top of page
![[Nhân Thế] Chương 24.](https://static.wixstatic.com/media/eb28e6_e6a6b913d0ea4cb78bb8e75850f2f53b~mv2.png/v1/fill/w_333,h_250,fp_0.50_0.50,q_35,blur_30,enc_avif,quality_auto/eb28e6_e6a6b913d0ea4cb78bb8e75850f2f53b~mv2.webp)
![[Nhân Thế] Chương 24.](https://static.wixstatic.com/media/eb28e6_e6a6b913d0ea4cb78bb8e75850f2f53b~mv2.png/v1/fill/w_292,h_219,fp_0.50_0.50,q_95,enc_avif,quality_auto/eb28e6_e6a6b913d0ea4cb78bb8e75850f2f53b~mv2.webp)
[Nhân Thế] Chương 24.
Chương 24. Hôn hắn? Đã bao giờ Thế từng nói như vậy với cậu chưa? Đã bao giờ chưa? Tâm trí Nhân thoáng rối loạn. Cậu cảm giác mình sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi hắn. Mà kể ra, hiểu hay không, vào thời khắc này đã chẳng còn quan trọng nữa. Lời Thế nói là quân lệnh. Dù bây giờ hắn có bảo cậu lao vào chông gai biển lửa, Nhân cũng chẳng nề hà. Quấn lấy hông hắn, cậu kéo chân hắn qua bẹn mình. Thế chỉ mặc đồ ngủ mỏng, chạm tay lên sẽ sờ được thớ cơ đùi săn và láng của hắn. Lấy hắn làm

Tân Thời
24 phút đọc
![[Nhân Thế] Chương 23.](https://static.wixstatic.com/media/eb28e6_e6a6b913d0ea4cb78bb8e75850f2f53b~mv2.png/v1/fill/w_333,h_250,fp_0.50_0.50,q_35,blur_30,enc_avif,quality_auto/eb28e6_e6a6b913d0ea4cb78bb8e75850f2f53b~mv2.webp)
![[Nhân Thế] Chương 23.](https://static.wixstatic.com/media/eb28e6_e6a6b913d0ea4cb78bb8e75850f2f53b~mv2.png/v1/fill/w_292,h_219,fp_0.50_0.50,q_95,enc_avif,quality_auto/eb28e6_e6a6b913d0ea4cb78bb8e75850f2f53b~mv2.webp)
[Nhân Thế] Chương 23.
Chương 23. Lúc Nhân tắm xong thì Thế đã ngủ. Hắn nằm trên chiếc ghế dài cạnh giường, cánh tay che mắt. Hắn cao hơn chiều dài chiếc ghế, nằm ngủ chân còn quét đất. Cách ngủ sao mà khổ sở. Nhân rất khó hiểu tại sao có một chiếc giường to đẹp ở đó mà hắn lại nhất quyết ngủ trên ghế. Thế đã vào giấc, cậu không muốn đánh thức hắn nên treo khăn tắm lên giá rồi khẽ khàng mở cửa ra ngoài. Ráng chiều hạ cố ghé thăm đồi thông cổ kính. Lúc Nhân ra đến nơi, Trâm Anh đang ngồi trên chiếc

Tân Thời
30 phút đọc
![[Nhân Thế] Chương 22.](https://static.wixstatic.com/media/eb28e6_e6a6b913d0ea4cb78bb8e75850f2f53b~mv2.png/v1/fill/w_333,h_250,fp_0.50_0.50,q_35,blur_30,enc_avif,quality_auto/eb28e6_e6a6b913d0ea4cb78bb8e75850f2f53b~mv2.webp)
![[Nhân Thế] Chương 22.](https://static.wixstatic.com/media/eb28e6_e6a6b913d0ea4cb78bb8e75850f2f53b~mv2.png/v1/fill/w_292,h_219,fp_0.50_0.50,q_95,enc_avif,quality_auto/eb28e6_e6a6b913d0ea4cb78bb8e75850f2f53b~mv2.webp)
[Nhân Thế] Chương 22.
Chương 22. Ký ức sinh nhật vui vẻ nhất của Nhân dừng lại ở năm mười ba tuổi, khi bệnh bố cậu chưa trở nặng và mẹ cậu chưa đi biệt xứ. Trong hằng hà sa số những điều gợi Nhân về mẹ, cậu nhớ nhất mùi khói bếp. Trước kia, mẹ Bích từng đi học nghề nấu bếp trong nhà hàng. Những món ăn qua tay bà, dù là thức bình dân hay sơn hào hải vị thì đều có hương vị riêng, và đều ngon cả. Nhân thích nhất mỗi khi đi học về, từ ngoài cổng, cậu đã ngửi thấy mùi khói bếp thơm lừng. "Mẹ!” Cậu ném

Tân Thời
20 phút đọc
bottom of page