top of page

Truyện ngắn: Luộc.

Dung lượng | 2,600 từ.

"Nay mai mẹ đi vắng, con ở nhà tự túc nhé!"


Nghe mẹ nói thế, con bé rời mắt khỏi màn hình điện thoại, hớt hải hỏi vọng từ trong phòng.


"Còn đồ ăn thì sao ạ?"


"Trong tủ còn nhiều đồ ăn lắm, tiền mẹ để trên bàn, thiếu thì lấy mua thêm!"


Dặn xong vài câu ngắn gọn, mẹ bỏ lại nó và bặt tăm cùng công việc của mình. Con bé không thể hiểu nổi tại sao mẹ nó lại đột ngột thông báo rồi rời đi lúc này. Nó ngước nhìn đồng hồ. Mười giờ rồi, còn nửa tiếng nữa là giờ mà thường ngày mẹ nó sẽ nấu cơm trưa. Trước giờ nó chẳng mấy khi phụ giúp mẹ nấu nướng, cơm canh hai bữa đều một tay mẹ nó làm. Khi bận rộn, thường mẹ sẽ chuẩn bị đồ nấu sẵn cho nó trong tủ, nó chỉ việc bỏ vào lò vi sóng hoặc nồi chiên không dầu, quay hoặc chiên lên là xong một bữa ăn tiện lợi, chẳng tốn bao công sức.


Ôm hy vọng đó, con bé mở tủ lạnh và xới tung từng ngăn tủ. Nó vừa lục vừa nhớ lại hương vị món sườn xào chua ngọt trứ danh của mẹ. Những miếng sườn nức mùi tỏi, rim trong nước sốt chanh ớt chua chua cay cay, thoảng mùi mắm cá thơm nồng, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thòm thà thòm thèm. Hoặc nếu là thịt - tốt nhất nên là loại thịt năm chỉ, mẹ nó sẽ nấu trước một hồi kho tàu mềm rục trong nồi áp suất. Món thịt không biết mẹ nó đã ướp những gì mà lại mặn mặn ngọt ngọt, lớp màu bên ngoài đúng chuẩn cánh gián, những vân mỡ óng ánh đan xen miếng thịt săn chắc, ngửi còn sực lên hương cốt dừa béo ngậy, ăn kèm với cơm trắng và một bát canh chua thì hết ý.


Nó háo hức tìm những hộp thịt đã nấu sẵn dành riêng cho nó trong tủ lạnh, nhưng tìm mãi, tìm mãi, nó chỉ thấy một khay ba chỉ được mẹ đặt trong tủ lẫn cùng bó rau chưa rửa và vài quả trứng gà tươi. Nhìn quanh, mớ nồi niêu xoong chảo đều được mẹ nó rửa sạch và cất dưới kệ. Thế là phen này nó phải tự nấu ăn ư? Nghĩ thôi là oải. Nó tiu nghỉu đóng sập tủ lạnh.


Thường ngày mọi đồ ăn thức uống nó đều được mẹ chuẩn bị cho, những giờ cơm mẹ phải í ới gọi nó còn chẳng chịu buông cái điện thoại xuống mà ra sắp mâm, nói gì đến việc nó phải tự nấu cho mình một bữa cơm hoàn chỉnh. Tất cả những gì con bé biết làm là luộc thịt. Mẹ nó biết vậy nên mới để lại khay thịt kia trong tủ lạnh. Thế nhưng, cái tinh túy ở thịt luộc không chỉ bởi miếng thịt được chọn từ phần ngon của con lợn được nuôi béo tốt mà còn đến từ cách pha nước chấm ăn kèm. Con bé lại chỉ biết mỗi luộc thịt, ăn không nhạt nhẽo vô cùng, mà mắm trong nhà nó lại là loại mắm cá nặng mùi, phải pha mới ra được nước chấm ngon.


Thoạt đầu, con bé đã định từ bỏ, pha nước chấm khó quá mà. Nó đóng tủ lạnh, quay về phòng ôm điện thoại lướt mạng, song lướt thế nào lại trúng ngay thước phim người ta nấu ăn trên mạng. Con bé đấy chỉ tầm tuổi nó mà đã nấu biết bao là món, trong khi nó chỉ biết món luộc chán òm. Nó lướt thế nào lướt trúng thước phim nhỏ kia làm món thịt kho tàu. Trông màu sắc trên màn hình, nó có thể mường tượng ra độ ngon của món ăn kia. Thế rồi nó hậm hực nghĩ, sao người ta nấu được những món đến thế trong khi nó nằm đây và đang đói rã người. Thật chẳng công bằng chút nào. Nó cũng muốn nấu được những món ngon như vậy. Không chỉ sườn xào chua ngọt hay thịt kho tàu đơn giản mẹ vẫn nấu mỗi chiều, nó còn muốn nấu cả “civet de cerf” - món thịt nai hầm rượu vang đậm đà kiểu Pháp, cầu kỳ với thảo mộc và gia vị ướp qua đêm hay một đĩa sushi nigiri từng lát cá hồi tươi rói đặt lên cơm trắng vừa dẻo vừa thơm mùi giấm Nhật. Rồi cả một nồi cà ri Ấn Độ nồng nàn mùi bạch đậu khấu, nghệ, và hạt thìa là, dậy mùi như tiệm ăn ở tận Jaipur. Con bé muốn làm đầu bếp để tất thảy trầm trồ trước tài nghệ nấu nướng siêu việt của nó…


Nghĩ vậy, con bé bật dậy, chạy đến phòng bếp, mở tủ lạnh và lôi miếng thịt ba chỉ tươi rói ra ngoài.


Khi cúi xuống lựa nồi, nó chợt phân vân giữa chiếc TPG - thương hiệu nồi nổi tiếng đến từ Mỹ - và “Thâm Độ Cầu Tác”, một nhãn hiệu nội địa Trung Quốc mới nổi, mẹ nó mua hồi đợt khuyến mãi. Nó thầm nghĩ, nếu có cháy khét gì thì cũng đỡ xót hơn là đem chiếc TPG xịn kia ra dùng. Dù là nồi nào, người ta cũng quảng cáo y chang nhau: “Chỉ cần cho hết nguyên liệu vào nồi, dù bạn không biết nấu ăn, vẫn có thể tạo ra món ngon tuyệt hảo!”


Bắc nồi lên bếp, nó lấy khay thịt đã được làm sạch ra, rửa lại qua nước, xát thêm chút muối rồi bỏ vào nồi. Rắc thêm chút muối nữa, nó lấy điện thoại ra, phát sóng quá trình luộc thịt. Tưởng rằng thước phim của nó sẽ chẳng ai ngó ngàng, ngờ đâu mọi người lại để ý đến miếng thịt luộc hơn nó tưởng. Khi người xem lên đến gần trăm người, phần bình luận cũng rôm rả hơn hẳn.


"Chưa từng thấy ai phát sóng luộc thịt, cái này là đang đu trend gì thế?"

"Mấy người không biết à? Mấy cái phô diễn kỹ năng nấu nướng là xưa rồi, giờ người ta phải làm gì đó mới mẻ hơn. Luộc thịt chẳng hạn. Ai cũng biết luộc thịt, nhưng có ai từng nghĩ đến phát sóng luộc thịt đâu?"

"Luộc mỗi thịt thôi à? Sao không luộc cả những thứ khác nữa?"


Đọc đến bình luận cuối cùng, con bé ngớ người. Bất thần, trong đầu nó nảy ra một ý tưởng táo bạo. Nó không cần phải biết những kỹ thuật nấu nướng đặc sắc mới có thể trở thành một đầu bếp, nó chỉ cần... biết luộc!


Thế là bữa tối, nó hết thịt để luộc nên chuyển qua luộc trứng, luộc rau. Chỉ trong vài ngày, nó đã luộc hết mọi thứ trong tủ. Những thứ nó luộc, nó chẳng tài nào ăn nổi nên đã ném đi cho chú chó cưng của nó ăn, còn nó thì lấy tiền mẹ cho mua đồ ăn ngoài rồi tiếp tục chương trình luộc đồ của mình. Phiên phát sóng của nó ngày càng thu hút đông đảo người xem. Đương nhiên, trong số những bình luận kia không tránh khỏi những phản ứng trái chiều, giả như cái bình luận từ tài khoản "Thiên Thạch" nào đó bảo nó đang không nấu ăn mà chỉ sử dụng chiêu trò với cái nồi “Thâm Độ Cầu Tác” để câu view. Bình luận kia nhanh chóng được một bộ phận ủng hộ và gió bắt đầu đổi chiều.


"Ngoài luộc ra bạn không biết làm gì khác à?"

"Tắt phát sóng, học lại cách nấu nướng đi rồi muốn làm gì thì làm."

"Bạn nên xóa hashtag #đầu_bếp đi, khuyên thật, không có đầu bếp nào thiếu kỹ năng như bạn cả."

"Qua xem mấy người nấu ăn thực sự vẫn hơn đấy."


Sau đó, lập tức có những người ủng hộ nó phản pháo lại.


"Biết luộc cũng là một kỹ năng nấu nướng rồi, mấy người không xem thì xê ra để người ta xem!"

"Có luộc thì bạn ấy cũng luộc đồ ăn nhà mình, bắt bẻ vớ vẩn thế này chắc chắn là đang ghen tỵ."

"Mấy người có sự sáng tạo như người ta không? Thử đi nấu ăn rồi phát sóng xem có nổi bằng việc người ta luộc thịt không?"


Cuộc tranh cãi trên mạng vẫn vô cùng hăng say, song nó chẳng còn hơi đâu để tâm nữa. Hiện giờ, con bé nhìn chiếc tủ lạnh trống không và nhận ra: Nó hết nguyên liệu để luộc rồi. Phải lấy tiếp đâu ra nguyên liệu bây giờ? Tiền mẹ nó để lại nó đã mua đồ ăn hết sạch, giờ chẳng còn gì nữa... mà sao mẹ nó mãi chưa về nhỉ?


Tiếng chó sủa hăng hái làm nó giật mình. Tắt tạm nồi nước sôi, con bé chạy ù ra ngoài, đúng lúc thấy chú chó nó nuôi đang đuổi bắt một con gà nhà hàng xóm. Trời trưa nắng hanh, chủ nhà đi vắng nên chó có sủa thì cũng không ai ra ngăn. Con bé nhìn con gà trống chạy lạch bạch trên khoảng đất rồi bị chó cắn một nhát ngay giữa cổ. Máu gà chảy một đường theo con chó về phía nó. Chó có ăn nhớ mặt chủ, bắt được con gà liền đem về cho nó. Con bé nhìn con gà chết ngắc trong miệng chó, lại nảy ra một sáng kiến khác. Nó ra hiệu con chó tha con gà vào nhà rồi đi lau sạch vết máu trên sàn, đóng cửa nhà lại.


Gà chưa vặt lông, làm sạch. Tuy con bé không biết làm những thứ đó nhưng với sự tự tin của một kẻ chẳng biết sợ là gì, nó thả thẳng cả con gà chết vào nồi nước đang sôi. Luộc một thời gian, tiết gà và lông gà bốc lên tanh ngòm, nước trong nồi cũng hóa màu đen đục. Lúc mở nắp để quay phát sóng, con bé suýt nôn ọe vì thứ mùi tởm lợm đó xộc lên mũi nó. Lần này, phản ứng mọi người thậm chí còn rầm rộ hơn. Nó mặc kệ những lời mắng chửi. Chỉ cần tiếp tục có người ủng hộ, nó vẫn sẽ luộc mọi thứ cho đến khi nó thành một đầu bếp "luộc" thực thụ! Rồi nó sẽ khai trương một nhãn hàng chuyên luộc mọi thứ để người ta đến mua tới tấp.


Thêm nữa, chuyện chó bắt gà hôm nay đã khơi lên cái sáng ý cho nó. Ngoài kia, có cả tá nguyên liệu cho nó lấy để luộc. Cần gì phải tự mua lấy nguyên liệu.


Nghĩ vậy, nhân lúc trưa nắng, con bé tranh thủ lượn lờ một vòng quanh nhà hàng xóm. Chỗ cô Vê có miếng trâu gác bếp phơi bên ngoài, nó lấy xuống để luộc. Nhà anh Thanh có giàn bầu bí, nó cắp đi đem luộc. Rồi nhà bác Di có nuôi chim cảnh, nó cũng thó vài con chim về luộc. Phiên phát sóng của nó ngày càng thu hút người xem và bàn luận. Song dường như, việc nó cứ luộc liên tục những con vật sống đã gây ra một làn sóng tiêu cực trên mạng xã hội. Ngày càng nhiều người chỉ trích nó không phải đang nấu ăn mà chỉ đang tạo nội dung để mọi người thảo luận để lấy một cái danh hão. Thậm chí, có người viết hẳn một bài biểu thị việc làm của nó vô nhân đạo đến mức nào.


"Đầu bếp là một nghề đòi hỏi sự mài dũa không ngừng qua từng ngày, từng tháng, từng năm. Một người đầu bếp thực thụ, trước khi đặt tay vào bếp, họ sẽ bắt đầu bằng việc dọn dẹp không gian nấu nướng thật sạch sẽ. Mỗi sáng, họ ra chợ, lựa chọn kỹ lưỡng những nguyên liệu tươi ngon nhất từ người bán hàng quen thuộc, mang về rồi tỉ mẩn sơ chế.


Vâng, đầu bếp nào cũng biết sơ chế. Họ biết đánh vảy cá, róc xương gà, cắt sashimi sao cho lát cá mượt như lụa, tỉa cọng rau thành hình hoa chỉ để trang trí một góc đĩa. Tất nhiên, họ cũng biết luộc. Luộc tưởng đơn giản, nhưng thực chất là kỹ năng nền tảng đòi hỏi cảm quan tinh tế. Không phải ai cũng có thể canh chuẩn nhiệt độ để luộc một miếng thịt vừa chín tới, giữ được độ mềm và vị ngọt tự nhiên.


Nếu bạn chỉ biết luộc: luộc trứng, luộc rau, luộc thịt, luộc bất cứ thứ gì mua được ở siêu thị… thì tôi cũng chẳng có gì để nói. Ai cũng bắt đầu từ những điều cơ bản. Nhưng vấn đề là: bạn luộc cả những thứ chưa hề sơ chế, chưa làm sạch, chưa nhặt rửa gì hết. Bạn có thực sự hiểu nấu ăn là gì không? Bạn có chút tôn trọng nào dành cho nghề bếp và những người làm nghề này không? Bạn nghĩ rằng, bản thân cứ luộc tất cả mọi thứ rồi người ta sẽ tung hô bạn làm thần 'luộc' ư? Nếu sách Guinness có danh mục so bì độ trơ trẽn nhất thế giới thì chắc chắn tên bạn sẽ được vinh danh trên đó."


Bài viết nọ dường như đã thu hút rất nhiều sự quan tâm từ những đầu bếp khác, chẳng mấy chốc mà tin tức này đã nổi rần rần khắp mạng xã hội. Thế rồi, có những người bắt đầu đào lại những nguyên liệu con bé đã luộc và những người hàng xóm của con bé biết chuyện và lên tiếng về những gì họ bị mất cắp. Chỉ từ việc luộc thịt, sự việc ngày càng bị đẩy đi xa và khi những người hàng xóm kia tìm đến nhà, con bé vội xóa tài khoản phát sóng và ở im trong phòng, vừa trùm chăn vừa mong ngóng mẹ nó sớm về.


Tiếng chuông cửa gọi con bé khỏi giấc trưa. Nó choàng dậy, mồ hôi vã như tắm. Dáo dác nhìn ra ngoài cửa sổ, nó giật mình khi thấy con gà trống nhà hàng xóm đang bay nhảy trên tường.


Con gà vẫn sống...


Còn chưa hết ngẩn ngơ, nó đã nghe tiếng mẹ gọi: "Mở cửa cho mẹ nào!"


Vội lật chăn, con bé trở dậy, chạy ra ngoài mở cửa cho mẹ. Mẹ nó cụp ô, thở dài: "Đi không được việc nên mẹ về sớm, con ăn uống gì chưa?"


Con bé ngơ ngác gật đầu, lại thấy mẹ nó cười xòa: “Mẹ biết ngay mà con bé này! Vắng mẹ cái là không chịu nấu nướng gì luôn. Nào, vào bếp với mẹ.”


Theo mẹ vào bếp, con bé nhìn mẹ mở tủ lạnh, lấy ra khay thịt ba chỉ còn y nguyên trong tủ, mớ rau và mấy quả trứng gà tươi.


“Mẹ đói rồi, hôm nay nấu gì đó nhanh nhanh… trứng sốt cà chua với thịt luộc và nước rau nhé. Con biết luộc thịt đúng không?”


Con bé tròn xoe mắt nhìn mẹ rồi bắc nồi lên bếp, rửa thịt, xát muối trong lúc mẹ nó sốt trứng với cà chua. Đợi nước sôi, con bé bỏ thịt vào nồi luộc cùng ít muối. Nhìn chằm chằm miếng thịt trong nồi, con bé đậy nắp rồi hỏi mẹ:


“Mẹ dạy con pha nước chấm thịt được không ạ?”


“Ồ, nay tự giác đấy.” Mẹ nó khen: “Lấy mắm, bóc tỏi, ớt, đường nữa, rồi pha thế này…”


Hết.

07.05.2025.

Bình luận

Đã xếp hạng 0/5 sao.
Chưa có xếp hạng

Thêm điểm xếp hạng

Theo dõi bếp trưởng để cập nhật thực đơn mỗi ngày nhé!

 

Hãy hộ bếp trưởng một cốc trà sữa hoặc một lần đặt món để cô ấy có xèng mua nguyên liệu nấu ăn <3

bottom of page