Nagi vừa định thây kệ thì ngón tay ■ len sâu vào tay cậu hơn, như cái móc câu kéo sự chú ý của cậu về lại phía nhỏ. Phiền thật đấy, Nagi nghĩ rồi đưa tay quệt qua khóe môi nhỏ. Son trên viền lem ra một chút, khi ấy Nagi chẳng nghĩ nhiều. Giờ cậu mới thấy mọi hành động của nhỏ đều là sắp đặt mờ ám để paparazzi canh sẵn đó chụp được một khoảnh khắc đủ làm tiêu đề trang nhất báo tuần. Chà, ai bảo hai người họ đều là siêu sao cơ chứ?


"Đừng nói là cậu không thích, Nagi thân mến.” ■ múc một thìa kem khác, nhoẻn cười, tỏ ý biết tỏng.


"Nếu cậu thực sự thấy phiền với bê bối đó, cậu đã nhờ anh bạn thiếu gia giàu sụ của mình dùng tiền ém xuống rồi. Cậu không nhờ, tức là cậu ngấm ngầm cho phép tôi dùng tiếng tăm cậu để mở rộng tiếng tăm mình.”


Nagi nhìn ly kem chanh nhũn nhèo, sắp tan thành nước của mình, chẳng buồn ăn nữa.


"Cáo già như cô đáng lẽ không nên đi làm diễn viên mới phải.”


"Sao lại không nhỉ?” Ngón tay mảnh mai của ■ quấn quanh lọn tóc. Nhỏ lia mắt nhìn cậu, cười, "Nhan sắc thế này, nếu công chúng không được chiêm ngưỡng thì phí hoài quá.”


Xét về miệng lưỡi, ■ luôn trên cơ cậu. Chưa bao giờ Nagi đủ hoạnh họe để đáp trả những trò tinh quái của nhỏ. Cậu quá lười, cũng thấy không cần thiết. Sẽ chẳng ai được hời khi nét cười biến mất trên gương mặt đẹp đẽ kia.


"Ừ.” Cậu đáp. "Đúng thế.”


"Hửm?” ■ nhướng mày, thích thú hỏi lại, "Thật sao?”


Nagi không đáp nữa, đưa mắt nhìn bầu trời thênh thênh bên kia khung cửa treo những chậu phong lan. Điệu popcity từ những năm 90 thập kỷ trước chẳng ăn nhập với bày trí không gian quán. Chút lửng lơ thoáng qua tâm trí Nagi chậm rãi biến tan khi mũi giày ■ len qua ống quần, chạm khẽ lên chân cậu.


“Trông tôi thế nào?”


Ánh nhìn sắc sảo kia đủ khiến những trái tim nóng vội điêu đứng. Đó giờ Nagi lại lười biếng, thong thả. Cậu để mặc mũi giày nhỏ cựa quậy trên chân mình, mãi sau mới cất tiếng nhàn nhạt.


"Xinh đẹp.”


"Mỗi thế thôi à?”


"Cô thích phải khen kiểu gì?”


"Cậu khen kiểu gì tôi cũng thích.”


Không hổ danh là diễn viên đa tình nổi lên bằng bê bối, ■ buông lời tán tỉnh cậu một cách tỉnh bơ. Nagi thì hiển nhiên chưa bao giờ biết hai chữ "ngượng ngùng” đánh vần ra sao. Cậu chỉ không hiểu rốt cuộc vì cớ gì mà mình lại đi dây dưa với cô nàng láu cá này.


"Vui vẻ thôi, chúng ta đều có tư bản chống lưng mà.” ■ nói như lẽ đương nhiên, "Sợ quái gì bê bối?”


Vui vẻ… ồ, Nagi ngắm nghía điệu cười kiêu ngạo và dáng vẻ tùy hứng của nhỏ, chợt nhổm dậy, thình lình kéo tay nhỏ. ■ không kịp phản ứng, hơi ngây ra khi cậu đặt một nụ hôn phớt lên gò má hây hây.


"Ừm, đúng là vui vẻ.” Nagi thì thào.


Cậu chỉ muốn tận hưởng cảm giác này mãi thôi.


*


“Rốt cuộc thì, sao cậu lại đặt bút ký vào hợp đồng đấy hả Nagi?”


Vẫn chúi mặt vào màn hình điện thoại, Nagi không đáp. Người trợ lý tặc lưỡi, gạt điều hòa về phía cậu. Hơi lạnh phả thẳng tay, Nagi mất khống chế nhân vật trong game trong giây lát, bị bắn vỡ đầu. Tắt máy, cậu lia đôi mắt u ám về phía trợ lý.


“Chẳng có sao trăng gì cả.”


“Tôi hỏi nghiêm túc, chuyện này ảnh hưởng đến hình tượng cậu.”


“Cầu thủ bóng đá mà cần hình tượng hả?”


“Tha cho tôi đi, mỗi tháng tôi phải quản lý vài cái boxchat của đám người hâm mộ cậu, chưa kể nhóm fan, gặp mặt sự kiện gì đó, còn bận rộn hơn quản lý của mấy diễn viên hạng B…” Trợ lý rầu rĩ nói, “Lương thì ba cọc ba đồng…”


“Trả anh gấp đôi lương hiện tại.”


Trợ lý im bặt, ngay tức khắc tập trung lái xe. Phiền thật, Nagi vừa nghĩ vừa hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Từ lúc lên thi đấu chuyên nghiệp, Reo nghĩ cậu không thể tự mình xử lý mọi chuyện (thì đúng là thế, nhưng…) nên bảo cậu thuê trợ lý cho đỡ nhọc. Nghe đến cụm “đỡ nhọc”, Nagi không do dự mà thuê luôn, ai dè tên trợ lý này còn thích càm ràm cậu hơn cả Reo hồi chưa lập gia đình.


Không lâu sau, người trợ lý lại thở dài.


“Trước đây cậu chưa bao giờ nhận hợp đồng quảng cáo kiểu này, bảo là phiền phức gì đó…”


“Thì phiền thật.”


“Thế sao giờ lại nhận?”


Bâng quơ nhìn những tòa nhà cao tầng san sát lướt qua tầm mắt, Nagi đáp nhẹ bẫng, “Thích.”


“Cậu thích cô diễn viên đó à?”


Thấy cầu thủ tóc trắng ngoảnh lại, híp mắt nhìn mình, quản lý vội thanh minh.


“Thì gần đây tôi phải xử lý mấy vụ xì-căng-đan giữa hai người. Trước nay cậu đâu mấy khi có bê bối tình cảm, hầu hết toàn là giả, nhưng lần này…”


Anh ta nuốt nước bọt, nói nốt, “Hai người dây dưa hơi lâu rồi đấy.”


“Đó là chuyện của tôi.”


“Chuyện của cậu là chuyện của tôi đấy!”


“Lương gấp ba.”


“... Được, đó là chuyện của cậu.” Trợ lý thỏa hiệp. “Cứ thế này tôi hói sớm mất.”


Nagi không để tâm đến lời than phiền của anh ta lắm. Xe vừa dừng bánh trước studio, cậu lập tức bước xuống. Thông thường trợ lý chỉ đưa đón, nhắc nhở cậu lịch thi đấu và quản lý vài ba cái tài khoản mạng xã hội. Còn lại, cậu đi đâu ở đâu, làm gì với ai là chuyện riêng của cậu, anh ta hiếm khi quản thúc. Mỗi tội, lần này tự dưng một đứa chẳng bao giờ đóng quảng cáo như cậu đột nhiên ký hợp đồng, đối tượng lại là nàng diễn viên tai tiếng từng có mấy lần bê bối mập mờ với cậu, anh ta thấy lạ cũng là chuyện đương nhiên.


Đến chính cậu còn bỡ ngỡ.


Studio nằm trong một tòa nhà cao tầng, diện tích khá lớn, đội ngũ cũng có tiếng tăm trong việc dàn dựng và quay chụp quảng cáo. Nagi từng đến đây một lần để chụp tuyên truyền hồi đội tuyển Nhật Bản chuẩn bị thi đấu Cúp Thế giới. Lần này đến, cậu cũng coi như thuộc đường.


Vừa mới lên tầng, đang tìm hành lang dẫn đến phòng thay đồ, Nagi chợt bắt gặp hai cô nàng - có lẽ là nhân viên đoàn quay - đi ra từ phía vệ sinh. Hai cô trò chuyện rôm rả, chẳng hề để ý đến sự xuất hiện của cái thây mét chín.


"Ồ, lần này chị ■ quay quảng cáo với cầu thủ Nagi Seishiro đấy!”


Nagi dừng bước, đứng đó nghe xem người ta bàn tán gì về cậu với ■.


"À tớ biết, cái anh cầu thủ cao cao tóc trắng nhỉ?” Cô nàng tóc đuôi ngựa ôm mặt, vừa hớn hở vừa ngượng ngùng, “Trời ơi người đâu mà vừa cao vừa đẹp. Lần đầu nhìn thấy anh chàng đó, tớ còn tưởng anh ấy là người mẫu cơ đấy.”


"Cậu thấy giai đẹp là sớn sác lên.” Cô nàng tóc tém bĩu môi.


"À, nghe nói, anh Nagi đấy và ■ có tin đồn tình ái.”


"Cô gái của tôi à, ■ có tin đồn với mọi người. Thần tượng của tớ tự do vậy đó.”


Xem chừng, cô nàng tóc tém là người hâm mộ của ■. Cô bắt đầu huyên thuyên một tràng về nhỏ. Nagi hết nghe nổi, vừa định bước ra thì nghe cô nàng đó chép miệng.


"Nhưng tớ đẩy thuyền chị ấy với anh Masamune cơ. Họ mới là tiên đồng ngọc nữ, chứ cậu Nagi trông lạc quẻ quá. Cậu ta nhìn như kiểu chẳng hứng thú với cái gì.” Cô nàng hăng say liên hồi, “Và nhé, ■ và anh Masamune sắp đóng chung một dự án điện ảnh tiếng tăm đấy! Trời ơi, trai đểu tha hóa gái ngoan. Mong chờ quá đi… hả gì, sao lại kéo tớ…?”


Hai cô gái rôm rả tám chuyện bặt thinh khi phát hiện Nagi. Thấy cậu đi ngang qua, họ rối rít chào hỏi, đang định kéo nhau chạy biến thì bỗng khựng lại khi nghe Nagi cất tiếng.


"Này…” Cậu xoa gáy, chậm chạp hỏi hai cô, "Phòng thay đồ ở đâu?”


“A… vâng!” Cô gái tóc đuôi ngựa nhanh nhảu chỉ đường, "Bên kia nha anh, chị ■ đang ở trong…”


Cô nàng im bặt khi bị bạn mình huých vào cánh tay. Nagi chẳng quan tâm họ nghĩ gì, gật đầu và đi thẳng về phía phòng thay đồ.


Không thèm gõ cửa, cậu vặn khóa, mở cửa vào trong. Lập tức, có vài ánh nhìn hướng về phía cậu.


"Ồ, anh là cầu thủ Nagi nhỉ?” Một cậu trai lên tiếng, "Chỗ thay đồ của anh là ở…”


Tảng lờ chỉ dẫn của cậu ta, Nagi bước thẳng về phía cô nàng diễn viên nhàn nhã ngồi trên ghế đọc báo. Mái tóc đen dài của nhỏ được thợ làm tóc búi gọn theo kiểu truyền thống của phụ nữ Nhật, gương mặt trang điểm nhạt, trông nền nã hơn hẳn thường ngày.


Thấy Nagi bước tới, nhỏ bèn đặt tờ báo sang bên, đứng dậy.


"Xin chào, anh Nagi. Đây là lần đầu chúng ta hợp tác quay quảng cáo nhỉ?” ■ chìa tay về phía cậu, tác phong chuyên nghiệp. "Rất vui được gặp anh. Hy vọng đôi bên sẽ hợp tác tốt đẹp.”


Nhìn điệu cười giả lả của nhỏ, Nagi không thèm bắt tay, chỉ gật đầu rồi quay thẳng vào chỗ thay đồ. 


Vừa mới cởi áo, cậu đã nghe thấy thanh âm xì xầm bên ngoài.


"Xem chừng quan hệ giữa bọn họ không tốt lắm nhỉ?” Thợ làm tóc thì thầm.


"Ai cơ?”


"Cậu Nagi Seishiro và ■ chứ còn ai.”


"Em chỉ thấy cậu ta trịch thượng thôi.” Cậu trai bĩu môi. "■ đã làm gì cậu ta chứ? Lại còn tin đồn tình ái, xem ra chỉ là chiêu trò ké fame diễn viên nổi tiếng.”


Thay đồ xong, Nagi đẩy cửa ra ngoài, hững hờ liếc mắt qua hai người kia rồi quay lại bàn trang điểm. ■ ngồi vắt chân chỗ cũ, hơi cúi đầu, bờ mi cong dài rũ xuống như cánh bướm lặng im. Nagi để ý trên tay nhỏ không phải cuốn tạp chí nữa mà chuyển sang đọc một quyển B5. Liếc những nhãn dán đánh dấu đủ màu, cậu nhận ra đó là kịch bản phim.


Các nhân viên đều đã rời đi. Không gian tịch nhiên chỉ còn tiếng lật sách thong thả của ■. Nagi chưa từng thấy nhỏ trong trạng thái làm việc bao giờ. Vẻ tinh ranh thường ngày lắng xuống, bỗng chốc nhỏ thu mình và trở thành một con người khác, trầm lặng hơn, nhu mì hơn.


Khi đôi mắt lay láy kia đối diện với cậu, Nagi bỗng cảm tưởng như người trước mặt không còn là cô gái vẫn thường đùa giỡn, chòng ghẹo cậu.


"Sao anh cứ đứng đó nhìn em?" ■ cất tiếng, chất giọng lém lỉnh của cô nàng lại trở nên êm dịu quá đỗi. Gương mặt nhỏ toát lên nét buồn man mác, thơ ngây.


"Em lại sai rồi ư?"


Dẫu biết đó là thoại phim, Nagi vẫn nhấc chân, bước về phía nhỏ. Cậu liếc qua đoạn thoại trên trang giấy, nhớ rằng vừa rồi hai cô nàng kia bảo rằng hình tượng nam nữ chính là trai đểu và gái ngoan sa đọa. Nâng cằm ■, cậu nhìn sâu vào đôi mắt kia, nhàn nhạt đọc thoại.


"Tôi là kẻ nhỏ nhen. Thấy em thân thiết với tên con trai khác, tôi gai mắt."


"Em xin lỗi." ■ quàng tay qua cổ cậu, kéo cậu xuống sát chóp mũi nhỏ. Thanh âm mềm mỏng lướt qua tai, Nagi bỗng cảm thấy nhỏ thực sự đã hóa thân thành nữ sinh tội nghiệp trong kịch bản. "Đừng giận em nữa, xin anh..."


"Muộn rồi." Nagi tiếp tục đọc thoại.


Giọng cậu vô cảm như cái máy, thế nhưng hành động lại sinh động hệt miêu tả trong kịch bản. Cậu bế thốc ■ lên - trước sự kinh ngạc của nhỏ - sỗ sàng đặt nhỏ lên bàn trang điểm. Cuốn kịch bản trong tay ■ vô tình va chạm với hộp trang điểm, lạch cạch tiếng son và phấn má rớt xuống sàn. Có lẽ ■ không ngờ cậu phối diễn với mình, ngây ngẩn trong thoáng chốc. Nagi giữ lấy eo nhỏ, ghé mặt sát lại gần.


"Em phải bù đắp cho tôi."


Nụ hôn ấy không có trong kịch bản, nhưng cả hai đều phối hợp nhuần nhuyễn như thể đã diễn tập nhiều lần. ■ ôm ghì gáy Nagi, móng tay giả gắn sơn nhũ luồn qua mớ tóc trắng bông xù, giật nhẹ. Hơi thở đôi bên gấp gáp dần. Nagi đẩy sâu nụ hôn, ép sát ■ vào mặt kính lạnh. ■ se sẽ run khi ngón tay cậu luồn qua lớp vải, chạm vào làn da trần của nhỏ. Nhỏ nghiêng đầu, đón lấy nụ hôn như mưa dầm thấm đất. Mái tóc búi hơi long ra, vài lọn đen dài rũ rượi chảy xuống bờ vai. Lớp son nhạt trên môi nhỏ bị ai kia ngấu nghiến hết. Thời khắc ấy, nhỏ ngỡ chàng cầu thủ kia thực sự hóa thân thành tay chơi suồng sã trong kịch bản. Vốn nhạy bén với cảm xúc, nhỏ thầm kinh ngạc khi cảm nhận được vụn vặt hờn ghen ẩn tàng trong môi hôn hoang đàng.


Nagi chủ động chấm dứt nụ hôn mướt mát, nhưng không buông nhỏ ra. Cậu đặt cằm lên vai nhỏ, liếc gò má hây đỏ của nàng diễn viên phản chiếu trên mặt kính. Im lặng thoáng chốc, ■ thở dài thượt.


“Phải trang điểm và làm tóc lại rồi.”


Nhìn gương mặt không một vệt cảm xúc phản chiếu trong gương, nhỏ khoanh tay, nhếch miệng.


"Nè, anh chàng cầu thủ điển trai ơi!” Đặt hờ đôi tay lên vai cậu, nhỏ liếm môi, thì thào, "Môi anh lấm lem cả rồi kìa.”


Nagi hững hờ đáp, "Gọi thợ trang điểm lại là được.”


"Ồ, anh muốn họ biết chúng ta vừa mới làm gì ư?”


Đối diện nét cười lúng liếng của ■, Nagi lặng thinh.


Đúng, cậu muốn họ biết đấy.


Thì sao?


*


“Cắt! Được rồi…” Đạo diễn gãi tai, không biết nên nói từ đâu.


"Thế này, cô ■, tôi biết đây chỉ là quảng cáo dầu ăn nhưng cô có thể diễn cho ra cái sự…” Chú ta cố gắng kiềm chế ngôn từ, "đảm đang của người vợ không?”


Thân là người có ô dù, ■ biết đạo diễn phải nhẫn nhịn lắm mới không mắng mỏ mình. Nói cho vuông, nhỏ không biết nấu ăn. Và rằng, dù đã cố mô phỏng động tác của đầu bếp trên mạng, trông nhỏ vẫn chẳng hề giống hình tượng một cô vợ đảm.


Sau vài lần NG, đạo diễn cho đội ngũ nghỉ ngơi một lúc. ■ ở lại trong căn bếp được đội ngũ dựng để quay phim, mở lại đoạn ghi hình của đầu bếp và nghiêm túc cầm dao nhựa mô phỏng lại động tác trên màn hình.


"Trông cô như robot tập nấu ăn ấy.”


Chẳng cần ngẩng đầu ■ cũng biết đây là giọng ai. Nhỏ bật cười, thách thức, “Giỏi thì diễn mẫu tôi xem?”


“Tôi có biết nấu ăn đâu.” Nagi thẳng thừng nói, "Toàn đi ăn ngoài hoặc gọi người mang đến. Thi thoảng lười thì nhờ trợ lý.”


"Đây cũng thế.” ■ thở dài.


“Thường ngày cô diễn cũng dở thế hả?” Nagi tặc lưỡi, "Thảo nào thích dùng chiêu trò để nổi tiếng.”


"Này nhé…”


"Vừa rồi ở trong phòng thấy cô diễn cũng được. Sao không vận dụng kỹ thuật đấy mà quay quảng cáo?”


Im lặng vài giây, ■ cười nhạt.


"Không giống nhau. Tôi hay diễn bằng cách mô phỏng trải nghiệm của bản thân hoặc người khác, nhưng trước giờ…” Nhỏ mân mê lọn tóc, giọng ráo hoảnh, “Tôi không thể hiện được sự đầm ấm của bữa cơm gia đình.”


"Thế này thì sao?”


"Thế nào?”


"Coi như tôi là chồng cô.” Nagi đề xuất, “Tôi đi làm cả ngày về, mệt mỏi, đói bụng và rất mong chờ bữa cơm từ cô. Thử tưởng tượng vai người vợ rồi diễn thử xem.”


Như thể cậu vừa nói điều gì khôi hài, ■ bật cười ha hả. Nagi lườm cô, giọng lạnh tanh, "Sao?”


“Cậu cũng không hợp để sắm vai người chồng tần tảo làm lụng đâu, Nagi.” ■ chế nhạo, "Vai đứa con còn được.”


Híp mắt, Nagi thản nhiên nói, "Cũng được.”


"... Quái gì thế? Gớm quá đi!”


“Thử đặt cô vào vai bà mẹ có đứa con…”


"Dừng, dừng!” ■ chỉ thẳng mặt cậu, cảnh cáo, “Cậu là vai chồng đấy, đóng cho đúng vào.”


Đeo tạp dề lên, nhỏ kiêu ngạo tuyên bố.


“Tôi đây không muốn NG cả ngày đâu nhé.”


*


Sau quãng nghỉ, đội ngũ quay trở lại với cảnh quay trong bếp. Lần này, ■ diễn tự nhiên hơn hẳn. Dù chỉ mô phỏng như đang nấu nướng, trông nhỏ chẳng còn vẻ gì giống tmrmột người máy cứng nhắc. Đôi mắt nhỏ long lanh hơn, khóe miệng thi thoảng lại tủm tỉm như thể thực sự vui vẻ vào bếp làm một bữa cơm gia đình.


Quan sát quá trình quay, Nagi bỗng băn khoăn. Cậu không hiểu biết nhiều về ngành điện ảnh nhưng ít nhất, dưới cương vị khán giả, diễn xuất của ■ trong mắt cậu rất ít khuyết điểm. Cậu chẳng hiểu vì lý do gì mà nhỏ cứ phải làm mấy chuyện phiền phức như tạo bê bối với những người nổi tiếng khác để được cư dân mạng bàn luận không ngơi.


Hoặc đơn giản vì nhỏ thích thế. Không phải là không quan tâm thế sự, nhỏ chỉ tô điểm cho những chuỗi ngày chán chường của mình bằng một chút phấn màu lấp lánh. Thi thoảng Nagi cảm nhận được chút gì đó đồng điệu từ nhỏ, cảm giác ấy quá mơ hồ để cậu có thể nắm bắt.


“Cắt…! Được, tốt lắm!” Đạo diễn mừng rỡ hô, “Kế tiếp là đến cảnh của cậu Nagi, cậu…”


Nagi nhìn chú ta, thấy đạo diễn vỗ tay cái “bốp”.


“Chính là trạng thái hiện tại. Cậu cứ thế diễn luôn đi.”


Vẫn im lặng, Nagi làm theo lời đạo diễn, đưa mắt trở lại gương mặt nữ diễn viên. Để cho các cảnh quay khớp nhau, nhỏ diễn lại cảnh nấu ăn, lần này thậm chí còn nhuẫn nhuyễn hơn lần trước. Người vợ vui mừng khi có thể vào bếp nấu cho chồng mình một bữa cơm sau một ngày làm việc mệt mỏi, nhưng trong đó cũng bao hàm cả những thấp thỏm, bồn chồn. Nagi nhìn nhỏ, đôi mắt xám vơi bớt nét chán chường. Cậu cảm thấy chính mình cũng trìu mến hơn hẳn.


“Cắt! Tốt lắm! Quá tốt!” Cánh quay kết thúc, đạo diễn không tiếc lời ngợi khen, “Cậu Nagi đúng là có thiên phú diễn xuất đấy. Shot quay vừa rồi miễn chê!”


Nagi lại gần xem lại đoạn quay cùng đạo diễn, nghe trợ lý đạo diễn và biên kịch bên cạnh thủ thỉ thảo luận.


"... Đoạn cuối, môi cậu ấy hơi cong lên, thật sự là một phân cảnh ấn tượng.”


Nagi không nhớ cậu đã mỉm cười trong lúc quay phim. Xem lại thước hình, đúng là khóe miệng cậu đã nhích lên một độ cong rất nhẹ, trông như thể đang giấu kín một niềm vui nho nhỏ.


Đưa mắt về phía ■, Nagi hơi nhướng mày. Nhỏ cong môi, đáp lại cậu bằng một cái nhún vai kênh kiệu.


Làm gì có chuyện nhỏ quên chàng cầu thủ kia chính là người được báo chí hết lời ngợi ca. Thiên tài xuất chúng của thế kỷ, dù làm gì, cậu vẫn sẽ định sẵn sẽ trở thành siêu sao.


*


“Ăn bỏng ngô không?”


Khoác tay Nagi, ■ chỉ vào quầy bỏng ngô thơm phức cạnh rạp chiếu. Liếc xuống, cậu chắc mẩm khóe môi sau lớp khẩu trang của nhỏ đang nhích lên thích thú. Diễn viên cải trang đến rạp xem bộ phim bản thân diễn không phải chuyện quá hiếm hoi, nhưng Nagi không ngờ nhỏ lại rủ cậu đi cùng.


Nghe đồn, bộ điện ảnh này được đầu tư kinh phí khủng, là sự kết hợp của đạo diễn tiếng tăm, nam chính tài tử màn ảnh và nữ chính là siêu sao thực lực. Chỉ riêng khoản tuyên truyền, bộ phim đã chiếm lĩnh toàn hoàn mức độ thảo luận.


"Không ăn.” Cậu nói.


"Chán chết.” ■ bĩu môi, “Cậu không ăn thì tôi ăn.”


Nhỏ tiến về phía quầy mua đồ, tự nhiên như ruồi gọi một phần bắp rang caramel. Hẳn nhiên, nhỏ chắc mẩm tài cải trang của mình đủ để qua mắt mọi người. Ừ thì, mặc hoodie, đội mũ và đeo khẩu trang, trông nhỏ chẳng khác là bao các cô sinh viên cùng người yêu đi xem một bộ phim tình cảm. Người yêu, tuyệt thật, giờ thì cậu đã chuyển sang cấp độ mập mờ tiếp theo.


"Uống cola không?”


Thấy ■ chỉ mua một phần bắp nước, Nagi gật đầu, giơ tay cầm hộ nhỏ nước và đồ ăn.


Mười phút trước khi phim bắt đầu, hai người vào trong rạp. Bộ phim này có mức độ quảng bá cao, gần như rạp nào cũng kín chỗ. Năm phút trước khi phim bắt đầu chiếu, các ghế đẹp đều đã có người ngồi. ■ chọn chỗ bên rìa phía trên, lý do vì không muốn quá nổi bật. Nagi thì sao cũng được. Chờ nhỏ yên vị cậu cũng ngồi xuống bên cạnh, hút một ngụm cola rồi đặt ly nước lên chỗ tay cầm giữa hai bên. ■ nhận bỏng, vừa nhai nhóp nhép vừa ra chiều bí ẩn.


"Xem kỹ vào, bộ phim này không phải là phim tình cảm sướt mướt thông thường đâu.”


Hiếm có bộ điện ảnh được quay theo kịch bản gốc, Nagi hứng thú hơn hẳn. Cậu cũng không định táy máy tay chân với ■ trong rạp chiếu phim nên khi phim bắt đầu, cả hai người đều tập trung xem.


Nữ chính xuất hiện ngay trong cảnh quay mở đầu, phong thái trưởng thành, quyến rũ. Người đàn bà trên màn ảnh tiếp cận một cậu trai có vẻ còn đang học cấp ba, đưa cho cậu ta một điếu thuốc.


"Hút hết điếu này,” Ả xảo quyệt mỉm cười, "Tôi sẽ ngủ cùng em một đêm.”


Và điếu thuốc ấy chính là thứ móc nối toàn bộ nội dung phim.


Đến phút thứ hai mươi, rốt cuộc Nagi cũng nhận ra dòng thời gian trong bộ phim này xen lẫn hiện tại và quá khứ. Ở hiện tại, nữ chính là một kẻ trung gian tiếp thị mại dâm, chuyên đi dụ dỗ trai trẻ và lùa họ vào con đường sa đọa. Còn ở viễn cảnh quá khứ, nhỏ lại là một nữ sinh tinh khiết như hoa hồng trắng. Diễn xuất của ■ hoàn toàn tách biệt ở hai vai, nếu không để ý kỹ, có khi khán giả còn chẳng phát hiện họ là cùng một người.


Hơn một tiếng trôi qua, Nagi hoàn toàn nhập tâm vào diễn biến bộ phim.


"Hút hết điếu này,” Tên lưu manh cười khẩy, "Tôi sẽ thả em đi.”


Sau đó là một phân cảnh dài không thoại.


Nữ sinh rụt rè nhận điếu thuốc từ tên lưu manh, chần chừ giây lát rồi ngậm vào miệng. Lập tức, em ho sù sụ trong điệu cười táo tợn của gã giang hồ. Chùi nước mắt, nữ sinh liếc hắn, gương mặt non nớt thoáng qua vẻ không cam tâm. Em đặt điếu thuốc lên môi, tay run run, nhưng ánh mắt đầy kiên định.


Khoảnh khắc ấy, tuồng như Nagi ngửi được thứ mùi cháy xém rơi vãi trên đôi môi nữ sinh trên màn ảnh. Gương mặt nhỏ hoen nhòe sau làn khói vất vưởng. Nữ sinh thu nạp những vẩn đục vào mảnh hồn trong trắng rồi ngẩng đầu, phả chuỗi mờ mịt vào thinh không. Mỗi lần hít vào, nhả ra ấy, biểu cảm trên gương mặt cô gái lại thay đổi. Từ sợ sệt, em dần làm quen, rồi sa đà, đê mê. Bao nhiêu xung đột nội tâm và quá trình thay đổi tính cách chỉ gói gọn trong một cảnh hút thuốc. Nagi cảm thấy không chỉ đạo diễn có một con mắt nghệ thuật sâu sắc trong phân cảnh này mà để truyền tải đầy đủ con đường sa đọa của cô gái chỉ trong một điếu thuốc, diễn viên ấy phải đủ tài hoa.


Liếc sang người con gái bên cạnh, Nagi hơi khựng lại khi thấy ■ chăm chú nhìn mình. Nhỏ chống tay lên cằm, ngắm nghía cậu trong bóng tối. Rạp chiếu nhóp nhép tiếng khán giả nhai bỏng ngô. Nagi chẳng quan tâm sẽ có người phát hiện, tháo khẩu trang, nhoài người hôn lên đôi môi sau lớp khẩu trang của nhỏ. Cậu nghe thấy tiếng khúc khích nho nhỏ của nữ diễn viên. Đôi mắt nhỏ cong cong, hoàn toàn tách biệt với người con gái bên kia màn ảnh.


“Thế nào?”


Nagi không đáp, rướn người hôn nhỏ lần nữa.


Trên màn ảnh, thanh âm dần trở nên kịch tính. Nữ sinh theo gã người yêu vào con đường tội lỗi, tận hưởng cuộc sống trụy lạc. Đến một ngày nọ, tên người yêu bảo cô đi giao một túi đồ. Cô làm theo mà chẳng hề hay biết lũ cớm đã bám theo cô. Mọi chuyện vỡ lở, cô bị bắt vì mua bán chất cấm, ngồi tù mười năm thay gã người yêu. Trong mười năm đó, cô hối hận và quyết tâm cải tạo trong tù. Mãn hạn tù sớm, cô ra ngoài với tâm thế bắt đầu lại từ đầu thì khi ấy, cô gặp lại tên người yêu cũ.


Hoa hồng trắng nhuộm sắc máu tươi, hóa thành hoa hồng đỏ. Người đàn bà khoác lên bộ đồ đỏ rực, lặp lại vòng xoáy điên đảo tội tình.


Credit phim bắt đầu chạy, ■ vươn vai, thích thú nhìn những tốp khán giả đứng dậy rời đi.


“Hay chứ?”


“Cũng được.” Nagi đáp gọn. Nửa sau phim cậu hơi phân tâm, nhưng thân là thiên tài, đường nhiên cậu vẫn nắm bắt được diễn biến bộ phim.


“Cũng được?” ■ nhướng mày, tủm tỉm, “Tiêu chuẩn của cậu phải là phim đạt Oscar đó à?”


Chưa để Nagi đáp lời, nhỏ đã xách túi đứng lên, hào hứng nói, “Đi, ngồi cafe.”


Họ ghé ngay ra quán cà phê bên cạnh rạp chiếu. Chỉ một lát sau, Nagi liền nhận ra nguyên do ■ chọn quán cà phê này. Những tốp người trong quán hầu hết đều là khán giả vừa mới xem xong bộ phim kia và ngồi lại bàn luận về tình tiết bộ phim. Rất nhiều người trong số họ đồng ý rằng đó là một bộ điện ảnh trác tuyệt.


“Cậu biết đó…” Khua khua tách cà phê, ■ nhàn nhã nói, “Số liệu và độ thảo luận trên mạng chỉ để lòe người thôi. Muốn biết bộ phim đó thành công hay thất bại, cậu phải xem xem liệu sau khi phim kết thúc, có ai nán lại những quán cà phê thế này thảo luận về nó không.”


“Xem chừng bộ phim này sẽ gây tiếng vang nhỉ.” Nagi vừa uống trà chanh vừa nhận xét.


“Nằm trong dự tính thôi.” ■ thản nhiên. “Phim này là bom xịt thì mới đáng nói, chứ thành công chính là điều nghiễm nhiên.”


"Ồ.”


Nagi lẳng lặng nhìn nhỏ, lát sau mới chậm rãi mở lời.


“Tôi rất tò mò.”


“Hửm?”


“Cô diễn tốt thế, với cũng xinh đẹp, sao lại thích nổi tiếng bằng chiêu trò?”


“Ồ? Hiếm khi thấy cậu hiếu kỳ với tôi đấy.” Uống xong tách cafe, ■ đứng lên, bảo cậu, “Đi nào.”


Nagi nhìn ra ngoài ô cửa, chầm chậm hỏi, “Đi đâu?”


“Hẹn hò.”


“Ở đâu?”


“Bí mật.”


Nagi đảo mắt, nhưng vẫn bước theo cô nàng ra ngoài trung tâm thương mại. Trời sắp về chiều, những đám mây dần ngả sắc vàng như bơ mật. ■ quàng tay cậu, nhẩn nha bài hát chủ đề bộ phim. Nắng đu đưa trên gương mặt nhỏ, ngụ lại đôi mắt long lanh đáy nước. Nắng đổ dài trên những bước chân tấp nập phố phường, lặng tan vào con hẻm vắng người qua lại.


Hai người dừng chân trước một tòa nhà cũ kỹ. Chiếc cầu thang thép xây bên ngoài tòa nhà đã đôi chỗ han gỉ. ■ cởi khẩu trang, chỉ tít lên phía trên nóc tòa nhà.


“Đi nào.”


Giống như truy tìm kho báu, Nagi theo chân nhỏ bước lên. Gót giày lạch cạch trên những bậc thang thép, cậu cảm nhận được cái nóng hôi hổi trong mỗi bước chân. Lên đến tầng trên cùng, ■ lấy chìa khóa, tra vào bên trong chiếc ổ han gỉ và gạt mớ xích vắt qua bệ cửa, mở ra.


Lúc hai người đặt chân lên sân thượng, trời cũng vừa độ hoàng hôn. Nagi lia mắt quanh sân, tầm nhìn dừng lại trên một chiếc bục giống như sân khấu acoustic ngoài trời.


Sân khấu xập xệ, có vẻ đã bị quên lãng từ lâu, chất chồng những hàng ghế gấp và mấy tấm rèm rơi rớt. ■ nhảy lên bục gỗ, dang tay dưới ánh chiều đỏ lửa.


“Sao nào, anh chàng cầu thủ?” Nhỏ cười tinh ranh, “Nơi này thú vị chứ?”


Ánh chiều hắt lên mái tóc nhỏ những tia sáng huyền bí. Nagi không mảy may dao động, nhàn nhạt hỏi, “Nơi này thì có gì thú vị?”


■ xoay một vòng. Chiếc mũ hoodie tung tẩy theo mái tóc nhỏ.


“Quý khách mau ổn định chỗ ngồi. Sắp tới giờ biểu diễn rồi!”


Đoán ra được cô nàng kia định làm gì, Nagi đảo mắt, lên sân khấu lấy một chiếc ghế gấp rồi quay trở về bên dưới, đặt ghế xuống vị trí chính giữa rồi ngồi xuống, nhìn lên sân khấu. ■ rộ cười, đặt tay lên trước ngực, làm như chuẩn bị cúi chào biểu diễn.


“Xin mời thưởng thức màn kịch độc thoại được thể hiện bởi diễn viên lừng danh này!”


Giới thiệu xong, nhỏ bắt đầu diễn. Sân khấu cũ kỹ, tệ lậu, không có bất cứ đạo cụ gì, nhỏ cứ thế diễn một màn kịch cổ tích. Cô bé bán diêm chơ vơ trong tiết trời buốt lạnh, run rẩy đốt những que diêm cuối cùng. Que thứ nhất, em thấy một bàn ăn đầm ấm; que thứ hai, em thấy những món quà sặc sỡ; que thứ ba em trông thấy người bà cười hiền từ nhìn em. Giờ đang là mùa hè, Nagi vẫn như thấy được gió tuyết thổi qua từ cái cách ■ ngồi co ro. Cuối cùng, nhỏ từ từ ngả mình xuống sàn gỗ, mắt nhắm nghiền, bất động như đã chết.


Đến khi tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, nhỏ mới đứng dậy, mỉm cười cúi chào khán giả. Rồi diễn viễn ấy bước xuống khỏi sân khấu, tiến về phía khán giả duy nhất của mình.


“Đó là vở kịch đầu tiên tôi biểu diễn.”


Nagi trông thấy vệt sáng hấp háy qua đôi mắt kia. Cậu kéo tay nhỏ, ■ cũng rất tự nhiên ngồi xuống đùi cậu, vén tóc, dựa lưng lên ngực cậu. Nhỏ móc túi áo hoodie, lấy ra một điếu thuốc bóc dở và một chiếc bật lửa cao cấp. Rút một điếu thuốc, nhỏ ngoảnh lại, chìa về phía cậu.


“Hút hết điếu này, em ngủ với anh một đêm.”


Nagi nhìn nhỏ thẳm sâu. ■ bật cười, vuốt ve lọn tóc trước trán cậu rồi nhét điếu thuốc vào miệng mình. Nagi vòng tay qua eo, yên tĩnh ôm nhỏ.


Tịch dương đốt lửa lên điếu thuốc trên môi nhỏ. Khói chiều rung rinh xao động, phảng phất mùi ngai ngái, hăng hăng của thuốc lá ngoại. ■ dựa vào ngực cậu, vừa hút thuốc vừa ngắm hoàng hôn. Dải thắt lưng thần Vệ Nữ thoáng qua phía chân trời, chìm xuống cùng tàn tro thuốc lá. Hút gần nửa điếu, ■ mới nói tiếp.


“Năm đó bác cả tôi mở một acoustic bar trên sân thượng. Thi thoảng tôi sẽ đến biểu diễn cùng mấy anh chị nghệ sĩ.”


Nhỏ ngoảnh lại, lúng liếng nhìn cậu. “Cậu không tò mò diễn biến phần sau à?”


Nagi không tò mò lắm, nhưng vẫn hỏi, “Sau thế nào?” 


“Sau bác tôi dẹp quán bar tầng thượng và mở công ty, chống lưng cho tôi gia nhập làng giải trí. Hết chuyện.”


“Thế thôi?”


“Chứ cậu mong đợi gì?” Kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, ■ nhoẻn cười. Tay đặt lên vai Nagi, nhỏ cố tình phả khói vào mặt cậu. “Một câu chuyện lâm li bi đát ư? Hay là vỡ diễm tình về diễn viên và kim chủ của cô ấy?”


Đặt điếu thuốc lên môi, nhỏ cười xòa, “Không có đâu. Tôi sinh ra đã là lá ngọc cành vàng rồi.”


“Cô đi biểu diễn từ sớm như thế, sao mãi sau này mới gia nhập làng giải trí?” Nagi nhớ lại, “Mười bảy tuổi cô mới xuất đạo nhỉ?”


“Ừa.” ■ đảo mắt, gạt thêm một lớp tàn thuốc. “Hẳn vì đã chơi chán rồi chăng?”


Lần tiếp khi hai cặp mắt đen và xám va vào nhau, Nagi dường như thấu hiểu thêm một chút. Cái nguyên cớ khơi dậy cảm giác đồng điệu với nhỏ dù cả hai chẳng thể gọi là giống nhau. Có lẽ đôi bên đều giống như cảnh chiều tà đổ trên phiến mái, đẹp đẽ nhưng cũng hoang hoải đơn côi.


Lấy điếu thuốc ra khỏi bờ môi mỏng manh kia, Nagi giữ cằm nhỏ. Cậu nghiêng đầu, rướn lên trước hôn nhỏ. Mùi khói ùa vào khoang miệng cậu, ngây ngây. Nagi hơi điêu đứng. Giữ chặt hông nhỏ, cậu ngậm vành môi ám khói kia, nhấm nháp dư vị đăng đắng của thứ nicotin chẳng mấy hay ho. Nhịp thở đôi bên chìm xuống cùng ánh chiều, Nagi miết bờ môi nong nóng bằng môi mình, nói khẽ.


“Trùng hợp ghê. Mười bảy tuổi tôi mới bắt đầu đá bóng.”


“Và chỉ một năm sau đó anh đã vọt thành siêu sao.” ■ vắt chân lên đùi, vòng tay qua cổ cậu, “Huy hoàng nhỉ?”


“Chẳng phải em cũng nổi tiếng từ năm mười tám à?”


“Hửm? Giờ anh bắt đầu hơn thua với em ư?”


Ngón tay ■ vuốt dọc sống mũi sang hai bên vành mắt cậu, nghịch ngợm và yêu chiều. Nagi để mặc nhỏ chơi đùa trên gương mặt mình, không nhúc nhích.


“Nagi.” ■ chợt gọi, giọng như trầm lắng hơn, “Có phải chúng ta dây dưa quá lâu rồi không?”


“Tôi không nghĩ thế.”


“Anh không muốn đổi đối tượng khác à?”


“Em muốn đổi à?” Cậu híp mắt, “Cái anh tài tử Masamune gì đó?”


■ bật cười, “Nghe như anh đang ghen ấy. Dễ thương ghê.”


Hôn lên chóp mũi cậu, nhỏ cười khì.


“Anh thích thì cứ đổi, em không phiền đâu. Cái này người ta gọi là gì nhỉ? Tự do tình ái?”


“Tạm thời tôi không có ý định đổi cái gì.” Nagi thờ ơ nói, “Em muốn đổi thì bảo tôi một tiếng.”


“Anh buồn cười quá đấy.” ■ hôn khẽ môi cậu, thủ thỉ, “Miệng anh vẫn còn vị chanh, thơm ghê. Em cảm thấy như thuốc lá trong miệng mình sắp bị anh rửa sạch hết rồi.”


"Cũng tốt.”


Nagi giữ gáy nhỏ, thanh âm khỏa lấp trong môi hôn nồng ái. Gió phớt trong từng hơi thở, ■ ôm hai bên má cậu, lặp lại câu hỏi bất tận.


“Sao chúng mình cứ dây dưa hoài anh nhỉ?”


“Với tôi thì,” Nagi điềm nhiên phô bày động cơ của cậu.


“Tôi muốn mình là người lên trang nhất nhiều nhất với em.”


Đêm buông trên nét cười lơi lả của người con gái. ■ vòng tay ôm người kia, rủ rỉ lời mời gọi thân tình.


"Thế thì, đêm nay anh có muốn tạo thêm một bê bối khác với em không?”


*


Ra khỏi phòng tắm, Nagi thấy ngay bóng ■ nghiêng nghiêng bên bệ cửa. Nhỏ khoác hờ váy lụa, đôi chân nõn nà đan chéo nhau. Phòng không kéo rèm, bên kia tấm kính là quang cảnh Tokyo đèn điện rực ngời.


Rũ mái tóc âm ẩm, Nagi bước về phía nhỏ.


"Không buồn ngủ à?”


"Không. Anh thì sao?”


"Tôi cũng thế.”


Căn phòng tịch nhiên. Gõ nhẹ lên mặt kính như đánh đàn, ■ chợt lên tiếng.


"Anh có cảm thấy thành phố náo nhiệt sẽ hợp với mình hơn một vùng quê yên ả không?”


"Có lẽ.”


"Em thì rất thích ánh đèn, thích cả những phồn hoa phố thị.” ■ rời mắt khỏi những đốm sáng rực rỡ bên kia cửa kính, ngoảnh lại nhìn Nagi, "Anh sắp bay sang châu Âu thi đấu đúng không?”


"Ừ.”


"Bao giờ bay?”


"Tuần sau.”


"Nhanh nhỉ.”


■ tặc lưỡi, ra hiệu cậu tới gần hơn. Da thịt trắng ngần lồ lộ sau lớp váy mỏng tang, trên đó còn lưu dấu những vết hôn đỏ ửng lan tràn. Quỳ một gối xuống, Nagi hôn khẽ lên cổ ■.


"Không muốn nói gì với tôi à?”


"Có chứ, báo anh tin này.” ■ mân mê mái tóc cậu, "Đạo diễn quyết định sẽ mang phim đi tranh mấy giải Cannes với Berlin. Thế nên là, có gì anh sẽ gặp em ở đó đấy.”


"Mong là thế.” Nagi lấp lửng.


"Cơ mà…” Ve vuốt vành tai cậu, ■ cười khẽ, "Em vẫn sẽ nhớ anh phết đấy.”


Thừa biết ấy chỉ là lời chòng ghẹo thoáng qua, Nagi vẫn ngẩng đầu hôn nhỏ. Mỗi nhịp thở trôi qua, nụ hôn dần rạo rực. Nagi giữ eo, ghì ■ lên mặt kính bóng loáng, vuốt dọc làn da bên dưới lớp lụa xộc xệch. Dán tấm lưng trần sát mặt kính, ■ run run đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của người tình. Ôm ghì gáy cậu, nhỏ khẽ thở dốc khi bờ môi cậu trườn dọc vai nhỏ. Nagi chế ngự nhỏ trong vòng tay mình. Ép hai cổ tay nhỏ lại, dùng một tay cố định trên đỉnh đầu ■. Những vết hôn nhiều lên từ cổ xuống tận bầu ngực. Bầu không khí giữa đôi bên nóng bỏng và ám muội. Mọi sự trần trụi đều phô bày trên mặt kính phẳng phiu.


Dứt môi hôn, Nagi liếc những đốm sáng nhấp nháy rực rỡ, rồi lại nhấn chìm tình nhân trong mê mải, đắm say.


Đêm cứ lê thê mãi trước sự chứng giám của phồn hoa thành phố.


Comments


Bạn khẳng định mình đã đọc kỹ toàn bộ điều khoản trước khi đặt comm. Bạn đặt comm, đồng nghĩa với việc bạn đồng ý toàn bộ điều kiện trên.

đặt đơn ủy thác
bottom of page